Bị đè nén quá lâu, lâu đến nỗi đoạn tình cảm này đã tụ thành một loài cây ký sinh trong lòng Vân Vĩnh Trú. Chúng quấn quanh tim hắn, bóp nghẹt, khiến hắn không thể thở nổi. Thế nên vào khoảnh khắc này đây, hắn rốt cuộc cũng lựa chọn giải phóng. Hắn không muốn giải thích một lời nào cả, cũng không muốn nói ra lý do cho cậu biết.

Hắn chỉ muốn hôn cậu, bảy năm trước đã muốn hôn cậu rồi.

Thân cây rắn rỏi và cái ôm thân mật kẹp chặt Vệ Hoàn. Đôi tay vươn về phía trước tựa như cây tầm gửi, ôm chặt lấy hắn. Nụ hôn khắc sâu vào tận cốt tủy cướp đoạt hơi thở, đôi môi ướt át hỗn loạn như thể bị dính một trận mưa to. Sau lưng đè ép vào thân cây thô ráp, cọ xát đến đau nhói, cậu sắp chịu không nổi nữa rồi, hai chân bắt đầu nhũn ra, trượt dần xuống.

Rõ ràng chỉ là một nụ hôn mà thôi, nhưng nó lại như là vũ khí đáng sợ nhất trên thế giới này. Dịu dàng cướp mất sức lực của cậu, khiến cậu chẳng cách nào tránh thoát.

Cảm giác được Vệ Hoàn trượt xuống, Vân Vĩnh Trú bỗng nhiên ý thức được bản thân đang làm gì. Trong cơn bàng hoàng, hắn buông lỏng tay ra, hoảng loạn tách khỏi cậu. Đến cả cánh tay hắn cũng rời đi, Vệ Hoàn không còn nơi mượn lực nữa, chẳng kiểm soát được mà trượt xuống, nửa quỳ dựa vào thân cây, trông như con thú non chỉ còn chút hơi tàn, ánh mắt nhìn về phía Vân Vĩnh Trú được ánh trăng ấm áp mờ mịt bao phủ.

Vân Vĩnh Trú sững sờ một giây rồi cũng quỳ một gối xuống. Hắn đang định bế cậu lên thì Vệ Hoàn bỗng nhào đến, hai tay ôm cổ hắn.

Hôn ngược lại hắn.

Quyền chủ động bị hoán đổi, cậu thấy được yêu văn của Vân Vĩnh Trú khuếch tán rất rõ ràng. Cậu biết nó có nghĩa là gì.

Hai trái tim ẩn giấu cùng một câu hỏi, cũng giấu cả đáp án.

Nhưng không ai nói ra, chỉ có nụ hôn nồng nhiệt công bố bí mật ấy.

Vệ Hoàn đang đắm chìm trong đó, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng vừa khắc nghiệt lại vừa đẫm máu.

Cậu cũng muốn bẻ một đoạn xương sườn, mài dũa thành một cây đinh thật dài. Giống như bây giờ, ngay khi cậu và Vân Vĩnh Trú vẫn ôm chặt lấy nhau, đến cả vận mệnh cũng không có cách nào ngăn cản thì đâm xuyên vào.

Để hai người mãi mãi ghim chặt vào nhau.

Hôn đến giữa chừng, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, hình như có gì đó vừa sập xuống. Vệ Hoàn sợ tới mức run bắn cả người, giống bé thỏ con bị giật mình, vội vã đẩy Vân Vĩnh Trú ra, hai tay chống ở sau người, điên cuồng lết ngược về sau, lùi thẳng đến bên gốc cây Đan Quả.

Cây đại thụ bị cậu đụng trúng, chấn động làm rơi rụng rất nhiều lá cây. Chúng nhẹ nhàng bay là đà nửa vòng giữa không trung, cuối cùng đáp xuống đầu Vệ Hoàn, thoạt nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Đậu má, mình mới hôn, hôn cậu ấy hả?

Không đúng, không đúng, là do cậu ấy hôn mình trước, mình chỉ đánh trả thôi!

Tâm trí rối loạn như mớ bòng bong, Vệ Hoàn ngồi bệt dưới đất, dựa lưng vào cây đại thụ, tay bất giác nắm lấy cây cỏ bên cạnh, tròn mắt nhìn Vân Vĩnh Trú ở cách đó nửa mét.

Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy, rõ ràng cậu muốn đến để nói chuyện thôi mà.

Vân Vĩnh Trú hơi nghiêng đầu, nhìn lại cậu.

Tư thế này khiến Vệ Hoàn nhất thời đỏ mặt. Nó trông giống y như đúc lúc hắn ôm mặt, nghiêng đầu hôn cậu vậy. Bây giờ dù có nhắm mắt mắt lại cậu vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh ấy. Nhưng rõ ràng ban nãy cậu hôn môi cũng chẳng thấy xấu hổ bao nhiêu, mắc gì hiện tại ngồi cách nhau thật xa, trái lại bắt đầu đỏ mặt tim đập loạn rồi.

Hai người cứ thế nhìn nhau, ai cũng không chịu lên tiếng. Khu vườn hoa im ắng, mà đáy lòng Vệ Hoàn lại rối loạn không thôi.

Tiếng tim đập ồn quá đi mất, thật sự rất ồn ào.

Cậu quyết định phá vỡ tình thế bế tắc.

"Gì ta... hình như nhà tôi sập rồi."

Nét mặt Vân Vĩnh Trú có hơi mê mang, nhướng mày.

Vệ Hoàn nóng lòng muốn tát bản thân một phát. Ăn nói bậy bạ cái gì không biết, nói lại, nói lại.

"Sao, sao vừa nãy cậu lại hôn tôi." Cậu cố tình nâng cằm lên, muốn thể hiện mình khí thế hơn chút.

Vốn tưởng làm vậy là có thể đàn áp được đối phương, nào ngờ Vân Vĩnh Trú lại dùng giọng điệu không mặn không nhạt như trước giờ của hắn hói ngược lại, "Chẳng phải cậu cũng hôn tôi à?"

Toi rồi. Bước đầu không thành công, tự mình bay màu trước.

"Tôi, đó là do tôi... tôi..." Một người trước giờ chưa từng nghẹn họng câu nào, cũng chưa từng có chuyện không tìm được bậc thang, cuối cùng đã lật thuyền trong mương. Vệ Hoàn có cảm giác bản thân hiện tại đang đứng bên bờ vực thẳm, không ai đến giúp cậu, xây cho cậu bậc thang để bước xuống.

Vân Vĩnh Trú đứng dậy, bước tới trước mặt cậu, rồi lại ngồi xổm xuống, hai tay chồng lên nhau, gác trên đầu gối.

"Vì sao lại hôn tôi?" Giọng của hắn rất trầm, đôi mắt mới vừa rồi còn nhìn cậu nhưng bây giờ đã hơi cụp xuống, rơi vào đôi môi đỏ ửng của Vệ Hoàn. Phát hiện ra chuyện này, Vệ Hoàn cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy đến nơi, chẳng thể nói nổi mấy lời cợt nhả như ngày thường nữa, giống hệt một người câm đang lâm vào tình trạng nguy hiểm khó lòng mà sống.

Cậu quyết định giữ im lặng.

Vân Vĩnh Trú đã nhìn thấu mánh khóe của cậu từ lâu rồi. Lần này hắn ngồi xuống nhưng không ôm cậu, mà chỉ ghé lại gần hôn nhẹ lên môi Vệ Hoàn.

Lại hôn mình!

Vệ Hoàn hoàn toàn không dự đoán được thao tác này, cậu theo phản xạ giơ tay lên che miệng mình lại. Khóe môi Vân Vĩnh Trú cong lên, ánh trăng lướt qua thân hình hắn, vẽ nên một đường viền xinh đẹp. Hắn lại ghé đến gần, hôn lên mu bàn tay của Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn lại giơ tay phải lên, che thêm một lớp, còn ứm ừm nói, "Cậu bị ma quỷ dựa người hả? Mắc gì cứ hôn tôi hoài vậy??"

Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười rồi hôn lên tay phải của cậu, lại hôn lên điểm sáng ánh vàng trên mi tâm cậu, sau đó là chóp mũi, rồi đến cằm, cuối cùng là mắt trái của cậu.

Vệ Hoàn ngơ ngẩn cả người, dường như có thứ gì đó kỳ lạ trong không khí, hòa lẫn với hương hoa khiến cậu thấy choáng váng. Dựa theo trình tự này thì nơi tiếp theo mà hắn hôn chắc là mắt phải nhỉ. Nghĩ như vậy, Vệ Hoàn không nhịn được nheo mắt phải lại.

Dáng vẻ này thật sự rất đáng yêu, giống một bé thú non vẫn còn ngái ngủ. Vân Vĩnh Trú yên lặng nhìn, không động đậy nữa.

Đợi một hồi lâu cũng không chờ được nụ hôn của hắn. Vệ Hoàn hoàn toàn mở mắt, thả tay ra, "Sao cậu không hôn nữa? Thôi rồi hả?"

"Tôi chẳng thích hôn mắt mình."

"Hổng được đâu nhá." Vệ Hoàn cố ý rướn lại gần, "Cho tôi rồi thì là của tôi, cậu mau hôn đi."

Vân Vĩnh Trú rốt cuộc cũng thấp giọng cười thành tiếng. Vệ Hoàn giống như một con cá sợ nhất là bị khiêu khích, mới nói có hai câu thôi đã cắn móc câu hoài không bỏ, còn cảm thấy cực kỳ, cực kỳ đắc ý, đuôi cá muốn vung lên tận trời cao.

Song, hắn vẫn không hôn.

Vệ Hoàn lại thò đến gần hơn nữa, kết quả không ngồi vững, ngã nhào về trước, chui vào lòng Vân Vĩnh Trú. Cảm giác tê rần dâng lên ở cẳng chân, cậu túm lấy cánh tay Vân Vĩnh Trú, thấp giọng mắng một cậu, "Vãi chưởng, chân tôi tê rần luôn rồi."

Cái này không lãng mạn gì hết, nói xong cậu liền hối hận.

Nhưng Vân Vĩnh Trú lại cúi đầu, nhìn thấy đôi chân trần của Vệ Hoàn, "Sao cậu lại đi chân trần vậy hả." Câu nói này mang theo ý trách cứ. Vệ Hoàn vốn định hi hi ha ha lừa gạt cho qua, vậy mà Vân Vĩnh Trú đã vòng tay ôm chặt cậu, bế cậu lên, để hai chân cậu giẫm lên chân mình. Hai người cùng dựa vào thân cây, trông giống với tư thế hôn nhau khi nãy.

Cứ như thế, bọn họ càng tựa sát lại gần nhau hơn. Vệ Hoàn cảm thấy có thể mình đã mắc hội chứng hội chứng căng trương lực(*) gì đó, lúc này lại phát bệnh, triệu chứng vẫn như cũ, nhịp tim đập điên cuồng, hai tai nóng rực, hô hấp cũng trở nên ngắt quãng.

(*) Catatonia (hội chứng căng trương lực): là một rối loạn tâm thần và ảnh hưởng đến khả năng di chuyển bình thường của một người. Những người bị ảnh hưởng có thể gặp phổ biến nhất là sững sờ (người bệnh không thể di chuyển, nói chuyện hoặc phản ứng với kích thích.)

"Nhìn tôi làm gì?"

Những lời này cực kỳ quen thuộc, Vệ Hoàn nghĩ, kiếp trước cậu cứ luôn hung dữ với tôi như vậy đó.

"Cậu còn hôn tôi nữa đó." Tay cậu không có chỗ để, chỉ đành ôm lấy cổ Vân Vĩnh Trú, "Vì sao thế?"

Đôi mắt Vân Vĩnh Trú được dải lụa trắng bịt kín một bên, nhưng không gây ảnh hưởng đến uy lực của đôi mắt xinh đẹp ấy chút nào, trái lại còn lợi hại hơn.

"Bởi vì tôi cảm thấy cậu thích tôi."

"Tôi!" Vệ Hoàn tức chịu không nổi, suýt chút nữa ra tay đánh người, "Tôi còn cảm thấy cậu thích tôi đây nè! Cậu sao lại..."

"Đúng vậy." Vân Vĩnh Trú bỗng nhiên xuôi theo lời cậu nói, thừa nhận, "Tôi thích cậu thật mà."

Lời tỏ tình thẳng thắn, đơn giản đột ngột rơi xuống, đập cho Vệ Hoàn choáng váng, ngực phập phồng lên xuống. Lời hắn nói không ngừng vang vọng trong tâm trí.

Lúc này chắc cậu cũng nên trả lời gì đó nhỉ, ví dụ như tôi cũng thích cậu chẳng hạn? Không được, không được, có vẻ bình thường quá. Hay là, tôi biết ngay là cậu thích tôi mà. Hình như cũng không ổn lắm. Hay là nói...

Mắt nhìn người của cậu đỉnh thật đó bro!

...

Không ổn lắm ha.

"Cậu không cần phải trả lời tôi ngay." Vân Vĩnh Trú buông lỏng ra một chút, hiếm khi nói nhiều, "Tôi làm những chuyện đó không phải để đổi chác, tôi chỉ muốn làm nên làm thôi. Có lẽ bây giờ cậu vẫn còn chưa bình tĩnh lại, cảm thấy tôi đánh đổi quá nhiều, khiến cậu xuất hiện ảo giác. Thật ra tôi không hề ôm lòng mơ mộng hay tâm tư như thế..."

"Cậu ngậm miệng lại cho tôi." Vệ Hoàn đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời hắn nói, thậm chí còn khuyến mại thêm một cước vào chân hắn, làm Vân Vĩnh Trú ngớ người.

"Tốt nhất là cậu nên có tâm tư đó với tôi, nếu không tôi sẽ rất tức giận. Gì mà ảo giác với chả ảo tưởng, xàm xí. Tôi đã biết mình thích cậu từ rất lâu rồi, cậu không ngờ được phải hông? Tôi đã lên kế hoạch tỏ tình xong hết rồi, chẳng qua chưa kịp thực hiện mà thôi. Cửu Phượng tôi đây mà có thể vì cái thứ ảo giác hay hứng thú nhất thời mà hôn người khác chắc?"

Ban đầu Vân Vĩnh Trú bị súng liên thanh của cậu bắn đến độ chỉ có thể yên lặng lắng nghe, kết quả nghe đến đây liền ngẩng đầu, "Ừ nhỉ..."

"Sao, sao lại vậy được?" Vệ Hoàn sợ ngây người, "Ủa đâu phải, tôi hôn hồi nào..."

Mở miệng nói được nửa chừng, Vệ Hoàn bỗng dưng im bặt, tròng mắt đảo quanh một vòng, nhớ đến đoạn hồi ức dưới đáy biển vô cùng xa xôi nào đó.

Vân Vĩnh Trú nghiêm túc nói, "Cậu thật sự vì hứng thú nhất thời mà hôn."

"Nói bừa!" Vệ Hoàn bắt đầu lắp bắp, "Đó, đó là vì tôi muốn cứu cậu! Cậu có chút lương tâm đi được không?"

Đậu má, thế mà lúc đó cậu ấy vẫn còn tỉnh á hả?? Lòng Vệ Hoàn hoảng loạn cực kỳ.

"Cứu tôi?" Vân Vĩnh Trú cau mày, "Cậu chắc chắn là cậu cứu tôi chứ không phải là tôi giúp cậu à?"

Ủa?

Vệ Hoàn khó hiểu, "Cậu giúp tôi vụ gì cơ? Ê, đợt đó ở trong tòa Vân Sinh Kết Hải, miếng vảy cá bị mất hiệu lực, suýt chút nữa cậu đã chết đuối trong mê cung kính xoắn ốc rồi. Là tôi, tôi đã đưa vảy cá của mình cho cậu, còn cố gắng kéo cậu lên trên, ô kê! Tôi thật sự đúng là mỹ nhân ngư bé bỏng của đương đại, đã cứu người ta mà còn bị đoạt mất công lao, tôi oan uổng muốn chết."

"Tòa Vân Sinh Kết Hải..." Dường như Vân Vĩnh Trú đang tìm lại ký ức về nó, có điều vẫn không rõ Vệ Hoàn đang nói đến chuyện gì. Song, hắn vẫn kiên trì nói hết những lời mình muốn nói, "Tôi giúp cậu, là lúc cậu uống say ở Khu Tối, tôi đã đưa cậu về."

"Cái này thì tôi biết." Vệ Hoàn rút tay khỏi cổ hắn, khoanh tay trước ngực, "Nhưng vụ này thì liên quan gì đến hôn hay không hôn?"

Gương mặt Vân Vĩnh Trú lạnh lùng, thờ ơ, khi nói ra mấy lời như vậy cũng không bối rối tí nào, "Cậu uống say rồi đè tôi xuống sân thượng cưỡng hôn, đến hôm sau lại quên sạch không sót lại tí nào. Thật sự, vô cùng lợi hại."

"Gì cơ?!"

Vệ Hoàn không thể tin nổi đôi tai bé bỏng của mình vừa nghe được thứ gì, "Cậu đừng có ỷ vào việc tôi uống say không nhớ mà bịa chuyện nhá!"

Vân Vĩnh Trú cũng khoanh hai tay trước ngực giống cậu, "Cậu không tin thì có thể bảo Cảnh Vân chiêm đồng cho mọi người xem thử."

Trời ạ, cậu ấy nói như thể nó là sự thật ý. Vệ Hoàn triệt để luống cuống, não bộ nhanh chóng hoạt động, cố gắng nhớ lại hôm ấy có phải cậu đã gây ra chuyện gì khác thường không.

Vân Vĩnh Trú không chừa cho cậu thời gian để tự hỏi, "Tòa Vân Sinh Kết Hải có liên quan gì đến chuyện hôn?"

"Cậu lên cơn sốc, suýt thì tắt thở luôn, là tôi đã truyền khí cho cậu dưới đáy biển, cứu được một cái mạng cho cậu đấy." Vệ Hoàn còn không thèm suy nghĩ gì đã trực tiếp nói thẳng ra. Nói xong mới thấy lạ lạ, bèn hắn giọng nói, "Thật ra, theo lý thuyết thì cũng không tính là hôn. Dù sao tôi cũng không có tâm tư kia, mà cậu cũng không có khả năng từ chối. Chuyện này xảy ra một cách tự nhiên nhờ tâm địa Bồ Tát của tôi mà thôi."

Nghe cậu nói xong, Vân Vĩnh Trú ừm một tiếng thật dài, âm cuối biến chuyển, ẩn ý sâu xa, làm cho trái tim Vệ Hoàn ngứa ngáy, cảm giác xấu hổ bốc lên đầu.

"Ừ cái gì? Dù sao đôi ta cũng huề nhau rồi, không ai nợ ai." Giọng nói của Vệ Hoàn hạ thấp xuống, nhỏ đến độ nghe như tiếng muỗi kêu, lẩm bẩm, "Tốn thời gian cả buổi thế mà nó không phải là nụ hôn đầu... Mình còn nhọc lòng tưởng tượng ra vài khung cảnh cho nụ hôn đầu nữa chứ..."

Thính giác của yêu quái vẫn luôn rất nhạy bén.

Vân Vĩnh Trú hôn lên mắt phải của cậu, "Cậu muốn thì tôi sẽ cho cậu."

Hắn là như vậy đó, hắn vẫn luôn bất ngờ đáp lại bạn một cách nhiệt tình và thẳng thắn nhất. Quả nhiên tận trong xương tủy vẫn là vầng thái dương, là mặt trời trốn dưới tảng băng, sẽ tỏa sáng và sưởi ấm bằng mọi giá. Thỏ con trong lòng Vệ Hoàn vui sướng đến sắp điên luôn rồi, làm hại cậu cũng không được bình thường cho lắm, khóe môi có ép thế nào cũng chẳng thể ép xuống. Vì vậy cậu lại ôm cổ Vân Vĩnh Trú, nhìn hắn cười.

Nhìn đến bịt mắt Vân Vĩnh Trú đang mang, tâm tình sung sướng của Vệ Hoàn chợt bớt đi một chút, như là mưa bóng mây. Cậu duỗi tay, nhẹ nhàng sờ nó, "Đau không?"

Vân Vĩnh Trú lắc đầu, không nói lời nào.

"Mắt của cậu... thật sự cứ thế tặng tôi luôn hở?" Vệ Hoàn nói không nên lời đây là cảm giác gì, chắc là vừa đáng tiếc, vừa thấy đau lòng, "Cậu có còn lấy nó về được không?"

Vân Vĩnh Trú lại lắc đầu, khóe môi treo lên ý cười dịu dàng, "Sau khi móc ra đã bị vu hỏa đốt cháy, trở thành tro bụi từ lâu rồi."

Rõ ràng chỉ có mấy chữ như thế thôi nhưng dường như Vệ Hoàn lại có thể cảm nhận được cơn đau của hắn khi ấy. Đào sống xuống như thế thì phải đau đớn biết bao, rồi phải tận mắt nhìn thấy mắt của mình bị đốt cháy lại là cảm giác gì nữa. Nhưng điều cậu không biết là khi ấy Vân Vĩnh Trú đã không còn cảm giác nào cả, hắn đã đi đến bước đường cùng rồi, làm như thế trái lại cho hắn một tia hy vọng.

Đôi mắt Vệ Hoàn lập tức đỏ lên, cậu hơi tức giận, "Đồ điên. Vừa điên vừa ngốc, còn muốn gạt tôi nữa chứ. Mới đầu tôi cũng không phát hiện ra mắt cậu có gì bất thường."

"Vì để giấu giếm người nhà Kim Ô, sau khi ra khỏi Vô Khải, tôi liền hỏi thăm khắp nơi, muốn tìm một con yêu quái có đôi mắt khá giống mình. Nghe đồn ở Nam Mãng có một con Thấu Kim Điểu nhập ma, làm xằng làm bậy hại chết rất nhiều trẻ em. Vừa hay đôi mắt của con yêu quái này lại có con ngươi nhạt màu, tôi bèn giết nó, tiện tay móc luôn con mắt."

Tuy nói nhẹ nhàng như vậy nhưng Vệ Hoàn vẫn cảm thấy khó chịu, "Dùng mắt của người khác mà không xảy ra vấn đề gì sao?"

"Cũng ổn. Lúc đầu vì nó mang theo ma khí nên luôn bị ép phải yêu hóa. Dùng yêu lực để thanh lọc, sau đó sẽ dần dần tốt hơn, dù sao cũng đỡ hơn để trống không." Vân Vĩnh Trú cụp mắt cười cười, "Tôi nghĩ nếu cậu quay về, không thể dọa cậu sợ được."

Tay Vệ Hoàn lướt từ bịt mắt màu trắng xuống dưới, "Cho nên mắt phải của cậu bây giờ là mắt của Thấu Kim Điểu à."

"Đúng vậy." Vân Vĩnh Trú hỏi, "Xấu hả?"

"Quan trọng không phải là đẹp hay không đẹp." Vệ Hoàn nhìn hắn, "Mà là cảm thấy nó không xứng với cậu."

Kim Ô cánh trắng có một không hai ở yêu vực phải đi đôi với Hi Hòa chi đồng có một không hai ở yêu vực mới đúng.

"Không sao." Vân Vĩnh Trú vuốt ve gò má cậu, "Mắt của tôi hợp với cậu, công đức viên mãn."

Tay Vệ Hoàn đặt bên hông hắn. Như một đứa trẻ không thích nghe người khác khen ngợi, cậu cúi đầu, dùng ngón chân giẫm nhẹ Vân Vĩnh Trú, "Hôm nay lúc tôi vừa tỉnh dậy đã muốn gặp cậu rồi, nhưng có chờ thế nào cậu cũng không đến, tôi khó chịu lắm luôn đó. Kết quả, cậu lại chạy đến nhà tôi." Cậu lại ngẩng đầu lên, "Nói, cậu lén lút tới nhà tôi làm gì?"

Biểu cảm trên mặt Vân Vĩnh Trú bỗng nhiên trở nên hơi vi diệu, trông như thể đang ngại ngùng, "Muốn dọn dẹp một chút."

"Dọn dẹp?" Vệ Hoàn nhớ lại lúc mình vừa đến, hình như cậu thật sự thấy Vân Vĩnh Trú đang sửa võng, "Cậu không đến gặp tôi mà lại chạy đến nhà tôi để thu dọn cục diện hỗn loạn thay tôi á hả?"

"Có rất nhiều người đến gặp cậu." Vân Vĩnh Trú nhẹ giọng nói, "Nơi này là nhà của cậu, tôi không muốn để nó lộn xộn như vậy?"

"Cho dù là thế..." Vệ Hoàn nắm lấy tay hắn, kéo hắn đến chỗ cái võng nhỏ kia, "Một mình cậu sao có thể dọn dẹp hết được." Cậu nhặt chiếc võng trên mặt đất lên, mở ra nhìn thử, "Huống chi cậu chỉ là một cậu ấm hậu đậu."

Vân Vĩnh Trú hết đường phản bác. Hắn cho rằng bản thân có thể sửa xong cái võng này nhanh thôi, sau đó sẽ dọn mấy chỗ khác. Nào ngờ Vệ Hoàn đã đến đây rồi mà hắn vẫn chật vật ở yên một chỗ.

Vệ Hoàn thuần thục sửa chữa, phủi phủi tay, "Có điều ở đây chỗ nào cũng lộn xộn, sao cậu lại sửa cái này trước?"

"Hồi xưa cậu từng kể nhà cậu có cái võng đẹp lắm, là do bố làm cho cậu. Cậu thích nằm trên đó ngắm sao, ngủ, ăn uống gì đó." Vân Vĩnh Trú nhớ lại dáng vẻ của cậu khi nói những lời này, trên mặt hiện lên ánh sáng mềm mại.

"Tôi, tôi chỉ thuận miệng kể thế thôi." Vệ Hoàn ngồi lên võng, đong đưa hai chân.

Thật ra cậu cũng nhớ rõ mình từng nhắc đến. Tuy rằng cậu luôn nói trước mặt mọi người, nhưng thực chất trong lòng chỉ muốn mời Vân Vĩnh Trú đến nhà cậu làm khách, dùng cái võng này để làm mồi câu hắn. Chẳng qua câu nhiều năm như thế mà vị Tiểu Kim Ô thông minh, ngầu lòi này vẫn không cắn câu.

Cậu ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, "Ở đây có thể ngắm được trăng, mỗi ngày mặt trăng đều khác biệt."

Nói đoạn, cậu đong đưa đôi chân dài, dùng ngón chân chọt chọt Vân Vĩnh Trú, "Ngồi đi."

Dinh thự Cửu Phượng rộng lớn như thế nhưng hai người lại chen chúc trên một cái võng nhỏ ở khu vườn hoa trên không. Vân Vĩnh Trú cởi áo khoác đồng phục ra, khoác lên người Vệ Hoàn chỉ mặc mỗi bộ đồ bệnh nhân, ngồi xuống cạnh cậu.

"Muốn ngắm đom đóm." Vệ Hoàn lên tiếng. Vân Vĩnh Trú phẩy tay, đốm sáng ánh sắc vàng lớn nhỏ khác nhau bay khắp trời, lững lờ trôi nổi, còn đẹp hơn cả ánh sáng từ đom đóm.

Đẹp quá.

Vệ Hoàn chợt cúi đầu, nhìn thấy chiếc vòng mạ vàng trên cổ tay mới giật mình nhớ ra bản thân vẫn còn một thắc mắc. Cậu duỗi tay đến trước mặt Vân Vĩnh Trú, "Phải rồi, còn có cái này, cái này cậu muốn tặng..."

Cho tôi sao? Nhưng cậu vẫn không nói thành lời.

"Ừm." Vân Vĩnh Trú trực tiếp đưa ra đáp án khẳng định.

"Xương sườn..." Vệ Hoàn vân vê nó, lẩm nhẩm tự hỏi, "Cái truyền thuyết tầm phào kia mà cậu cũng tin là thật đấy à? Không ngờ đó nha."

Vân Vĩnh Trú lắc đầu, "Cậu nói rằng cậu thích được thổ lộ một cách trịnh trọng. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, có phải nên tặng cho cậu thứ gì đó để hứa hẹn không."

Những lời như thế này được hắn nói ra khiến Vệ Hoàn bất ngờ.

Hóa ra người bình thường luôn trầm lặng, ít nói vẫn luôn ghi tạc mấy lời không đầu không đuôi của mình vào lòng, chẳng để sót lấy một câu.

Giọng nói Vân Vĩnh Trú hòa lẫn những tiếng thở than.

"Nhưng mỗi khi đối mặt với cậu, tôi cảm thấy dường như mình chỉ có hai bàn tay trắng."

Trái tim bị hắn vững vàng bắt lấy, càng đập càng nhanh, như thể không còn thuộc về mình nữa vậy.

Giọng nói của hắn trầm thấp, giống như chỉ đang kể về một câu chuyện cũ không liên quan gì đến mình, rất thờ ơ, cảm xúc cũng chẳng hề dao động, "Sau đó tôi lại nghĩ, trong mắt của người khác tôi cũng chỉ là một vũ khí không có tự do, thứ duy nhất có thể được xem là có giá trị chắc là sức mạnh khác biệt so với kẻ khác. Thế nên tôi cảm thấy, đây có lẽ là thứ quý giá nhất của tôi. Nếu như cậu đồng ý thì tôi sẽ lập khế ước với cậu, chia cho cậu toàn bộ yêu lực mà tôi có, tặng ánh sáng của tôi cho cậu. Nhưng việc này cần vật trung gian, vì vậy tôi đã bẻ xương sườn của mình ra để đúc một một chiếc vòng tay."

Nói đoạn, hắn cúi thấp đầu, nở một nụ cười tự giễu, "Còn nếu cậu từ chối thì tôi sẽ ném chiếc vòng này đi, chẳng còn giá trị gì nữa."

Hắn lượt bỏ quá nhiều việc nhỏ không đáng kể. Ví dụ như nỗi đau thấu tận tim gan khi bẻ xương sườn, hay việc bản thân không biết cách ăn nói, nên mỗi lần đi ngang qua cây tình nhân hắn đều lẳng lặng nhìn cách người khác tỏ tình, rồi đợi đến lúc ban đêm vắng người, luyện tập nhiều lần dưới tán cây.

Lại ví dụ như vào một khắc khi biết tin cậu qua đời, hắn phải đối mặt với chiếc vòng tay đã trở nên vô dụng này như thế nào.

Hắn đều muốn không kể cho Vệ Hoàn nghe.

Cho dù bản thân chỉ như ếch ngồi đáy giếng nhưng trái tim Vệ Hoàn vẫn cứ quặn đau, bên trong tuôn ra dòng nước cay đắng. Hốc mắt của cậu khô khốc, không nói nổi thành lời.

"Chẳng qua cậu nói cũng có phần đúng." Vân Vĩnh Trú ngẩng đầu lên, "Quả thật tôi tin vào truyền thuyết kia."

"Vào lúc mà tôi phát hiện ra tôi thích cậu, tôi thật sự cảm thấy như mình đã mắc nợ cậu. Ông trời đã dùng xương sườn của cậu để tạo ra tôi."

Ánh trăng phủ lên khuôn mặt của hắn, ôn hoà và mềm mại hơn cả bóng đêm sâu thẳm.

"Đời này của tôi, sớm hay muộn gì cũng phải trả lại cho cậu."

*Lời editor: Hôm nay là sinh nhật thầy Vân nên tui đăng 2 chương ăn mừng luôn nha~ Tui chuẩn bị về quê để ăn cưới chị họ, hông mang laptop theo, về khoảng 5 ngày lận nên tuần sau có chương mới không thì tui không nói trước được. Nếu mà lên lại sớm thì có hông thì để dồn qua tuần sau nữa nhé~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play