Hoa Linh xách hộp thức ăn, vừa hát nghêu ngao vừa đi đến Vấn Trúc Cư có địa thế thấp nhất Thanh Khâu.

Hồ Bất Quy lớn lên tại Tam Giới, sau khi trở về Thanh Khâu thì sống một mình trong Vấn Trúc Cư. Nơi này quanh năm tre trúc xanh um, vắng vẻ tĩnh lặng, giống như ngăn cách với Thanh Khâu ồn ào náo nhiệt bên ngoài.

Hoa Linh đến ngoài Vấn Trúc Cư, nhảy loanh quanh như bướm vờn hoa nơi lối vào như mê cung. Nhưng nhảy thế nào cũng không đến được cửa, đành phiền muộn cất cao giọng gọi: “Hồ Bất Quy, Hồ Bất Quy huynh mở cửa đi! Hồ Bất Quy…”

Hồ Bất Quy nghe tiếng Hoa Linh gọi í ới, tiện tay nhặt một quân cờ trắng trên bàn, nhẹ bắn ra ngoài.

Giữa dàn hoa cỏ quý hiếm trước cửa đột ngột xuất hiện một lối đi nhỏ. Hoa Linh hớn hở giẫm lên lối đi lát đá chạy vào Vấn Trúc Cư, đặt hộp thức ăn lên bàn, bưng đĩa bánh ngọt xinh xắn đến như hiến vật quý, khoe với Hồ Bất Quy: “Hồ Bất Quy, huynh xem đây là gì này? Đây là bánh do chính tay chị A Tuyết làm đấy!

Này, huynh xem ta hào phóng biết mấy, còn đặc biệt mang đến ăn chung với huynh. Hôm nay huynh phải kể chuyện cho ta nghe chuyện ở thế giới bên ngoài mới được, ta đã hứa với chị A Tuyết, về sẽ kể cho chị ấy nghe!

Chị ấy vốn định đi cùng ta, nhưng gần đây phải việc học dồn ép nặng nề, thật sự không có thời gian rảnh. Haizz…”

Hoa Linh lải nhải không ngừng, thuận tay bẻ một mẩu bánh cho vào miệng, vừa nhấm nháp hàng mày đã cau chặt, lẩm bẩm: “Sao bánh này không ngọt gì cả vậy. Không phải chị A Tuyết quên bỏ đường rồi chứ…”

Hồ Bất Quy ngồi trên bồ đoàn, ngón tay thon dài dưới lớp tay áo bào xanh tao nhã thong dong cầm bánh lên, khẽ cắn một miếng. Khóe môi y nhoẻn lên độ cong kín đáo, chiếc bánh này vị ngọt hết sức vừa phải.

Y không thích ngọt, vị thế này rất ngon.

Hồ Bất Quy lại đưa tay lấy thêm một miếng.

Hoa Linh không để ý đến Hồ Bất Quy đã ăn mấy miếng bánh liền, hai tay chống cằm, mắt sáng lấp lánh như sao, nài nỉ Hồ Bất Quy kể chuyển thế giới bên ngoài cho mình nghe.

Từ bé Hoa Linh đã lớn lên ở Thanh Khâu, chưa từng rời khỏi nơi đây, nàng ấy nằm mơ cũng muốn được ngắm thử thế giới bên ngoài Thanh Khâu kia.

Nhưng Thanh Khâu đã tách biệt với Tam Giới nghìn năm, Hoa Linh chưa bao giờ thấy được bên ngoài là thế nào.

Hồ Bất Quy chẳng mảy may bị quấy nhiễu tâm tư đánh cờ, thong thả chọn kể một vài chuyện lý thú bên ngoài Tam Giới cho Hoa Linh nghe, thời gian thấm thoát đã đến buổi chiều.

Hoa Linh nhớ đến việc lúc trước mình đã kể với chị A Tuyết, khẽ vỗ đầu, hỏi Hồ Bất Quy: “Hồ Bất Quy, ta nghe nói ở nhân gian thư sinh phải thi đậu công danh mới có thể cưới được cô nương mình yêu mến, thật vậy sao?”

Hồ Bất Quy bật cười: “Đương nhiên không phải, thi đậu công danh là vì danh lợi quyền thế, cưới cô nương mình yêu mến là vì thích.”

“Thích? Thích là gì? Giống như ta thích bệ hạ nương nương, thích chị A Tuyết hả?” Hoa Linh tò mò nhìn y, hỏi tiếp, “Hay là giống như huynh thích chị A Tuyết?”

“Khụ.” Hồ Bất Quy bị sặc, một tay mơn trớn thanh sáo bạch ngọc, tay còn lại nhẹ cốc vào đầu Hoa Linh: “Trẻ con đừng tìm hiểu mấy việc này, thời gian không còn sớm nữa, em nên về đi.”

Hoa Linh ôm đầu, hậm hực: “Ta đã trưởng thành rồi, ta sắp sửa trở thành đại anh hùng đấy!”

Hồ Bất Quy buồn cười tống nàng ấy ra khỏi Vấn Trúc Cư.

Sau đó tựa vào cánh cửa, ngước mắt nhìn nơi xa.

Vầng trăng sáng treo cao trên hồ Nguyệt Kính, dòng suối Hàn Tuyền uốn lượn quanh co như bắt nguồn từ bầu trời đêm, in bóng sao rực rỡ, như thể bao phủ cả Thanh Khâu trong ánh sao long lanh, đẹp tựa tiên cảnh.

Chỉ là tiên cảnh này lại trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play