Gió đêm lạnh lẽo cuốn theo bông tuyết xoay tròn bay vào cổng lớn mở rộng.
Trên đất tuyết mênh mông, vai áo khoác đen của nam sinh đã đọng một lớp tuyết dày.
Nghe tiếng mở cửa, nam sinh tóc vàng im lặng quỳ trên mặt đất chậm chạp ngẩng đầu lên, bàn tay đỏ bừng vì lạnh.
Hắn đưa tay níu cánh cổng, mấp máy môi vài lần mới nói bằng giọng khàn khàn đầy mệt mỏi: "Chú Khương. Cháu muốn nói chuyện với chú được không ạ?"
Ai cũng biết nói những lời chân thành tha thiết.
Nhưng tim người lại không thể moi ra cho người khác thấy.
Vì vậy dù có nói ngàn câu hứa vạn câu thích, muôn vàn từ ngữ đều không thể xua tan nỗi hoài nghi và lo lắng của một người cha về mối quan hệ này.
Thế là hắn dùng cách ngu ngốc nhất nhưng cũng là cách nhanh nhất để người cha trước mặt tin tưởng.
Hắn thật sự dành một trái tim chân thành cho người mình thích.
Không phải hứng thú nhất thời, càng không phải vì thấy mới lạ nên chơi đùa.
Lục Lê không nghĩ quỳ gối trên đất tuyết hơn ba tiếng có thể khiến cha Khương giao Khương Nghi cho hắn.
Hắn cũng không muốn dùng cách này để ép cha Khương đồng ý mối quan hệ của họ.
Hắn chỉ muốn dùng hơn ba tiếng đó để xin cho mình một tấm vé đủ tư cách vào cửa mà thôi.
Một tấm vé để người cha trước mặt tin tưởng hắn thật lòng với mối quan hệ này.
———
Nhiệt độ máy sưởi trong phòng khách rất cao, cha Khương mặc đồ ngủ nhìn Lục Lê trước mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Mau đi tắm đi."
"Mấy đứa này thật là......"
"Sao đứa nào cũng cứng đầu thế hả......"
"May mà chú ra xem, nếu không cháu định quỳ đến mai luôn đúng không?"
Lục Lê đứng trước salon, hắn lắc đầu nói giọng khàn khàn: "Không đâu ạ, bốn giờ sáng chú ép sữa đậu nành rồi mà. Thể nào chú ra ngoài cũng thấy cháu thôi. Cháu không cần quỳ đến mai đâu ạ."
Cha Khương suýt tức quá hóa cười, ông trừng mắt: "Máy làm sữa đậu nành đổi lâu rồi! Giờ có máy nào không có chức năng ngâm đậu chứ?"
Giờ ông đâu cần ép sữa đậu nành lúc bốn giờ sáng nữa!
Ông đẩy Lục Lê: "Mau vào tắm đi! Lỡ nhiễm lạnh xảy ra chuyện gì thì sao hả?"
Mi mắt Lục Lê giật giật, nói mùa đông năm nào mình cũng đi bơi cả.
Cha Khương quắc râu trợn mắt: "Sao giống nhau được?"
Dù thể chất có khỏe mấy cũng đâu thể giày vò kiểu này chứ!
Lục Lê bị đẩy vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau.
Nam sinh tóc vàng mặc áo len cổ lọ màu đen và quần dài ra khỏi phòng tắm.
Lục Lê khập khiễng đi đến trước salon, trông thấy cha Khương nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
Cha Khương hỏi: "Có cần đi bệnh viện khám không?"
Lục Lê lắc đầu rồi khàn giọng nói không sao.
Cha Khương im lặng một hồi, sau đó bất đắc dĩ nói: "Arno, cháu và bé ngoan......"
Lục Lê nói khẽ: "Chú Khương, cháu thật lòng với bé ngoan mà."
Cha Khương không phản đối.
Nếu là mấy tiếng trước, có thể ông sẽ nói hai đứa đều là thiếu niên mười tám mười chín tuổi chưa chín chắn, hầu hết thời điểm không biết mình muốn gì, thậm chí ngay cả hứng thú nhất thời của mình cũng chẳng nhận ra.
Nhưng Lục Lê đã quỳ bên ngoài hơn ba tiếng.
Cha Khương thở dài: "Arno, chú tin bây giờ cháu thật lòng với bé ngoan."
"Giờ hai đứa mười tám tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất, nhưng hai mươi tám tuổi thì sao? Ba mươi tám tuổi thì sao?"
"Cháu là cậu chủ nhà họ Lục, có thể mấy năm sau còn làm Lục tổng nữa, xung quanh cháu kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, có nam có nữ, ai cũng trẻ đẹp, ai cũng dịu dàng."
"Đến lúc đó chưa biết chừng cháu sẽ rung động cũng nên."
Lục Lê đứng tại chỗ, hắn nói: "Không đâu ạ."
Hắn nhìn cha Khương rồi thấp giọng nói: "Những người xinh đẹp dịu dàng kia ắt sẽ gặp người xứng đôi hơn. Chẳng liên quan gì đến cháu hết ạ."
Lục Lê mười tám tuổi và Khương Nghi mười tám tuổi ở bên nhau.
Tất nhiên Lục Lê hai mươi tám tuổi cũng muốn ở bên Khương Nghi hai mươi tám tuổi.
Hắn yêu Khương Nghi mười tám tuổi, thậm chí yêu đến mức sắp đầy tràn, vừa tưởng tượng ra Khương Nghi hai mươi tám tuổi thì trong lòng đã bất giác mềm nhũn.
Hắn chờ mong được ở bên Khương Nghi hai mươi tám tuổi hơn bất kỳ ai khác, đương nhiên người ở cạnh Khương Nghi ba mươi tám tuổi cũng phải là hắn, người ở cạnh Khương Nghi bốn mươi tám tuổi nhất định cũng phải là hắn.
Thời gian hắn ở bên Khương Nghi còn không đủ thì sao lại ở bên người khác được chứ?
Cha Khương á khẩu không trả lời được, một lát sau ông lại nói: "Chẳng lẽ cả đời cháu không lấy vợ à?"
Là người thừa kế Lục gia, Lục tổng và Lục phu nhân sao có thể để Lục Lê không lấy vợ sinh con được.
Lục Lê thoáng sửng sốt rồi ngập ngừng: "Nếu chú đồng ý......"
Giây lát sau, hắn phấn khởi nói: "Thì sang năm có thể đăng ký kết hôn luôn ạ ——"
Cha Khương: "......"
Ông há to miệng, tựa như không tin vào tai mình: "Sang năm? Cháu với ai cơ?"
Lục Lê liếm môi rồi nhỏ giọng nói với vẻ ngại ngùng hiếm thấy: "Bé ngoan ạ."
Cha Khương: "......"
Ông hít sâu một hơi: "Arno, cháu về suy nghĩ thật kỹ đi. Cháu cũng đâu muốn thấy Lục tổng buồn phiền đúng không?"
Lục Lê thành thật nói: "Cha cháu biết rồi ạ."
Cha Khương: "???"
Lục Lê thành thật nói tiếp: "Mẹ cháu cũng biết rồi ạ."
"Chú cứ yên tâm, họ có đồng ý hay không cũng chẳng sao. Cháu sắp đạp cha cháu ———"
"À nhầm, cháu sắp san sẻ việc công ty với cha cháu rồi ạ."
Cha Khương vịn ghế, đầu hơi choáng, mờ mịt nhìn vào TV như vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
"Ba?"
Bên kia phòng khách chợt vang lên một giọng nói ngập ngừng, cha Khương và Lục Lê cùng quay đầu lại, trông thấy Khương Nghi còn ngái ngủ vịn cửa, kinh ngạc nhìn Lục Lê trong phòng khách.
Lục Lê cũng kinh ngạc nhìn cậu.
Khương Nghi mờ mịt.
Chẳng phải Lục Lê đang ở thành phố A sao?
Lục Lê cũng trợn tròn mắt.
Chẳng phải chú Khương nói bé ngoan theo bà nội về quê rồi sao?
Khương Nghi thấy dáng đứng của Lục Lê hơi mất tự nhiên, khi vô thức đi mấy bước tới chỗ cậu hình như còn hơi khập khiễng.
Cậu hoảng sợ nói: "Ba đánh gãy chân Arno rồi sao?"
Mấy bài viết trên mạng đều kể mình suýt bị cha mẹ đánh gãy chân trong cơn tức giận.
Cha Khương: "......"
Lục Lê vội nói: "Không phải, tớ vừa tới mà, bên ngoài tuyết rơi mà đường lại tối, lúc đi bộ sơ ý bị té thôi."
Cha Khương tức giận nói: "Con quỳ cũng quỳ rồi, ba còn ra tay với nó làm gì hả?"
Chẳng hiểu hai đứa nhỏ này thế nào nữa, đứa nào cũng muốn giấu đứa kia nhưng đều vụng về như nhau.
Khương Nghi suýt nhảy tới bịt miệng cha mình.
Lục Lê giật mình, vô thức nhìn xuống đầu gối Khương Nghi.
Khương Nghi hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng hỏi: "Ba, con muốn nói chuyện với Arno được không ạ?"
Cha Khương vừa mở miệng thì đã thấy Khương Nghi lẩm bẩm: "Ba nói sẽ không giận con mà."
Cha Khương: "......"
Khương Nghi lại lí nhí: "Ba......"
Bộ dạng kia y hệt lúc nhỏ đòi đồ chơi vậy.
Cha Khương đau đầu nói: "Đi đi."
Khương Nghi lập tức kéo Lục Lê khập khiễng vào phòng mình.
Khương Nghi đóng cửa phòng rồi khẩn trương hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"
Lục Lê không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm đầu gối cậu.
Khương Nghi lại nói: "Cùng lắm tớ chỉ bị ba đánh một trận rồi mắng mấy ngày thôi, cậu tới làm gì chứ?"
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô, thật lâu sau mới nói giọng khàn khàn: "Lời chú Khương vừa nói là sao?"
Khương Nghi vô thức hỏi: "Lời nào cơ?"
Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, trong phòng ánh đèn dìu dịu.
Lục Lê yên lặng ngồi trên giường, cúi đầu vén quần ngủ Khương Nghi lên đầu gối.
Dưới ánh đèn sáng ngời, bắp chân thon dài thẳng tắp ánh lên màu ngọc trai, mịn màng trắng muốt như tuyết ngoài cửa sổ.
Nhưng vết bầm tím xanh trên đầu gối cực kỳ nổi bật, có chỗ đã chuyển sang màu xanh đậm.
Lục Lê quỳ hơn ba tiếng biết rất rõ vết bầm này từ đâu ra.
Lời cha Khương văng vẳng bên tai hắn.
"Mấy đứa này thật là......"
"Sao đứa nào cũng cứng đầu thế hả......"
Ngón tay để trên chân Khương Nghi khẽ run.
Khương Nghi vô thức co đầu gối lại như không muốn để người trước mặt thấy.
Cậu đưa tay vuốt mái tóc vàng của người trước mặt rồi nhỏ giọng nói: "Không đau đâu. Chỉ quỳ chút xíu thôi."
Lục Lê lặng thinh, tóc mái lòa xòa trên lông mày che khuất đôi mắt, thoạt nhìn rất trầm tĩnh.
Hắn nhìn vết bầm trên đầu gối Khương Nghi lén chạy về nhà, nhìn vết thương hắn chưa bao giờ thấy trên người Khương Nghi, nhìn Khương Nghi đưa tay đụng mình, nói với mình không đau chút nào hết.
Sau một hồi im lặng, nam sinh cúi người áp trán vào đầu gối cậu rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết bầm tím xanh.
Khương Nghi giật mình.
Cùng với nụ hôn kia còn có giọt nước nóng ấm trên mi rơi xuống.
Khương Nghi chợt luống cuống.
Cậu vụng về đưa tay ôm nam sinh tóc vàng đang tì trán lên đầu gối mình rồi cuống quýt nói: "Không đau đâu."
"Không đau thật mà."
"Tớ chỉ......"
"Sợ ba giận nên muốn quỳ sao cho thật chút thôi......"
Ai ngờ lần đầu không kiểm soát được độ mạnh nên "cộp" một tiếng vang dội.
Dỗ một hồi lâu, Lục Lê vẫn im lặng nằm bất động trên đầu gối cậu.
Khương Nghi hơi lo lắng.
Cậu do dự một lát rồi nghiêng người nhìn từ đầu gối bên kia xem Lục Lê còn khóc nữa không.
Lục Lê im lặng quay đầu đi không cho cậu nhìn.
Khương Nghi vội vàng xoay mặt nam sinh tóc vàng lại, nhìn hắn nghiêng đầu rũ mắt xuống, môi mỏng mím chặt, không còn giữ vẻ mặt kiêu căng ngang tàng như mọi khi nữa.
Khương Nghi nửa quỳ trên giường vụng về hôn lên mắt hắn.
Lục Lê khàn giọng nói: "Tớ không khóc mà."
Hắn bế Khương Nghi lên đùi mình rồi ôm eo cậu, thấp giọng hỏi: "Đầu gối không đau thật à?"
Khương Nghi ngồi trong lòng hắn vung chân thật mạnh, nghiêm túc nói: "Không đau."
Lục Lê khập khiễng đi lấy thuốc rồi vén quần ngủ cậu lên bôi thuốc.
Bôi xong, thấy hắn định trả thuốc về chỗ cũ, Khương Nghi cản lại: "Còn vết thương trên đầu gối cậu nữa mà? Để tớ bôi thuốc cho cậu."
Lục Lê khựng lại rồi tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, thấp giọng nói: "Trước khi đến đây tớ bôi rồi."
Khương Nghi thả tay xuống, nhìn Lục Lê đặt thuốc lên bàn học.
Cửa phòng ngủ bị gõ vang, cha Khương làm như vô ý nói: "Bé ngoan ——"
"Ba đem nước nóng cho con này, uống không?"
Khương Nghi và Lục Lê liếc nhau một cái, biết cha Khương vẫn không mấy yên tâm về mình.
Nếu không đã chẳng hỏi có uống nước nóng không lúc mười hai giờ khuya.
Lục Lê vuốt má cậu rồi thấp giọng nói: "Tớ phải về rồi."
Khương Nghi ỉu xìu: "Ngày mai tớ sẽ đến tìm cậu."
Nhìn Khương Nghi mặc đồ ngủ ngồi trên giường, tóc đen mềm mại, nắm góc áo hắn nói ngày mai sẽ tìm hắn, tim Lục Lê mềm nhũn.
Hắn khom người cẩn thận từng li từng tí cụng trán người trước mặt rồi dịu dàng nói: "Không cần đâu. Bên ngoài lạnh lắm. Ngày mai tớ lại tới tìm cậu."
Khương Nghi lẩm bẩm: "Chỉ sợ cậu không được vào cửa thôi."
Lục Lê: "......"
Khương Nghi: "Ngày mai tớ sẽ gọi điện cho cậu."
Cậu cụng trán Lục Lê một cái rồi nghiêm túc nói: "Tớ không đi đâu."
Lục Lê khàn khàn ừ một tiếng, sau đó mới khập khiễng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Ngoài cửa, cha Khương bưng nước nhìn hai đứa bé trong phòng thì hơi yên tâm lại, ông hỏi: "Bé ngoan, uống nước nóng không?"
Khương Nghi ngoan ngoãn cầm ly nước nóng uống một ngụm rồi nói cảm ơn ba.
Cha Khương ôn tồn nói khỏi cần cảm ơn, sau đó bưng nước khách sáo hỏi Lục Lê: "Arno, uống nước không?"
Lục Lê vừa định mở miệng thì thấy cha Khương khách sáo nói tiếp: "Không uống à? Được rồi, chú Khương biết tụi trẻ như mấy đứa không thích uống nước mà."
Lục Lê: "......"
Cha Khương lại tự mình đóng cửa cho Khương Nghi, vừa đóng vừa hiền hòa nói: "Ngủ sớm đi con, để ba tiễn Arno về."
Khương Nghi chỉ biết trơ mắt nhìn cửa bị đóng lại.
Cha Khương đóng cửa phòng ngủ, ngẩng đầu dẫn Lục Lê ra cổng rồi khách khí nói: "Không còn sớm nữa, cũng đến lúc về rồi, chú nhớ mấy ngày nay Lục tổng ở nhà đúng không?"
Lục Lê khập khiễng theo sau cha Khương, thấp giọng nói: "Cha cháu chưa về ạ, phải mấy ngày nữa mới về. Mẹ cháu cũng ra nước ngoài dự triển lãm rồi, ở nhà không có ai hết ạ."
Cha Khương im lặng.
Lục Lê đi ra cổng ngẩng đầu lên, do dự một lát rồi ngượng ngùng nói: "Chú Khương, ban đêm chú nhớ tới xem Khương Nghi nhé. Cháu sợ cậu ấy ban ngày nhiễm lạnh nửa đêm sẽ phát sốt."
"Ngăn kéo thứ hai dưới tủ TV có miếng dán và thuốc hạ sốt, nếu nửa đêm cậu ấy bị sốt tỉnh dậy thì chú cho cậu ấy uống thuốc nhé, nếu cậu ấy không chịu uống thuốc thì chú cứ pha một gói thuốc bột hạ sốt cho cậu ấy uống."
"Thuốc bột phải lấy loại màu xanh dương ấy ạ, cậu ấy uống quen từ nhỏ đến lớn rồi."
Cha Khương im lặng giây lát, nói mình biết rồi.
Ông nhìn Lục Lê trước cổng khập khiễng đi tới phía trước, chẳng nói gì về vết thương trên chân mình mà còn cố gắng giữ dáng đi bình thường.
Có mấy lần hắn muốn quay đầu nhưng đều kìm lại.
Cha Khương thở dài thườn thượt rồi gọi: "Arno."
Lục Lê dừng chân, quay người thấp giọng nói: "Chú yên tâm, lần này cháu không quỳ ở ngoài nữa đâu ạ......"
Cha Khương ngắt lời hắn: "Trong nhà không có ai thật à?"
Lục Lê rụt rè gật đầu.
Cha Khương có chút bất đắc dĩ nhưng cũng biết người trước mặt không nói dối.
Mỗi lần Lục Đình đi công tác đều là hai ba tuần, mẹ Lục cũng thường xuyên bay ra nước ngoài.
Có lẽ vì nguyên nhân này nên hồi bé Arno rất hay chạy đến nhà ông.
Cha Khương đã nhìn Lục Lê lớn lên, hắn vốn sôi nổi hăng hái mà giờ lại khập khiễng co ro đứng tại chỗ, ông thở dài nói: "Vào đi. Chờ tuyết ngừng rồi về."
Lục Lê sửng sốt: "Chú Khương......"
Cha Khương nói tiếp: "Tại thấy bên ngoài tuyết lớn nên bảo cháu chờ tuyết ngừng hãy về, nếu cháu muốn về thì về ngay bây giờ cũng được."
Lục Lê giật mình rồi gật đầu nói: "Tuyết lớn quá, chú Khương, cháu đợi tuyết tạnh bớt rồi về ạ."
Hơn mười hai giờ.
Lục Lê ngồi trên ghế salon nhìn cha Khương về phòng mình ôm một chiếc chăn ra đặt xuống ghế salon trong phòng khách rồi nói: "Đắp lên đùi che kín chân đi. Tuổi trẻ mạnh mẽ không biết quý sức khỏe, chờ già rồi mới thấy hối hận......"
Lục Lê vội nói: "Không sao đâu chú Khương. Hồi bé cháu bị sốt mẹ cháu còn vứt cháu ra tuyết cho hạ sốt nữa cơ."
Cha Khương: "......"
Ông làm thinh một hồi, sau đó yên lặng về phòng mình.
Sáu giờ sáng hôm sau.
Trong bếp tỏa ra khói trắng, mùi bánh bao thơm ngọt quanh quẩn khắp phòng khách, cháo gạo sánh mịn sôi ùng ục trong nồi.
Bà cụ mới ngủ dậy chống gậy vào bếp thì thấy một nam sinh tóc vàng cao lớn đang cúi đầu cán vỏ bánh hoành thánh.
Bà cụ dụi mắt, ồ, không nhìn lầm, đúng là bạn của cháu ngoan mình rồi.
Bà đi tới xem thì phát hiện có gì đó là lạ.
Bà cụ ngập ngừng gọi: "Nhóc Tây?"
Nam sinh tóc vàng đang cán vỏ bánh phản ứng hơi chậm, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn bà, hắn ngẩn người giây lát rồi vội nói: "Bà, sao bà dậy rồi ạ?"
Bà cụ xuýt xoa đưa tay sờ mặt nam sinh tóc vàng, lo lắng hỏi: "Ôi, sao mặt cháu đỏ thế?"
Lục Lê ngẩn ra, sau đó sờ mặt mình nói: "Tại hấp bánh bao nóng đấy ạ."
Bà cụ sốt ruột vỗ hắn: "Mùa đông hấp bánh sao lại làm mặt nóng được chứ? Sáng sớm không nghỉ cho khỏe mà làm gì thế?"
Lục Lê chậm chạp nói: "Làm điểm tâm cho chú Khương ạ."
Hơn bảy giờ.
Cửa phòng ngủ cha Khương bị gõ rầm rầm.
Cha Khương mơ màng xuống giường mở cửa, chưa kịp mở mắt ra đã thấy bà cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vung gậy nện vào lưng mình: "Khương Quốc Quân!"
"Ta thật nhìn không ra đấy!"
"Con nhà người ta bị bệnh mà còn phải dậy làm điểm tâm cho mi nữa!"
Bà cụ mắng: "Mi có phúc lớn quá ha Khương Quốc Quân!"
Cha Khương bay nhảy khắp phòng, bị quất mấy gậy mới dừng lại được, trợn mắt há hốc mồm nhìn bữa sáng phong phú trên bàn ăn, còn có cậu chủ nhà họ Lục kẹp nhiệt kế đứng nghiêm cạnh bàn ăn, mặt mũi đỏ bừng vì sốt.
Nhìn hắn có vẻ sốt khá cao, trên tay còn cầm chày cán bột, ngơ ngác nhìn theo bà cụ.
Bà nện mạnh cây gậy xuống đất mấy lần rồi trừng mắt hùng hổ nói: "Khương Quốc Quân. Mụ Trương cay nghiệt nhất thôn mình còn chưa bắt con dâu bệnh đi nấu cơm nữa kìa! Mi đối xử với con nhà người ta thế à?"
"Khương Quốc Quân ơi Khương Quốc Quân, ta thấy mi còn ác hơn mụ Trương nữa đấy. Tội nghiệp con nhà người ta nửa chữ cũng không dám nói mi, chỉ nói hấp bánh bao trong bếp nên bị bệnh thôi!"
Cha Khương: "......"