Nghe xong những lời ấy, Vệ Hoàn chẳng thể hình dung nổi cảm giác trong lòng mình thế nào. Chỉ cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngay cả tay cũng run lên.
Cậu hiểu Vân Vĩnh Trú quá rõ, mỗi một câu hắn nói ra, đến lúc cần thiết hắn sẽ thực hiện nó. Hễ là hắn đã mở miệng thì đều rất nghiêm túc. Vốn tưởng rằng những lời này trừ bố mẹ đã ra đi từ lâu của cậu ra, sẽ chẳng còn ai nói thế với cậu nữa, đến chính cậu cũng bắt đầu hoài nghi liệu có phải bản thân quá mức ngoan cố, quá mức buông thả hay không.
Hiện tại cậu biết ít nhất vẫn còn Vân Vĩnh Trú thật sự thấu hiểu chính mình. Trái tim cô đơn lập tức cộng hưởng, chạm phải một trái tim ấm áp khác giữa hư không.
"A Hoàn?"
Tô Bất Dự xoay người, nhìn Vệ Hoàn đi sau lưng.
"Đến đây." Vệ Hoàn dang đôi tay, trên bàn tay chợt xuất hiện hai thanh kiếm ánh sáng hẹp dài.
[Không cần đâu.]
Vân Vĩnh Trú đang kiểm tra thiết bị nguy hiểm trên đường đi cũng Thanh Hòa, bỗng dưng nghe thấy truyền tâm từ cậu, giọng nói của cậu trong trẻo.
[Tất cả mọi thứ trên người anh đều thuộc về em, bảo vệ kỹ càng cho em nhá, không được để thiếu cái nào hết.] Dứt lời, giọng cậu thoáng dịu đi, đây là lần đầu tiên cậu đưa ra hứa hẹn, [Lần này sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, em cam đoan đó.]
Vân Vĩnh Trú hơi sững sờ.
Vệ Hoàn kiên định tiến về phía trước, nhưng khác với bản thân của khi xưa, sau khi sống lại lần nữa, cậu đã có chuyện phải bận lòng rồi.
[Vậy thì em nhớ cho kỹ.] Giọng Vân Vĩnh Trú lạnh lùng, khác hoàn toàn với cảm giác mang theo ý cười của Vệ Hoàn, nó có lực uy hiếp rất mạnh mẽ.
[Sinh mệnh của em thuộc về anh.]
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Thanh Hòa đối chiếu với bản đồ, tìm được thiết bị có nguy hiểm ngầm cuối cùng. Kiểm tra xong, anh quay đầu nhìn Vân Vĩnh Trú vẫn luôn đi phía trước mình, trên người hắn mang theo khí chất tàn nhẫn, trước mặt là vô số lưỡi đao ánh sáng bay lơ lửng cách đó hai mét, mở đường cho hắn.
Chẳng rõ tại sao, Thanh Hòa cứ luôn cảm thấy cái cảm giác này có hơi quen thuộc.
Đại khái là khá giống Tạ Thiên Phạt.
Vân Vĩnh Trú hiếm khi trò chuyện với người khác, Thanh Hòa thử chủ động lên tiếng, "Huấn luyện viên Vân, có phải anh có cách khác để giao lưu với Vệ Hoàn không?"
Quang nhận đang bay phía trước chợt ngừng lại, kế đó Vân Vĩnh Trú quay đầu, nhìn lướt qua Thanh Hòa.
Hắn không trả lời trực tiếp, xoay người về rồi mới lên tiếng, "Ai nói với cậu."
Lòng phòng bị của ông anh Kim Ô này mạnh thật chứ. Thanh Hòa thầm nghĩ.
Kỳ lạ là so với Vệ Hoàn, thân thế bối cảnh của anh và Vân Vĩnh Trú càng giống nhau hơn. Bọn họ, một người là con trai độc nhất của cựu Thủ tướng Phàm Châu, một kẻ là con trai của Thủ tướng Yêu Vực hiện tại. Nhưng trên người Vân Vĩnh Trú không hề có vẻ kiêu căng khi được sinh ra trong một gia tộc danh giá, cho dù có vẻ cao quý cũng là kiểu cao quý nghiêm nghị, không thể ngỗ ngược.
"Không có, tôi đoán, vì có đôi khi tôi có thể cảm giác được giữa hai người có sự cảm ứng nào đó." Thanh Hòa thu dọn đồ đạc trong tay mình, mang ba lô lên lưng, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, đừng để trong lòng."
"Hai chúng tôi có truyền tâm."
Lạ ghê, vậy mà hắn lại trả lời. Thanh Hòa thoáng chút ngạc nhiên, "Là một dạng giống với tâm linh tương thông hả? Anh thầm nói trong lòng là cậu ấy có thể nghe thấy?"
Vân Vĩnh Trú không trả lời, đại khái là ngầm thừa nhận.
"Kỳ diệu phết, đây là nguyên lý gì thế?" Thanh Hòa lẩm bẩm lầm bầm, "Không đúng, mấy cái yêu lực vốn đã thuộc về huyền học rồi, gì mà nguyên lý với chả không có lý..."
Vân Vĩnh Trú đi đằng trước, chẳng hề bận tâm. Song, qua một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nghe thấy Thanh Hòa nhỏ giọng nói.
"Giá như giữa người với nhau cũng có truyền tâm thì tốt biết bao."
Vừa buột miệng thốt ra, tự bản thân Thanh Hòa khẽ cười khổ. Anh đang hy vọng xa vời gì vậy chứ, có thể gặp lại anh ấy thêm lần nữa đã là may mắn trong bất hạnh rồi.
"Không cần." Vân Vĩnh Trú đột ngột lên tiếng, "Chờ cậu ta tỉnh lại rồi cậu có thể trực tiếp nói với cậu ta."
Thanh Hòa sửng sốt vài giây rồi lập tức cười thành tiếng, cười đến mức Vân Vĩnh Trú cau mày.
"Tôi phát hiện anh với tên ngốc kia càng ngày càng giống nhau. Hai người thật sự đã ảnh hưởng lẫn nhau đó."
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Người bị gọi là tên ngốc kia hiện tại đang tiếp cận điểm mục tiêu ở trung tâm. Cậu đi phía trước, Tô Bất Dự đi sau quan sát xung quanh, "Chỗ này chắc là có máy giám sát."
"Ừ, con cáo già Dương Sơ kia..."
Vừa dứt lời, toàn bộ đèn trên đường đi bỗng vụt tắt. Vệ Hoàn thấp giọng chửi một câu, chiếc vòng trên cổ tay chuyển hóa thành quang nhận bay lơ lửng trước mặt và sau lưng bọn họ, chiếu sáng tầm nhìn, đồng thời tiến hành phòng thủ.
Biết ngay là không nên nói xấu sau lưng người khác mà. Vệ Hoàn đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ cánh cực lớn vang vọng. Chẳng biết là thứ gì nhưng nghe qua thì có vẻ không ít, ít nhất phải đến mấy chục con.
Đám sinh vật biết bay kia bay ra khỏi lối rẽ của đường đi, nhào về phía bọn họ.
"Bất Dự cẩn thận!" Vệ Hoàn nhanh chóng vung tấm lưới lửa, ngăn chặn đám sinh vật đang thần tốc vọt tới kia trước mặt bọn họ. Nhìn kỹ lại thì mấy sinh vật này đều mọc ra đầu lâu, thoạt nhìn cực kỳ quái dị. Rõ ràng đã bị ngọn lửa Kim Ô bao vây nhưng những con quái vật đó giống như chẳng biết kiềm chế là gì, vẫn cố tránh thoát ra ngoài như cũ. Ngay khi Vệ Hoàn chuẩn bị vận linh, dùng quang nhận giết chết cả đám bọn chúng thì Tô Bất Dự lên tiếng, "A Hoàn, lùi ra sau một chút."
"Dập lửa đi."
Vệ Hoàn nghe thấy cũng không hề nghi ngờ, yên lặng lùi ra sau, đồng thời thu ngọn lửa Kim Ô lại. Mắt thấy Tô Bất Dự nâng hai tay lên, ngay lúc dòng nước trào ra khỏi lòng bàn tay, yêu quang màu xanh ngọc cũng xuất hiện, kéo theo dòng nước vọt về phía trước. Vào giây phút quấn lấy mấy con yêu vật kia, chúng hóa thành những phiến băng cứng rắn. Một cột băng khổng lồ vắt ngang phía trên đường đi từ trái sang phải, bên trong là những con quái vật mặt mày dữ tợn.
Yêu lực của Bất Dự thay đổi. Vệ Hoàn thầm nghĩ, hồi xưa năng lực của y nghiêng về hệ thủy, gần như không thể khống chế sức mạnh hệ băng. Dẫu sao cũng là bán yêu, chênh lệch sức mạnh do huyết thống mang lại là không thể tránh khỏi, huống chi giao nhân sở hữu năng lực băng cũng chẳng được bao nhiêu. Việc này không khỏi khiến Vệ Hoàn ôm lòng hoài nghi.
"Chúng ta đi thôi." Tô Bất Dự hơi khom người, chui qua phía dưới cột băng. Vệ Hoàn đi theo y, nói ra lời thật lòng mình, "Bất Dự, yêu lực của ông bây giờ mạnh ghê."
Bất Dự thoáng dừng bước chân, "Vậy à?" Y quay đầu lại cười cười, "Mấy năm ông không ở đây, ít nhiều gì tôi cũng phải có tiến bộ chứ. Huống hồ trước giờ tôi vẫn luôn muốn bản thân có thể trở thành lực lượng chiến đấu chính."
"Đúng vậy, ông hiện tại đừng nói là làm huấn luyện viên, tham gia quân Chính phủ cũng thừa sức." Vệ Hoàn biết chấp niệm của y, "Có điều mặc kệ ông có phải lực lượng chiến đấu chính hay không, bọn tôi đều không thể thiếu ông được."
Tô Bất Dự không muốn nghe Vệ Hoàn nói những lời khách sáo như thế này, nhưng cũng trông mong cậu nói nhiều hơn nữa. Y hy vọng tầm mắt của Vệ Hoàn có thể nhìn về phía y nhiều hơn, cho nên y muốn trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành kẻ không ai có thể coi thường.
"Không cần vào quân Chính phủ, ở lại Sơn Hải cũng tốt lắm rồi."
Ngay khi Vệ Hoàn chuẩn bị trả lời y, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng động cực nhỏ. Quang nhận vèo một tiếng bay về phía trước, đâm xuyên qua thứ gì đó. Vệ Hoàn cho rằng mình đã đâm trúng mục tiêu thì gã kia lại nhảy đến trước mặt cậu.
"Lui về sau!" Tay Vệ Hoàn cầm trường đao, bổ về trước. Vốn tưởng rằng sẽ chém trúng cánh tay của đối phương, nào ngờ một tiếng choang vang lên, quang nhận không cách nào đâm vào, song ánh sáng đã soi rõ kẻ tập kích trước mặt này. Nửa thân trên là cơ thể người nhưng phần dưới và cánh tay là một con bọ ngựa màu đen khổng lồ, chỉ là tất cả chi bọ ngựa của nó đều là lưỡi đao cứng rắn và sắc bén giống hệt sắt thép.
"Là yêu khôi bọ ngựa kiếm sĩ." Tô Bất Dự ở sau lưng lên tiếng. Y phóng ra rất nhiều nhũ băng, nỗ lực đâm vào điểm yếu của nó trong lúc Vệ Hoàn và cái thứ kia chém giết lẫn nhau. Nhưng chi kiếm của con yêu khôi này quá nhiều, phản ứng lại nhanh, nên đa phần nhũ băng đều bị nó né được, chỉ có một hai cái là đâm trúng vài ba chỗ hiểm của nó.
Vệ Hoàn dùng cả hai tay để chống cự, nhưng bốn chân của đó đều là đao sắt, chỉ cần hơi nghiêng một chút là có thể cắt đứt mắt cá chân Vệ Hoàn rồi.
Cậu nghĩ ra một biện pháp, "Bất Dự! Đóng băng nó!"
"Không được, nó né quá nhanh, như thế sẽ tấn công trúng ông mất!" Tô Bất Dự kiên quyết không đồng ý.
"Một phần là đủ rồi."
Vệ Hoàn vừa dứt lời, một chân cậu liền đạp lên vách tường bên cạnh, phóng cả người lên, đôi cánh sải rộng. Cũng vào khi ấy, con bọ ngựa kia cũng phản ứng lại, xoay nghiêng người.
"Nhanh!"
Vầng yêu quang màu xanh ngọc nổi lên, kiếm sắt ở hai cánh tay và chân phải đều bị đóng băng, không cách nào động đậy được nữa. Yêu khôi không có ý thức nào khác, phản xạ có điều kiện và ham muốn giết chóc làm nó quay người, phát động tấn công về phía Tô Bất Dự.
Phía bên phải bị đóng băng làm khả năng di chuyển của nó giảm mạnh, cánh tay quét ngang trước ngực. Tô Bất Dự lùi về sau nửa bước, bỗng đâu một vầng sáng sắc vàng xuất hiện, đao ánh sáng lướt từ sau ra trước, đâm xuyên qua ngực yêu khôi bọ ngựa. Vệ Hoàn thở dốc, rút trường đao ra, nào ngờ chất lỏng màu vàng đặc sệt đột nhiên phun tung tóe, bắn đầy ngực cậu.
"Eo... gớm quá."
Tô Bất Dự phụt một tiếng cười rộ lên, thấy yêu khôi bọ ngựa ngã xuống, y liền dùng băng phủ kín nó hoàn toàn.
"Hồi trước ông cũng hệt như thế này, lần nào cũng làm dính lên người." Tô Bất Dự bước đến trước mặt cậu, "Hay là tôi dùng nước rửa giúp ông nhé?"
Mặt Vệ Hoàn vừa có vẻ chán ghét lại vừa ấm ức, cũng không dám dùng tay lau đi, chỉ thầm thấy may mắn đây không phải là đồng phục trường, "Thôi, dính nước vào rồi còn gớm hơn, lát nữa tôi cởi ra quăng luôn."
"Cũng đúng, mua bộ mới đi."
Hai người liếc nhìn nhau, cười rộ lên như thể đã trở về thời niên thiếu sát cánh bên nhau mười năm trước.
Sau dăm ba lượt đánh, trong lòng Vệ Hoàn cũng rõ ràng hơn nhiều. Đây có lẽ là yêu khôi do Dương Sơ thả ra để tránh sự truy đuổi của bọn họ.
Cậu dùng máy liên lạc để báo cáo với những tổ đội khác: "Bên này đã xuất hiện yêu khôi, rất có khả năng Dương Sơ đã trốn thoát theo đường khác. Mọi người cẩn thận, đoán chừng bên chỗ mọi người cũng sẽ có yêu khôi xuất hiện."
Cậu nhanh chóng nghe thấy phản hồi từ các đội khác, âm thanh chiến đấu bên kia rất rõ ràng, "Này, bên đây cũng xuất hiện rồi, hơn nữa còn cực kỳ nhiều!"
"Anh Hoàn Hoàn, bên tụi em cũng vậy!"
"Bên đây cũng có rất nhiều, nhưng vẫn có thể khống chế được."
Sao lại thế này?
Vệ Hoàn ngờ vực nhìn về phía Tô Bất Dự, "Bên phía chúng ta hình như vẫn còn tốt chán."
So với tình hình chiến đấu kịch liệt của các đội khác, tình huống hai người bọn họ gặp phải dường như không tính là gì, thậm chí còn rất dễ dàng giải quyết.
[Tình huống bên phía các em không bình thường. Vệ Hoàn, cẩn thận chút.]
Cậu nghe thấy giọng nói của Vân Vĩnh Trú, càng tin tưởng vào phán đoán của bản thân hơn.
[Ở chỗ anh có bao nhiêu yêu khôi vậy?]
[Nhiều lắm, nhưng đã bị anh giết hết rồi.]
Trường khí gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật này của hắn quả thật khiến Vệ Hoàn như quay về quá khứ.
"Có khi nào là âm mưu không." Tô Bất Dự cũng lên tiếng.
Đã cách mục tiêu cực kỳ gần rồi, đi tiếp về phía trước, trước mặt bọn họ xuất hiện một vách tường sắt. Ngay khi Vệ Hoàn chuẩn bị phát động tấn công, bức tường thép bỗng từ từ di chuyển sang bên phải.
Quang nhận lơ lửng giữa không trung, bất động giống hệt Vệ Hoàn vào giờ khắc này.
Trong tầm nhìn chậm rãi rộng mở xuất hiện một căn phòng, bên trong là đủ loại thiết bị, trên mặt đất chảy đầy chất lỏng không rõ tên có mùi hăng hắc.
Vệ Hoàn nhíu mày nhìn thẳng, quang nhận bảo vệ phía trước cậu. Ngay một giây sau đó, cậu nghe thấy tiếng động vang lên trong phòng.
Quang nhận vọt đến vị trí phát ra tiếng vang, hai tay Vệ Hoàn nhanh chóng biến ra đao ánh sáng, chạy đến chỗ đó. Song, đến giây tiếp theo, khi cậu bất chấp tất cả xông vào, lại chỉ thấy được bóng lưng của một người.
Trên người ông ta mặc một chiếc áo blouse trắng cũ kỹ, tóc màu hoa râm. Căn phòng này lớn hơn những gì cậu tưởng tượng, cũng trống trải hơn, chỉ có một người trước mặt này thôi chứ chẳng còn yêu khôi nào khác.
"Ông là Dương Sơ à." Vệ Hoàn bình tĩnh nói, giọng điệu thờ ơ.
Tô Bất Dự đứng bên cạnh cậu, thận trọng nhắc nhở, "Coi chừng có bẫy."
"Là tôi." Người mặc trang phục nghiên cứu xoay người, nhìn về phía bọn họ. Cũng tại giây phút này, Vệ Hoàn mới biết được cái xác ngoài này của mình giống người trước mắt đến nhường nào.
Tuy rằng tóc Dương Sơ đã bạc màu, nhưng tướng mạo của ông ta không khác mấy so với đoạn video lưu trữ trong đồng hồ điện tử lúc trước, vẫn còn trẻ trung như cũ, thậm chí có thể nói rằng khôi ngô tuấn tú.
Trong tích tắc khi ông ta vừa nhìn thấy Vệ Hoàn, hốc mắt ông đỏ ửng. Ánh mắt phức tạp, vừa vui lại vừa buồn.
Trong tâm trí Vệ Hoàn bỗng truyền đến giọng nói của Vân Vĩnh Trú.
[Mở kết giới, anh qua đó ngay đây.]
Cùng lúc ấy, ông ta vươn hai tay về phía Vệ Hoàn, cảm xúc của ông ta chậm rãi bộc lộ, toàn bộ cơ mặt khẽ run lên, cánh tay cũng vậy.
Vệ Hoàn không mở kết giới nhưng cũng không tháo bỏ lớp phòng ngự. Cậu chỉ trầm mặc nhìn người đàn ông trước mắt, tất cả quang nhận đều chĩa vào ông ta.
Ông ta mở miệng, giọng nói nghẹn ngào.
"Tiểu An, bố thành công rồi."
"Cuối cùng bố cũng có thể tận mắt nhìn thấy con trưởng thành."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT