Vệ Hoàn ngơ ngác đứng sau lưng Vân Vĩnh Trú, trái tim tê rần, trong đầu lặp đi lặp lại lời tỏ bày của Vân Vĩnh Trú về ham muốn độc chiếm, không nói thành lời.

Thang máy vang lên tiếng ting, đánh thức ba quả tim mang theo tâm tư khác biệt. Thoáng thấy cửa thang máy mở ra, Triệu Nguyệt Thừa lúng túng bước ra ngoài, "Không sao đâu, việc uống rượu bàn sau vậy, sẽ có cơ hội thôi." Mới bước ra, vừa đúng lúc đầu bên kia của đại sảnh có người gọi anh, "Trung úy Triệu, công văn mà anh cần đã được mang đến rồi."

Vân Vĩnh Trú lên tiếng, "Cậu bận việc của mình đi, tôi về trước." Dứt lời, hắn quay đầu nhìn lướt qua Vệ Hoàn.

[Đi theo anh.]

[Ồ...]

Tiếng truyền tâm như tiếng sấm xuất hiện trong lòng, lại lần nữa khiến cậu tê dại.

Vừa ra khỏi trụ sở, Vân Vĩnh Trú trực tiếp mở vòng kết giới, hai người cùng nhau rời đi, giây tiếp theo đã xuất hiện trong phòng thí nghiệm của tổ nghiên cứu khoa học Sơn Hải. Bước khỏi vòng kết giới, Vệ Hoàn liền nhìn thấy Thanh Hòa, mà hình như anh cũng vừa vặn nhìn thấy cậu, trên mặt hiện lên sự hoảng sợ, "Đậu má, cậu bị sao vậy? Đóng phim ma hả."

Vệ Hoàn ể một tiếng, cúi đầu nhìn xong cũng bị dọa đến sảng hồn. Cậu chỉ có thể nhìn được hai bàn chân của bản thân, sau đó dần dần cả đôi chân cũng hiện ra, nhưng nửa người trên vẫn còn trong suốt, "Đệt, sao lại lộ dần từ dưới lên trên vậy?"

"Thời gian có hiệu lực sắp hết rồi." Vân Vĩnh Trú nói.

"Lộ từ trên xuống trông còn đáng sợ hơn ấy." Phương Trình ngồi ở bên cạnh, trong tay cầm một ly hồng trà nóng hầm hập, hớp một ngụm nhỏ, "Biến thành một cái đầu bay."

Tưởng tượng hình ảnh kia, Vệ Hoàn rùng mình. Cậu lết hai cái chân không có nửa thân trên đến trước mặt Thanh Hòa, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, "Cậu tìm được Dương Sơ rồi?"

Thanh Hòa nhìn chằm chằm vào Vệ Hoàn với nửa người trên trong suốt, uống một ngụm hồng trà mà Phương Trình đưa qua cho bớt sợ, "Đúng vậy. Ít nhiều gì cũng nhờ Phương Trình giúp tôi giải quyết một vấn đề lớn, hiện tại đã lần theo được dấu vết của ông ta rồi." Anh vừa nói, vừa thao tác lên bàn điều khiển, một vị trí xuất hiện trên màn hình nổi, "Nơi này là nhà máy điện lực của Khu Tối, lúc trước ông ta dựa vào tấm chắn điện từ để ẩn mình. Ổng ở ngay đây đó, chắc chắn không sai được."

Cơ thể Vệ Hoàn cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn, cậu quen tay phóng lớn tấm bản đồ, kiểm tra tỉ mỉ, "Chỗ này nằm dưới lòng đất, nhiều đường ngầm, còn có rất nhiều thiết bị nguy hiểm cao."

"Đúng thế." Thanh Hòa gật đầu, "Cho nên chúng ta không thể đi một mình một ngựa được, cần thêm nhiều người, lên kế hoạch trước, nếu không chỉ cần rút dây động rừng là Dương Sơ sẽ chạy mất."

Phương Trình ăn một miếng bánh quy nhỏ, "Tên Dương Sơ này... theo lý mà nói thì chẳng phải ông ta cũng đang vi phạm pháp luật Phàm Châu sao? Chúng ta không có cách nào để bắt giữ hay xử tử ông ta hết à?"

Vân Vĩnh Trú ừ một tiếng, "Có khả năng ông ta sẽ trở thành mồi lửa."

"Sớm hay muộn gì ông ta cũng sẽ bỏ trốn. Điều tôi không thể hiểu nổi là ông ta đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người lâu như thế, theo lý mà nói thì hẳn phải bị bắt bỏ tù từ sớm rồi chứ. Vì sao Chính phủ Phàm Châu dung túng ông ta đến vậy?" Vệ Hoàn tiện tay cầm lấy một cây bút trên bàn, vẽ hai đường lên bảng điều khiển.

Thanh Hòa dựa lưng vào ghế, xoay nửa vòng rồi xoay ngược lại, "Tôi chưa nói cho cậu biết à? Phàm Châu hiện tại chỉ là cái vỏ rỗng thôi, bị thao túng từ lâu rồi, chuyện bọn họ có thể tự quyết định rất ít."

Vệ Hoàn nhíu mày, nhìn về phía Vân Vĩnh Trú. Vân Vĩnh Trú vừa ngước mắt lên đã hiểu rõ ý của Vệ Hoàn, lạnh nhạt lên tiếng, "Người cầm quyền hiện tại – Trần Chung, thay thế cho vị trí của Tống Thành Khang, là do Vân Đình sắp xếp."

Quả nhiên Yêu Vực bây giờ đang thao túng Chính phủ Phàm Châu.

"Thế nên kế hoạch yêu khôi là do Thủ tướng Yêu Vực thực hiện." Thanh Hòa có hơi không hiểu cho lắm, "Không phải chứ, ông ta có mưu đồ gì vậy? Tự mình đánh mình?"

Vân Vĩnh Trú trả lời, "Theo như hiểu biết của tôi về ông ta thì ông ta không phải người tham gia nòng cốt trong kế hoạch yêu khôi, mà ông ta cũng không cần làm vậy."

Manh mối có được trong mấy ngày qua thật sự quá nhiều. Bất luận là lúc cậu chết hay là hiện tại, dường như tất cả manh mối đều quy về cùng một đường — tranh giành quyền lực.

Cậu dùng bút đánh dấu lên bảng điều khiển, "Đầu tiên là bố của Thanh Hòa và phái Hòa bình bị phái Cấp tiến của Tống Thành Khang thay thế. Sau khi Tống Thành Khang chết thì chuyển sang phái Con rối, phái Con rối là do Vân Đình buông rèm chấp chính." Cậu vẽ một dấu mũi tên xuống, "Vân Đình không đời nào duy trì hiện trạng này mãi được. Ông ta có tham vọng, mục đích rất rõ ràng, muốn giành được quyền kế nhiệm, sau đó thôn tính Phàm Châu trong khoảng thời gian này. Đây có thể là mục đích lớn nhất của ông ta."

"Phương pháp hiện tại của ông ta là ăn mòn từ nội bộ." Vân Vĩnh Trú nói, "Không dùng vũ lực mà lợi dụng quyền lực để thâm nhập, biến Phàm Châu thành khu thuộc địa thật sự."

"Không sai." Vệ Hoàn búng tay một phát, vẽ một đường khác, "Cho nên ông ta không cần phát động kế hoạch yêu khôi làm gì. Nếu kế hoạch yêu khôi đã tồn tại thì hiển nhiên còn có một phe phái khác xung đột lợi ích với Vân Đình."

Thanh Hòa bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, "Chắc chắn là Đảng Cấp tiến vẫn còn chưa chết tâm. Bọn họ muốn lật đổ phái Con rối, dựa vào vũ lực để đoạt lại quyền lực, tạo ra kế hoạch yêu khôi là cực kỳ hợp lý."

"Khả năng cao là vậy." Vệ Hoàn gật đầu, vẽ một vòng tròn quanh tên Tống Thành Khang, "Vì vậy... Đảng Cấp tiến đang lẩn trốn ở Phàm Châu là hậu thuẫn ủng hộ Dương Sơ. Có điều vẫn còn một vài điểm vẫn chưa hợp lý lắm. Nếu Vân Đình thao túng Trần Chung thì tại sao lại mặc kệ Đảng Cấp tiến nghiên cứu yêu khôi? Không có chuyện ông ta không biết được."

Còn có cách thức xử lý yêu khôi kỳ quặc dạo gần đây nữa. Biểu hiện của quân đội Chính phủ không thích hợp tí nào.

Vệ Hoàn nhìn đường nối dưới ngòi bút chăm chú, cảm thấy có lẽ mình đã để sót điểm nào đó. Chỉ cần có chỗ không hợp logic thì chắc chắn có vấn đề.

Cậu quyết định không thèm nghĩ đến những chuyện vĩ mô kia nữa, đặt bút xuống bàn, "Mặc kệ có ra sao, tìm được Dương Sơ trước đã, nói không chừng đến lúc đó sẽ có nhiều thông tin hơn. Chúng ta cần thành lập một tiểu đội để tạo ván cờ bắt ba ba trong rọ." Dứt lời, cậu nhìn lướt qua Vân Vĩnh Trú, Vân Vĩnh Trú tỏ vẻ em vui là được.

Hắn thật sự thay đổi rồi, ngày xưa Vân Vĩnh Trú ghét nhất là phải hành động theo tập thể. Khóe môi Vệ Hoàn không nhịn được cong lên, nằm ườn ra ghế, duỗi chân, dùng mũi chân của mình cọ chân Vân Vĩnh Trú, giống như đứa trẻ đang giỡn nhây.

"À, hai người vừa làm gì vậy?" Thanh Hòa bỗng nhiên lên tiếng.

Nghe anh nhắc đến, Vệ Hoàn mới chợt nhớ ra, "Phải rồi, phải rồi, danh sách nhiệm vụ." Cậu vừa nói, vừa che một bên mắt của mình lại, mắt phải chớp chớp mấy cái, nhưng chẳng có gì cả. Thế là cậu ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Vân Vĩnh Trú, trông như bé thỏ tai cụp rũ tai xuống, "Nó không nhớ rõ..."

Rõ ràng là do em không nhớ kỹ.

Phương Trình đưa cho cậu một dĩa bánh quy nhỏ, "Hể?"

Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi xuống bên cạnh Vệ Hoàn. Men theo động tác này, cậu ngửi được mùi hương nhạt nhòa của nắng trên người hắn. Trái tim Vệ Hoàn vì hắn mà đập nhanh thêm mấy nhịp.

Cậu nhìn hắn lấy bút, viết danh sách trên hồ sơ mà mình thấy khi nãy ra, hết hàng này đến hàng khác. Chữ viết giống như chính hắn, cứng rắn, có khí khái.

"Là những người này."

"Đây là gì thế?" Thanh Hòa cũng thò đầu qua.

Vệ Hoàn nhìn danh sách chăm chú, "Đây là danh sách làm nhiệm vụ tiêu diệt trừ yêu sư của quân đội Chính phủ lúc trước, cực kỳ lâu về trước, khi ấy cậu còn chưa ra đời nữa là."

"Trừ yêu sư?" Thanh Hòa tự hỏi trong chốc lát, nói, "Ở Khu Tối có một vị trừ yêu sư, tóc hơi dài."

"Cậu cũng từng gặp rồi?" Vệ Hoàn thoáng chút bất ngờ, "Có phải là người mắt lục kia không?"

Hai người tám nhảm với nhau, còn Phương Trình đam mê với sự nghiệp trà chiều của mình thì pha một ly hồng trà cho Vân Vĩnh Trú, sau đó lấy thêm mấy miếng bánh quy nhỏ đặt vào chiếc đĩa khắc hoa, bưng hết đến cho Vân Vĩnh Trú.

Hiếm khi nào tâm tình của huấn luyện viên Vân vui vẻ như giờ, chắc là hắn sẽ rất thích bánh quy của cậu ta.

Thanh Hòa liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, mắt lục, tóc đen, vẻ ngoài rất điển trai."

Vệ Hoàn vỗ tay, "Tôi cũng cảm thấy cậu ta khá đẹp trai, người anh em này rất ngầu lòi."

Phương Trình vui vẻ đặt trà xuống trước mặt Vân Vĩnh Trú, lại phát hiện biểu cảm của Vân Vĩnh Trú đột nhiên thay đổi. Mới vừa rồi vẫn là ngày nắng, bây giờ lại chỉ còn mây đen, mưa bão, sấm chớp giăng đầy đầu.

"Cảm ơn." Rõ ràng là tỏ vẻ cảm ơn cậu ta nhưng với ánh mắt kia, cậu ta hoài nghi điều hắn thật sự muốn nói là "Tôi muốn giết cậu".

Phương Trình run rẩy đáp một cậu không cần khách sáo, rồi nhanh chóng bỏ chạy, về ngồi bên cạnh Thanh Hòa. Vệ Hoàn vẫn còn tám nhảm đến sục sôi ngất trời với Thanh Hòa. Dường như cậu đang cầm một chiếc điều khiển từ xa vô hình, có thể chuyển đổi trạng thái của huấn luyện Vân bất cứ lúc nào trong tay, quan trọng là cậu còn không ý thức được điều đó.

"Nhưng huấn luyện viên Vân nhà chúng ta vẫn đẹp trai nhất~" Vệ Hoàn đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên ôm lấy cổ Vân Vĩnh Trú, cả người nghiêng qua, ngã vào người hắn, "Mặt có đẹp thế nào, chỉ cần để bên cạnh Kim Ô đại nhân nhà chúng ta thì tôi đều không thèm liếc mắt một cái~"

Rộp rộp. Phương Trình cắn một miếng bánh quy nhỏ, nhìn mây đen chuyển thành trời quang. Khóe môi Vân Vĩnh Trú khẽ cong lên, đôi mắt màu hổ phách vẫn luôn thờ ơ kia nghiêng sang nhìn Vệ Hoàn vui đùa ầm ĩ.

Công tắc lại được bật rồi.

Nhanh ghê.

"Cậu tha cho quả chanh nhỏ xinh đẹp tôi đây đi." Thanh Hòa nhìn Vệ Hoàn, lắc đầu, "Nói lại, người kia thật sự là trừ yêu sư sao?"

"A Tổ vẫn chưa nói cho cậu biết nhỉ." Vệ Hoàn ngồi thẳng dậy, "Cậu ta là yêu khôi, hơn nữa còn là nhóm sản phẩm thí nghiệm thành công đầu tiên."

Đôi mắt Thanh Hòa lập tức sáng lên, "Nhưng cậu ta không giống Thiên Phạt, cậu ta có ý thức."

"Đúng vậy." Vệ Hoàn nhìn về danh sách mà Vân Vĩnh Trú viết ra ban nãy, "Chỉ cần chúng ta tìm được cậu ta, tìm được người đứng sau giúp cậu ta thanh tẩy thì nói không chừng có thể giúp Thiên Phạt khôi phục tâm trí."

Đây quả thật là tin tức tốt nhất mà Thanh Hòa nhận được trong mấy ngày qua. Đôi mắt anh tỏa sáng, cuối cùng cũng không còn lộ ra nụ cười gượng ép nữa rồi.

Song, Vân Vĩnh Trú lại dùng truyền tâm nói với Vệ Hoàn.

[Chuyện trừ yêu sư rất phức tạp, tỷ lệ thành công cũng rất nhỏ, em không cần trao hy vọng cho cậu ấy.]

Giọng nói của Vệ Hoàn trong trẻo vô cùng.

[Đây không phải là hy vọng, mà là động lực để sống sót. Giống như em vậy, trước khi gặp được anh, em sống là để tìm ra sự thật.]

Tim Vân Vĩnh Trú hẫng một nhịp.

Khối băng cứng rắn được đệm thịt của mèo con ủ đến ấm lên, hóa thành ánh sáng ẩm ướt trên lòng bàn tay.

[Gặp được anh...]

Hắn còn chưa nói xong, lực chú ý của Vệ Hoàn gần như đã chuyển đi, "Chờ chút đã, sao người này em thấy quen thế nhỉ..."

Cậu chỉ vào một cái tên trong danh sách nhiệm vụ, "Anh xem cái tên Thẩm Tư Minh nè, quen không? Sao em cứ thấy quen cực kỳ luôn ấy, theo lý thuyết thì tên này không hay gặp cho lắm."

Vân Vĩnh Trú hơi cau mày, có vẻ đã nhớ ra gì đó, "Đây hình như là một huấn luyện viên thực chiến của chúng ta hồi trước."

"Chuẩn chuẩn chuẩn, chuẩn rồi." Vệ Hoàn cũng nhớ ra, "Là ông thầy có vóc dáng cực kỳ cao, nóng tính, có sáu cánh ha."

Vân Vĩnh Trú cảm thấy sai sai. Vệ Hoàn cũng phát hiện ra vấn đề, "Sao thầy ấy lại ở trong tiểu đội nhiệm vụ? Năm đó thấy ấy thuộc Quân đội Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải mới đúng chứ, vì sao lại dính dáng đến nhiệm vụ của Quân đội Chính phủ?"

Trực giác nói cho cậu biết dường như bọn họ đã tìm được sơ hở, là cánh cửa đột phá nếu tiếp tục điều tra. Chuyện này khiến cho Vệ Hoàn có chút phấn khởi.

Tầm mắt Vân Vĩnh Trú dừng trên danh sách nhiệm vụ, "Những người còn lại cũng điều tra lai lịch kỹ càng."

Vệ Hoàn gật đầu, "Đúng thế. Đây đều là những gương mặt của nhiều năm trước, nhân sự có thể đã thay đổi rất nhiều. Nhưng nếu đã là đến từ Sơn Hải thì dễ dàng rồi, bắt đầu điều tra từ Quân đội Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải ắt sẽ có manh mối."

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Rời khỏi tổ nghiên cứu khoa học, cậu muốn tìm Dương Thăng để nói về tên họ trong danh sách và chuyện vây bắt Dương Sơ, Vân Vĩnh Trú đi cùng cậu. Đi chưa được hai bước, Vệ Hoàn đã lên tiếng, "Có phải anh biết gì đó về vụ trừ yêu sư không? Lúc ở phòng hồ sơ anh bảo nó nguy hiểm, vừa nãy cũng vậy."

Vân Vĩnh Trú gật đầu, thản nhiên bảo, "Anh từng gặp rồi."

"Anh từng gặp rồi á?" Vệ Hoàn kinh ngạc, nắm lấy tay hắn, "Hồi nào vậy?"

Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, như là ngầm thừa nhận.

Mỗi lần hắn không nói lời nào, Vệ Hoàn hiếm khi ép hỏi, chỉ là trong lòng dấy lên rất nhiều nghi ngờ. Sao cậu lại không biết gì về vụ này thế, chẳng nhẽ nó xảy ra sau khi cậu chết? Là người đã giúp cậu trai mắt lục thanh tẩy ư? Vì sao hắn lại gặp được? Có quá nhiều câu hỏi chồng chất lên nhau, Vệ Hoàn bỗng biến thành con mèo bị sợi len quấn chặt, gỡ mãi mà chẳng tìm được đầu mối.

Mải chìm trong suy nghĩ, cậu bắt đầu chơi đùa bàn tay Vân Vĩnh Trú. Cậu mở bàn tay hắn ra, tháo chiếc nhẫn sinh viên của mình xuống, rồi lại đeo vào ngón út của hắn, rộng hơn một vòng, kêu leng keng.

"Em lấy lại nha." Vệ Hoàn nhỏ giọng nói, tháo nhẫn xuống, sau đó đeo vào ngón giữa của bản thân. Kim loại nhiễm nhiệt độ cơ thể Vân Vĩnh Trú, nóng bừng trên ngón tay cậu.

"Có đôi khi sự thật cũng không quan trọng đến vậy đâu."

Vân Vĩnh Trú bỗng dưng lên tiếng, nói một câu như thế. Vệ Hoàn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cậu biết nó xuất phát từ sự lo lắng. Cách sự thật càng gần, cậu càng gặp nguy hiểm nhiều hơn.

"Quan trọng." Vệ Hoàn cúi đầu, nghiêm túc chơi tay Vân Vĩnh Trú, lẩm bẩm trong miệng, "Em cảm thấy rất quan trọng."

Lúc mở bàn tay Vân Vĩnh Trú ra, Vệ Hoàn bỗng nhiên phát hiện được điều gì đó. Cậu giữ chặt bàn tay mảnh khảnh kia, kéo đến trước mặt mình, quan sát cẩn thận.

Dấu chấm trong lòng bàn tay hắn đã biến thành màu lam rồi!

"Cái chấm này!" Vệ Hoàn ngơ ngác nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, "Đổi màu rồi, đổi sang màu của em rồi~"

Vân Vĩnh Trú nhẹ nhàng xoa đầu Vệ Hoàn, thản nhiên nói, "Vẫn luôn là thế."

Hở?

Ý là sao vậy?

Vệ Hoàn ngờ vực, lẩm bẩm tự nói, "Nhưng hồi trước là màu đen cơ mà..."

Hiển nhiên Vân Vĩnh Trú không định kể cái chuyện ngu ngốc như tự mình tô đen dấu chấm này, cho nên hắn bắt chước giọng điệu của cậu, "Đúng vậy, hồi trước là màu đen."

Vệ Hoàn liếc mắt nhìn hắn, "Vậy mà anh còn bảo không thay đổi." Cậu nhanh chóng mở rộng suy nghĩ, "Chắc không phải là do anh tô đen đấy chứ." Tuy nói thế nhưng Vệ Hoàn cũng chỉ đùa vậy thôi.

Vân Vĩnh Trú nghiêm túc đáp, "Em cảm thấy anh là kiểu người sẽ làm ra chuyện này sao?"

Vệ Hoàn nhìn hắn chằm chằm hai giây, sau đó quyết đoán lắc đầu, "Không phải."

Vậy sao lại thành ra thế này? Cậu chà lên chấm màu lam trong lòng bàn tay Vân Vĩnh Trú, không có gì thay đổi cả.

Bất luận ra sao, bản thân có thể để lại một dấu vết nhỏ như thế trên cơ thể hắn cũng đủ làm Vệ Hoàn vui vẻ thật lâu.

"Anh nói xem, đợi đến khi em khôi phục năng lực Cửu Phượng, trên người anh chắc cũng sẽ có yêu văn của em nhỉ?"

Cậu chỉ chờ được một nụ cười chứ không có câu trả lời nào hết.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, ráng chiều màu đỏ tươi chiếu xuyên qua khe hở giữa những sợi dây leo quấn quýt của Thông Thiên Thụ, phủ hơi ấm lên xương cánh bướm sau lưng họ.

"Vừa nãy khi truyền tâm, anh có chuyện vẫn chưa nói xong." Vân Vĩnh Trú đột nhiên lên tiếng.

Vệ Hoàn dừng bước chân, dường như cậu còn nghĩ đến việc này trước cả Vân Vĩnh Trú.

Tự dưng cậu lại nhớ tới lời của Vân Vĩnh Trú về việc mình thiếu khuyết ham muốn độc chiếm.

Hình như cũng đúng. Cậu chưa từng có mong muốn chiếm bất kỳ ai, hay bất kỳ sự vật nào làm của riêng. Đóa hoa xinh đẹp nên nở rộ trong vườn hoa, chú chim nhỏ đáng yêu nên thuộc về bầu trời.

Không có thứ gì nên thuộc về cậu.

"Phải ha, em cũng có chuyện chưa nói xong."

Cậu thản nhiên đút tay vào túi, cơn gió tháng chín thổi bay mái tóc lòa xòa. Chiếc bóng kéo dài của cậu in trên mặt đất, đan xen với hoa lan đuôi cáo đong đưa. Bóng của những chiếc lá dài trùng với vai cậu, vươn dài ra trông như một đôi cánh.

"Trước đây em vẫn luôn muốn tìm ra chân tướng, cho nên dù sau khi sống lại em chỉ còn hai bàn tay trắng, đừng nói đến Cửu Phượng, em còn chẳng phải là yêu quái cơ, nhưng cho dù là thế em cũng sẽ liều mạng để sống sót. Sống đến ngày em tìm ra được sự thật, chứ những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa."

Cây lan đuôi cáo kéo lá cây của mình dịch ra xa từng chút, cái bóng đang sải cánh của Vệ Hoàn cũng biến mất tăm.

"Trước khi gặp được anh, đó là lý do và động lực duy nhất đến em tiếp tục tồn tại."

Vân Vĩnh Trú trầm mặc đứng yên tại chỗ, ngược chiều ánh sáng làm hắn không thể nhìn rõ gương mặt Vệ Hoàn. Trong nháy mắt ấy, dường như đã quay về bảy năm trước.

"Bây giờ không còn giống vậy nữa. So với cố gắng sống sót, em càng muốn nỗ lực để trở nên mạnh hơn. Em muốn tìm lại sự thật, sau đó quang minh chính đại dùng thân phận thật của mình để sóng vai với anh. Em còn muốn nói cho mọi người biết rằng Kim Ô cánh trắng mạnh nhất, đẹp nhất yêu vực..."

Vệ Hoàn ngẩng đầu, khóe môi cong cong, kiêu ngạo hệt như lần đầu gặp gỡ vào mười năm trước.

"Thuộc về Cửu Phượng em đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play