Vầng sáng chói mắt bao trùm hết thảy, giữa khoảng không mênh mông, Vệ Hoàn nghe thấy âm thanh nứt toạc, giống như dòng sông băng tan chảy. Tiếng vang kia càng ngày càng rõ ràng, hết tiếng này đến tiếng khác, cuối cùng sụp đổ hoàn toàn.
Yêu quang màu lam chiếu rọi ngang qua tầm nhìn, yêu phong mãnh liệt của Cửu Phượng tràn ra từ vết nứt trên kết giới ánh lam, xuyên qua thân thể của Vệ Hoàn. Chỉ trong nháy mắt, cậu dường như cảm nhận được yêu hồn giấu kín trong cơ thể bị ngọn gió màu lam này đánh thức, yêu tâm màu lam cháy rực lên.
Cuối cùng, dưới yêu lực không gì cản nổi của Kim Ô, kết giới bao phủ toàn bộ nhà cũ Cửu Phượng vỡ vụn, chuyển thành luồng không khí màu lam khổng lồ lao ra ngoài.
Vệ Hoàn cảm thấy choáng váng, nghiêng đầu thì thấy cả người Vân Vĩnh Trú đã xuất hiện trạng thái yêu hóa hoàn toàn, một bên mắt gần với cậu giăng kín tia máu, gần như đã chuyển hẳn sang màu đỏ, khóe môi cũng tràn ra máu tươi. Đôi cánh trắng như tuyết mất thăng bằng, không ngừng lui về sau dưới sức ép của gió.
Vệ Hoàn lo lắng tột độ, "Vân Vĩnh Trú, cậu sao rồi? Cậu không sao chứ."
Vân Vĩnh Trú cau chặt mày, toàn bộ phản lực từ kết giới Cửu Phượng đều tác động vào người hắn, ngoài trừ đau đớn, hắn gần như không cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào khác từ thế giới bên ngoài. Yêu lực mạnh mẽ làm chất xúc tác cho nứt hồn châm trong tim hắn, yêu tâm bị giằng xé đến cực hạn.
Ngón tay hắn buông lỏng, Vệ Hoàn lập tức cảm nhận được, "Vân Vĩnh Trú, đừng..."
Cậu nhìn Vân Vĩnh Trú thống khổ nhắm mắt lại, cánh tay ôm lấy cậu cuối cùng cũng buông lỏng hoàn toàn. Cậu và Vân Vĩnh Trú đồng thời từ trên trời rơi xuống. Trong lúc hoảng loạn, chiếc vòng vàng trên cổ tay cậu tỏa ra ánh sáng vàng kim, rời khỏi cậu chạy đến bên cạnh Vân Vĩnh Trú vẫn đang rơi xuống. Vầng sáng đột ngột mọc lên từ mặt đất, biến hóa, sinh trưởng thành một cây đại thụ kỳ lạ, đón lấy Vân Vĩnh Trú.
"A Hoàn!"
Đương khi không ngừng rơi xuống, cậu nghe thấy tiếng kêu cuồng loạn của Tô Bất Dự, cũng thấy được dòng nước trong veo bay về phía mình. Nhưng có lẽ không còn kịp nữa rồi, cậu có cảm giác cơ thể mình cách mặt đất rất gần.
Trong một thoáng mơ màng, dường như cậu đã nghe thấy giọng nói của bố giữa trận linh phong Cửu Phượng đang nuốt chửng mọi thứ này.
[Đừng sợ, Tiểu Hoàn, cảm nhận gió đi.]
[Gió không hề phân tán. Chỉ cần ý niệm của con đủ kiên định, con sẽ có thể ngưng tụ nó, khống chế nó.]
Bố đã từng đưa cậu đến bên rìa thành phố Côn Luân Hư, ôm lấy cậu bay khỏi thành phố giữa không trung này, cũng từng buông tay để cậu rơi xuống như thế.
[Từ trước đến giờ Cửu Phượng không chỉ là huyết thống, không phải là một gia tộc, càng không hề tượng trưng cho gia văn trên người con, mà là chính con.]
Thân thể vẫn không ngừng rơi xuống, lại rơi xuống. Vệ Hoàn nhắm mắt lại.
Xương bả vai trở nên nóng rẫy.
[Con chính là Cửu Phượng.]
[Con còn tự do hơn cả gió.]
Khi Dương Thăng đưa theo đám Cảnh Vân chạy đến, họ tận mắt nhìn thấy Vệ Hoàn cứ thế rơi xuống từ trời cao. Cửu Vĩ cố gắng khống chế cậu bằng Hồ Hỏa nhưng đã quá muộn rồi.
Nào ngờ, vào giây tiếp theo, bọn họ liền thấy được cảnh tượng mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không cách nào tưởng tượng nổi.
Ngay trước lúc hoàn toàn rơi xuống, Vệ Hoàn bỗng dưng mọc ra một đôi cánh dọc theo mặt đất, không ngừng mọc dài về phía trước. Lông vũ đen tuyền liên tục xuất hiện, tựa như vảy giáp lấp đầy toàn bộ cánh chim, đưa cậu bay về phía bầu trời, vẽ ra một đường cong màu xanh nhạt.
Cậu quay lưng lại với mọi người, bay lên trên kết giới Cửu Phượng đã vỡ vụn. Yêu khí màu lam đang không ngừng ùa ra ngoài giống như ngọn lửa lan tràn trên đồng cỏ, cũng giống như biển xanh dậy sóng. Vệ Hoàn đứng yên giữa luồng yêu khí khổng lồ, quay người lại, tiếng vỗ cánh báo hiệu sự sống mới.
Trên má xuất hiện ba đường yêu ngân màu lam.
"Vệ Hoàn..." Trong lòng Dương Thăng chấn động vô cùng.
Dương Linh không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt, "Sao lại thế được? Cậu ấy là... anh Hoàn Hoàn?"
Thanh Hòa điều khiển một chiếc xe việt dã mượn từ tổ Nghiên cứu khoa học, chạy đến đây cùng bọn họ. Tại khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Hoàn thông qua kính chắn gió, anh sửng sốt một hồi lâu, sau đó thò nửa người ra khỏi cửa sổ xe, nhìn về phía Vệ Hoàn đang giữa bầu trời.
Vệ Hoàn cũng không ngờ thế mà cái cơ thể nhân loại nhân bản này cũng có thể mọc ra cánh yêu quái được, nhưng bây giờ cậu đã chẳng còn lòng dạ nào để bận tâm nữa, nhanh chóng bay đến bên cạnh Vân Vĩnh Trú.
Có lẽ cậu ấy đã biết mình là ai, có lẽ sẽ không cách nào chấp nhận được nhưng nó đã không còn quan trọng nữa.
Dương Thăng cũng thấy được Vân Vĩnh Trú bên trên cây ánh sáng, anh cũng vội vàng chạy qua, "Sao lại thế này? Kết giới là do cậu ấy mở à?"
Vệ Hoàn khó khăn gật đầu.
"Năng lực tự chữa trị của cậu ấy bây giờ chắc phải mạnh hơn trước kia mới đúng chứ." Dương Thăng cảm thấy sai sai. Hồi trước Vân Vĩnh Trú từng phá vỡ kết giới Tất Phương do anh thiết lập, mà đợt đó hắn cùng lắm cũng chỉ mới ở trạng thái nửa yêu hóa thôi. Hiện tại Vân Vĩnh Trú đã giải phóng hình thái yêu hóa hoàn toàn rồi, sao lại không thể chịu đựng được lực quật ngược từ kết giới Cửu Phượng thế này? Hay là hắn còn vết thương nào khác nữa?
Cũng may chức năng cơ thể Vân Vĩnh Trú mạnh số một, số hai yêu vực. Dù là khi phải một thân một mình chịu đựng nứt hồn châm phát tác, hắn vẫn có thể chống chọi được sức mạnh phản phệ từ toàn bộ kết giới Cửu Phượng. Nếu đổi sang yêu quái bình thường thì đã chết vì nội tạng dập nát từ lâu rồi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã tỉnh dậy từ cơn hôn mê. Hắn cau mày, mở mắt ra.
Bấy giờ, Vệ Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu cũng phát hiện ra rằng mắt trái hắn quả thật đỏ như máu, sung huyết khiến cho con ngươi trở nên mơ hồ nhưng mắt phải vẫn là màu vàng kim của Hi Hòa chi đồng.
"Mắt mày bị thương rồi." Dương Thăng vừa nói, vừa lấy thuốc gia tăng tốc độ phục hồi đưa cho Vân Vĩnh Trú, "Uống nó đi, bây giờ mày không thể tùy tiện di chuyển được."
Vân Vĩnh Trú ngửa đầu uống thuốc, sau đó ôm ngực đứng dậy, "Sẽ khỏe lên nhanh thôi."
Vệ Hoàn thấp thỏm nhìn hắn. Vào giây phút này, dường như chiếc mặt nạ trên mặt cậu lung lay chực rơi. Vốn tưởng rằng khi hắn nhìn thấy mình, ít nhiều gì cũng sẽ có chút ngạc nhiên, hoặc là cảm xúc nào đó, vậy mà lúc gương mặt nhợt nhạt của Vân Vĩnh Trú nhìn về phía cậu lại chỉ mỉm cười.
"Yên tâm."
Hắn chỉ nói hai chữ này.
Nhưng Vệ Hoàn lại như một người chết đuối, cuối cùng cũng được cứu lên. Cậu biết rất rõ lúc này mình không có thời gian hay cơ hội để giải thích và bào chữa cho bản thân. Đương khi cậu đang ủ rũ, Vân Vĩnh Trú lại ám chỉ.
Cậu không cần giải thích.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Sau lưng vang lên tiếng nổ mạnh, kết giới yêu phong sắp tan biến. Bọn họ thấy được yêu quang lạ thường ở bên trong, cùng với tiếng phá vỡ liên tục xuất hiện.
Dương Thăng vỗ vai Vân Vĩnh Trú, kết nối thiết bị liên lạc trên tai, "Tiểu đội 11 thiết lập kết giới phòng ngự xung quanh căn nhà, ngăn cản cư dân ở Bắc Cực Thiên Quỹ đến gần. Liên hệ tất cả các sinh viên thuộc đội Chuẩn bị chiến đấu Phù Dao tiến đến, đóng quân trên không." Nói đoạn, anh nói với đội 7 nhỏ, "Mấy đứa nghe theo chỉ huy của đội trưởng."
Vệ Hoàn thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía Yến Sơn Nguyệt, Dương Linh và Cảnh Vân.
Trong tay cậu xuất hiện một thanh kiếm ánh sáng, cánh chim màu đen rộng lớn giúp cậu quay ngược lại, hướng về nơi cậu được sinh ra và lớn lên, "Tiểu đội 7, đi theo anh."
Loại cảm giác được cùng mọi người kề vai chiến đấu này đã rất lâu rồi Vệ Hoàn không được trải qua. Ngay cả chính cậu cũng không dám tin rằng hóa ra cậu vẫn có thể dẫn theo người khác cùng chiến đấu.
Trước lực tác động mạnh vừa nãy, rất nhiều lớp đệm của bộ xương ngoài cơ giới đã bị suy yếu, vào thời điểm mấu chốt xuất hiện lá chắn nhằm làm chậm quá trình rơi xuống của Vệ Hoàn. Mấy điều ngày khiến cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ngay khi Vệ Hoàn đang bay về phía bùng phát hỗn loạn, hệ thống của bộ xương ngoài phát ra âm thanh, nhưng không phải giọng nói tổng hợp như ban đầu mà là giọng của Thanh Hòa.
"Có nghe thấy không?"
Vệ Hoàn quay đầu lại, bắt gặp chiếc xe việt dã màu xanh quân đội chạy theo, mà người ngồi trong xe chính là Thanh Hòa. Cậu không nhịn được quát, "Cậu vào đây làm gì, chỗ này rất nguy hiểm!"
"Nói thừa, còn cần cậu nhắc chắc! Mấy con yêu khôi kia cũng là mục tiêu điều tra của chúng tôi, tôi cần phải đến xem." Thùng xe xóc nảy làm giọng nói của Thanh Hòa có hơi run, "Tôi giúp Phương Trình viết lại hệ thống của bộ xương ngoài này. Thành viên của tiểu đội 7 và cả thành viên ngoài biên chế là tôi đây đều được trạng bị nó."
Thanh Hòa vừa lái xe, vừa giải thích, "Bộ xương ngoài mới tăng cường tính năng phòng thủ, vào thời điểm thiết yếu sẽ tách ra, biến đổi thành các hình thái khác. Chúng tôi cũng tăng thêm tính năng quay chụp hình ảnh thực tế, có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu của nhau. Đồng thời bổ sung kênh liên lạc, như vậy khi mà thiết bị liên lạc của mấy cậu bị tổn hại thì còn có một cái dự phòng. Hiện tại tôi đang nói chuyện với cậu thông qua kênh liên lạc của bộ xương ngoài."
Vệ Hoàn nhìn lướt một vòng, quả nhiên cả đám bọn họ đều mặc bộ xương ngoài giống nhau. Cậu hạ giọng nói, "Vậy được, nếu cậu có thể nghe thấy lời tôi nói thì đến lúc tôi bảo cậu đi là cậu phải đi ngay."
Thanh Hòa ở đầu bên kia đột nhiên im bặt.
"Cậu có nghe rõ không hả?!" Vệ Hoàn đang bay về phía trước, thấy hơi sốt ruột, "Tôi không có đùa với cậu đâu! Cậu..."
"Này, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi phải không." Giọng nói của Thanh Hòa chìm giữa tiếng nổ mạnh bên trong, nhưng lại rõ ràng lạ thường, chạy thẳng vào đáy lòng Vệ Hoàn.
"Đúng vậy." Cậu ngừng giữa không trung, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc xe kia, "Có thể gặp lại cậu, tôi rất vui."
"Hứ." Thanh Hòa gỡ bịt mắt trên đầu xuống, ném mạnh qua một bên, để lộ ra một bên mắt bị in hằn yêu văn. Anh đạp mạnh ga, đâm vào một con yêu khôi nhào về phía mình, "Bớt nói suông đi."
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Số lượng yêu khôi đông hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng rất nhiều. Đa phần chúng đều có gương mặt tái nhợt của con người, nhưng thân thể lại như chắp vá lại với nhau. Có con gắn hai cánh tay của yêu quái, còn lại thì gắn nửa thân dưới hoặc là cánh. Tất cả chúng đều là sự kết hợp vặn vẹo, kỳ quặc.
"Nơi đây ngày trước là nhà của gia đình chú Vệ..." Dương Linh cảm thấy vô cùng đau lòng khi nhìn đám yêu khôi bị thao túng rồi phá hủy từng nhành cây ngọn cỏ ở đây.
"Dương Linh, không cần nể nang gì cả." Vệ Hoàn bay ngang người em, "Giết chết chúng đi." Nhìn Vệ Hoàn bay đi xa, Dương Linh siết chặt nắm tay. Vào khoảnh khắc em đẩy tay ra, trên trời xuất hiện vô số Liên Hỏa, từng đóa Liên Hỏa lần lượt nhắm chuẩn xác vào những con quái vật kia.
"Sơn Nguyệt, Cảnh Vân." Vệ Hoàn bình tĩnh chỉ huy bằng thiết bị liên lạc, "Ở đây có một con yêu khôi không giống những con khác. Né tránh nó, dẫn những con yêu khôi còn lại đến chỗ khác đi."
"Đã rõ!"
Vệ Hoàn lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống dưới, nhìn ngôi nhà ngày xưa của bản thân bị mấy con quái vật đáng chết kia phá hủy, lòng cậu bùng lên một ngọn lửa. Cậu nỗ lực bình tĩnh lại, định bụng đi tìm con yêu khôi từng ám sát Vân Vĩnh Trú trong Khu Tối. Nhưng yêu khí nơi này quá hỗn loạn, xung quanh đều là mùi hương của Cửu Phượng, rất khó phân biệt.
"A Hằng, sau lưng!"
Cậu nghe thấy giọng nói của Tô Bất Dự liền quay người lại, một cột nước khổng lồ mọc lên từ mặt đất. Trong nháy mắt dâng lên cao ấy, nó biến thành tường băng cứng rắn. Thông qua lớp tường băng nửa trong suốt, Vệ Hoàn thấy được yêu khôi chuẩn bị đánh lén mình. Nửa người trên của nó là hình dáng con người, từ eo trở xuống là chín chiếc đuôi rắn.
Đuôi rắn khổng lồ điên cuồng vặn xoắn rồi đột ngột đánh vào tường băng. Đòn tấn công vốn dĩ phải đập lên người Vệ Hoàn đều bị tường băng cản lại. Ngay trước khi bức tường vỡ vụn, Vệ Hoàn bay lên trời, sau lưng xuất hiện hàng trăm thanh quang nhận sắc bén, lao xuống trước mặt con Cửu Vĩ Xà Yêu này y hệt đàn chim.
Đuôi rắn của Cửu Vĩ Xà không giống như Xà Yêu bình thường, toàn bộ đuôi của nó được một lớp vảy bao trùm, rất khó để công kích nó. Vệ Hoàn điều khiển quang nhận, tất cả đều đâm vào nửa người trên của yêu khôi. Vầng hào quang tỏa ra muôn trượng, đâm xuyên qua cơ thể nó, rồi vòng về sau lưng Vệ Hoàn.
Song điều làm cậu không ngờ đến được là cái thân xác nhân loại vỡ nát này vẫn có thể hoạt động được, thậm chí còn vung vẩy đuôi rắn điên cuồng hơn. Dưới đuôi của Cửu Vĩ Xà có giấu lỗ nhỏ, trong quá trình vung đuôi nó phun dịch thể ra ngoài.
"Cẩn thận! Dịch thể này có độc!" Vệ Hoàn hét lớn, bay lên nơi cao hơn.
Lớp vảy cứng rắn khiến cho đòn tấn công của bọn họ yếu đi. Đương lúc Vệ Hoàn chuẩn bị lại sử dụng quang nhận quy mô lớn lần thứ hai, bỗng dưng cậu nghe thấy âm thanh gì đó. Quang nhận còn chưa kịp bay đi, cậu nghe thấy giọng nói của Thanh Hòa thông qua bộ xương ngoài.
"Tránh ra!"
Trong phút chốc, lửa đạn đục khóe thân xác yêu khôi, nửa người trên gần như bị nổ tung. Sau khi tránh thoát, Vệ Hoàn thấy Thanh Hòa đứng trên chiếc xe việt dã đã mở mui, hai tay cầm một khẩu đại bác cầm tay cực lớn.
Cùng lúc ấy, Yến Sơn Nguyệt chạy đến, sau lưng cô lập tức xuất hiện chính đuôi hồ ly khổng lồ trắng như tuyết, mái tóc đen dài tung bay, đôi mắt hoàn toàn chuyển thành màu xanh băng tuyết trong suốt. Toàn bộ yêu văn hoa diên vĩ trên tay tách rời khỏi làn da, phóng to rồi bay lên, dừng ở khoảng trời trên đỉnh đầu Cửu Vĩ Xà, Hồ Hỏa bỗng dưng bốc lên bốn phía, trông hệt như một lớp kết giới. Nọc độc do Cửu Vĩ Xà phun ra trước đó đóng băng giữa không trung, như thể bị ngưng đọng.
Nọc độc mà cô không khống chế kịp vọt về phía Vệ Hoàn. Khi cậu đang muốn tránh đi thì trước mặt chợt xuất hiện một tấm khiên ánh sáng màu vàng kim, ngăn chặn nọc độc.
Giữa lúc hỗn loạn, giọng nói của Vân Vĩnh Trú mãi mãi rõ ràng nhất.
"Bọn nhỏ đang kéo dài thời gian." Vân Vĩnh Trú bay đến bên cạnh Vệ Hoàn. Dáng vẻ của hắn vẫn đang trong trạng thái yêu hóa hoàn toàn, sợi tóc màu bạch kim lướt qua cánh tay Vệ Hoàn.
"Để em đối phó với nó." Yến Sơn Nguyệt di chuyển ngón tay, nọc độc lập tức tập trung lại một chỗ. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vệ Hoàn, "Anh đi tìm yêu khôi kia đi."
"Cẩn thận."
Dặn dò xong câu này, cậu bay theo Vân Vĩnh Trú đến khu vực khác, nghe Vân Vĩnh Trú bình tĩnh nói, "Khu vực phía sau bên phải tôi đã tìm thử rồi, không tìm được."
Vệ Hoàn ngừng giữa không trung, "Cậu cảm thấy lần này gã ta tới để làm gì?"
Vân Vĩnh Trú nhìn sang cậu, mắt trái vì bị sung huyết mà càng trở nên đỏ hơn, trông như đôi mắt dị sắc, "Thi thể ở mộ tổ."
Vệ Hoàn hơi cúi đầu xuống, "Thế nên chắc chắn gã đang tìm lối vào mộ tổ. Tuy rằng lối vào này chỉ có tộc Cửu Phượng biết, nhưng trên người gã có linh lực Cửu Phượng, chỉ cần có thời gian dư dả, gã có thể dựa vào cảm ứng linh lực để tìm ra lối vào đặt ở đâu."
Cậu chưa bao giờ cảm thấy vận mệnh có thể trêu ngươi đến mức này.
Tộc Cửu Phượng bọn cậu chinh chiến để bảo vệ yêu vực qua bao thế hệ, vậy mà bây giờ, khi gia tộc không còn tồn tại nữa, vẫn bị kéo vào trận tranh chấp nhơ nhớp, thối nát kia. Đến cả hài cốt cũng bị lợi dụng, trở thành con rối của chiến tranh.
"Đến lối vào chặn đầu gã." Vân Vĩnh Trú nói.
Vệ Hoàn thử mở kết giới trực tiếp tiến vào mộ tổ, rồi lại phát hiện bản thân vẫn không có cách nào sử dụng mật lệnh kết giới. Sức mạnh Cửu Phượng trên người cậu chỉ mới khôi phục chưa đến năm phần, căn bản chẳng thể tiến vào kết giới bị phong tỏa nhiều tầng như này được.
"Linh lực của tôi không đủ. Có mật lệnh nhưng không thể mở cổng kết giới được."
"Truyền tâm mật lệnh cho tôi." Vân Vĩnh Trú chẳng buồn do dự chút nào, nhưng Vệ Hoàn lại ngơ người. Cậu nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, "Không thể..."
Mắt trái Vân Vĩnh Trú đau đớn khôn cùng, hắn hơi nheo mắt lại, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói mật lệnh kết giới cho bất kỳ ai khác. Tôi cũng chỉ vào đó lần này thôi, sau này..."
"Không phải!" Vệ Hoàn trực tiếp cắt ngang hắn, "Cậu không thể lại cưỡng ép mở kết giới Cửu Phượng thêm lần nữa, cậu không chịu nổi đâu." Cậu bay đến trước mặt Vân Vĩnh Trú, để mi tâm chạm vào trán hắn, ôm lấy hắn giữa chiến tranh loạn lạc.
"Truyền sức mạnh của cậu cho tôi đi."
Vân Vĩnh Trú thoáng chốc ngẩn ngơ.
Nhưng rồi hắn vẫn nắm lấy hai tay Vệ Hoàn, sức mạnh Kim Ô cuồn cuộn, liên tục chảy từ thân thể hắn sang người Vệ Hoàn. Vệ Hoàn có thể cảm nhận được ngọn lửa hừng hực bị ngọn gió dữ dội thổi bùng lên thành biển lửa mãnh liệt, sôi sục, lan tràn trong máu cậu.
Vệ Hoàn thầm đọc mật lệnh. Cậu cảm thấy cơ thể của mình bị hai loại yêu lực hoàn toàn khác nhau xẻ đôi. Ngọn lửa đỏ thẫm, cơn gió màu lam, hòa lẫn vào nhau rồi lại chia tách trong hỗn loạn. Tiếp đó, cậu nhắm mắt lại, cảm ứng cổng kết giới.
Vệ Hoàn lập tức vận linh khởi động kết giới dịch chuyển, mang theo Vân Vĩnh Trú, cùng đi đến lối vào mộ tổ Cửu Phượng. Vào khoảnh khắc dịch chuyển, đất trời biến đổi, từ dinh thự Cửu Phượng, bọn họ chuyển dời đến khe núi hoang vu vắng vẻ, im lặng đến rợn người. Khe núi hẹp dài, bên dưới vực sâu là con sông chảy xiết, một bên là thác nước, bên còn lại là vách đá cheo leo. Tính lần lượt từ trái sang phải, có gần một trăm tấm bia màu đen được dựng trên vách đá.
"Đây là mộ tổ nhà cậu à." Vân Vĩnh Trú nói.
"Ừm. Đằng sau mỗi một tấm bia là một chiếc quan tài băng. Băng thạch là do xưa kia tổ tiên đào được dưới lòng đất Thiên Tuyết Thành, dùng nó làm quan tài có thể giúp cho hài cốt không bị phân hủy trong hàng trăm năm."
Vệ Hoàn không nói nổi nữa, tâm tình hiện tại của cậu phức tạp vô cùng, giữa nỗi lòng căm uất lại trộn lẫn chút tự giễu. Chẳng thể ngờ được nơi đầu tiên đến cùng với Vân Vĩnh Trú sau khi bại lộ thân phận lại là mộ phần tổ tiên nhà mình.
Cũng kỳ quái ghê nhỉ.
Vệ Hoàn không nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp bay đến trước tấm bia của bố. Tấm bia màu đen khắc tên bố mình khiến lòng cậu bỗng thấy khổ sở, song cậu vẫn chắn răng đọc thầm tâm quyết gia tộc mình, mở quan tài bằng đằng sau bia mộ. Quan tài băng từ từ được đẩy ra khỏi mặt vách đá, điều khiến Vệ Hoàn dù thế nào cũng chẳng thể nghĩ đến là trong chiếc quan tài băng này, thế mà lại trống không.
"Sao có thể..." Đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, "Rõ ràng, rõ ràng năm đó tôi đã tự tay khiêng quan tài cơ mà."
Vân Vĩnh Trú nắm lấy cổ tay cậu trấn an tâm trạng, "Nếu không phải bị trộm, thì chắc là bị thay đổi lúc chôn cất. Trong quá trình này chắc chắn có một khâu bị người ta động tay động chân."
"Cho nên..." Vệ Hoàn lẩm bẩm nói, "Quả nhiên con yêu khôi kia là dùng của bố tôi... Vậy vì sao bọn chúng vẫn còn muốn tới nơi này..."
Lời còn chưa dứt, cậu chợt cảm nhận được trận yêu phong quen thuộc từ đằng sau. Vào khoảnh khắc xoay người lại, bàn tay siết chặt một thanh đao ánh sáng, choang một tiếng, cản được đợt tập kích của người phía sau. Đối phương cũng cầm trường đao, chẳng qua là thanh phong đao màu lam.
Quả nhiên tới được rồi.
Gã yêu khôi kia vẫn giống hệt lần trước, mặc một thân đen tuyền, trên mặt vẫn mang mặt nạ như cũ.
Trong lòng Vệ Hoàn căm phẫn không thôi, gần như đánh mất cả lý trí, "Chính là mày..." Sau lưng cậu dấy lên ánh lửa ngập trời, hai con rồng lửa nhắm thẳng về phía gã yêu khôi thần bí nọ. Đối phương né trái tránh phải, thoát khỏi cuộc tấn công của ngọn lửa.
Quang nhận của Vân Vĩnh Trú thoáng chốc đã bao quanh người nọ. Trong tích tắc muốn đâm vào gã, lại bị bức tường gió xuất hiện từ hư không ngăn chặn lưỡi đao ánh sắc vàng. Nhân lúc Vân Vĩnh Trú vẫn chưa chuẩn bị kịp, gã bay lên trên tránh thoát, tốc độ cực nhanh.
"Cẩn thận sau lưng!" Vệ Hoàn cảm ứng được phong đao xuất hiện, biến ra khiên ánh sáng, ngăn chặn công kích từ đằng sau thay Vân Vĩnh Trú.
Ngự quang thuật đối đầu với ngự phong thuật, gần như không phân được thắng thua. Ngay trước khi Vệ Hoàn phóng ra chùm tia sáng, gã yêu khôi này đã biến ra phong nhận ở phạm vi lớn hơn. Hai bên va chạm, nhưng chẳng thể thật sự tấn công trúng gã.
Vệ Hoàn có hơi sốt ruột, nhất là khi cậu nhìn thấy đôi cánh màu đen tuyền giống y hệt mình trên người của đối phương, cậu càng cảm thấy chán ghét hơn. Nhưng cấp bậc thuật ngự phong hóa vật của gã gần như bằng với bố cậu, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể hiện ra, cho dù là cậu năm đó cũng chưa đạt đến trình độ này.
Cậu chỉ có thể tấn công mù quáng, phong nhận cực kỳ sắc bén, dẫu có đồng phục chiến đấu cũng không thể cản được bao nhiêu. Dường như cậu có thể cảm nhận được vũ khí mà bản thân đã từng sử dụng đến xuất quỷ nhập thần ngày xưa, giờ phút này lại đang cắt xé da thịt cậu, mà cậu chỉ có thể chịu đựng.
"Đừng kích động." Vân Vĩnh Trú cố gắng dùng kết giới bảo vệ Vệ Hoàn, lại phát hiện cậu đã phá vỡ trận phong nhận của gã yêu khôi kia, tay cầm thanh kiếm ánh sáng, bổ xuống đỉnh đầu gã. Cùng lúc ấy, dây thừng ánh sáng trói kín mít gã yêu khôi từ trên xuống dưới.
"Đi chết đi."
Một kiếm bổ xuống, yêu khôi phản ứng nhanh nhạy nghiêng người đi, kiếm ánh sáng chỉ chém trúng bả vai gã, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng tuôn trào. Song người nọ lại chẳng có chút phản ứng nào, như thể không cảm giác được gì cả.
Vân Vĩnh Trú bay qua, quang nhận trước mặt hắn giống như dòng lũ cuồn cuộn, muốn đâm xuyên qua thân thể người kia. Nhưng gã lại lật người giữa không trung, tránh thoát đợt tấn công từ quang nhận của Vân Vĩnh Trú.
Vệ Hoàn triệu hồi càng nhiều dây ánh sáng hơn, trói gã cứng ngắt. Xung quanh hai người có vô số thanh phong nhận màu lam bao vây, chực chờ đâm vào người họ. Có điều Vân Vĩnh Trú đã chuẩn bị từ trước rồi, ánh vàng tỏa sáng, vô số lăng kính kết giới phòng ngự xuất hiện sau lưng, chặn đứng mấy thanh phong nhận bén nhọn.
Vân Vĩnh Trú đến trước mặt cậu, dang rộng cánh tay, những thanh quang nhận đánh hụt lúc trước hội tụ lại đây, hóa thành một thanh đao ánh sáng khổng lồ. Vào giây phút người nọ quay người lại, hắn cử động cánh tay chém xuống, lưỡi đao bổ một đường từ trên xuống dưới, trúng ngay đầu của yêu khôi!
Thanh âm vỡ vụn vang lên.
Ngay sau đó, mặt nạ của gã yêu khôi thần bí này xuất hiện một đường nứt vỡ giống như tia chớp. Đi cùng với âm thanh chia năm xẻ bảy, chiếc mặt nạ màu đen cuối cùng cũng tan rã.
Nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến bọn họ ngạc nhiên đến mức chẳng thể nói chuyện.
Người này...
Kênh liên lạc của bộ xương ngoài bỗng phát ra tiếng kêu. Da đầu Vệ Hoàn tê rần, nghe thấy giọng nói run rẩy của Thanh Hòa ở đầu bên kia.
"Đừng giết anh ấy... Đừng giết anh ấy mà..."
Anh cũng thấy được.
Gã yêu khôi được cải tạo từ hài cốt của bố Vệ Hoàn, vũ khí bí mật mà bọn chúng huấn luyện ra...
Thế mà lại là Tạ Thiên Phạt.
Dù có thế nào Vệ Hoàn cũng không nghĩ đến hóa ra Tạ Thiên Phạt mà Thanh Hòa đi mòn cả gót giày để tìm kiếm sẽ dùng cách thức như thế này để xuất hiện trước mặt bọn họ. Bỗng dưng cậu không thể nắm chặt thanh đao trong tay nữa.
Phải làm sao bây giờ.
Nhưng con ngươi của Tạ Thiên Phạt chẳng còn một tia sáng nào cả, như thể không hề có tiêu điểm. Gã hoàn toàn trở thành một món vũ khí, không còn sót lại chút hơi người.
Ở trong mắt gã, Vệ Hoàn cùng lắm cũng chỉ là mục tiêu mà thôi. Đột nhiên một thanh phong trùy(*) hẹp dài xuất hiện trong tay gã, đương khi Vệ Hoàn vẫn chưa kịp phản ứng lại, trực tiếp đâm vào cậu.
"Cậu ta đã không còn bất kỳ ký ức nhân loại nào nữa." Vân Vĩnh Trú nhắc nhở, "Cậu ta không phải nhân loại, cậu ta chỉ muốn giết cậu."
Vệ Hoàn nghiến chặt hàm răng, cậu chưa bao giờ rơi vào thời khắc khó cả đôi đường nào như bây giờ. Nếu không có Vân Vĩnh Trú bên cạnh, có lẽ hiện tại cậu đã vì lòng thương hại mà bị thương, thậm chí là tử vong.
Tạ Thiên Phạt không cách nào tránh thoát khỏi dây thừng ánh sáng, nhưng gã không ngừng biến đổi đủ loại vũ khí trong tay. Tuy rằng khả năng cận chiến của gã rất tốt nhưng vẫn còn thua kém so với Vân Vĩnh Trú.
"Nói với bọn họ, chí ít phải để Cửu Vĩ hoặc Tô Bất Dự vào đây." Vân Vĩnh Trú dùng toàn lực áp chết Tạ Thiên Phạt, "Dùng thuật không gian tạm thời phong ấn cậu ta."
Hắn và Vệ Hoàn có suy nghĩ giống nhau. Vệ Hoàn lập tức thông báo cho Dương Thăng, chỉ có linh lực của anh mới đủ để mở kết giới này.
"Càng nhanh càng tốt!"
Dẫu cho cậu đã dặn dò rất nhiều rằng nhất định không được đưa Thanh Hòa vào đây, chẳng qua lòng cậu thầm hiểu, trừ khi đánh ngất Thanh Hòa, nếu không chẳng ai ngăn được anh cả. Thông báo nhiệm vụ xong, Vệ Hoàn nhanh chóng đi tới trợ giúp Vân Vĩnh Trú.
Đối với cách thức tấn công của Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn hiểu biết đến độ gần như có thể hoàn nguyên. Bọn họ là hai chủ lực chiến đấu đã từng sóng vai chinh chiến vô số lần, một khi phối hợp chiêu thức với nhau mỗi đợt tấn công hầu như không có kẽ hở. Vốn dĩ Tạ Thiên Phạt đã bị trói lại, bây giờ còn bị hai người họ liên thủ tấn công, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
Phải nhanh thêm chút nữa.
Dây ánh sáng xuất hiện nhiều thêm, trói toàn bộ tứ chi của Tạ Thiên Phạt.
Nhanh hơn nữa.
Nhất định có thể phong ấn gã.
Trùng hợp thay, tại một giây này, Dương Thăng thật sự đã mang theo những người khác đi xuyên qua kết giới, xuất hiện trước mặt cậu. Ngay khi Vệ Hoàn thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này, tình thế lại bị nghịch chuyển thêm lần nữa.
"Vệ Hoàn!"
Cậu chỉ nhìn thấy sự kinh ngạc thoáng lên trên mặt Dương Thăng.
Đau đớn mãnh liệt xuyên thấu qua bụng cậu. Con ngươi của Vệ Hoàn giãn ra, cậu cúi đầu, một thanh phong đao màu lam sắc bén đâm tới, bên trên dính đầy máu tươi. Đương lúc Vân Vĩnh Trú ngạc nhiên quay đầu lại, một thanh phong nhận khác bổ xuống vai hắn, hắn nghiêng người tránh thoát.
Cảm giác đau đớn làm hô hấp của cậu chậm lại. Trường đao được rút ra, Vệ Hoàn che phần bụng đang không ngừng đổ máu, bay lên rồi xoay người lại.
Tình cảnh trước mắt khiến mọi người kinh hãi.
Nơi đây không chỉ có một Tạ Thiên Phạt. Sau lưng Vệ Hoàn và Vân Vĩnh Trú đều có một người, trong tay đều cầm thanh trường đao màu lam. Trong lúc Vệ Hoàn hãy còn kinh ngạc, thân thể kia từ một tách làm hai, từ hai tách làm bốn. Cuối cùng xuất hiện tám người, cộng thêm cả Tạ Thiên Phạt đang bị trói chặt, bao bây bọn họ giữa không trung.
Đây là thuật nứt hồn phân thân thành chín bản của mẹ cậu, cũng là của cậu.
Hóa ra không chỉ có bố, mà cả mẹ, không một ai có thể may mắn tránh khỏi.
Vân Vĩnh Trú nhanh chóng bị bốn con yêu khôi bao vây. Người bị dây ánh sáng trói cuối cùng có thể tạm nghỉ, sau đó sức mạnh bỗng bộc phát, gã tránh thoát toàn bộ dây thừng ánh sáng. Mấy người còn lại cũng tiến lên, mỗi người tự thi triển bản lĩnh của mình, đối kháng với chúng.
Lửa giận của Vệ Hoàn vào thời khắc này cuối cùng cũng bùng nổ. Cơn nóng hừng hực bên trong huyết mạch và sức mạnh của gió dâng tràn trong lồng ngực hòa quyện vào nhau ngay tại giây phút này. Cả người cậu bộc phát ra hai luồng yêu khí đỏ lam mạnh mẽ, không cách nào dung hòa, thiêu đốt cả cơ thể cậu.
Xung quanh cậu bắt đầu xuất hiện hang gió trông giống như lốc xoáy, lấy cậu là trung điểm, nuốt chửng cậu vào bên trong. Vậy nên cậu chẳng còn nghe được tiếng động nào nữa, bên tai chỉ có thanh âm của gió.
Là âm thanh thuộc về cậu.
Vệ Hoàn nhắm mắt lại, cảm nhận linh hồn Cửu Phượng bốc cháy trong cơ thể. Sức mạnh từng cắm rễ trong huyết mạch của cậu cuối cùng cũng bùng phát thêm lần nữa. Khi mở mắt ra, cậu nâng hai tay lên, cơn lốc màu lam hoa thành một thanh phong đao khổng lồ trong tay cậu.
Yêu lực màu lam bao trùm toàn bộ cánh tay phải của Vệ Hoàn từ ngoài vào trong, khiến nó dữ tợn vô cùng. Yêu văn màu lam lan tràn trên cổ cậu, trải dài về trước, tràn lên gò má.
Chẳng rõ tại sao cậu chỉ cảm thấy mắt phải đau đớn không thôi, tựa như bị lửa đốt vậy. Loại cảm giác này có hơi quen thuộc, làm cậu nhớ đến khoảnh khắc bị Vân Dương cuốn lấy vào ngày nhập học. Khi đó mắt phải cũng bỏng rát như thế này, chẳng qua còn khuya mới bằng bây giờ.
Thôi kệ. Cậu không có thời gian quan tâm chuyện đó.
"Vệ Hoàn yêu hóa rõ ràng hơn cả ban nãy." Yến Sơn Nguyệt khống chế được ba con yêu khôi trong đám kia, nhưng cô không thể nhận ra bản chính, không cách nào phong ấn được.
Bấy giờ, Vệ Hoàn bị chín Tạ Thiên Phạt giống nhau như đúc vây quanh.
Phải làm sao bây giờ?
Vệ Hoàn chậm rãi chuyển động ở giữa, cau mày, nhìn qua từng người một.
Chỉ có công kích bản chính mới có thể thành công. Với xác suất một phần chín này, cậu không thể chắc chắn sẽ thành công.
"Vân Vĩnh Trú, cái nào mới là..."
Những lời này còn chưa nói xong, cậu bỗng im bặt. Không phải là vì chuyện gì khác mà là Vệ Hoàn đã tự mình tìm được đáp án rồi.
"Khoan đã..." Dương Thăng đang muốn bay về phía Vệ Hoàn bỗng nhiên dừng lại.
Tô Bất Dự vừa phóng nhũ băng xong, tay còn chưa kịp hạ xuống đã sững sờ tại chỗ.
"Đôi mắt của A Hằng..." Cảnh Vân dịch chuyển một cái cây to lớn, đang định ném vào những ảo ảnh kia, bỗng ngẩn ngơ nhìn về phía Vệ Hoàn đứng giữa vòng vây, "Đôi mắt của anh ấy biến thành dị sắc rồi!"
Dưới cơn đau bỏng rát, tầm mắt Vệ Hoàn chuyển sang sắc vàng, trước mắt chỉ có một Tạ Thiên Phạt duy nhất, còn lại là ảo ảnh màu lam.
Ngay lại lúc cậu vung trường đao qua mà không kịp suy nghĩ gì thêm, bản thể kia đã bị Vân Vĩnh Trú đâm trúng và trói lại bằng dây thừng ánh sáng rồi.
"Cửu Vĩ!" Vân Vĩnh Trú bị lửa cháy hừng hực vây quanh, mái tóc màu bạch kim bay tán loạn, cũng để lộ ra đôi mắt dị sắc, một đỏ một vàng, "Phong ấn."
Vệ Hoàn siết chặt trường đao trong tay, yêu hóa khiến cảm xúc của cậu phóng đại lên mấy lần. Cậu nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của bản thân, bên tai hồi tưởng lại những lời mà bà chủ Giác từng nói.
[Thuật chiêu hồn cần dùng vật quý giá nhất để làm vật hiến tế. Vật hiến tế này cuối cùng sẽ được chuyển đến yêu hồn được triệu hồi.]
Hóa ra đây chính là lý do vì sao khi nãy lúc Vân Vĩnh Trú bị phản đòn, một bên Hi Hòa chi đồng lại bị sung huyết, hoại tử dẫu cho Hi Hòa chi đồng như là kim cương bất hoại.
Rốt cuộc cậu cũng biết tại sao lúc cậu vẫn chưa lập khế ước với Vân Vĩnh Trú, Vân Dương đã biết trong cơ thể cậu chứa lửa rồi phân cậu đến Viêm Toại.
Hơn nữa, Tá Đồng với Chiêm Đồng của Cảnh Vân vẫn luôn chỉ có hiệu lực với mắt trái của cậu.
Không có bất kỳ phép thuật nào có thể khống chế được Hi Hòa chi đồng.
Quá nhiều dấu vết được để lại, vào giây phút này hội tụ thành sự thật, một sự thật không muốn để cho cậu biết.
"Vân Vĩnh Trú..."
Nghe thấy giọng nói của Vệ Hoàn, trong lòng Vân Vĩnh Trú sớm đã hiểu rõ. Hắn không thể dự đoán được trên người Tạ Thiên Phạt sẽ xuất hiện cả hai loại năng lực của bố mẹ Vệ Hoàn. Đương khi hắn nhìn thấy thuật nứt hồn phân thân xuất hiện, hắn biết cuối cùng mình vẫn không thể giấu được.
Hắn xoay người lại, thản nhiên nhìn vào đôi mắt một xanh một vàng của Vệ Hoàn.
"Cậu..." Cậu bỗng thấy nghẹn ngào.
"Đúng vậy." Khóe môi Vân Vĩnh Trú cong lên, mái tóc bạch kim tung bay, che khuất một bên mắt đỏ như máu, chỉ để lại bên có Hi Hòa chi đồng hiện lên đồ đằng thái dương giống như cậu.
"Tôi đã hiến tế mắt của mình."
*Lời editor: Chúc tui sinh nhật vui vẻ~
Đếm ngược 1 chương!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT