Thật ra cậu đã có suy đoán về mối quan hệ chẳng thể xóa nhòa giữa Tô Bất Dự và Sa Hoa từ rất lâu rồi, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến trường hợp này. Cho dù vừa rồi bản thân cố tình dùng lời nói để kích thích Sa Hoa, song khi nghe cô nói “Cả thế giới này không ai hồ đồ hơn cậu, cũng không ai mặc sức làm càng được như cậu hết”, Vệ Hoàn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Thì ra là thế.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Sa Hoa, sự ác ý và mỉa mai mà cô thể hiện ra mặt, giờ đây dường như cũng đã lộ rõ.
Gương mặt của Tô Bất Dự xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Bấy giờ, thoạt trông y chỉ mới có mười mấy tuổi, cả người tràn ngập khí chất thiếu niên, thanh âm khi nói chuyện cũng rất mềm mỏng, “Nơi này thế mà lại có một đóa hoa đẹp như vậy…” Y thì thào tự nói, bàn tay vạch bụi cỏ, lẳng lặng ngắm nhìn, sự yêu thích dâng tràn trên gương mặt.
Vệ Hoàn rất quen thuộc với dáng vẻ này của y, khi ấy có lẽ hai người đã quen biết nhau rồi. Nếu cậu nhớ không nhầm thì mẹ của Tô Bất Dự mất lúc y học cấp ba.
Y còn từng kể với cậu rằng, ban đầu y vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ hoàn thành việc học rồi đưa mẹ về ở cùng để phụng dưỡng mẹ thật tốt. Nào ngờ cuối cùng mẹ y chẳng thể chống chọi đến khi y tốt nghiệp cấp ba, mẹ mất vì bạo bệnh tại nhà, mãi đến mười ngày sau thì mọi người xung quanh mới phát hiện. Trong lúc Tô Bất Dự không hay biết gì thì mẹ y đã được hỏa táng. Y xin nghỉ một tuần để quay về Phàm Châu, tìm một nghĩa trang tại nơi hoang vu, hẻo lánh để chôn cất tro cốt của mẹ, rồi dựng một tấm bia đơn giản.
Y không muốn mẹ mình đến chết cũng chẳng thể lưu lại chút dấu vết nào.
Thiếu niên Tô Bất Dự trong tầm mắt vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, cuối cùng rút về, đứng dậy.
Tiếng bước chân ngày càng xa, bọn họ có thể cảm nhận rất rõ rằng Tô Bất Dự đã rời đi rồi.
Cảnh Vân điều động ký ức của Sa Hoa, tiếp tục cho chạy về sau. Tiếp đến về sau, thời gian trôi qua chẳng quá lâu, khu nghĩa trang này hình như rất hẻo lánh, gần như không còn bóng người nào khác xuất hiện. Chẳng qua được bao lâu, Tô Bất Dự lại đến. Lần này vẫn giống như lần trước, y lẳng lặng quỳ trước mộ của mẹ mình, lau dọn tấm bia đá. Không giống với những người khác, y không hề trò chuyện với mẹ mình, mà chỉ yên lặng nhìn bia mộ của mẹ, giấu kín tất cả tâm sự vào sâu tận đáy lòng.
Hoa bỉ ngạn cách một lớp cỏ cây, lẳng lặng bầu bạn với y.
Lần này trước khi rời đi, y cũng đặc biệt ghé sang ngôi mộ gần đó để nhìn một cái. Lúc phát hiện đóa hoa vẫn còn nơi ấy, nét mặt y hiện lên vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Song, y chẳng làm gì cả mà chỉ nhẹ nhàng nói, “Hôm đó, sau khi về nhà tôi có tra cứu qua, hóa ra tên của cậu là mạn châu sa hoa. Nghe hay lắm đấy.” Y khẽ khàng sờ lên cánh hoa, “Không biết kỳ nở hoa của cậu kéo dài bao lâu nhỉ, hy vọng đến lần sau vẫn có thể gặp được cậu.”
Nếu không có sự đối xử dịu dàng ấy, đóa hoa này cùng lắm cũng chỉ là một sinh linh giữa đất trời mà thôi. Nhưng nhờ vào một câu nói đó của y, đóa hoa bỉ ngạn này lại ôm lòng chờ đợi.
Có lẽ là vì từ lúc bắt đầu đã biết rõ kết cục, sau khi tiến vào Chiêm Đồng, mọi người đều không nói lời nào, bầu không khí nặng nề. Cảnh Vân điều khiển hình ảnh, đến lúc Tô Bất Dự lại xuất hiện lần nữa, cỏ cây trước mặt bọn họ đều đã khô héo, tầm nhìn cũng hạ xuống, thấp hơn trước đó rất nhiều.
Tiến vào mùa khô, đã lâu rồi cánh đồng hoang vu này không có mưa. Ngay cả tiếng bước chân của Tô Bất Dự cũng thay đổi, cành cỏ héo gãy vụn dưới chân y.
Hình như hôm nay là một ngày đặc biệt, y ôm theo một bó hoa nhỏ trong tay đặt trước mộ mẹ mình rồi lại lẳng lặng quỳ gối suốt một tiếng đồng hồ chứ không làm gì khác. Y lau dọn mộ phần của mẹ như thường lệ, kế đó nghiêng đầu nhìn về phía hoa bỉ ngạn.
Y bước tới, ngồi xổm xuống, giọng điệu ngập vẻ vui mừng, “May mà cậu vẫn ở đây.”
Tô Bất Dự duỗi ngón trỏ ra. Khi đầu ngón tay sắp chạm đến cánh hoa màu đỏ, bỗng nhỏ xuống một giọt nước trong veo.
“Thiếu nước lắm phải không? Đóa hoa đáng thương…”
Tại nháy mắt giọt nước rơi xuống, nó hóa thành một kết giới hình cầu nho nhỏ bao xung quanh đóa bỉ ngạn, tỏa ra vầng sáng xanh nhạt màu, tựa như lớp bọt khí, bao bọc đóa hoa đáng thương này vào trong. Bên ngoài hạn hán thiếu nước, mà kết giới bọt khí này lại tạo ra cho cô một khoảng đất trời bé nhỏ ẩm ướt và ấm áp, trao cho cô hy vọng sống sót.
“Thế này là ổn rồi nhé.” Tô Bất Dự cười cười.
“Mỗi lần tôi gặp được cậu ở đây…” Y ngồi xuống lớp cỏ khô, ngay trước mặt hoa bỉ ngạn, nhẹ giọng chuyện trò, “Đều cảm thấy mẹ tôi không còn cô đơn nữa, ít nhất vẫn có một đóa hoa nhỏ xinh đẹp bầu bạn cùng mẹ.”
Nói đoạn, y cụp mắt, cười rộ lên, “Cảm ơn cậu.”
Y là người có tính cách không quá thích nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi đó, không nói gì thêm. Đợi đến khi sắc trời dần sẩm tối, sau lưng y khoác thêm lớp sương chiều, y mới lại lần nữa lên tiếng, “Cũng đã muộn rồi, tôi phải về trường đây. Lần sau lại đến thăm cậu nhé.”
Chỉ vì một câu nói đó mà đóa hoa bỉ ngạn chờ đợi từ ngày này qua ngày khác. Cũng may tần suất đến của Tô Bất Dự rất cố định, cách hai tuần sẽ đến một lần, thậm chí sau đó còn đến thường xuyên hơn. Nhưng dù là thế, mỗi khi đối diện với kết giới bong bóng nước tràn ngập yêu khí của y mà chẳng thể đợi được y, bỉ ngạn lại bắt đầu trở nên lo lắng, trở nên hoảng loạn. Đây vốn không phải là những cảm xúc mà một bông hoa nên có nhưng cố tình cô lại được ban tặng nó.
Một khi có dục vọng, sinh linh sẽ biến hóa.
Rất nhiều yêu ma trên thế giới này đều xuất hiện bằng cách ấy.
Mãi đến sau này, suốt một tháng liền Tô Bất Dự không đến.
Cô muốn gặp y nhưng cô không có đôi chân để di chuyển, để rời khỏi nơi này, chạy về phía y. Cô cũng không có cánh tay để ôm y, mà chỉ có thể mãi mãi làm một gốc cây hoa bị giam cầm trong bùn đất. Một khi rời khỏi mảnh đất cằn cỗi và âm u này, cô sẽ chết đi trong âm thầm lặng lẽ. Chờ đợi trong vô vọng khiến ý thức của cô càng thêm mãnh liệt, ngay cả những người đứng trong ảo ảnh của Chiêm Đồng như bọn họ cũng có thể cảm nhận được cảm xúc lan tràn.
Trong lúc hình ảnh không ngừng chuyển đổi, bọn họ thấy được một bóng hình mặc cả cây đen. Không đợi mọi người kịp phản ứng, bà chủ Giác đã nói trước, “Sư phụ…”
Hóa ra là ám vu cơ đời trước.
Vệ Hoàn hỏi, “Vì sao sư phụ bà lại đến Phàm Châu?”
Bà chủ Giác lắc đầu, “Tôi cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng thỉnh thoảng sư phụ cũng sẽ được người khác ủy thác đến Phàm Châu, có lẽ chỉ là đi ngang qua thôi?”
Trong tầm nhìn, ám vu cơ đi tới phía trước hoa bỉ ngạn. Mọi người không thể thấy được mặt bà mà chỉ có thể thấy tà váy dài màu đen, cùng với yêu vu khí vờn quanh cơ thể bà.
“Là sợi hồn hoa của mi đã bám theo ta suốt đoạn đường này à?” Bà đột ngột lên tiếng, giọng điệu thờ ơ, “Mi muốn cái gì?”
Dương Linh không nhịn được nói, “Hóa ra là do hồn phách của Sa Hoa tách ra, bám theo sư phụ của bà chủ Giác. Cô ta cố chấp quá.”
Bà chủ Giác chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng im nhìn sư phụ mình. Bà sắp không còn nhớ nổi đã bao lâu mình chưa được nghe giọng nói của người ấy nữa rồi.
Ngón tay ám vu cơ thi triển vu thuật. Yêu vu khí màu đen đâm xuyên qua kết giới bong bóng nước nho nhỏ kia, chạm vào cánh hoa. Bỗng dưng, bọn họ nghe thấy giọng nói của Sa Hoa.
“Tôi muốn có một cơ thể để tự do di chuyển, tôi không muốn làm một đóa hoa nữa.”
Ám vu cơ trầm ngâm chốc lát rồi bảo, “Mi có thể hấp thụ linh khí để tu luyện, có lẽ chỉ vài chục năm sau…”
“Tôi chờ không nổi. Ám vu cơ đại nhân, xin ngài hãy giúp tôi.”
Nghe ra được sự cấp bách từ giọng nói của cô, ám vu cơ đáp, “Mi tìm ta để xin một cơ thể, vậy mi có biết rằng ta chỉ có thể trao đổi chứ không thể cho không không.”
“Tôi đồng ý trao đổi!” Sau khi có thể nói chuyện, Sa Hoa càng thấy nôn nóng hơn. Cô hy vọng cậu nam sinh mà đến tên họ cô cũng chẳng rõ kia có thể nghe thấy giọng, có thể nhìn thấy hình dáng của cô, “Tôi có thể dùng tất cả mọi thứ để trao đổi, chỉ cần ngài ban cho tôi một cơ thể.”
“Mi chắc chắn mình có thể gánh nổi cái giá đắt này ư? Kể cả khi ta muốn mi dùng mạng của mình để trả giá?”
Sa Hoa cực kỳ chắc chắn, “Đúng vậy.”
Cuối cùng ám vu cơ cũng đồng ý với lời thỉnh cầu của cô. Sức mạnh yêu vu nhổ cây hoa bỉ ngạn đến tận gốc, tầm nhìn dần cao lên, mượn đôi mắt của Sa Hoa, cuối cùng bọn họ cũng có thể thấy trọn vẹn ám vu cơ. Ám vu cơ mang cô về thành phố ngầm Vô Khải phồn hoa, dùng cánh hoa của mạn châu sa hoa để đắp nặn cho cô một cơ thể xinh đẹp, sau đó đặt tên cho cô là Sa Hoa.
Khi Sa Hoa nhìn bản thân trong gương, tầm mắt của bọn họ chợt trở nên ẩm ướt và mơ hồ. Loại cảm xúc phức tạp này thông qua thuật Chiêm Đồng truyền đến đáy lòng bọn họ, sinh ra cảm giác đồng cảm lạ thường.
“Chiếu theo lời hứa lúc trước, ta cho mi cơ thể.” Ám vu cơ nói, “Bây giờ ta sẽ nói cho mi biết cái giá mi phải trả là gì.” Bà khẽ phẩy tay, thành thị đẹp đẽ, tràn ngập hoa cỏ chim muông lập tức hóa thành đống phế tích chìm trong bóng tối.
“Đây mới thật sự là Vô Khải. Việc mi phải làm là sau khi ta chết thì thay ta đảm nhận vị trí ám vu cơ. Ta sẽ truyền dạy toàn bộ vu thuật của ta cho mi. Nhưng mi phải biết rằng, sứ mệnh từ nay về sau của mi chính là bảo vệ thành phố ngầm này, mà tuổi thọ của mi cũng sẽ giảm còn mười lăm năm sau khi trở thành ám vu cơ.”
Bà biết cái giá này đối với một đóa hoa vừa mới thành yêu không lâu mà nói, trong lúc nhất thời khó lòng tiếp thu ngay được. Thế nên bà nói tiếp, “Đầu tiên mi cứ ở đây học vu thuật đã, thời gian còn lại mi có thể đến bất cứ nơi nào mà mình muốn.” Ám vu cơ ho khan mấy tiếng, ngồi xuống, “Yên tâm đi, ta vẫn chưa chết nhanh như vậy. Trong khoảng thời gian này, mi muốn làm gì ta đều sẽ không ngăn cản.”
Tầm nhìn xoay chuyển, Vệ Hoàn có thể cảm nhận được sự chấn động và không cam tâm trong lòng Sa Hoa, song cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Tận dụng khoảng thời gian tự do ngắn ngủi của mình, cô đã tìm thấy bóng dáng của Tô Bất Dự. Vào lúc tan trường, cô đứng canh bên ngoài trường học bởi trường trông coi rất nghiêm ngặt, không cho phép người ngoài tiến vào. Đến một ngày, rốt cuộc cô cũng chờ được Tô Bất Dự trước cổng trường, nhưng cô bỗng trở nên nhút nhát. Cô không biết mình nên bắt chuyện thế nào, thậm chí không rõ bản thân có nên trực tiếp đứng trước mặt y, nói cho y biết mình là đóa mạn châu sa hoa vẫn luôn chờ y hay không.
Cho nên, cô chọn cách yêu thầm, âm thầm quan sát y. Cô thử đi hỏi thăm, biết được tên của chàng thiếu niên dịu dàng kia từ người khác. Vào tối hôm ấy, cô thầm gọi ba chữ Tô Bất Dự này hàng chục lần.
Bất Dự, Bất Dự.
Ở góc nhìn của Sa Hoa, bên cạnh Tô Bất Dự vẫn luôn có một người. Mọi người đều nhìn thấy được, đó là Vệ Hoàn mười mấy năm trước. Cậu đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, khi cười rộ lên ngập tràn khí phách thiếu niên. Cả người tựa như một ngôi sao đang tỏa sáng, mãi mãi là tiêu điểm chú ý giữa đám đông.
Mà ánh mắt của Tô Bất Dự chưa từng rời khỏi cậu.
Ý thức được chuyện này, Sa Hoa bắt đầu cảm thấy đau khổ. Cô không biết nỗi đau này bắt nguồn từ đâu, cô chỉ biết cô không muốn tiếp tục giấu giếm nữa, côbiết thời gian tự do của mình chẳng còn thừa bao nhiêu. Và rồi đến một ngày, cô nhân lúc Tô Bất Dự ở một mình, đi tới trước mặt y.
“Xin, xin chào.” Rõ ràng đã thầm diễn trong lòng cả trăm lần rồi nhưng khi thật sự đến thời điểm này, cô lại căng thẳng tới mức chẳng thể nói rõ lấy một lời. Đầu óc cô rối bời, chỉ có thể nói ra những gì mình muốn nói nhất cho y hay, “Em… em thích anh.”
Vẻ mặt của Tô Bất Dự hiển nhiên rất kinh ngạc. Lời tỏ tình đến quá đỗi bất ngờ, y không cách nào liên tưởng cô gái trước mặt với đóa hoa bỉ ngạn nằm trước bia mộ kia, mà chỉ có thể xem cô như một cô gái xa lạ dũng cảm. Vậy nên y nở nụ cười ngại ngùng.
“Xin lỗi, tôi… tôi có người mình thích rồi.”
Câu nói này gần như đã đẩy cô xuống địa ngục. Năng lực chuyển tình mà thuật Chiêm Đồng mang đến khiến Vệ Hoàn có thể cảm nhận được cảm giác đau khổ của cô ngay tại giây phút này. Cậu vốn tưởng rằng Sa Hoa sẽ tiếp tục đấu tranh, nào ngờ cô lại vờ thoải mái mà nói, “Không sao, không sao cả.”
“Cảm ơn anh.” Cô cúi đầu.
Tô Bất Dự không rõ câu cảm ơn này của cô là có ý gì, y chỉ cảm thấy hơi có lỗi.
Sa Hoa ổn định lại cảm xúc, ngẩng đầu lên, trong tay xuất hiện một lá bùa kết giới Vô Khải. Cô đưa lá bùa kết giới đến trước mặt Tô Bất Dự, Tô Bất Dự nhìn cô khó hiểu. Sa Hoa nhét bùa kết giới vào trong tay Tô Bất Dự rồi bảo, “Em là yêu vu Vô Khải. Nếu sau này anh có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ tới Vô Khải tìm em.”
Giọng nói của cô thoáng chút nghẹn ngào, nhưng vẫn nói cười với y, “Nhất định phải nhớ đó nha.”
Thật ra cô ấy chỉ muốn Bất Dự có thể đến Vô Khải gặp mình mà thôi. Vệ Hoàn nghĩ.
Bỗng dưng, Vệ Hoàn thấy Cảnh Vân hơi lảo đảo. Ở đây, ngoài cậu ra thì những người khác đều bị Tá Đồng(*), không thể nhìn thấy tình trạng của Cảnh Vân. Cậu nhanh chóng vòng ra sau đỡ lấy Cảnh Vân, “Em không sao chứ?”
(*) Trong chương 77 có nhắc qua không có bất kỳ phép thuật nào có thể khống chế Hi Hòa chi đồng, mà một bên mắt của Vệ Hoàn là Hi Hòa nên cậu có thể vừa thấy ảo cảnh, vừa thấy được cảnh tượng thật.
Sắc mặt Cảnh Vân tái nhợt, “Không biết nữa, em đau đầu quá, cơ thể cũng bị mất sức.”
“Tại sao lại như vậy?” Vệ Hoàn nắm tay cậu nhóc, lạnh vô cùng. Bảo sao nãy giờ Chiêm Đồng cậu nhóc không nói lấy một lời, “Lúc trước em Chiêm Đồng không hề có phản ứng rõ ràng như thế này. Dừng lại đi, không cần tiếp tục nữa.” Nói đoạn, cậu nhìn về phía Sa Hoa bị bọn họ khống chế, hình như cũng không có gì khác thường.
Cảnh Vân vẫn tiếp tục cố gắng, “Để em dựa ra sau. Không sao đâu, em sẽ thi triển nhanh thêm chút nữa.” Dứt lời, cậu bắt đầu vận linh, yêu quang màu vàng rực rỡ tỏa sáng khắp nơi. Khung cảnh xung quanh bọn họ xảy ra biến đổi lớn, thời gian nhanh chóng chạy về sau, lướt nhanh như cưỡi ngựa xem hoa.
Giữa những hình ảnh thay đổi đổi liên tục này, bà chủ Giác thấy được khoảnh khắc sư phụ mình qua đời. Thật ra hình ảnh kia cùng lắm cũng chỉ có một giây, nhưng lại giống như một chiếc gai nhọn đâm vào ngực bà.
Bà nhìn về phía Sa Hoa, nói với Vệ Hoàn, “Sức mạnh yêu vu của cô ta hiện tại vẫn rất mạnh, có lẽ đang thông qua thuật Chiêm Đồng để cắn trả yêu lực của nhóc Trùng Minh.”
Vệ Hoàn chau mày, nhưng cậu không khuyên Cảnh Vân được. Đột nhiên, trong ảo cảnh lại xuất hiện bóng dáng của Tô Bất Dự, cuối cùng y vẫn tới thành phố Vô Khải. Lúc này, Sa Hoa đã không còn là cô gái ngây thơ của năm đó nữa, song, trong nháy mắt cô nhìn thấy Tô Bất Dự, trái tim vẫn rung động không thôi.
“Em cho rằng cả đời này anh cũng sẽ không đến đây.” Sa Hoa bước một bước về phía y, “Thật ra nếu anh không đến, đối với em mà nói đó là chuyện tốt. Ít nhất em biết được anh không có gì để tiếc nuối.”
Sắc mặt của Tô Bất Dự gần như không còn một giọt máu, trông y như vừa trải qua một trận ốm nặng khiến Sa Hoa đau lòng.
Y lên tiếng, “Tôi nghe nói, ám vu Vô Khải có thể chiêu hồn.”
Sa Hoa đột ngột cười rộ lên. Trong giây lát, cô lập tức nhớ đến những hình ảnh mà mình thấy bên ngoài trường học năm ấy, rồi nở nụ cười vừa đẹp đẽ vừa thê lương, “Vì sao người nào người nấy đều muốn chiêu hồn vậy?”
Biểu cảm của Tô Bất Dự thay đổi.
“Anh tới muộn rồi.” Sa Hoa không nói thêm gì nữa, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của y mà đáy lòng cô lạnh buốt, “Anh còn yêu cầu nào nữa không? Ở Vô Khải, em sẽ cố gắng hết sức để thực hiện nguyện vọng của anh, nhưng anh cũng phải hiến tế tế phẩm tương đương với nguyện vọng.”
Cô hy vọng rằng tốt nhất là Tô Bất Dự không cần gì cả.
Không cần cầu nguyện, không cần hy sinh.
“Tôi muốn…”
Bỗng dưng, khung cảnh của ảo cảnh mà bọn họ đang đứng bị bóp méo, tựa một vòng xoáy đủ loại màu sắc vây nhốt bọn họ vào trong.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Dương Linh hỏi.
Vệ Hoàn ngay lập tức tiến đến quan sát tình trạng của Cảnh Vân, thấy cậu nhóc đã khụy một gối trên mặt đất nhưng vẫn cố chấp vận linh. Vầng sáng vàng rực rỡ hiện lên cực kỳ rõ ràng giữa sắc đen đỏ dày đặc.
Ảo cảnh xuất hiện thay đổi mạnh mẽ, vặn vẹo như kính vạn hoa, không ngừng biến hóa rồi vỡ vụn. Hình ảnh bắt đầu chớp tắt, bọn họ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Tô Bất Dự, nghe được giọng nói đứt quãng của hai người kia.
“Nguyện vọng của anh là gì…”
“Trở nên mạnh hơn.”
Vệ Hoàn không muốn Cảnh Vân mạo hiểm thêm lần nữa, “Dừng lại mau! Có nghe không hả!”
Kết giới Hồ Hỏa bắt đầu chấn động. Trong phút chốc, trên người Cảnh Vân tỏa ra vầng sáng vàng mãnh liệt. Tại khoảnh khắc ấy, hình ảnh cũng dần khôi phục. Sa Hoa ngồi trước gương, ngắm gương mặt mình lần cuối cùng, đây là gương mặt mà cô dùng sự tự do của bản thân để đổi lấy. Cô giơ tay đè lên hai mắt mình. Một lát sau, hai viên ngọc tỏa ra vầng hào quang màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cô, còn đôi mắt trong gương của cô đã hoàn toàn trở nên trắng dã.
Cô thả đôi mắt lên đàn tế rồi vẽ bùa chú.
Bà chủ Giác gần như nhìn rõ nội dung trên bùa chú ngay lập tức, “Thế mà cô ta lại dùng đôi mắt của mình để đổi lấy năng lực băng cho Tô Bất Dự.”
Bảo sao, bảo sao ngay từ lần đầu tiên bọn họ gặp Sa Hoa, cô đã bị mù.
Yến Sơn Nguyệt cảm nhận được ảo cảnh đang dần bành trường vào giờ phút này. Cô nỗ lực khống chế Hồ Hỏa, hỏi Vệ Hoàn, “Thầy Tô không phải bẩm sinh đã sở hữu năng lực băng à?”
Vệ Hoàn lắc đầu, “Cậu ấy không có.” Cậu ngồi xổm xuống, dùng yêu lực của bản thân để bảo vệ Cảnh Vân.
Thanh Hòa nói, “Khoan đã, bây giờ cô ta không chỉ mất đi đôi mắt, mà cô ta gần như không còn lại gì cả. Tay, chân, giọng nói, tất cả đều được dùng để hiến tế cho Tô Bất Dự ư?”
Ảo cảnh lại xảy ra biến đổi lớn, toàn bộ hình ảnh đều biến thành màu đen. Giữa màn đêm mênh mông vô tận, bọn họ nghe thấy giọng nói của Tô Bất Dự.
“Em tặng sức mạnh yêu vu cho tôi như thế này không sao đấy chứ?”
Giọng nói của Sa Hoa hết sức khẽ khàng, “Vâng.”
Cuối cùng Vệ Hoàn cũng hiểu rõ, đây là nơi bắt nguồn cho hương hoa bỉ ngạn trên người Tô Bất Dự. Tay cậu vẫn luôn đỡ lấy Cảnh Vân, đột nhiên cảm giác được cơ thể của cậu nhóc run rẩy. Cậu vừa cúi đầu liền thấy cậu nhóc phun ra một ngụm máu tươi. Vệ Hoàn lập tức cưỡng chế ngăn cản Cảnh Vân vận linh, đánh ngất cậu nhóc. Ảo cảnh vỡ vụn trong nháy mắt, tất cả hình ảnh đều biến mất tăm.
Lá bùa phong ấn của bà chủ Giác bị Sa Hoa phá vỡ. Vệ Hoàn biết vì sao lúc này cô lại muốn đập nồi dìm thuyền đến vậy. Bởi vì trong ký ức của cô có quá nhiều bí mật của Tô Bất Dự mà cô cho dù phải chết cũng muốn giấu diếm những bí mật ấy. Và cũng chính vì như thế mà sức mạnh yêu vu của cô nhanh chóng suy yếu, nó sắp bị cô vắt kiệt rồi.
Vệ Hoàn thấy yêu khí của cô đã tán loạn, yêu quang màu đỏ khuếch tán phía trên tòa phế tích u ám tựa như cực quang. Cậu dùng sức mạnh Kim Ô bảo vệ yêu quang, cố gắng hết sức ngưng tụ yêu khí của cô lại, không để nó phân tán ra nữa.
Bà chủ Giác ngăn Vệ Hoàn lại, “Cậu không giúp cô ta được đâu. Chờ cô ta mất rồi tôi sẽ quay lại Vô Khải, nghĩ cách điều tra rõ những việc này!”
Dương Linh và Thanh Hòa đỡ Cảnh Vân dậy, chuẩn bị mở kết giới rời đi, “Anh Hoàn Hoàn, nhanh lên! Kệ cô ta đi!”
Song Vệ Hoàn vẫn muốn cố gắng, muốn giữ lại một sợi yêu hồn cuối cùng của cô.
Vào giây phút cậu bị Thanh Hòa mạnh mẽ lôi vào bên trong kết giới, một cánh hoa bỉ ngạn bay qua, biến mất nơi trái tim Vệ Hoàn.
Cậu cảm thấy lòng mình thắt lại, dường như có thứ gì đó vừa được mở ra, tâm trí thoáng chốc trở nên rối bời.
Giọng nói hư ảo của Sa Hoa truyền đến, chỉ có mỗi mình cậu nghe được.
“Cửu Phượng.” Giọng nói của cô mang theo tiếng thở dài đầy bất lực, “Chiêu hồn là yêu vu thuật khó nhất trên thế gian này, thế nên sự hiến tế của nó đến từ hai hướng. Nói cách khác, cả bên hiến tế lẫn bên được hiến tế đều phải trả một cái giá đắt, đều phải đánh đổi bằng thứ quý giá nhất.”
Vệ Hoàn sững sờ tại chỗ.
Thứ quý giá nhất…
“Chẳng qua người hiến tế còn sống, anh ta có thể chủ động lựa chọn, còn cậu chỉ có thể bị đồng dâng hiến vật quý giá nhất khi còn sống của bản thân, thậm chí ngay cả cậu cũng không biết đó là gì.”
Cậu nghe thấy Sa Hoa khẽ cười một tiếng.
“Cậu thương hại tôi, tôi cũng thương hại cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT