*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vệ Hoàn hoàn toàn sửng sốt.

"Rốt cuộc là cậu có đi không vậy?" Dương Linh ê lên một tiếng, "Nhân loại ngu ngốc."

"Tui..." Vệ Hoàn cười khan mấy tiếng, "Tự nhiên tui có hơi đói bụng." Cậu ôm bụng mình, "Tui thật sự quá đói, bụng kêu réo luôn rồi này. Hay là thế này đi, mấy cậu vào đó trước, tui ở ngoài này ăn chén mì rồi vào sau..." Sau khi bi ba bi bô nói một hồi, Vệ Hoàn chớp mắt với mấy người bọn họ, "Để cửa cho tui nha."

Thanh Hòa đảo mắt nhìn Vân Vĩnh Trú đứng đằng sau Vệ Hoàn, mặt trời chân lý bỗng chói qua tim, "Thôi, cậu đừng vào làm gì, mắc công tới lúc đó lại gây ra cả đống rắc rối cho tôi."

Trên mặt Yến Sơn Nguyệt cũng hiện lên ý cười mập mờ, "Vậy vào thôi."

Nhìn cả đám đi xuyên qua vòng kết giới, trước cửa hàng búp bê tồi tàn chỉ còn dư lại cậu và Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn thở phào nhẹ nhõm, quay người, hai tay chống hông, "Huấn luyện viên Vân, lần nào thầy truyền tâm cũng vào mấy lúc như thế này hết." Nói đoạn, cậu nhảy xuống một bậc thang, tiến lại gần Vân Vĩnh Trú hơn một chút, chênh lệch chiều cao giữa hai người cũng được một bậc thang này lấp đầy. Vệ Hoàn ghé sát lại, "Vì sao thầy không nói thẳng?"

Đôi mắt Vân Vĩnh Trú dưới ánh nắng ban mai trở nên trong suốt, giống như hai quả cầu pha lê xinh đẹp. Lông mi khẽ khàng chớp động, khéo léo che đậy dòng cảm xúc xao động, "Nói gì cơ?"

"Nói thấy muốn ăn sáng đó." Vệ Hoàn bày ra vẻ mặt hiển nhiên, hai tay đặt trên đai vũ khí được quấn quanh eo. Đôi chân giẫm hờ bên rìa bậc thang, cả người ngã trước ngã sau, chẳng hề đứng đắn chút nào, "Đây cũng có phải chuyện đáng xấu hổ gì đâu. Em thật sự không hiểu nổi thầy luôn, chẳng nhẽ thật ra huấn luyện viên Vân rất muốn ăn uống ở mấy gian hàng nhỏ bẩn bẩn này nhưng lại vì thân phận, sĩ diện nên ngại để mọi người..."

"Quan trọng không phải là bữa sáng." Vân Vĩnh Trú nhìn thẳng vào Vệ Hoàn, "Mà là em."

Đường bóng thẳng này đánh nhanh đến mức Vệ Hoàn trở tay không kịp, tựa như một con ky(*) đáng thương bị đánh trúng một cách chính xác. Ý thức tán loạn đẩy điểm tựa yếu ớt của thân thể cậu từ đằng sau, trượt chân, ngã nhào về trước.

(*) Con ky (bowling pin): là mục tiêu để lăn bóng vào trong môn bowling.



Dùng tư thế ôm ấp nhớ nhung mà lao về phía vị tuyển thủ cũng đang phát huy cực kỳ không ổn định kia.

Cậu thật sự chẳng thể hiểu Vân Vĩnh Trú nổi.

Rõ ràng có đôi khi khó chiều đến độ không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng có đôi lúc lại như thiên tài ra tay chuẩn xác vào thời cơ thích hợp nhất.

Quả nhiên bách phát bách trúng, chỉ là bình thường không đánh mà thôi.

Lúc trượt chân nhào về trước, Vân Vĩnh Trú còn không buồn nâng tay lên, chỉ vững vàng đứng tại nơi ấy, mặc cậu ngã vào lòng, nom có vẻ càng thêm thành thục lão luyện. Bởi do bản thân tự nhào vào lòng hắn, Vệ Hoàn càng cảm thấy xấu hổ hơn, vội vã ôm lấy bả vai hắn muốn đứng cho vững, "À gì nhỉ, bậc thang này trơn quá..."

Nào ngờ Vân Vĩnh Trú vậy mà lại xuôi theo lời giảo biện của cậu, "Đúng thế. Tôi đoán được em sẽ ngã."

Vệ Hoàn lập tức ngẩng đầu, "Vậy sao thầy không nhắc em? Thầy còn không biết ngại mà nói ra nữa chứ? Chỉ có biết đứng chờ em ngã thôi à."

Vân Vĩnh Trú thẳng thắn gật đầu, "Đúng vậy."

"Thầy!" Vệ Hoàn siết chặt nắm tay rồi lại thả lỏng, "Được, có thể, không thành vấn đề." Cậu cười giả trân bước xuống bậc thang, kéo Vân Vĩnh Trú theo, "Chẳng phải thầy muốn ăn sáng sao? Ăn thôi." Vân Vĩnh Trú không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, ngắm biểu cảm sống động đầy màu sắc trên mặt cậu, như đang quan sát một vật nhỏ đáng yêu và thú vị.

Hắn nhìn Vệ Hoàn, còn Vệ Hoàn lại phát hiện tất cả yêu quái trong con hẻm chật chội này đều đang quan sát bọn họ. Hết đôi này đến đôi khác nhìn sang đây, đa phần đều nhắm thẳng vào Vân Vĩnh Trú. Cũng phải, ở nơi này đến cả Cửu Vĩ cũng vô cùng hiếm thấy chứ đừng nói gì đến Kim Ô cánh trắng có một không hai trên toàn yêu vực như Vân Vĩnh Trú.

"Ăn cái này nha?" Vệ Hoàn chỉ vào một gian hàng bán mì, "Em thấy cái này có vẻ ngon nè, ăn thử nhé."

Vân Vĩnh Trú đánh giá gian hàng này một chút, cũng khá sạch sẽ, thế là hắn gật đầu bằng lòng.

Thấy hắn đồng ý, Vệ Hoàn nhanh chóng chui vào gian hàng trước mặt, "Ông chủ, chỗ ông có những loại mì nào thế?"

Ông chủ là một cây thụ yêu gầy gò thấp bé. Hình như ông có ngửi thấy được yêu khí trên người Vệ Hoàn nhưng mùi hương của nhân loại vẫn chiếm phần nhiều hơn. Một nhân loại mà không những có thể huênh hoang di chuyển ở yêu vực chẳng chút kiêng nể gì, còn mặc đồng phục chiến đấu của Sơn Hải, bên cạnh có cả Kim Ô, thì đúng thật là không hề đơn giản. Nghĩ vậy ông cũng không dám lề mề, khách sáo chỉ sang thực đơn được đặt cạnh gian hàng, "Muốn hương vị gì cũng có, cậu nhìn xem muốn ăn cái gì? Có điều..."

Vệ Hoàn ngẩng đầu, "Có điều gì cơ?"

Ông chủ lúng túng cười hai tiếng, "Cậu là nhân loại mà mấy món ăn kèm mì đều là đồ ăn của Yêu giới, tôi sợ cậu ăn xong sẽ xảy ra chuyện. Tốt nhất cậu vẫn nên ăn mì chay thôi."

Vệ Hoàn lại bảo, "Tôi ở trong trường vẫn luôn ăn đồ ăn của yêu vực, đa phần đều chẳng bị sao cả."

"Chuyện đó... Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, tôi chỉ làm ăn nhỏ lẻ thôi..."

Nhìn biểu tình khó xử của ông chủ, Vệ Hoàn đành phải thỏa hiệp, không cam tâm tình nguyện chọn mì chay. Sau đó cậu quay đầu tìm Vân Vĩnh Trú, thấy hắn đứng đó với cái vẻ không muốn ngồi xuống cho lắm, giống một khúc gỗ được chạm khắc tinh xảo, "Thầy muốn ăn gì?"

Biết Vệ Hoàn không thể ăn được đồ ăn kèm, Vân Vĩnh Trú hào phóng chọn thêm tất cả các món ăn kèm mì, đến ông chủ cũng rất kinh ngạc, "Này... anh đẹp trai, nếu cậu cho nhiều nước sốt vào quá chắc chắn sẽ mặn, rất mặn..."

Vân Vĩnh Trú hờ hững nói, "Ông làm theo là được."

"Vân Vĩnh Trú, thầy cố ý phải không!"

Hiếm khi nghe thấy cậu gọi mình bằng tên đầy đủ, trên mặt Vân Vĩnh Trú lộ ra chút vui sướng khó lòng phát hiện. Vệ Hoàn bước tới, phát hiện trên bàn không cho chiếc đũa nào, bối rối lầm bầm lầu bầu mấy tiếng. Vân Vĩnh Trú đã đi đến bên cạnh quầy hàng của ông chủ.

"Cho hai đôi đũa." Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua tờ thực đơn được giấu sau quầy hàng.

"Ông chủ? Mấy món trên này cũng có thể gọi phải không?"

Đợi đến khi hai bát mì đã được nấu xong, Vệ Hoàn ngồi ở đối diện vẫn đang chịu thương chịu khó lau bàn cho Vân Vĩnh Trú. Vừa ngẩng đầu thì thấy ông chủ cười lúng túng đặt bát mì xuống trước mặt Vệ Hoàn, "Mì chay của cậu."

Chay quá lố rồi đó!

Vệ Hoàn nhìn chòng chọc vào bát mì của mình, đúng chuẩn mấy sợi mì trắng trẻo, dài thòng ngâm ngâm trong nước. Đừng nói đến hành lá, đến cả váng dầu nổi bên trên cũng không có.

"Của hai người đây..."

Ông chủ cười toe toét mang một bát mì khác đặt xuống trước mặt Vân Vĩnh Trú, đồ ăn bên trong đã chất thành một tòa núi nhỏ, thịt nhiều đến mức chứa không nổi, lung la lung lay, nói không chừng lấy đũa chọc một phát thôi là đổ đầy ra bàn.

"Như này là thiên vị quá mức rồi." Ông chủ vừa đi, Vệ Hoàn đã đập đũa xuống bàn, "Cái này ăn kiểu gì được trời."

"Trông cũng được." Vân Vĩnh Trú làm lơ vẻ xịt keo của Vệ Hoàn, cẩn thận lau đũa rồi cẩn thận gắp một miếng thịt lên, ăn thử, "Ừm, quả thật không tồi."

Vốn dĩ Vệ Hoàn cũng không thấy đói lắm nhưng nhìn sự tương phản rõ rệt ngay trước mắt, hàng chất lượng thấp và chất lượng cao đặt cùng một chỗ, hoàn toàn khiến cậu nhìn thấy vừa thèm vừa tức.

"Em muốn ăn của thầy." Tay phải Vệ Hoàn kẹp đũa làm nó vang lên tiếng lạch cạch. Cậu vừa định với qua thì trước mặt Vân Vĩnh Trú bỗng xuất hiện một tấm khiên ánh sáng. Đầu đũa keng một tiếng, chọt thẳng vào tấm khiên ánh sáng, chẳng thể đạt được mục đích.

"Thầy!" Vệ Hoàn tức giận, nhất lời nghẹn lời, trợn mắt nhìn hắn.

Xuyên qua tấm khiên tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, Vân Vĩnh Trú vốn chẳng hợp với quầy hàng nhỏ bé này bình tĩnh thả đũa xuống, cách cái bàn ghé sát lại gần, khóe môi hơi nhếch lên, dùng đôi mắt mà Vệ Hoàn có xem bao lần cũng không ngán nhìn cậu. Âm sắc trầm thấp, chạm đến lòng người.

"Cầu xin tôi đi."

Bé thỏ con trốn trong tim cậu lại bắt đầu điên cuồng quẫy đạp, như thể bị ai đó xách hai tai lên.

Vành tai bị ánh nắng ban mai chiếu đến mức nóng lên. Vệ Hoàn mím môi, "Ai mà muốn cầu xin thầy chớ, mơ đẹp quá à."

Cậu chẳng biết phải đối phó với cảm xúc dao động một cách lạ thường của bản thân vào giờ phút này như thế nào, chỉ có thể cúi đầu theo bản năng, gắp một đũa mì thật lớn nhét vào miệng, khiến nó căng phồng lên, giống một chú chuột hamster nhát gan, cúi đầu điên cuồng giấu giếm tâm tư vào túi má.

Thấy cậu như vậy, Vân Vĩnh Trú cũng nhịn không được gục đầu xuống, khóe môi mất khống chế mà hơi cong lên. Hổ khẩu tay trái của hắn lặng lẽ bóp má mình, ngón trỏ và ngón cái đè mạnh xuống. Sau đó, hắn dùng đũa chọn lựa, chọn mấy món ăn, lần lượt bỏ sang bát Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn ngước đầu, ánh mắt khó hiểu, "Thầy làm gì dợ?"

"Tôi không thích ăn mấy cái này." Vân Vĩnh Trú ra vẻ thờ ơ, ném mấy miếng thịt bự ơi là bự vào cái bát mì nhạt nhẽo của Vệ Hoàn.

"Không thích ăn mà thầy còn gọi nhiều thế làm gì." Vệ Hoàn nhỏ giọng phàn nàn.

Chẳng qua mấy món mà người này không thích vừa vặn lại là món cậu thích ăn. Nhìn bát mì chay cũng bắt đầu chất thành núi, tuy ngoài miệng Vệ Hoàn phàn nàn nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi.

"Em đây đành ăn giúp thầy vậy. Đúng là cậu chủ nhỏ phiền phức mà."

Dáng vẻ khi ăn của cậu trông rất ngon miệng, tuy rằng xuất thân trong gia đình giàu có nhưng chưa bao giờ kén chọn, ăn gì cũng ngon lành. Rõ ràng xứng đáng là con cưng của trời nhưng khí chất trời sinh lại dễ gần, khiến người ta không khỏi muốn đến làm thân.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Vân Vĩnh Trú yên lặng quan sát, nhớ về thời điểm bảy năm trước. Khi đó hai người ở cùng một tiểu đội, thỉnh thoảng làm nhiệm vụ sẽ đến rất nhiều vùng miền hẻo lánh ở yêu vực. Không giống Côn Luân Hư hay Bồng Lai Hải chỉ có "rừng bê tông cốt thép" lạnh như băng, những thành phố nhỏ này có nhiều phong tục, cũng có hương vị cuộc sống hơn.

Lúc ấy, Vân Vĩnh Trú vẫn chưa hòa nhập hoàn toàn. Hắn nhớ rõ có một lần, khi chấp hành nhiệm vụ, vì hắn không chịu nghe theo chỉ huy của Vệ Hoàn, tự ý xông lên trước. Vốn muốn tốc chiến tốc thắng, lại bất cẩn rơi vào bẫy của đối phương, khiến cho tiểu đội bị tổn thất nghiêm trọng. Thời điểm kết thúc, Vệ Hoàn một mình đứng một bên, dùng thiết bị liên lạc báo cáo tình hình của tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu với trường học.

Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh kia, hôm ấy là một ngày hội, đêm hè ồn ào náo nhiệt, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên nền trời sâu thẳm. Tia sáng từ pháo hoa rơi lả tả từng đợt, phản chiếu lên gương mặt bị thương của Vệ Hoàn, lúc sáng lúc tối.

Khi đó Vân Vĩnh Trú đoán rằng Vệ Hoàn chắc chắn rất mất hứng, tám phần mười sẽ vì chuyện này mà có thành kiến. Dẫu rằng ngày ấy hắn biết rõ bản thân có lỗi nhưng do từ nhỏ hắn đã không có bạn bè nên chẳng thể tìm ra được cách giải quyết hợp lý.

Đối với cái gọi là tình hữu nghị giữa đồng đội với nhau, hắn đã từ bỏ rồi. Vân Vĩnh Trú cứ thế một thân một mình đi về phía trước, dòng người đông đúc bao vây hắn, che giấu nỗi lòng hỗn loạn một cách an toàn.

Hắn trước giờ chưa từng có cơ hội tham gia vào những hoạt động náo nhiệt này, bức tường giai cấp vây nhốt hắn trong xã hội thượng lưu lạnh như băng, chưa từng có cơ hội được tự do tự tại, muốn gì làm nấy, muốn đi đâu thì đi như một yêu quái nhỏ bình thường.

Dưới màn pháo hoa là mấy dãy dài các quầy hàng đèn đóm sáng trưng, giống như hội chùa vậy. Sau khi Vân Vĩnh Trú tiến vào, trong lúc nhất thời hắn bị dòng người đưa đẩy, tìm không thấy lối ra.

Cứ thế tiến về phía trước. Yêu quái xung quanh đều mang mặt nạ, có Cửu Vĩ, có Tỳ Hưu, còn có cả Bệ Ngạn. Bên dưới pháo hoa, mặt nạ của mỗi người sáng tối đan xen lẫn nhau, sặc sỡ lạ thường.

Bước chân dừng trước một gian hàng bán mặt nạ, lòng hắn thoáng dao động.

Nếu mang mặt nạ lên rồi thì sẽ không còn ai biết được thân phận thật sự của mình nữa, có lẽ sẽ tự do hơn một chút.

"Cậu có thể mang thử xem, ở đây có gương nè." Bà chủ là một con hồ ly, vì đợt hội chùa này mà cố ý hóa trang thành dáng vẻ của một cô gái thời cổ, cầm một cây quạt xếp rẻ tiền, không ngừng phe phẩy, sau đó xoạch một tiếng gấp lại, dùng chuôi quạt chỉ vào mặt nạ Bạch Long trước mặt Vân Vĩnh Trú, "Cậu đeo cái này chắc chắn nhìn đẹp lắm, cũng hợp với bộ đồ màu đỏ này của cậu nữa."

Vân Vĩnh Trú do dự cầm lấy chiếc mặt nạ Bạch Long kia, quay sang đối diện với tấm gương treo bên cạnh gian hàng, mang mặt nạ lên.

"Thế nào, ổn áp phải không."

Vân Vĩnh Trú vẫn đang do dự bỗng dưng cảm thấy vai mình bị ai đó vỗ một phát nhưng khi ngoảnh đầu lại thì chẳng thấy ai, mà một bên vai khác lại bị vỗ. Một luồng ánh sáng xuất hiện, năng lực phản ứng siêu cao giúp Vân Vĩnh Trú dùng dây thừng ánh sáng trói người nọ dễ như trở bàn tay. Chợt nghe thấy nhóc con sau lưng la to, "Ê ê ê, thả tôi ra. Cậu bị làm sao thế hả, tôi chỉ đùa với cậu xíu thôi mà."

Là giọng nói của Vệ Hoàn.

Vân Vĩnh Trú liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu vẫn mặc đồng phục hè màu lam của Phù Dao như cũ, chỉ là trên đầu mang thêm một chiếc mặt nạ Phượng Hoàng.

Hắn xoay đầu thanh toán tiền rồi mang theo mặt nạ chuẩn bị rời đi. Vệ Hoàn nhìn hai chân bị trói liền vào nhau, nhảy tưng tưng bám theo sau lưng hắn, mồm miệng tía lia không ngừng, "Cậu chờ tôi với, này! Chân cậu còn chưa đủ dài hay sao mà chạy nhanh như vậy làm gì, cậu lợi hại thế sao không bay luôn đi?"

Vừa dứt lời, Vân Vĩnh Trú đang đi đằng trước loạt soạt sải dài đôi cánh trắng như tuyết của bản thân. Pháo hoa xán lạn trong nháy mắt đã hóa thành những đốm sáng nhỏ vụn phủ khắp trời, rơi xuống lớp lông vũ của hắn, lấp lánh sáng ngời.

Thấy dân chúng bình thường xung quanh đều nhìn sang chỗ hắn, Vệ Hoàn nhanh chóng tăng nhanh bước chân, nhảy đến trước mặt Vân Vĩnh Trú, để đầu mình dụi vào cánh Vân Vĩnh Trú, "Mau thu lại đi, mọi người đều đang nhìn cậu đó." Thấy Vân Vĩnh Trú chẳng buồn phản ứng, cậu nói tiếp, "Được rồi, được rồi, cậu có thể bay, cánh của cậu đẹp nhất, có thể thu lại được chưa?"

Đôi cánh đột ngột biến mất, một chiếc lông vũ tuyết trắng đáp xuống đầu Vệ Hoàn.

"Cậu cởi trói cho tôi đi." Vệ Hoàn dùng bả vai đẩy hắn hai cái, giọng điệu hài hước, "Cậu thích trói người khác đến mức này, chắc không phải là có sở thích dây trói play đó chứ."

Vân Vĩnh Trú tức giận thu dây ánh sáng về. Vệ Hoàn cuối cùng cũng đã đạt được ý muốn, vặn vẹo xương cốt trên người mình, bám theo bên cạnh Vân Vĩnh Trú như kẹo mạch nha, "Nè nè, cậu có muốn ăn xiên que kia không? Nướng thơm quá à, tôi muốn ăn."

"Không muốn."

Tuy rằng Vân Vĩnh Trú vô tình cự tuyệt cậu nhưng Vệ Hoàn lại làm như chẳng hề nghe thấy, kéo lấy Vân Vĩnh Trú đi về phía kia, sau đó mua liền tù tì hai bó. Ông chủ tốt bụng giới thiệu, "Đây là thịt chuột lửa, ăn vào rồi không sợ lửa nữa..."

Vệ Hoàn cười đùa, "Cháu không sợ lửa, cháu là Phượng Hoàng mà."

Cậu nghe thấy Vân Vĩnh Trú đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, vì thế kéo cánh tay hắn, "Cậu ấy cũng không sợ lửa, cậu ấy là rồng, có thể biến ra lửa đó nha."

Một cô bé đứng bên cạnh lật đật tháo mặt nạ ra, vẻ mặt phấn khởi, "Thật ạ?"

"Tất nhiên rồi." Vệ Hoàn sợ Vân Vĩnh Trú không đồng ý, ôm lấy cánh tay hắn, "Nhanh lên, biến ra một cái cho em gái nhỏ nhìn thử đi nè."

Vân Vĩnh Trú làm bộ mắc điếc tai ngơ nhưng Vệ Hoàn cứ bám rịt không ta, thậm chí còn bắt lấy tay hắn, "Biến ra một cái đi mà, chỉ một cái thôi~"

Bị cậu quấn đến độ không chịu nổi, dù sao cũng đã mang mặt nạ rồi, cũng chẳng ai biết là ai, Vân Vĩnh Trú đành thỏa hiệp. Trên ngón trỏ của bàn tay mà Vệ Hoàn đang nắm chặt kia bỗng dấy lên một ngọn lửa nhỏ.

Cái này đối với hắn mà nói thật sự còn không thể gọi là lửa, vậy mà cô bé kia lại kích động đến mức nhảy cẫng lên, "Là lửa thật nè! Là lửa thật nè!"

"Anh đã nói rồi mà, không lừa em đúng không." Vệ Hoàn đắc ý nắm tay Vân Vĩnh Trú, đứng dậy đối diện với ông chủ, "Còn thịt gì nữa không ạ?"

Bàn tay nắm chặt giấu bên dưới dòng người rộn ràng, náo nhiệt, cảm xúc thấp thỏm lo âu giấu dưới mặt nạ tinh xảo.

Nhịp tim thay đổi của Vân Vĩnh Trú núp trong dải pháo hoa.

Bay lên, nở rộ, phân tán, rơi xuống.

Ông chủ nhận ra đồng phục Sơn Hải, biết được hai vị trước mặt đây không phải yêu quái nhỏ bình thường, thế là hào hứng xoa tay, lấy ra "bảo vật trấn tiệm" để trả lời Vệ Hoàn, "Còn có cái này. Đây là hàng ngon đó, thịt Ngoa Thú."

"Ngoa Thú?" Vệ Hoàn hơi ngạc nhiên, ở đây thế mà lại có con hàng này. Cậu khẽ bóp tay Vân Vĩnh Trú, "Nè, cậu từng ăn thịt Ngoa Thú chưa?"

Vân Vĩnh Trú vốn đang thất thần, có chút ngơ ngác. Đầu tiên hắn lắc đâu, nhân lúc Vệ Hoàn không dùng lực thì rút tay mình về, giấu ra sau lưng.

"Vậy lấy mười xiên thịt này."

Mua được một đống đồ ăn xong, Vệ Hoàn cảm thấy vừa lòng, ôm nó rời khỏi các gian hàng ở hội chùa. Cậu sợ Vân Vĩnh Trú không đi theo mình, thế là lặng lẽ biến ra dải lụa gió, quấn lấy ngón út của Vân Vĩnh Trú.

Dải lụa gió màu lam dịu dàng nắm lấy trái tim đang làm mình làm mẩy, đưa hắn ra khỏi chợ đêm ồn ào náo động.

Cuối cùng họ dừng chân bên một con sông nhỏ ngoài chợ đêm. Vệ Hoàn ngồi bệt xuống đất, ngó thấy Vân Vĩnh Trú không muốn ngồi xuống, vậy là cậu biến ra một tấm đệm gió siêu to, tự ngồi lên trước, "Chúng ta thế này trông có giống đang đi chơi xuân không? Hồi cậu còn nhỏ có từng đi chơi xuân lần nào chưa?"

Tuy Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng nhưng ít nhiều gì cũng ngồi xuống.

"Tôi là Tiểu Phượng Hoàng, cậu là Tiểu Bạch Long." Vệ Hoàn ngồi xít lại gần, "Đều bay lượn trên trời, chúng ta có thể làm bạn thân nhỉ."

Vân Vĩnh Trú lười phản ứng lại, chỉ coi như cậu đang quậy phá, vì vậy quay đầu đi. Ai ngờ hai tay Vệ Hoàn lại ôm lấy cằm hắn, cứ thế ép hắn quay qua đối diện với mặt mình, "Cậu đừng lạnh lùng như vậy mà."

Thông qua lỗ nhỏ trên mặt nạ, họ chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của nhau. Đồng tử của Vệ Hoàn tỏa ra tia sáng xanh lam sâu thẳm, thoạt trông sáng ngời lạ thường, dường như bất cứ khi nào người này vẫn luôn ngập tràn hy vọng.

"Tôi muốn kết bạn với cậu." Đôi tay Vệ Hoàn vẫn ôm lấy như cũ, "Còn có cả một Tiểu Tất Phương và một Tiểu Giao Nhân nữa, tụi nó cũng muốn làm bạn với cậu."

Ánh mắt Vân Vĩnh Trú lảng tránh, "Tôi không cần bạn bè."

"Nhưng tôi cần!"

Câu trả lời này lại kéo ánh mắt của Vân Vĩnh Trú quay về.

Trong mắt Vệ Hoàn lấp lánh ánh sáng từ pháo hoa, "Tôi cực kỳ cần Tiểu Bạch Long làm bạn với mình." Nói đoạn, nửa cười cậu rướn người lại gần, ghé vào bên tai Vân Vĩnh Trú, "Yên tâm, tôi không hề nhắc gì đến Tiểu Kim Ô."

"Đồng ý nha?" Đến cả giọng nói của Vệ Hoàn cũng lộ ra ý cười bướng bỉnh. Tay cậu khẽ động đậy, giúp Vân Vĩnh Trú gật đầu, "Đồng ý mau. Tôi mặc kệ, cậu như này là đồng ý rồi đó." Dứt lời, cậu thả tay Vân Vĩnh Trú, duỗi ngón út của mình ra, "Ngoéo tay?"

Dáng vẻ của Vân Vĩnh Trú rõ ràng chẳng mấy vui lòng, ngồi ở đó trông hệt như một bức tượng điêu khắc bằng gỗ.

Song, Vệ Hoàn chưa bao giờ vì sự lạnh nhạt của hắn mà chùn chân. Dải lụa gió màu lam men theo cơn gió đêm ấm áp lướt ngang qua, màn đêm quen đường quen nẻo quấn quýt lấy ngón út của Vân Vĩnh Trú, còn một đầu khác thì quấn lấy Vệ Hoàn.

Kéo lại gần, siết chặt.

"Ngoéo tay." Ngữ điệu của Vệ Hoàn nhẹ nhàng, đẩy thẳng chiếc mặt nạ Phượng Hoàng kia lên đỉnh đầu, nở nụ cười xán lạn với Vân Vĩnh Trú.

Pháo hoa rất biết nắm bắt thời cơ, soi sáng gương mặt tươi cười rất đỗi xinh đẹp của cậu, đến cả vết thương còn sót lại sau trận chiến cũng lấp lánh sáng lên.

"Đói quá đi mất, đói quá đi mất." Cậu cắn một miếng bánh bông lan, sau đó lấy ống giấy thịt nướng ra đưa cho Vân Vĩnh Trú, giọng nói mơ hồ không rõ, "Mau ăn đi, để lát nữa là nguội đó."

Vân Vĩnh Trú nhận nó, săm soi một lát, cuối cùng cũng cởi mặt nạ ra, cắn một miếng.

Mùi vị ngon hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ là do đói bụng, Vân Vĩnh Trú cũng chẳng nghĩ nhiều, hai ba miếng đã xử sạch sẽ xiên que trên tay. Vệ Hoàn đang nhét một mớ làm miệng căng phồng lên như hamster, lại lấy thêm mấy xiên cho hắn, "Ăn đi, ăn nhanh lên, ăn nhanh lên."

Ăn hết ba xiên rồi, Vân Vĩnh Trú mới phát hiện Vệ Hoàn không ăn một miếng nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

"Tại sao cậu không ăn?" Vân Vĩnh Trú thả cánh tay cầm xiên thịt xuống, nhìn Vệ Hoàn, "Cậu đã động tay động chân cái gì rồi."

"Không có nha." Vệ Hoàn đảo mắt, "Phải rồi, tôi hỏi cậu một câu này..." Cậu chờ mong nhìn Vân Vĩnh Trú, thử hỏi ra câu hỏi mà cậu đã chuẩn bị từ trước, "Cậu thật sự ghét chúng tôi hả?"

Nghe thấy câu hỏi này, đáp án vô thức hiện lên trong lòng Vân Vĩnh Trú là phủ định. Đối với những thành viên khác trong tiểu đội, Vân Vĩnh Trú không thể tính là ghét, đặc biệt là...

Nhưng dù trong đầu hắn nghĩ là như thế nhưng lúc buột miệng thốt ra lại là một đáp án khác.

"Ghét."

Ánh mắt Vệ Hoàn sáng lên, tiếp tục hỏi, "Cậu là Kim Ô hở?"

"Không phải."

Bản thân Vân Vĩnh Trú cũng thấy ngạc nhiên, lời mà hắn nói ra và suy nghĩ trong lòng hắn đúng kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nhưng Vệ Hoàn lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, rút một xiên thịt ra khỏi ống giấy, sung sướng xoay tròn, "Không ngờ thịt Ngoa Thú này dùng tốt như vậy." Cậu ghé đến trước mặt Vân Vĩnh Trú, hỏi ra câu hỏi cuối cùng.

"Vậy cậu có muốn làm bạn với tụi tôi không?"

Rõ ràng Vân Vĩnh Trú muốn nhịn xuống, không nói chuyện, thế mà thân thể chẳng chịu bị kiểm soát, vi phạm ý muốn của đại não.

"Không muốn."

Vệ Hoàn ồ một tiếng thật dài, "Người ta bảo rằng người ăn thịt Ngoa Thú sẽ nói trái lòng mình một cách mất kiểm soát. Cho nên nối ba câu hỏi vừa rồi lại với nhau sẽ thành... Cậu là Tiểu Kim Ô, cậu không ghét tụi tôi, thậm chí cậu còn muốn làm bạn với tụi tôi."

Lúc cậu cười rộ lên, răng nanh lộ ra rất rõ, giống một bé động vật đáng yêu.

"Không đáng yêu chút nào hết."

Ngay khi câu nói này được thốt ra khỏi miệng, một đóa pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời, đẹp đẽ như rơi vào giữa ngân hà.

"Hở?" Vệ Hoàn thoáng ngơ ngác, "Có phải vừa rồi cậu mới nói gì đó không? Tôi nghe không rõ."

Vân Vĩnh Trú mím chặt môi, quay đầu sang chỗ khác.

Pháo hoa rơi xuống hồ, chiếu sáng gợn nước lặng lẽ nổi lăn tăn trong bóng tối.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

"Sao lại ngẩn người rồi?" Vệ Hoàn cầm đũa gõ lên thành chén của Vân Vĩnh Trú, "Không phải thầy đói hả? Sao không ăn nữa rồi."

Vân Vĩnh Trú khẽ lắc đầu, "Tôi chờ món gọi thêm." Ánh mắt hắn nhìn ra sau lưng Vệ Hoàn.

"Còn có món thêm á?" Vệ Hoàn cũng quay đầu nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy ông chủ cười ha ha bưng một đĩa thịt kho thái lát nhỏ đến, "Chúc cậu ăn ngon miệng."

"Món này trông ngon ghê." Vệ Hoàn sợ Vân Vĩnh Trú lại dựng một tấm khiên ánh sáng lên như ban nãy nên nhanh chóng gắp một đũa nhét vào miệng, mơ hồ nói: "Ừm! Món này ngon thật đó!"

"Từ từ thôi." Vân Vĩnh Trú nhìn cậu ăn ngon lành hết miếng này đến miếng khác, cẩn thận rót một ly nước, đẩy đến trước mặt cậu.

Vệ Hoàn cảm kích nhận nước, một hơi uống cạn.

Bỗng dưng cậu nghe thấy Vân Vĩnh Trú đặt cậu hỏi khó hiểu.

"Em có thích ở bên cạnh tôi không?"

Vệ Hoàn thả ly xuống. Một nguồn sức mạnh kỳ lạ ép cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, câu trả lời giấu kín trong lòng bị buộc phải đổi sang hướng khác, giống như một con ngựa hoang chẳng cách nào kéo lại được, buột miệng nói ra thành lời.

"Không thích."

Dứt lời, cậu lập tức bụm miệng mình lại, đôi mắt mở to.

"Ủa?"

*Lời tác giả: Ngoa Thú có xuất xứ từ 《 Thần Dị Kinh 》: "Ở Tây Nam hoang có Ngoa Thú, hình dáng như hổ, có mặt người có thể nói chuyện, thường dối gạt con người, bảo đông đi tây, lời ác lòng thiện. Thịt nó rất ngon, khi ăn vào thì không thể nói lời thật lòng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play