Vệ Hoàn không nhớ rõ bản thân thiếp đi bằng cách nào nhưng đến khi cậu tỉnh dậy thì Vân Vĩnh Trú đã chẳng còn ở bên nữa, sofa trống rỗng chỉ còn lại mỗi mình cậu. Trên người cậu vẫn được đắp tấm chăn bông kia và giữa lớp chăn vẫn còn sót lại chút mùi hương của Vân Vĩnh Trú.
Dường như ngày nào hắn cũng đều rất bận rộn, đi sớm lại về trễ. Rõ ràng ở chung một Học viện nhưng mãi chẳng thể gặp mặt.
Số mệnh mới thú vị làm sao.
Kiếp trước cậu chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được cảnh mình lập khế ước với Vân Vĩnh Trú, rồi ngồi cạnh hắn trên ghế sofa tỏ rõ nỗi lòng, nghe Vân Vĩnh Trú kể về những ngày xưa cũ. Cậu chợt phát hiện rằng càng ngày mình càng thường xuyên đưa ra giả thiết “Nếu lỡ một ngày Vân Vĩnh Trú biết được sự thật thì sẽ thế nào.”, nhưng cậu lại không rõ lắm chuyện này là điềm báo cho việc gì.
Hiếm khi có được ngày nghỉ cuối tuần, Vệ Hoàn quyết định làm tổ trên sofa thêm lát nữa, để mình nghỉ ngơi. Tuy nhiên cậu chỉ vừa mới duỗi người thôi thì bỗng nhìn thấy có bé con nào đó nhảy lên đầu gối mình.
“Chíp!”
Cục lông nhỏ lắc đám lông tơ trên người nó, sau lưng còn mang theo một chiếc túi tí hon, thoạt trông như một cái ba lô vậy.
“Ôi chao, ngài còn biết đường về cơ à.” Vệ Hoàn duỗi hai ngón tay làm như muốn búng nó đi chỗ khác, “Tao thấy hình như đã một thế kỷ rồi chưa được gặp mày, tưởng mày lẩn mất luôn chứ.”
Cục lông nhỏ run rẩy đầy sợ hãi.
Thấy nó như thế Vệ Hoàn bật cười thành tiếng. Cậu rút ngón tay lại, “Ngài đây là đi du lịch nghỉ phép đấy hả?”
Cục lông nhỏ vừa kêu chíp chíp chíp vừa lắc thân mình tròn lẳng, cố trút mấy món đồ bên trong chiếc túi tí hon đằng sau ra ngoài, “Chíp chíp chíp, chíp chíp chíp.”
“Thứ gì đây.” Vệ Hoàn nhìn nó đổ ra một mảnh gỗ mục nho nhỏ rồi lại vội vàng lúng túng dính mảnh gỗ kia lên đầu mình. Kế đó nó nhảy lên bàn trà, thân mình be bé tròn trịa nhún nhảy mấy hồi muốn ném khối gỗ trên đầu vào trong cái ly trên bàn.
“Ê ê ê, mày làm cái gì vậy hả…” Vệ Hoàn túm lấy cục lông nhỏ, “Vân Vĩnh Trú mà biết mày ngâm gỗ mục vào ly nước của cậu ta là cậu ta búng ra lửa đốt mày thành tro ngay tắp lự đó.”
Nhưng cục lông nhỏ vẫn chíp một tiếng, cố chấp ném mảnh gỗ trên đầu mình vào. Kỳ diệu thay, mảnh gỗ ấy vừa gặp được nước là nổi lềnh bềnh, còn tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa.
“Ủa đây không phải là Quán Nguyệt Tra à?” Vệ Hoàn bưng ly lên, “Mày kiếm đâu ra thế hở?”
Lúc còn bé thơ, ba Vệ Hoàn cũng từng mang về cho cậu một khúc thân cây Quán Nguyệt Tra, còn tự tay đóng thành thuyền nhỏ. Đêm hè nào cậu cũng sẽ kéo con thuyền Quán Nguyệt Tra của mình ra đẩy xuống sông. Quán Nguyệt Tra lấp lánh ánh sáng trôi lững lờ trên mặt nước, chở bé Vệ Hoàn bắt cá trong sông.
Cục lông nhỏ chíp chíp chíp mấy tiếng, tiếp tục dũ thêm một món đồ nữa ra khỏi chiếc ba lô tí hon của mình. Lần này không phải là mảnh gỗ mục mà là cây cỏ sắp héo tới nơi. Cây cỏ kia nom khá kỳ lạ, vừa rơi từ trong túi xuống thảm lông liền co rút lại, biến thành một cọng cỏ khô mỏng manh màu đỏ, còn nhích tới nhích lui muốn chui vào nền đất.
Vệ Hoàn khom lưng nhặt cọng cỏ kia lên, bỗng thấy nó co quặp thân người như đang khó chịu lắm. Cậu thắc mắc hỏi cục lông nhỏ, “Rồi cái này lại là gì nữa đây.”
Cục lông nhỏ nhảy tưng tưng, hình như nó muốn cướp lại cọng cỏ héo từ tay Vệ Hoàn, “Chíp chíp chíp!”
“Tao thấy mày không phải đi du lịch đâu, mày đi nhặt rác thì có.” Vệ Hoàn ném cọng cỏ nát kia tới trước mặt cục lông nhỏ, sau đó duỗi tay chọc vào ba lô của cục lông, “Cái thùng rác này của mày trông thì bé tí ti mà bên trong căng phồng chứa nhiều đồ phết.” Nói đoạn Vệ Hoàn chuyển qua chọt cục lông nhỏ, “Mày có phân loại rác thải chưa?”
Đang định bụng trêu chọc nó một hồi thì chuông cửa vang lên.
“Ai đó?” Sau lần bị một cô nàng ở Học viện Viêm Toại chụp lén rồi phát tán ảnh lên diễn đàn, Vệ Hoàn sinh ra bóng ma tâm lý với việc ở lại phòng của Vân Vĩnh Trú. Cậu cúi đầu tìm dép lê. Chiếc dép đơn côi lẻ bóng cậu mang tới đã biến đâu mất, mà bên ngoài sofa lại xuất hiện đôi dép bông màu xanh nhạt được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Thôi kệ, mang trước tính sau.
Vệ Hoàn mang dép vào, thế mà nó lại vừa vặn một cách bất ngờ. Cục lông nhỏ cảm thấy Vệ Hoàn phải rời đi thì nhảy lên vai cậu, liên tục lúc lắc ba lô tí hon. Chuông cửa vẫn không ngừng réo vàng, cậu vỗ về cục lông nhỏ, “Được rồi được rồi, lát nữa tao xem bảo bối của mày tiếp nha.” Dứt lời cậu nhanh chóng đi ra cửa, nhìn thấy Cảnh Vân và Dương Thăng thông qua màn hình theo dõi gắn ở huyền quan.
“Hai người tới đây làm gì?” Vệ Hoàn mở cửa, Dương Thăng rướn cổ muốn nhìn xuyên vào trong. Vệ Hoàn chặn kín cửa, liếc anh với vẻ cười giả tạo, “Huấn luyện viên Dương, thầy đang tìm chi đấy?”
Dương Thăng cũng đáp lại bằng nụ cười đểu giả, “Bắt kẻ gian dâm.”
Nghe thấy cụm từ này, đôi mắt Cảnh Vân mở to, cũng bắt đầu ngó nghiêng bên trong. Vệ Hoàn khẽ đầu cậu nhóc, “Thầy ấy nói gì ông cũng tin hết thế hả.”
“Huấn luyện viên Vân nhà chúng tôi bận trăm công nghìn việc, mới sáng sớm tinh mơ đã vội ra khỏi nhà rồi.” Vệ Hoàn tựa người vào cạnh cửa, “Sao nào, huấn luyện viên Dương tìm thầy ấy có chuyện gì không?”
Nghe thấy ba từ nhà chúng tôi, mức độ xem thường của Dương Thăng cũng sắp chạm trời luôn rồi, “Gay chết tiệt.”
Vệ Hoàn cười tủm tỉm, “Gay chết tiệt là đang chửi ai ấy nhỉ?”
“Dừng dừng dừng.” Cảnh Vân cũng chẳng rõ tại sao, mỗi lần hai người này gặp nhau là lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, nhìn qua không hề giống thầy giáo và học sinh tí nào. Cậu bé túm lấy cánh tay Vệ Hoàn, giọng điệu vui vẻ, “A Hằng, hôm nay không có lịch học, tụi mình đi chơi đi.”
Dương Thăng kéo ngược Cảnh Vân lại, “Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có động tay.”
Vệ Hoàn thấy vậy liền duỗi tay ôm Cảnh Vân vào lòng, “Em đây thích vừa ôm vừa nói chuyện đấy, thầy ý kiến gì?” Cậu huênh hoang đã đời rồi mới quay sang hỏi Cảnh Vân, “Đi đâu á?”
Cuối cùng vẫn phải tới tòa Vân Sinh Kết Hải.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
“Cảnh Tiểu Vân, mắc gì ông ôm chấp niệm sâu nặng dữ vậy.” Bị hai người kia lôi đầu tới Thượng Thiện, Vệ Hoàn thoáng trông thấy Tô Bất Dự đứng ở đằng xa. Suýt chút nữa cậu đã phẩy tay gọi Bất Dự nhưng rồi chợt nhớ ra Tô Bất Dự vẫn chưa biết thân phận thật của mình vì thế rụt cánh tay đã vươn nửa đường ra sau, làm bộ làm tịch duỗi người, “Thời tiết hôm nay đẹp ghê ta.”
Tô Bất Dự mở kết giới Thượng Thiện, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhẹ, “Cuối tuần nên không có ai dạy học ở tòa Vân Sinh Kết Hải hết. Mọi người tới đúng lúc lắm.”
Cảnh Vân ngọt ngào gọi thầy Tô. Thấy biểu cảm hạn hán lời trên mặt Dương Thăng, Vệ Hoàn cũng cố ý bắt chước, gọi thầy Tô. Tô Bất Dự thoáng sững người, cụp mắt khẽ cười.
“Lần trước thầy cố ý đổi ca để đến xem kỳ thi mô phỏng của em đó.” Tô Bất Dự tỉnh bơ bước tới bên cạnh Vệ Hoàn, “Em rất tài giỏi, giỏi hơn tôi ngày trước nhiều.”
Nghe thấy Tô Bất Dự cố ý đến xem mình, trong lòng Vệ Hoàn rất vui vẻ, “Em cũng thấy thầy nè, trong khán phòng của Thượng Thiện.”
Sau khi tiến vào Thượng Thiện, xung quanh đều là sinh viên mặc đồng phục trắng phau đi đi lại lại. Đây là lần đầu tiên Cảnh Vân được tới nơi này, mới phát hiện ra rằng nó khác hoàn toàn so với Phù Dao. Ở Phù Dao, đa phần đều là tòa nhà cao chọc trời lơ lửng giữa tầng không. Đến cả sân thao luyện và kỳ đài với kích thước khác nhau cũng bay trên trời xanh. Cây cối xung quanh khá ít, chắc là do sợ ảnh hưởng đến đường bay của sinh viên. Nhưng Thượng Thiện thì không giống vậy, nơi đây chẳng có mấy tòa nhà, thoạt trông vô cùng trống trải. Tuy nhiên cứ cách một quãng lại xuất hiện một thủy vực, có lớn có nhỏ, tựa như những viên đá quý màu lục màu lam được khảm xen kẽ trên vùng đất đai của Học viện.
“Tòa nhà nào mới là tòa Vân Sinh Kết Hải ạ?” Cảnh Vân tò mò hỏi.
“Đều không phải.” Dương Thăng ôm lấy vai cậu nhóc, “Tòa Vân Sinh Kết Hải vốn chẳng phải là tòa nhà, chờ đến khi xuống nước em sẽ biết thôi.”
Biểu tình của Cảnh Vân trở nên bối rối, “À phải rồi, tại em sợ mọi người không dẫn em theo nên không dám nói cho mọi người biết… thật ra em không biết bơi. Nên là em chưa từng xuống nước lần nào…”
Vệ Hoàn bật cười thành tiếng, cố ý trêu chọc cậu bạn, “Ỏ~ thế thì tiêu ông rồi, không đi được đâu nhá.”
Nhìn vẻ mặt vừa sợ hãi lại thất vọng của Cảnh Vân, Tô Bất Dự liền mềm lòng. Y xòe bàn tay của mình ra, trong tay xuất hiện ba miếng vảy bán trong suốt, tỏa ra quầng sáng lấp lánh đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.
“Hai người họ chọc em đó.” Tô Bất Dự nhẹ giọng bảo, “Lấy một miếng rồi dán lên trán.”
Cảnh Vân cẩn thận nhận lấy mảnh vảy, đặt dưới ánh sáng mà ngắm nhìn, “Đẹp ghê…” Tô Bất Dự còn chưa vội vã, Dương Thăng đã sốt ruột trước rồi. Anh trực tiếp cầm lấy mảnh vảy, dán lên trán Cảnh Vân, sau đó kéo lấy tay Cảnh Vân dán miếng vảy kia lên đầu mình, “Được rồi đó bạn nhỏ, có thể xuống nước rồi.”
“Cứ thế này thôi hở?” Cảnh Vân cảm thấy khó tin, cậu còn tưởng rằng Tô Bất Dự sẽ biến ra cái bong bóng nước to ơi là to để cậu chui vào trong đó rồi kéo bóng nước đi cùng. Nào ngờ đâu mọi chuyện đơn giản đến mức này.
Tô Bất Dự kiên nhẫn giải thích, “Đây là vảy cá của thầy, trên nó có mang theo yêu khí. Một khi mọi người lặn xuống nước, nó có thể tạo ra một kết giới vô hình, giúp mọi người tự do hô hấp dưới nước.”
“Kỳ diệu quá trời!” Cảnh Vân sờ lên trán mình, “Thế nên chỉ cần vảy cá này thôi thì tất cả yêu quái đều có thể xuống nước phải không ạ?”
Tô Bất Dự gật đầu, “Đa phần đều có thể.”
Vệ Hoàn đột nhiên cười khúc khích. Ba người còn lại quay sang nhìn cậu, cậu vội vã xua tay, “Không có gì không có gì hết, vừa nãy tôi mới thất thần tí thôi.”
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Lúc cậu nghe thấy Tô Bất Dự bảo đa phần thì bỗng nhớ tới Vân Vĩnh Trú. Kỳ quan ở Sơn Hải giống như tòa Bất Ngữ, tòa Vân Sinh Kết Hải nhiều vô số kể. Phần lớn sinh viên thi đỗ vào đây đều thích tham quan mấy nơi độc lạ ấy một lần và Vân Vĩnh Trú của ngày đó cũng chẳng phải ngoại lệ. Hôm ấy vừa chia đội Chuẩn bị chiến đấu xong, mọi người quyết định ăn mừng, hẹn nhau cùng đi đến tòa Vân Sinh Kết Hải.
Vân Vĩnh Trú là người đầu tiên phản đối, “Tôi không đi.”
Vệ Hoàn: “Lời phản đối của Vân Vĩnh Trú không có hiệu lực. Còn ai phản đối nữa không?” Tay phải nắm thành đấm, tay trái lót bên dưới, Vệ Hoàn nhấc tay, nghiêm túc đập ba lần, “Tòa Vân Sinh Kết Hải lần thứ nhất, tòa Vân Sinh Kết Hải lần thứ hai, tòa Vân Sinh Kết Hải lần thứ ba. Chốt kèo!”
Vân Vĩnh Trú: “…”
Vệ Hoàn cưỡng ép túm hắn tới Thượng Thiện, bất luận thế nào cũng không cho phép hắn rời khỏi tiểu đội 7. Tô Bất Dự đưa cho ba người họ một mảnh vảy cá, mọi người ngoan ngoãn dán lên, từng người lần lượt xuống nước. Vân Vĩnh Trú xếp cuối cùng, thoáng thấy Vệ Hoàn muốn lặn xuống thì lập tức xoay người rời đi.
“Á nè nè! Cậu trốn cái gì mà trốn!” Vệ Hoàn lanh tay lẹ mắt chạy ngược lại kéo lấy hắn, duỗi đôi tay dài ôm chặt người ta, “Hổng được trốn!”
“Buông ra!”
“Tôi hổng buông đó!” Vệ Hoàn siết chặt vòng ôm, cuối cùng cũng lôi được Vân Vĩnh Trú xuống nước.
Sau khi xuống rồi Vệ Hoàn mới biết rằng hóa ra thuộc tính hỏa của Vân Vĩnh Trú tương khắc với thuộc tính thủy của Tô Bất Dự nên vảy cá của y chẳng duy trì được bao lâu đã bị yêu lực của Vân Vĩnh Trú phá vỡ.
Kế đó nữa…
Ủa? Sau đó chuyện gì xảy ra nhỉ.
Vệ Hoàn chợt thấy rằng ký ức của mình bị khuyết đi một mảnh, cố nhớ thế nào cũng chẳng nhớ ra.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
“Để thầy dán giúp em nhé?”
Giọng nói dịu dàng của Tô Bất Dự kéo Vệ Hoàn ra khỏi dòng ký ức. Cậu vừa ngước mắt lên thì thấy lúm đồng điếu nhạt nhòa bên khóe môi y, bỗng chợt bừng tỉnh, “Thầy vừa nói gì vậy?”
Y vươn tay ra, trên đầu ngón tay dính lấy miếng vảy nho nhỏ, “Thầy dán lên giúp em.” Nhưng đến lúc Tô Bất Dự nhìn thấy điểm sáng ánh kim nằm trên mi tâm của Vệ Hoàn, ngón tay không khỏi cứng đờ. Mãi đến khi Vệ Hoàn gọi y, Tô Bất Dự mới bình tĩnh trở lại, dán chiếc vảy của mình lên trán cậu.
Bốn người tiếp tục tiến về phía trước. Dọc theo đường đi có rất nhiều sinh viên chào hỏi Tô Bất Dự, đứng bên mép đường gọi thầy Tô. Lòng Vệ Hoàn thầm vui mừng và thỏa mãn. Ngày xưa cậu vẫn luôn xem Bất Dự như em ruột mình, chỉ dạy cho y hết thảy cách thức chiến đấu mà bản thân biết nhằm giúp y không bị người khác bắt nạt nữa. Hồi đó, đến cả nói chuyện Bất Dự cũng chẳng dám nói quá lớn chỉ sợ thu hút sự chú ý của người ta. Thân phận bán yêu khiến y cứ hoài mê mang về chủng tộc của mình, lúc nào cũng như đứng giữa giao lộ.
Thế rồi Vệ Hoàn cứng đầu túm lấy tay y, kéo y theo cùng.
[Cái gì mà yêu không ra yêu, người chẳng ra người chứ. Ông là Tô Bất Dự cơ mà.]
Nghĩ đến hiện nay y đã trở thành giảng viên một mình đảm đương mọi việc, Vệ Hoàn thật lòng thấy mừng cho y.
Xuyên qua con đường phủ đầy ao hồ lớn bé khác nhau, cuối cùng cũng đặt chân tới vùng biển xanh mênh mông vô tận. Trên mặt biển lượn lờ sương khói ánh lam, mơ hồ có thể thấy được mấy chữ— Vân Sinh Kết Hải, là thuật pháp ảo ảnh của hải yêu.
“Tới rồi, nơi này là nơi em muốn ngắm đấy.” Dương Thăng duỗi người, làm nóng cơ thể. Cảnh Vân cũng bắt chước rập khuôn, nhìn không khác gì chim non cả.
“Chuẩn bị xong chưa?” Dương Thăng làm ra tư thế nhảy xuống biển, đang muốn nhảy vào làn nước một cách hoa lệ thì nghe thấy tiếng quảng cáo của Vệ Hoàn ngay sau lưng.
“Dương Thăng gợi cảm, online nhảy xuống biển.”
Dương Thăng bị mất trọng tâm, lập tức rơi ào vào biển, Vệ Hoàn cười đau cả bụng. Cảnh Vân cười no rồi cũng cẩn thận xuống nước. Bởi vì sợ nước nên cậu ngừng thở, đôi mắt cũng mắt tịt lại chứ chẳng dám mở ra. Lúc cảm giác có gì đó tóm lấy mình còn bị dọa sợ đến độ giãy giụa không ngừng.
“Được rồi được rồi, không sao hết mà.”
Nghe thấy giọng nói của Dương Thăng, Cảnh Vân mới thả lỏng, thử mở mắt ra. Dương Thăng là người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt cậu nhóc, duỗi tay xoa nhẹ khuôn mặt phồng lên vì nghẹn khí, “Có thể hô hấp, em nhìn xem tôi còn có thể nói chuyện đây này.”
Quả thật khi mở mắt ra cảm giác y hệt như trên đất bằng. Dưới bàn tay giày vò của Dương Thăng, Cảnh Vân thổi ra một chuỗi bong bóng, còn nấc lên một tiếng.
Vệ Hoàn bơi tới cạnh, làm da của cậu được nước tôn lên sắc trắng vô ngần, tỏa ra ánh thủy quang xinh đẹp. Cậu duỗi tay chỉ ra sau lưng Cảnh Vân, “Nhìn kìa, bên kia có sứa!”
Cảnh Vân nhanh chóng quay đầu nhìn lại, cẩn thận ngắm nghía, nhíu mày, “Đâu có đâu.” Bỗng dưng cậu bé phát hiện mình thật sự có thể nói chuyện dưới nước. Cậu hưng phấn quay phắt người lại, tóm lấy tay Vệ Hoàn, “A Hằng, tui bơi được rồi nè!”
Dương Thăng rất không hài lòng, “Ủa alo, tôi mới là người bảo rằng em có thể yên tâm nói chuyện cơ mà…”
Vệ Hoàn sửa lại câu của Cảnh Vân, “Ờm… nói một cách chính xác thì ông vẫn chưa học được cách bơi…”
Ở bên cạnh, Tô Bất Dự rẽ nước, xoay người bơi đến cạnh cậu, “Cảnh Vân, nếu em muốn học bơi thì thầy có thể dạy em.”
“Không cần, cảm ơn ngài.” Dương Thăng kéo Cảnh Vân ra sau lưng mình, “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng dắt con trẻ đi giải ngố thôi.”
Tô Bất Dự và Vệ Hoàn nhìn nhau cười rồi nhún vai. Lối vào tòa Vân Sinh Kết Hải trông qua thì chỉ là vùng biển bình thường với vô số đàn cá kết bè kết hội cùng nhau. Bọn họ bơi thẳng một đường xuống dưới, chạm phải một rặng san hô màu tím khổng lồ nằm dưới đáy biển sâu, gần như chặn kín toàn bộ lối đi. Tô Bất Dự vận linh, rặng san hô bộc phát ra nguồn sáng mãnh liệt. Dưới sự chỉ dẫn của yêu lực, tách sang hai bên trái phải tựa như cánh cửa đã được mở ra.
“Đây là tầng đầu tiên.” Tô Bất Dự giải thích xong thì bơi vào.
“Kỳ diệu ghê!” Cảnh Vân vịn lấy cánh cửa san hô, trôi vào trong, thích đến mức không thể rời mắt. Tầng thứ nhất của tòa thành có rất nhiều người cá cậu bé chưa từng được gặp. Nửa thân trên của họ là hình người khoác đồng phục Thượng Thiện, nửa thân dưới lại là đuôi cá có màu sắc khác nhau, linh hoạt rẽ nước. Không gian nơi đây rất rộng lớn, ánh sáng khúc xạ rực rỡ của gợn nước đan chéo vào nhau, lóe sáng như bầu trời quang đãng. Vô số sinh vật dưới đáy biển thần bí và xinh đẹp lướt qua bên người. Đàn cá màu bạc bơi thành hình lốc xoáy bao quanh bọn họ, xoay tròn hướng từ dưới lên trên.
Mái tóc của Cảnh Vân được dòng nước quấn lấy, trôi dần về trước. Cậu bé ngẩng đầu nhìn vòi rồng màu bạc dần dần tản ra.
Ngay sau đó, một đàn cá đỏ to cỡ lòng bàn tay bơi thẳng tới. Quanh người chúng được phủ một lớp ánh sáng màu đỏ thẫm, thoạt nhìn như ngọn lửa giữa lòng biển khơi, cực kỳ lạ mắt.
“Thầy Tô ơi, đây là cá gì vậy ạ!” Cảnh Vân bắt lấy một con, “Đẹp quá!”
Tô Bất Dự mỉm cười tiến lại gần, “Cá này gọi là Đan Ngư, sau khi được nó hôn thì em không cần bơi nữa mà có thể tự do di chuyển trong biển như đi trên đất bằng.”
“Thật hả thầy?” Cảnh Vân vô cùng kinh ngạc.
Tô Bất Dự gật đầu, gọi thành tiếng, “Đan Ngư.” Cá nhỏ trong lòng cậu bé lập tức chui ra, bơi quanh Cảnh Vân một vòng rồi tới gần gương mặt cậu, mổ nhẹ. Cảnh Vân cảm giác lực cản xung quanh mình bỗng chốc tan biến. Cậu bé thử đi mấy bước, “Ủa thật luôn nè. Em thật sự có thể đi bình thường rồi!”
Đan Ngư lại lướt qua bên Dương Thăng, tự ý hôn anh. Vệ Hoàn cố tình gây rối, “Cái này gọi là nụ hôn gián tiếp!” Con cá kia hóng drama không chê chuyện lớn, tiếp tục lượn lờ bơi tới cạnh Vệ Hoàn, khẽ thơm cậu.
Vệ Hoàn nhanh chóng che mặt mình, chỉ vào cá nhỏ, “Mày như thế này là đang chiếm tiện nghi người ta đó!”
Mọi người cười nói ngả nghiêng, đi băng qua khu người cá tụ tập. Dường như họ đang tổ chức buổi hòa nhạc ngoài trời, nhạc cụ là vỏ sò và san hô, dây đàn là dải rong biển mỏng manh. Có lẽ bởi vì đang ở đáy biển nên tiếng đàn hòa tấu rất đỗi trong lành, khiến lòng người say mê.
“Người cá đều hát hay như vậy hở?”
“Trí nhớ ông lẫn lộn rồi à. Người cá không biết hát, kẻ biết hát là hải yêu~” Vệ Hoàn ôm vai cậu bé, cùng nhau đi vào đường hầm được cây thủy sinh màu vàng nhạt quấn bện vào nhau tạo thành. Trên thân cây thủy sinh ấy có vô số quả mọng kỳ lạ sống ký sinh.
Cảnh Vân ngắm đến mê mẩn. Vệ Hoàn tiện tay hái một quả màu đen nhét vào miệng, tới khi nói chuyện lại thì giọng nói đã hoàn toàn thay đổi, biến thành thanh âm của một nàng thiếu nữ. Cậu nói với nhóc con bên cạnh bằng giọng nũng nịu, “Lát nữa anh đừng để hải yêu quyến rũ nha, chứ không anh hổng về nhà được đó.”
Cảnh Vân giật cả mình, “Biết, biết rồi.”
Vệ Hoàn quay đầu ra sau, “Hai thầy cũng đi nhanh lên đi.”
Mặt Dương Thăng không chút cảm xúc, “Giọng cậu nghe như đang chào hàng ấy…”
Tươi cười trên mặt Tô Bất Dự không cách nào giảm bớt, nhỏ giọng bảo, “Trẻ con.”
Ánh sáng xanh ngọc dưới đáy biển chiếu xuyên qua đường hầm tảo biển tỏa ánh vàng nhạt. Cứ bước thêm một bước ánh sáng lại thay đổi một lần, chẳng thể khôi phục chẳng thể tái tạo. Trong nháy mắt rời khỏi đường hầm nghiêng lệch, một chiếc mô tô ầm ầm xẹt ngang. Vệ Hoàn lanh tay lẹ mắt túm lấy Cảnh Vân, “Cẩn thận.”
Tô Bất Dự từ sau đi vòng ra trước, nhìn cậu học trò cưỡi mô tô dưới đáy biển kia. Y giơ tay vận linh, rong biển sặc sỡ sắc màu xung quanh lũ lượt kéo qua dưới tác dụng của yêu lực, đuổi theo chàng sinh viên nọ rồi quấn chặt lấy cậu ta, kéo ngược về lại trước mặt Tô Bất Dự.
Trên thái dương cậu trai là lớp vảy màu xanh ngọc, đôi mắt cùng màu với làn nước biếc. Ngay khi trông thấy Tô Bất Dự, cậu ta liền nở nụ cười lấy lòng, “Thầy, thầy Tô…”
Tuy Tô Bất Dự vẫn nở nụ cười nhưng ngữ điệu nghiêm nghị hơn ngày thường nhiều lắm, “Vi phạm quy định rồi.”
“Vâng, vâng ạ.” Cậu học trò nọ vội vã giải thích, “Em đang nôn nóng đi tìm bạn mà, cô ấy ở tầng 35 lận thầy ơi. Giờ mà em bơi qua đó thì oải lắm.”
“Thuật mở kết giới dịch chuyển đâu.” Tô Bất Dự nhìn cậu ta, “Em muốn đến nơi có kết giới ẩn đúng không.”
Cậu học trò nở nụ cười lúng túng, “Thầy ơi, thầy Tô à, thầy là tốt nhất. Em chỉ mới đi lần đầu thôi. Em xin thầy mà, đừng ghi tên em vào sổ vi phạm nha thầy. Nếu em còn tái phạm thì em xin nhận mọi xử phạt của nhà trường!”
Tô Bất Dự vẫy tay dưới nước, những sợi rong biển vốn đang bện chặt lần lượt nới lỏng ra, “Đưa mô tô cho thầy.”
Cậu học trò uất ức bước xuống mô tô. Lúc nhìn giao châu hút mô tô vào trong, cậu ta vẫn định xin xỏ thêm chút nữa, “Thầy Tô ơi, thầy thương em đi mà, em thật sự không muốn bị trường quản thúc…”
Tô Bất Dự khó hiểu, “Hôm nay thầy từng gặp em rồi à?” Nói đoạn y nhỏ giọng nói với mấy người bên cạnh, “Đi thôi.”
Mọi người ra khỏi đường hầm, Vệ Hoàn nghe thấy chàng sinh viên ở phía sau không ngừng hét to Thầy ơi, em yêu thầy lắm mà mà cười không dứt.
Nếu năm đó thầy cô nào cũng giống như Tô Bất Dự thì có lẽ cậu sẽ lật cả trời.
“Đoạn đường phía trước cần cẩn thận, sắp tiến vào tầng thứ hai rồi.” Tô Bất Dự giảng giải, “Giữa kết giới của hai tầng đều sẽ xuất hiện vùng hải vực sương mù. Nơi đó có một mê cung kính xoắn ốc cực kỳ rộng lớn, nếu lỡ trôi lạc vào đó thì rất khó thoát ra.”
“Chuẩn rồi. Vào đó xong đầu óc quay cuồng, xung quanh đều bị gương soi phủ kín, còn được xếp dần xuống dưới theo hình xoắn ốc nữa chứ. Thế là sẽ xuất hiện vô số bản thân, chẳng cách nào phân biệt nổi…” Vệ Hoàn tiếp lời mà không chút do dự. Nhưng khi nói được nửa chừng, cậu đột ngột ngẩn ngơ.
Vì sao cậu lại có cảm giác mình từng đi đến đó rồi.
Quá đỗi quen thuộc.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Vỏ ốc biển màu trắng khổng lồ, đường gân xoắn ốc trải dần xuống phía dưới. Bên trong vách tường thung lũng ốc biển được phủ đầy bởi những mặt gương với kích thước khác biệt. Hết tấm này đến tấm khác ghép nối với nhau tạo thành một tòa mê cung hùng vĩ. Vô số mảnh pha lê phản chiếu ra tia sáng lóa mắt dưới khúc xạ của làn nước trong veo. Những tia sáng ấy đan xen qua lại, xuyên từ trái sang phải rồi khúc xạ ngược chiều.
Dưới mặt biển trong xanh, chúng chồng chéo lên nhau tạo ra vô số con đường cạm bẫy rồi ngưng tụ lại thành tấm lưới ánh sáng. Mỗi mặt gương đều phản chiếu thân thể và gương mặt cậu.
Không, không phải chỉ có mình cậu.
“Tiểu Kim Ô, hai đứa mình lạc đường rồi phải không?”
Trong đầu vang lên giọng nói quen thuộc, hình ảnh dần được hoàn nguyên.
Sắc mặt Vân Vĩnh Trú chẳng mấy khỏe mạnh, nước biển màu bạc hà tôn lên làn da tái nhợt mà diễm lệ của người kia. Mái tóc màu nâu nhạt khẽ phập phồng trong làn nước, đôi đồng từ trong suốt biến thành màu đá quý dưới trạng thái chất chồng của màu sắc.
“Cậu vẫn ổn chứ.” Vệ Hoàn bơi qua, “Sao tôi cứ có cảm giác cậu không khỏe cho lắm vậy nhỉ.”
“Đừng tới đây.” Vân Vĩnh Trú tựa vào vách tường kính, trượt dần xuống dưới theo đường vân xoắn ốc của thung lũng ốc biển, “Chạy ra ngoài mau lên.”
Vệ Hoàn đuổi theo hắn, ngắm nhìn một nửa mặt bên. Ấn ký hình ngọn lửa trên thái dương Vân Vĩnh Trú dường như đỏ hơn rất nhiều, tựa ngọn nến tỏa sáng rực rỡ dưới đáy biển khơi.
Tiến tới rồi lại tiến tới, bỗng dưng đầu gối Vân Vĩnh Trú trở nên mềm nhũn. Hắn đỡ vách tường quỳ một gối trên đất.
“Này, Vân Vĩnh Trú!” Vệ Hoàn ngồi xổm xuống, đang định kéo hắn dậy thì phát hiện vảy cá được dán trên trán hắn tỏa ra yêu quang màu đỏ. Dưới sự bành trướng của yêu quang, vảy cá dần dần bong ra.
Vệ Hoàn cố gắng bắt lấy vảy cá nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến, vảy cá đã vỡ tan trong yêu quang màu đỏ hỏn, sau đó trôi xa theo dòng nước biển. Thân thể Vân Vĩnh Trú lập tức chìm xuống với tốc độ cực nhanh làm cho Vệ Hoàn trở tay không kịp. Cơ thể mặc đồng phục Viêm Toại kia được yêu quang màu đỏ bao quanh, nhẹ nhàng che chở. Dáng vẻ hắn chìm xuống tựa như đóa hồng chậm rãi rơi vào đáy biển sâu. Bức tường gương xoắn ốc phản chiếu ra vô số bản sao của hắn.
Trong nháy mắt, cả mê cung kính xoắn ốc như được tắm mình dưới màn mưa hoa hồng.
“Vân Vĩnh Trú!”
Vệ Hoàn lao người bơi ngược xuống, nỗ lực đuổi theo Vân Vĩnh Trú đang chìm sâu.
“Đợi tôi nhé…”
Còn chút nữa.
Chỉ chút nữa thôi.
Vệ Hoàn vươn tay, bắt lấy cánh tay Vân Vĩnh Trú giữa vầng sáng ảo ảnh của biển khơi đẫm sắc bạc hà.
“Bắt được cậu rồi.”
Trong gương, màu đỏ và xanh hòa lẫn vào nhau. Rong biển màu hồng nằm dưới đáy thung lũng ốc biển khẽ khàng lay động dập dềnh, giấu Vệ Hoàn và Vân Vĩnh Trú trong vòng tay nó. Cậu đặt Vân Vĩnh Trú nằm xuống tảng đá trắng ngần tọa lạc giữa trung tâm thung lũng, lay nhẹ cơ thể hắn, “Nè, Vân Vĩnh Trú, cậu có sao không.”
Hắn chẳng hề mở mắt, dường như đang chìm vào giấc ngủ say.
“Đừng làm tôi sợ mà.” Vệ Hoàn có cảm giác nhiệt độ cơ thể hắn đang không ngừng giảm xuống trong khi trước giờ nhiệt độ cơ thể Vân Vĩnh Trú vẫn luôn cao hơn bọn họ rất nhiều. Chuyện này khiến trái tim Vệ Hoàn cũng chìm xuống đáy cốc. Cậu ngước đầu nhìn lên, ánh mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh cầu thang xoắn ốc.
Không được, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện lớn. Ít nhiều gì cậu cũng biết bơi, hẳn là có thể đưa hắn quay về.
Cậu không thể không chạy đua với thời gian gấp gáp.
Vệ Hoàn gỡ mảnh vảy cá giữa trán mình, dán lên mi tâm của Vân Vĩnh Trú. Cậu hạ quyết tâm, cúi thấp thân mình. Tại khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, cậu độ khí cho Vân Vĩnh Trú đã mất đi ý thức.
Cẩn thận làm theo chừng mực, luồng khí ấm áp lướt qua môi răng quấn quýt, bước đến địa điểm cuối cùng.
Vầng sáng mơ hồ tựa ảo ảnh xuyên thấu qua nước biển sắc bạc hà, dưới sự chỉ huy của mặt gương khúc xạ thành những tia sáng sặc sỡ. Nó như đang ráp thành tòa cung điện từ giấy bóng kính, vây nhốt hai chàng thiếu niên lạc lối ở đàng trong.
Vách tường kính phác họa nên vô số hình dáng. Mỗi dáng hình đều là xanh đỏ đan xen, kề sát bên nhau thân mật vô cùng.
“Tôi sẽ đưa cậu về.”
Chân thành, thuần khiết, mãnh liệt và nguy hiểm.
Đáy biển sâu thẳm cất chứa muôn vàng bí mật.
*Lời tác giả: Tôi sẽ đưa cậu về, lời này hai người họ đều từng nói với đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT