Từ lần Vân Vĩnh Trú ghen hôm trước, tâm tình Vệ Hoàn tốt vô cùng. Cậu luôn là kiểu người nói gì liền làm nấy, thế nên vào ngày hôm sau, cậu lại mượn Ngọc Tảo Kính để đổi giường khác.
"Mấy ngày nay cậu đang làm trò gì đấy? Hiện tại nghề tay trái là kinh doanh công ty chuyển nhà à?" Thanh Hòa đứng bên cạnh cà khịa.
Vệ Hoàn lấy chiếc giường lớn cho khách kia ra, làm mặt đất chấn động đến độ bụi bay đầy, "Chẳng phải ngài chê giường của tôi nhỏ sao? Thăng cấp miễn phí, giao hàng tận nơi. Nhìn thái độ phục vụ này của tôi xem, quả thật là thiên sứ giữa nhân gian."
Thanh Hòa nhớ lại sắc mặt của Vân Vĩnh Trú hôm qua, trong lòng cũng hiểu được sơ sơ sao lại thành ra thế này, "Hứ, chẳng phải là do sợ chồng cậu tức giận à?"
"Có mà chồng cậu!"
Thanh Hòa nhún vai, "Được đó, bề ngoài Vân Vĩnh Trú đẹp trai như vậy, tôi không ngại nhận đâu."
Thanh Hòa nằm phịch xuống giường, "Úi chà, nhìn cái vẻ keo kiệt này của cậu đi, làm như thể có người thèm giành với cậu ý."
Người muốn giành với tôi nhiều lắm đó. Vệ Hoàn thầm nghĩ, danh tiếng của Vân Vĩnh Trú năm xưa đã cực kỳ cao rồi. Hồi ấy cùng lắm thì chỉ có sinh viên theo đuổi thôi, giờ thì hay rồi, từ giáo viên đến sinh viên, không chừa một ai.
"Không lảm nhảm với cậu nữa, tôi về đây."
Vừa định cất bước, cậu liền nghe thấy Thanh Hòa nói vọng đến từ sau lưng, "Dương Sơ trốn mất rồi."
Vệ Hoàn xoay người, "Không phải ông ta vẫn luôn trốn à?"
Thanh Hòa lắc đầu, "Thật ra đợt trước đám A Tổ đã tìm được địa chỉ của Dương Sơ, nhưng vì sợ rút dây động rừng nên không để lộ ra. Tổ chức vẫn luôn giám sát, có điều gần đây ông ta lại biến mất một cách khó hiểu, như thể đã bị bốc hơi khỏi thế giới rồi vậy. Không xuất hiện trong viện nghiên cứu, cũng không ai gặp được ông ta."
"Nhưng mà..." Vệ Hoàn đột nhiên hỏi, "Làm sao các cậu biết được ông ta không xuất hiện ở viện nghiên cứu?"
"Chúng tôi xếp người vào trong đó."
Vệ Hoàn hơi giật mình, xem ra nhân số và phạm vi thế lực của tổ chức này còn khoa trương hơn những gì cậu tưởng tượng, "Cho nên bây giờ, ngày nào cậu cùng điều tra tung tích của ông ta?"
Thanh Hòa gật đầu, "Nếu cứ tiếp tục lề mề, Thiên Phạt chịu không nổi."
Anh nói không sai.
Tầm mắt Vệ Hoàn liếc nhìn Tạ Thiên Phạt, cơ thể của gã hoàn toàn là thân thể nhân loại, khác hẳn với những con yêu khôi kém chất lượng được cấy ghép lộn xộn từ cơ thể nhân loại và yêu tộc. Trên người gã cũng không có dấu vết của yêu thể Cửu Phượng, có lẽ chỉ cấy ghép yêu tâm thôi.
Giống như cậu, cơ thể nhân loại không thể chống chịu được hai loại yêu lực của cậu và Vân Vĩnh Trú, chỉ cần không chú ý chút thôi là sẽ xảy ra chuyện không may. Sức chống đỡ này của gã chắc chắn phải dùng phương pháp đặc biệt nào đó để duy trì. Nhưng hiện tại gã đang bị nhốt, còn bị phong ấn, yêu lực bị áp chế, e rằng thân thể này...
"Tôi muốn tìm được Dương Sơ." Thanh Hòa ngẩng đầu, "Mấy ngày nay tôi nghĩ, Dương Sơ là người duy nhất có năng lực chế tạo ra những con yêu khôi kia, nên ông ta cũng sẽ nắm giữ trong tay phương pháp tẩy não và duy trì mạng sống của Thiên Phạt. Trừ ông ta ra, tôi không thể nghĩ ra được bất kỳ ai có thể giúp Tạ Thiên Phạt khôi phục nữa."
"Nếu ông ta không thể thì sao?" Vệ Hoàn không hề kiêng kị, nói thẳng ra khả năng xấu nhất, "Nếu việc tẩy não là không thể thay đổi thì sao?"
Thanh Hòa ngẩng đầu, "Vậy tôi sẽ tự tay giết chết anh ấy."
Phòng tạm giam ngầm lạnh như băng bỗng dưng trở nên yên lặng.
"Chẳng nhẽ cậu không muốn?" Thanh Hòa nhìn Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn cười khẽ một tiếng, "Tất nhiên là tôi muốn rồi."
Bố mẹ tôi sau khi chết vẫn không được an bình, hài cốt bị dùng để sản xuất ra công cụ giết chóc.
Tôi hận cậu ta hơn bất kỳ ai hết.
"Tôi không chỉ muốn giết cậu ta, băm vằm thành từng mảnh là còn nhẹ đấy." Vệ Hoàn cụp mắt, hình như đang tự hỏi gì đó, "Chẳng qua tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. Dương Sơ cùng lắm cũng chỉ là kẻ bị Chính phủ Phàm Châu bỏ rơi mà thôi. Ông ta có thể làm những nghiên cứu phản nhân loại, đồng thời xâm phạm đến quyền lợi của Yêu tộc thì thế lực sau lưng chắc chắn không đơn giản."
Thanh Hòa không tiếp lời, anh hiểu ý Vệ Hoàn.
"Trước khi giết ông ta, chúng ta cần phải điều tra rõ bàn tay tội ác sau lưng ông ta rốt cuộc là ai."
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Vệ Hoàn rời khỏi phòng tạm giam ngầm. Mới bước ra khỏi tường điêu khắc, cậu vừa vặn bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đứng ngay phía trước, làm cậu sợ đến mức suýt chút nữa rụt trở về.
"Ha ha, trùng hợp ghê." Người đàn ông có gương mặt hiền hòa cười với cậu.
"Hiệu, hiệu trưởng Bạch, thầy đang ở đây ạ..." Vệ Hoàn thấy hơi chột dạ, bảo sao hôm nay cậu vẫn luôn mơ hồ cảm giác không thích hợp cho lắm. Trước đó còn lo lắng việc phong ấn Tạ Thiên Phạt bên trong bị chủ nhiệm giáo dục phát hiện, giờ thì hay rồi, trực tiếp bị hiệu trưởng bắt tại trận luôn.
Bạch Tu Thành chắp tay sau lưng, trên mặt không hề có chút tức giận nào. Dù có ra sao, Vệ Hoàn vẫn bước ra ngoài trước.
"Hôm nay công việc trong trường không nhiều lắm nên thầy mới đi dạo, không ngờ lại gặp được em. Chúng ta thật sự rất có duyên đấy."
Vệ Hoàn cười gượng hai tiếng, đi đến trước mặt ông. Nghĩ lại thì mình vẫn nên trung thực trước thì hơn, "Hiệu trưởng Bạch, em..."
"Em nhìn mặt tường này xem." Đôi mắt hiệu trưởng Bạch nhìn về phía mặt tường, "Bên trên là tiền bối của Sơn Hải chúng ta, em biết mấy người họ không?"
Hình như ông cũng không định truy vấn việc bọn họ lén lút tàng trữ yêu khôi. Vệ Hoàn thầm cân nhắc trong lòng, thế là cũng xoay người đối diện với bức tường giống ông. Hiệu trưởng Bạch nghiêm túc nhìn bức phù điêu trên tường, còn cậu lại nhìn hiệu trưởng Bạch chăm chú, "Thật ra em được nghe kể qua một ít, trong giờ học, thỉnh thoảng thầy cô cũng sẽ kể chuyện Sơn Hải ngày xưa."
Hiệu trưởng Bạch trầm ngâm một lát, "Chuyện năm đó, tuy rằng thầy không được tận mắt chứng kiên nhưng tổ tiên của thầy cũng là một trong số họ. Chẳng qua công lao không bằng những vị tiền bối này." Ông cười bảo, "Nếu không thì có khi em có thể thấy được tổ tiên của thầy trên bức tường này đó."
"Quả thật có hơi đáng tiếc." Đôi mắt Vệ Hoàn nhìn sang bức tường, ở vị trí trung tâm là Phượng Hoàng, bên phải là Kim Ô.
Trên bức phù điêu này cũng không có Cửu Phượng.
Thật ra thì hồi xưa Vệ Hoàn không thích tộc Kim Ô cho lắm. Kiếp trước, Vệ Hoàn vẫn luôn cảm thấy Cửu Phượng bị Kim Ô đè đầu, mặc dù bọn họ không cùng lĩnh vực. Mặc kệ có phải đang ở thời đại hòa bình hay không, tộc Cửu Phượng bọn cậu gần như đều sẽ nhập ngũ, mà gia tộc Kim Ô thì chưa bao giờ vắng bóng trong các cuộc đấu tranh chính trị luôn biến chuyển ở yêu vực. Từ xưa đến nay, ai ai cũng đều nói rằng Kim Ô là yêu quái mang theo thần cách, không giống yêu bình thường.
Khi đó cậu cực kỳ không phục, dù sao thì hồi ấy cũng ra đời cùng với năng lực của cả bố lẫn mẹ, là con cưng của trời được công nhận. Khoảng thời gian đó ở Côn Luân Hư không có người trong nội tộc Kim Ô, mà chỉ có đám họ hàng dòng phụ tạp nham. Dẫu vậy, bọn chúng vẫn cứ nói như rồng leo, làm như mèo mửa(*), hoành hành ngang ngược, bắt nạt kẻ yếu như cũ, bị Vệ Hoàn đấm đến mức nằm bò ra đất, không đứng dậy nổi. Ngày ấy, cậu đứng ngay trên đường mắng chửi, cái gì mà thần cách với chả thần kích, yêu thì chính là yêu, suốt ngày cứ ưa gán cho mình cái danh tài trí hơn người, mà chẳng chịu nhìn lại xem tư chất của mình ra sao.
(*) Thành ngữ chỉ người giỏi khoa môi, múa mép, ba hoa thành thói nhưng không làm được gì.
Thế rồi sau đó cậu gặp được Vân Vĩnh Trú, cậu mới biết được, hóa ra Kim Ô thật sự có người trông giống hệt thần tiên.
Có lẽ trong toàn bộ gia tộc, chỉ có một đứa con duy nhất thật sự lấy được thần cách.
"Có điều có thể được kế thừa chí nguyện của các tiền bối đã khuất, thầy đã thấy may mắn lắm rồi." Hiệu trưởng Bạch nhẹ giọng nói.
Vệ Hoàn ngoảnh mặt sang, yên lặng nhìn Bạch Tru Thành. Người đàn ông này đã từng có quan hệ thân thiết với cậu, là người bạn từ thuở ấu thơ của mẹ cậu. Nghe mẹ cậu nói hai người quen biết nhau khi còn là đứa trẻ ba tuổi, qua nhiều năm trời vẫn luôn là bạn thân của nhau.
Cậu còn nhớ rõ, hồi xưa lúc bố mẹ có nhiệm vụ bên ngoài không thể về nhà được, cậu thường hay đến nhà hiệu trưởng Bạch. Trong nhà ông có một thư viện hình xoắn ốc khổng lồ, thỉnh thoảng hai người họ, một lớn một nhỏ có thể ngồi ở đó cả ngày.
Có điều khi ấy ông vẫn chưa phải là hiệu trưởng, chỉ là một giảng viên ở Sơn Hải mà thôi. Dần dà, ông càng ngày càng bận rộn, thời gian gặp mặt ít dần đi. Sau đó, đợi đến khi cậu lên cấp ba, hiệu trưởng cũ về hưu, dưới sự đề cử của hội đồng quản trị trường Sơn Hải, ông nhậm chức hiệu trưởng.
Lúc đó người quen đều thích nói đùa với bố mẹ cậu rằng Tiểu Cửu Phượng nhà anh chị sau này chắc sẽ được tuyển thẳng vào Sơn Hải đấy. Vì để không làm chú Bạch mất mặt, Vệ Hoàn ngày ấy nghĩ bất luận thế nào cậu cũng phải tiến vào Sơn Hải với cái danh hạng một, dẫu cho cuối cùng cũng thất bại.
Cái danh hạng hai cũng không mất mặt cho lắm. Cậu thầm an ủi bản thân.
"Hiệu trường, thầy vô cùng ưu tú." Vệ Hoàn nói với ông, "Sinh viên Sơn Hải đều rất kính trọng thầy, chuyện này là nhờ sự những nỗ lực vất vả ngày thường của thầy cả."
Hiệu trưởng Bạch cười lắc đầu, "Còn lâu mới đủ, vẫn có thể tốt hơn, Sơn Hải vẫn có thể tốt hơn nữa."
Ông ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, "Em nhìn sao trời và thế giới rộng lớn vô tận này đi, so với nó, Sơn Hải cùng lắm cũng chỉ là một chiếc thuyền lá trôi dạt giữa biển rộng mênh mông. Một khi thế cục xoay chuyển, sóng gió cuộn trào mãnh liệt, chiếc thuyền bé nhỏ không đáng kể này sẽ không còn cách nào duy trì cân bằng nữa, tràn ngập nguy hiểm."
Vệ Hoàn trầm mặc một hồi lâu, mới nói tiếp, "Nhưng bao nhiêu năm qua, mặc kệ thế cục rối loạn như thế nào, chiếc thuyền này đều chưa từng bị lật."
"Trước kia không có, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không." Hiệu trưởng Bạch thở dài, "Phòng ngừa chu đáo chưa bao giờ là sai."
Lời ông nói không phải không có lý, chỉ là Vệ Hoàn thầm nghĩ, Sơn Hải chính là Sơn Hải, nếu vì để nó không bị lật ngược mà thay đổi nó, biến chiếc thuyền nhỏ thành cơn sóng lớn động trời, hình như chẳng phải chuyện đơn giản hoặc cũng có lẽ đó mới là cách hợp lý nhất.
"Em hiện tại càng ngày càng giống yêu quái." Hiệu trưởng Bạch đột ngột đổi đề tài làm Vệ Hoàn có hơi trở tay không kịp. Cậu cười gãi đầu, "Chắc là, chắc là do lập khế ước..."
Vào những thời điểm thế này thì chỉ có nước lôi Vân Vĩnh Trú ra chịu tội thay cậu thôi.
"Hồi trước thầy có một đứa cháu trai." Hiệu trưởng Bạch quay người nhìn cậu, "Cao hơn em một chút, tính cách... tươi sáng hơn em một chút, nhưng cũng khá giống em, cực kỳ thông minh và có tài năng thiên bẩm."
Vệ Hoàn có hơi kinh ngạc, lần trước khi nói chuyện với hiệu trưởng Bạch, ông đã không nói thẳng ra điều đó, bây giờ lại gần như nói rõ hơn.
"Thằng bé với em giống hệt nhau. Mỗi lần thầy nói về chuyện gì đó, thằng bé chắc chắn sẽ nói ra góc nhìn của bản thân, cho dù trái ý với thầy đi chăng nữa, còn những người khác sẽ không làm thế. Thằng bé là một đứa trẻ có thiên phú, tuy rằng lúc nào cũng luôn mồm bảo mình không hề có tham vọng, chỉ muốn dựa vào cái danh tiếng quen biết rộng của mình để ở lại Sơn Hải làm huấn luyện viên." Hiệu trưởng Bạch nhịn không được cười rộ lên, "Nhưng thật ra thằng bé có thể tạo ra được những điều tuyệt vời hơn thế nữa."
Vệ Hoàn cúi đầu, trong lòng chua xót.
Cậu đã từng rất lo lắng, cho rằng hiệu trưởng Bạch cũng sẽ tin cậu là kẻ phản bội như bao người khác, thậm chí còn thường xuyên trốn tránh ông, sợ thân phận của mình bị phát hiện. Nghe được những lời này, Vệ Hoàn bỗng cảm thấy cục đá đè nặng trong ngực dần được nới lỏng, bùi ngùi không thôi.
Một cơn gió nổi lên, cậu ngẩng đầu, thấy trước mặt hiệu trưởng Bạch xuất hiện một màn mây mù trắng xóa. Sau khi nó tan biến, một chiếc sừng gãy trắng như tuyết được bao bọc bởi yêu khí màu lam lơ lửng giữa không trung. Đây là món đồ Vệ Hoàn quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa!
"Đây là một mảnh nhỏ di cốt của Phong Thần Chiết Đan trong truyền thuyết, cũng là món quà thầy tặng thằng bé năm thằng bé ra đời." Hiệu trưởng Bạch phẩy tay, chiếc sừng gãy màu trắng bay đến trước mặt Vệ Hoàn, "Sau đó vì thằng bé đánh nhau với sinh viên khác trong trường, bị thầy phạt, nên đã tịch thu sừng Chiết Đan này. Vốn định sau này sẽ trả lại cho thằng bé, nhưng cứ lần lữa mãi rồi chẳng còn cơ hội nữa."
"Sừng Chiết Đan này đã đi theo thằng bé hơn hai mươi năm, thấm đẫm yêu khí của nó." Nói đoạn, sương mù màu trắng đưa chiếc sừng gãy này đến trước mặt Vệ Hoàn, đợi cậu duỗi tay nhận lấy.
Ngón tay Vệ Hoàn khẽ động đậy, đôi mắt cay cay, nhưng cậu vẫn cười, "Cái, cái này quý giá quá, vì sao thầy lại tặng em..."
Hiệu trưởng Bạch cười mà không đáp, chỉ ngắm nhìn sao trời, phát ra một tiếng cảm thán đầy ẩn ý.
"Cảm ơn thầy."
Sương mù tan đi, phần đuôi của chiếc sừng xuất hiện dây chuyền bạc. Sừng Chiết Đan nhỏ bé này chậm rãi bay đến bên cổ Vệ Hoàn, đầu dây chuyền móc vào nhau.
"Không cần cảm ơn thầy đâu." Hình như hiệu trưởng Bạch muốn rời đi, song bàn chân vừa hơi bước ra đã rút ngược về, quay người lại, dùng ngón trỏ chỉ về phía Vệ Hoàn, "Phải rồi, cái kẻ bên dưới kia thầy có thể xem như không biết. Nhưng nếu để xảy ra chuyện, khiến sinh viên Sơn hải bị thương thì không một ai trốn được đâu nhé."
Ài, quả nhiên đã biết rồi.
Vệ Hoàn lập tức gật đầu, "Đã rõ! Rõ rồi ạ, tụi em chắc chắn sẽ dốc toàn lực để giam giữ cậu ta."
Một luồng sương khói bốc lên, đến khi tan đi, bóng dáng của Bạch Tu Thành đã biến mất. Vệ Hoàn nắm lấy chiếc sừng Chiết Đan kia, luồng yêu khí Cửu Phượng mạnh mẽ rót vào thân thể cậu. Loại cảm giác này rất đỗi quen thuộc.
Nếu có thể nhanh hơn chút nữa thì tốt biết bao.
Nhanh chóng biến trở về bản thân khi xưa.
Bất ngờ lấy lại được sừng Chiết Đan đã lớn lên cùng mình, tâm tình Vệ Hoàn trở nên vui vẻ hơn nhiều. Vốn dĩ cậu định quay về ký túc xá, nhưng chợt nghĩ lại nếu mình đã lấy giường nhỏ về rồi thì chi bằng làm đến cùng luôn.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Cùng lúc ấy, Vân Vĩnh Trú lại không vui vẻ được như thế. Hắn đang ngồi trong phòng họp tại dinh Thủ tướng. Trên chiếc bàn này, ngoại trừ ông bố quyền thế đến mức không thể chống lại kia, còn có mười mấy vị trưởng bối của tộc Kim Ô nữa. Người nào người nấy đều yêu cầu hắn đưa ra thời gian cụ thể rời khỏi Sơn Hải.
Bọn họ muốn dựng lên một bảng hiệu ánh sáng cho thế lực của mình, muốn hắn vì điều đó mà lên chiến trường lập chiến công, dùng tính mạng và máu tươi để đổi lấy sự ủng hộ của dân chúng, muốn hắn thực hiện nhiệm vụ của một thanh vũ khí, củng cố nền móng quyền lực của gia tộc Kim Ô.
Vân Vĩnh Trú ngồi như một bức tượng điêu khắc ở cuối chiếc bàn hình bầu dục, chẳng nói chẳng rằng trong suốt cả quá trình, thậm chí còn không thèm nâng mắt lên nhìn bọn họ. Điệu bộ đó cuối cùng cũng chọc giận Vân Đình. Ông ta đột ngột nổi cơn tam bành, đập một phát lên bàn tròn hội nghị. Trong lúc nhất thời, mặt bàn bị lửa cháy bao trùm, tất cả mọi người đều im lặng.
Tình cảnh này rốt cuộc cũng khiến Vân Vĩnh Trú ngước mắt lên.
"Anh cho rằng anh là cái thá gì?! Nhiều năm qua tôi đã dốc hết tâm huyết để đào tạo anh, giúp anh không phải lo cơm ăn áo mặc, làm con cưng của trời nửa đời. Hiện tại anh lại trốn trong trường Đại học làm một con rùa rụt cổ! Anh có xứng với cái anh Kim Ô không? Hả!"
Vân Đình giận dữ không thể kiềm chế, "Anh nhìn lại bộ dạng của mình đi, thân là con trai của Thủ tướng mà một chút giáo dưỡng cũng không có. Ngồi ở cái bàn này đều là bậc cha chú của anh, thế mà anh lại dám dùng loại thái độ kia để làm lơ sự tồn tại của họ, làm lơ sự tồn tại của bố anh. Anh to gan ghê nhỉ!"
Vân Vĩnh Trú nâng cánh tay, hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt trong suốt hờ hững nhìn cái kẻ được gọi là bố của hắn lên mặt nạt người.
Hắn chẳng giống ông ta tí nào, bất kể là vẻ ngoài hay tính cách đều rất lạnh lùng, lúc nổi cơn thịnh nộ cũng lạnh lẽo đến cực độ như băng tuyết.
"Ông đã đào tạo con trai ông như một thanh đao thì nên có giác ngộ. Đao kiếm không biết nói."
Ánh mắt hắn lạnh đến mức khiến người sợ hãi, khóe môi lại nhếch lên thành nụ cười.
"Nó chỉ biết im hơi lặng tiếng đâm vào thôi."
Lời này vừa được nói ra, những người có mặt đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng, không ai lên tiếng. Vân Đình sốc đến mức im lặng hai giây, sau đó cười rộ lên, "Xem ra tôi đã nuông chiều anh quá mức rồi. Vân Vĩnh Trú, anh đừng quên." Ông ta chống lên bàn rồi đứng dậy, "Vũ khí thật sự không có điểm yếu."
"Nhưng anh có."
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Lúc ra khỏi dinh Thủ tướng, trời đã vào khuya, hắn lẳng lặng đi hết một đoạn đường. Bình thường Vân Vĩnh Trú gần như không hề xuất hiện trên đường phố, bởi vì hắn không thích hành tung của mình lúc nào cũng bị phóng viên theo dõi. Trừ lời trêu chọc của Vệ Hoàn, hắn ghét cái danh xưng công tử số một yêu vực.
Có điều Vệ Hoàn vẫn luôn là ngoại lệ, ở mọi phương diện.
Mùi Kim Ô quá mãnh liệt, chim chóc ven đường cảm nhận được sự áp bức, lần lượt tản ra bay thẳng lên bầu trời. Vân Vĩnh Trú ngẩng đầu nhìn chúng bay đi xa, bay đến nơi chẳng thể nhìn thấy được nữa, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên vầng trăng khuyết. Ánh sáng của mặt trăng luôn luôn ôn hòa, thắp sáng bầu trời đêm, đồng thời lại bao dung bóng đêm, không giống với mặt trời.
Hắn siết chặt nắm tay, cảm nhận nguồn sức mạnh lúc nào cũng nóng hừng hực trong máu của bản thân.
Hắn ghét mặt trời.
Vốn dĩ muốn đi tìm Vệ Hoàn, nhưng nghĩ một hồi, Vân Vĩnh Trú vẫn một mình trở lại ký túc xá Sơn hải. Mở cửa ra, căn phòng tối tăm, không một tiếng động. Lúc đi đến huyền quan, một bóng hình bỗng chốc xuất hiện, nhanh chóng ôm lấy cổ hắn.
"Cướp đây! Không được nhúc nhích!"
Trong đêm tối mà đôi mắt cậu ấy vẫn sáng ngời, Vân Vĩnh Trú thầm nghĩ. Hắn không động đậy, mặc Vệ Hoàn ôm lấy, "Nể tình cậu chỉ là một huấn luyện viên nho nhỏ, tôi không cướp tiền, cướp sắc nhé." Nói đoạn, cậu hôn Vân Vĩnh Trú mấy cái. Vân Vĩnh Trú khẽ hôn lại cậu, nhẹ nhàng chạm đến rồi lại tách ra.
Vệ Hoàn thả hắn ra, "Khá khen cho cậu là hạng một Sơn Hải năm đó, thế mà một xíu lòng phòng bị cũng không có."
"Lúc ở ngoài cửa tôi đã cảm nhận được cậu rồi."
"Thôi được rồi." Vậy mà cậu còn diễn kịch theo tôi. Vệ Hoàn mím môi, nắm tay hắn mở đèn lên rồi kéo hắn vào phòng ngủ, "Vậy cậu theo tôi qua đây chút."
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Vân Vĩnh Trú phát hiện bên trong có thêm một chiếc giường, chính là chiếc giường cậu đưa đến chỗ Thanh Hòa hôm trước. Vệ Hoàn dựa vào khung cửa đầy ngả ngớn, "Thế nào? Không phải cậu muốn nó sao? Tôi kể cho cậu nghe, cái khăn trải giường này cũng được lấy từ trong nhà tôi ra luôn đó."
Mới đầu Vân Vĩnh Trú hơi sững sờ, sau đó không khỏi cười thành tiếng.
"Vui vẻ không?" Vệ Hoàn ôm lấy cánh tay hắn, "Cậu đang cười do vui hay là cười nhạo tôi đó."
Đều đúng. Vân Vĩnh Trú không nói ra, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Vệ Hoàn lại kéo hắn sang một căn phòng khác, bên trong cũng dư ra một chiếc giường nhỏ màu lam, có hình dạng giống như cabin của phi thuyền, "Đây là giường hồi tiểu học của tôi. Tôi siêu thích chiếc giường này luôn, mỗi lần mời bạn học tới nhà, tôi đều sẽ dẫn đến tham quan. Sau đó, khi phải đổi giường, tôi còn khóc suốt một đêm." Cậu đi qua vỗ lên nóc giường, "Bây giờ nhìn lại vẫn thấy rất ngầu, tiếc là tôi không thể dùng được."
"Cậu..." Vân Vĩnh Trú thoáng chút ngạc nhiên, không biết nên nói gì cho phải. Nào ngờ Vệ Hoàn lại giữ chặt hắn, "Còn nữa." Cậu kéo Vân Vĩnh Trú đến bên cửa sổ lồi, phía trên có đặt một món đồ được vải trắng phủ kín. Một tay cậu xốc vải trắng lên, bên trong là một chiếc nôi màu lam tinh xảo, thanh ngang phía trên treo đầy lục lạc và đồ chơi nhỏ xinh. Mỗi khi nhẹ nhàng đong đưa, sẽ phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Vệ Hoàn ngồi bên mép cửa sổ lồi, "Đây là chiếc nôi của tôi hồi mới ra đời, đẹp nhỉ."
Vân Vĩnh Trú cũng ngồi xuống, bàn tay nắm lấy thành nôi, khẽ khàng đưa đẩy. Tuy rằng bên trong trống rỗng, nhưng hắn gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ mềm mại của bé con Cửu Phượng vừa được sinh ra nằm trong ấy, có lẽ bé còn duỗi cánh tay mũm mĩm níu lấy lục lạc.
Biểu cảm trên mặt hắn trở nên dịu dàng vô tận. Vệ Hoàn lặng lẽ nhìn sang, lúc hắn mới trở về, khí chất tàn bạo trên người rất mãnh liệt, có điều bây giờ hình như đã bị mài mòn, khóe môi cũng hơi cong lên.
"Cậu thích không? Cái này đẹp ha." Vệ Hoàn búng tay lên chiếc lục lạc nhỏ, "Nếu cậu thích thì tôi sẽ tặng cậu hết. Dù sao nó cũng là đồ cũ, trừ cậu ra cũng chẳng có ai thèm. Hôm nay tôi bị Cửu Vĩ cười nhạo gần chết luôn đó, mấy đứa nhỏ bảo tôi đi ở rể, cái đống này là của hồi môn của tôi."
Vân Vĩnh Trú sửa sai nói, "Ở rể thì là con rể, con rể không có của hồi môn."
"Ai thèm quan tâm." Vệ Hoàn đứng dậy, bước đến bên cạnh Vân Vĩnh Trú, nắm lấy tay hắn, "Cậu thích không?"
Tâm tình của Vệ Hoàn giống như chai nước ngọt có ga vừa mở nắp, bọt nước quá đỗi ngọt ngào không thể kiềm chế được mà tràn ra ngoài, khi nói chuyện cũng không buồn suy nghĩ kỹ, "Đợi sau này tụi mình có..." Cậu bỗng dưng phản ứng lại, "Không đúng, tôi tự khiến mình tuyệt tự rồi?" Cậu cúi đầu nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, con ngươi vì sợ hãi mà hơi giãn ra, "Sau này tôi không thể có con! Cửu Phượng bé con vẫn đang đứng trước cổng đầu thai để chờ tôi đó!"
Vân Vĩnh Trú cười, sờ lên bụng Vệ Hoàn, "Đúng nhỉ, cậu không thể sinh con mà."
Vệ Hoàn hất bay tay của Vân Vĩnh Trú, "Tất nhiên là không thể rồi!" Cơn chấn động còn chưa lui, cậu đã bị Vân Vĩnh Trú kéo qua, ngơ ngác ngồi lên đùi hắn. Cậu cũng không phản kháng, trong miệng lải nhải không ngừng, "Trời ạ, cậu cũng bị tuyệt tự luôn nè. Gen của đôi ta tốt như thế, nếu chúng mình có con thì xinh đẹp đến nhường nào. Lãng phí, lãng phí quá..."
Vân Vĩnh Trú ôm cậu, vùi đầu vào hõm vai cậu, lắng nghe Vệ Hoàn lải nhải, cảm thấy ấm áp vô cùng. Vệ Hoàn giống như vỏ sò nhỏ bé, xinh đẹp, bao bọc hòn đá khắp người đều là góc nhọn như hắn vào trong, dùng sự dịu dàng ấm áp của bản thân, mài mòn gai nhọn của hắn từng chút một, biến viên đá khiến người ta chán ghét thành ngọc trai, ngay cả ánh sáng tỏa ra cũng rất hiền hòa.
Thậm chí hắn còn nghĩ cả đời đều như thế này thì tốt biết bao. Hắn không cần vì thỏa mãn mong muốn của người khác mà bị cuốn vào giữa màn gió tanh mưa máu. Vệ Hoàn cũng không cần vì những âm mưu kia mà phải trải qua nguy hiểm thêm lần nữa. Hắn chỉ muốn có thể ở bên Vệ Hoàn mãi mãi, không làm anh hùng, chỉ làm hai con yêu quái nhỏ bình thường thôi.
"Ừm." Giọng nói của Vân Vĩnh Trú như bị đè nén trong một áng mây mềm mại, đôi tay càng siết chặt eo cậu hơn.
Vệ Hoàn khẽ khàng vuốt ve tóc hắn. Cậu bỗng cảm thấy Vân Vĩnh Trú lại biến về dáng vẻ của ngày xưa, hoặc có thể nói rằng hắn vốn dĩ chưa từng thay đổi, "Tuy rằng sau này tôi không thể có con, nhưng tôi vẫn còn thiên nga nhỏ của mình nè."
Nghe hết những lời này, Vân Vĩnh Trú lười nhác phát ra một âm thanh đầy khinh thường từ xoang mũi.
"Chờ ngày nào đó cậu biến thành Kim Ô cánh trắng bé con đi, tôi sẽ đặt cậu nằm vào trong chiếc nôi này." Cậu vỗ vỗ chiếc nôi bên cạnh, "Tôi sẽ ở ngay bên cạnh ru cậu ngủ."
Vân Vĩnh Trú ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn hơi nheo lại, đôi môi khẽ nhếch, mang lại cảm giác vừa mềm mại gợi cảm, lại vừa sắc bén như một thanh nhuyễn đao, "Cậu suốt ngày nghĩ cái gì vậy hả nhóc con."
"Cậu gọi ai là nhóc con đấy!" Vệ Hoàn dùng trán đập nhẹ vào hắn, "Tôi lớn hơn cậu nửa năm đấy nhé! Tôi nhớ rõ cậu sinh vào mùa đông! Còn tôi sinh vào mùa xuân tháng 3." Cậu còn muốn dùng ngón tay chọt trán hắn nhưng lại bị Vân Vĩnh Trú bắt lấy. Hình như hắn thật sự hơi buồn ngủ, giọng nói biếng nhác.
"Đúng thế." Đôi môi của hắn cong lên một độ cong vi diệu, "Nhưng bảy năm qua cậu không hề lớn lên."
Đậu má?
Phải ha.
Vệ Hoàn lập tức luống cuống, "Cái, cái này không tính!"
"Vì sao?" Vân Vĩnh Trú kéo tay cậu qua hôn một phát.
Vệ Hoàn nói lắp, "Tôi, đó là trường hợp bất khả kháng. Ai bảo tôi không lớn thêm, linh hồn của tôi năm này trưởng thành hơn năm trước. Cậu, cậu..."
"Tôi?" Vân Vĩnh Trú ngẩng mặt nhìn cậu, gương mặt của Vệ Hoàn tràn ngập trong đôi mắt màu hổ phách trong suốt ấy. Hắn hé môi, cắn lên môi dưới mềm mại của cậu, "Bảy năm qua tôi vẫn luôn lớn lên, không chỉ mỗi linh hồn."
Dứt lời, hắn liếm nhẹ qua, khô ráo biến thành ẩm ướt, yên lặng bỗng hóa gợn sóng. Tiếng lục lạc réo rắt trên nôi ngày càng trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi hơn, giọng nói của Vân Vĩnh Trú lại như phần băng nổi trên vùng nước sâu.
"Gọi anh đi." Ngón tay hắn khẽ khàng đẩy mở cánh môi ướt át của Vệ Hoàn, "Anh Vĩnh Trú ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT