Trong phòng khách, thấy ánh mắt khen ngợi của cha Khương, Lục Lê thoáng sửng sốt rồi lập tức đặt nhiệt kế trong tay xuống, ưỡn thẳng lưng trịnh trọng nói: "Chú cứ yên tâm, sau này cháu cũng sẽ chăm sóc bé ngoan thật tốt."
"Bất kể lúc nào cháu cũng không để bé ngoan một mình khi bị ốm đâu ạ."
"Cũng sẽ không bao giờ để cậu ấy buồn."
"Dù trời mưa hay sét đánh cháu cũng sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện."
"Nếu bé ngoan gặp chuyện gì bất trắc thì cháu sẽ ngồi cạnh giường cậu ấy cả đời."
Cha Khương bị thái độ trịnh trọng của thiếu niên tóc vàng trước mặt làm giật mình, hoang mang nhìn Lục Lê gần như cúi thấp đầu với ông, băn khoăn nghĩ thầm chắc không phải cậu nhóc nước ngoài Lục Lê này đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa đấy chứ?
Lời thề kinh tâm động phách chẳng khác nào Quan Vũ và Trương Phi kết nghĩa ở vườn đào cả.
Cha Khương vội xua tay: "Không sao, chú Khương cảm ơn cháu không phải để nhờ cháu tiếp tục chăm sóc bé ngoan đâu, chỉ là nói cảm ơn thôi. Cháu đừng tạo áp lực tâm lý cho mình quá nhé."
Lục Lê trịnh trọng nói: "Sức khỏe bé ngoan không tốt nên phải luôn có người ở cạnh, chú cứ yên tâm làm việc đi ạ, có cháu ở cạnh cậu ấy chú đừng lo gì cả."
Sau đó hắn lại vẽ ra kế hoạch tương lai cho cha Khương.
Nói là sau này chờ Khương Nghi trưởng thành và cha Khương về hưu, họ sẽ mua một ngôi nhà cho ông, hàng ngày chăm sóc cây cỏ, lúc rảnh thì đùa chim hay dắt chó đi dạo cũng được.
Hơn nửa đêm, cha Khương nghe vậy không khỏi sửng sốt, ông bối rối gật đầu, cuối cùng còn âm thầm cảm thán tình cảm của hai đứa bé tốt thật.
Cuối cùng khi cha Khương đứng dậy, Lục Lê im lặng giây lát rồi đột nhiên nói: "Chú Khương."
Cha Khương quay đầu nhìn hắn cười hỏi: "Gì vậy cháu?"
Lục Lê nhìn người đàn ông trung niên dưới ánh đèn trong phòng khách, gương mặt khắc khổ in hằn vẻ mệt mỏi của tuổi tác, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn.
Yết hầu hắn nhấp nhô, chậm rãi thấp giọng nói: "Khương Nghi ngoan lắm ạ. Dù sau này có xảy ra chuyện gì mong chú đừng trách cậu ấy."
Cứ trách hắn là được rồi.
Dù có đánh đập hay mắng chửi hắn cũng sẽ chịu đựng không nói tiếng nào, nhưng Khương Nghi thì khác.
Lục Lê hy vọng Khương Nghi không bao giờ phải đối mặt với những chuyện này như mình.
Cha Khương cười hiền hậu, ông cứ tưởng Lục Lê sợ Khương Nghi lên đại học sẽ thay đổi hoặc thỉnh thoảng hai đứa bé sẽ lười biếng trốn học chơi game.
Nhưng tuổi trẻ mấy ai chưa từng nổi loạn đâu?
Cha Khương nói không sao rồi bảo Lục Lê về ngủ sớm đi.
Dù gì vẫn là trẻ con, còn đang tuổi ăn tuổi lớn nên không gì quan trọng bằng sức khỏe được.
Bốn giờ rưỡi sáng.
Lục Lê nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đứng dưới máy điều hoà không khí cho ấm người rồi mới lên giường.
Khương Nghi vẫn đang cuộn mình trên giường, có lẽ ban ngày ngủ nhiều quá nên giờ tỉnh như sáo, mở to mắt nhìn đèn ngủ bên cạnh.
Lục Lê ôm cậu rồi đưa tay tắt đèn đầu giường, thấp giọng hỏi cậu sao không ngủ.
Khương Nghi nghiêm mặt dọa hắn, nói đang chờ cậu tới để hôn môi cho cậu bị bệnh đây.
Lục Lê cười, cố ý nói: "Hôn thật không đó? Tớ không sợ lây bệnh đâu nha."
Khương Nghi lầm bầm mấy câu, độ dày da mặt cậu không thể nào sánh bằng Lục Lê, thế là không nói nữa mà rúc vào ngực Lục Lê ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Đêm đông tuyết rơi mù trời, pháo hoa giao thừa lúc mười hai giờ đêm đã im lìm, chỉ còn lại sương tuyết mênh mông khắp đất trời.
Khương Nghi nép trong lòng Lục Lê, ngón tay luồn vào mái tóc vàng óng của hắn nghịch ngợm vò rối, sau đó nói một câu.
Lục Lê để mặc cậu rúc vào ngực vò tóc mình, sau đó cũng nói một câu.
Hắn nói chúc Khương Nghi mười bảy tuổi năm mới vui vẻ.
Khương Nghi nắm tóc vàng của hắn, cũng híp mắt cười nói chúc Lục Lê mười bảy tuổi năm mới vui vẻ.
Lục Lê nhếch môi trong bóng đêm, sau đó nghe thấy Khương Nghi thầm nói: "Chúc Trình Triều mười bảy tuổi năm mới vui vẻ, chúc Chung Mậu mười bảy tuổi năm mới vui vẻ......"
Cậu thì thầm tên mấy người rồi hăng hái chúc hết những người mình quen.
Có lẽ muốn bù lại lúc 0h mình bị bệnh ngủ say nên không gọi video call với các bạn trong nhóm đêm giao thừa.
Lục Lê: "......"
Hắn nắm tay Khương Nghi, nhíu mày nói: "Ngủ thôi."
Nhưng rõ ràng người trước mặt ban ngày đã ngủ quá nhiều nên tinh lực tràn đầy, nắm tóc vàng của hắn chậm rãi ừ một tiếng.
Chốc lát sau, Khương Nghi nghĩ ngợi rồi vỗ đầu hắn nói: "Phải rồi. Còn có vợ cậu nữa chứ. Chúc vợ cậu năm mới vui vẻ nhé."
Lục Lê bị vỗ đầu một cái, bất đắc dĩ túm lấy hai cánh tay Khương Nghi, mí mắt giật liên hồi: "Vợ tớ không nghe lời nên khỏi cần chúc."
Khương Nghi tiếc nuối nói: "Thì vợ cậu có nói chuyện được đâu. Cậu còn nói nó không nghe lời nữa."
Cậu nghiêm túc nói: "Cậu đúng là không ra gì mà."
Lục Lê: "......"
Lục · không ra gì · Lê cố chống mí mắt lên thì thầm trò chuyện với Khương Nghi đến hơn nửa đêm, đợi Khương Nghi đã ngủ cả ngày thấy buồn ngủ mới nhắm mắt lại.
Sau Tết không lâu là thi cuối kỳ.
Khương Nghi đoán trúng khá nhiều đề cho Chung Mậu, nhờ vậy hắn được ăn một cái Tết vui vẻ ở nhà, học kỳ hai còn được xếp vào lớp khá tốt.
Bởi vì ở học kỳ hai của lớp mười, trường trung học số 1 sẽ tiến hành chia lớp khoa học xã hội và khoa học tự nhiên theo điểm thi cuối kỳ.
Khương Nghi chọn khoa học tự nhiên.
Lục Lê thầm nghĩ may mà ngữ văn mình kém vẫn có thể học chung lớp khoa học tự nhiên với Khương Nghi, nếu cậu chọn khoa học xã hội thì nhất định sẽ không cho hắn chọn theo đâu.
Nhờ Lục Lê có căn bản tốt và lợi thế tiếng Anh, cộng thêm Khương Nghi mỗi đêm phụ đạo cho hắn nên lúc chia lớp, hắn may mắn đứng hạng chót trong lớp chọn.
Giáo viên lớp mới không phải cô Lý nên không xếp chỗ theo thứ hạng.
Thế là Lục Lê thuận lợi ngồi chung bàn với Khương Nghi, trở thành bạn cùng bàn của nhau.
Đây là lần đầu tiên hắn ngồi chung bàn với Khương Nghi từ khi lên cấp ba.
Trước kia hắn toàn uể oải nằm bò ra bàn cuối rồi chống tay nhìn chằm chằm vào gáy Khương Nghi, cũng chỉ thấy được gáy cậu mà thôi.
Còn bây giờ Khương Nghi đã ngồi cạnh hắn rồi.
Thật ra cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Khương Nghi vẫn như hồi cấp một, trong lớp hết sức nghiêm túc, hầu như không bao giờ lơ đễnh, bài học cũng chép rất kỹ lưỡng, chữ viết rõ ràng, vở ghi bài của cậu dư sức đem ra làm mẫu.
Lục Lê chống đầu, sau đó thấy Khương Nghi quay sang nhìn hắn rồi xoay đầu hắn lại đối diện với bảng đen.
Lục Lê: "......"
Đúng là giống hệt hồi cấp một mà.
Không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để lơ là cả.
Thật ra Khương Nghi cũng biết trong giờ ngữ văn Lục Lê rất hay nằm sấp trên bàn ngủ hoặc chống đầu nhìn mình.
Dù sao thành tích ngữ văn của Lục Lê cũng kém từ nhỏ đến lớn, hồi bé cứ nghe đọc ngữ văn thì lại ngủ gà ngủ gật.
Sau đó Khương Nghi nghĩ ra một cách.
Hễ Lục Lê ngủ gật thì cậu sẽ cầm bút chọc eo hắn.
Cách này rất hiệu quả, lần nào cũng làm Lục Lê tỉnh dậy, sau đó quay đầu nhìn cậu.
Có lần tan học, Khương Nghi chọc eo Lục Lê, thấy hắn nằm ườn trên bàn khẽ chớp mi rồi ngẩng đầu hỏi cậu làm gì vậy.
Khương Nghi tò mò hỏi: "Eo cậu nhạy cảm lắm à?"
Lục Lê: "......"
Hắn hờ hững xoa tóc vàng của mình: "Có nhạy cảm hay không tớ cũng chẳng biết nữa."
Một lát sau, hắn lại chậm rãi nói: "Dù sao eo và bụng cậu cũng nhạy cảm lắm đấy."
Còn có vành tai và hầu kết nữa.
Lục Lê bổ sung trong lòng nhưng không nói ra.
Khương Nghi sờ bụng, nghĩ thầm bụng mình có nhạy cảm đâu chứ.
Giữa năm lớp mười, Khương Nghi bắt đầu luyện thi.
Cậu trở nên bận rộn hẳn lên, mỗi ngày tan học còn phải học thêm đủ thứ, cuối tuần hầu như chẳng có thời gian nào nghỉ ngơi, sách trên bàn học càng chất càng cao, bài thi càng viết càng dày.
Lục Lê hỏi cậu sao lại bận rộn như vậy.
Khương Nghi tựa đầu vào vai hắn lẩm bẩm: "Vì những người quanh tớ ai cũng giỏi cả."
Trường trung học số 1 là trường trung học trọng điểm nhất của thành phố S nên giáo viên rất giàu kinh nghiệm và có tầm nhìn xa, họ được tiếp cận rất nhiều tài nguyên giảng dạy, không chỉ có tài nguyên giáo dục địa phương mà còn có tài nguyên giáo dục ở các khu vực khác không thể tìm thấy trên mạng.
Những đề thi kia Khương Nghi chưa bao giờ gặp cả.
Thậm chí có lần cậu không thể làm xong bài thi trong thời gian quy định mà bị kẹt ở câu hỏi lớn cuối đề.
Suốt thời gian đó giấy nháp của Khương Nghi chất thành từng xấp dày, giải đề không được sẽ ngồi lì trước bàn, hôm sau đến trường lại ngủ gật trên xe, thường xuyên nằm gối lên đùi Lục Lê ngủ.
Lục Lê sợ Khương Nghi ngày nào cũng liều mạng nên không đi đấm bốc mà ngồi cạnh giải đề với cậu như bạn học chung, Khương Nghi viết bao nhiêu thì hắn viết bấy nhiêu.
Một buổi sáng nào đó, Khương Nghi lờ đờ bóp sữa rửa mặt ra bàn chải đánh răng, chải mấy lần mới thấy kỳ quái, phun phì phì vào bồn rửa mặt.
Lục Lê tưởng cậu khó chịu buồn nôn nên không kịp mặc áo mà để thân trần đi vào phòng tắm xem Khương Nghi thế nào.
Khương Nghi đứng trước bồn rửa mặt, giơ bàn chải đánh răng lên nhíu mày nói: "Sữa rửa mặt đắng quá đi mất."
Lục Lê ngẩn người hỏi sao cậu biết.
Khương Nghi thành thật đáp: "Tớ nuốt mấy ngụm rồi mà."
Mỗi lần cậu thấy khó chịu ở cổ thì sẽ vô thức nuốt thứ trong miệng xuống.
Bao năm qua đã nuốt bừa không ít thứ rồi.
Lục Lê bóp má cậu rót mấy ly nước vào.
Ban đêm trong phòng ngủ, Khương Nghi đang giải đề thì nghe thấy Lục Lê hỏi mình có muốn ở ký túc xá không.
Nghe Lục Lê nói câu này, Khương Nghi sửng sốt một hồi, sau đó khẩn trương đẩy ghế tới cạnh Lục Lê, sờ trán hắn hỏi: "Cậu bị sốt hả?"
Lục Lê: "......"
Khương Nghi lẩm bẩm: "Có sốt đâu nhỉ. Chẳng lẽ tớ làm bài đến nỗi mụ người rồi à?"
Hồi cấp hai cậu nói muốn ở ký túc xá một tháng, Lục Lê đã náo loạn long trời lở đất.
Lục Lê tặc lưỡi rồi gỡ tay Khương Nghi xuống: "Không phải sốt. Ý tớ là tụi mình vào ký túc xá ở đi."
Nhà họ Lục chiếm diện tích rất lớn ở thành phố S tấc đất tấc vàng, có thể so với trang trại nên đương nhiên sẽ không nằm ở trung tâm thành phố.
Vì vậy mỗi ngày đi học và về nhà phải tốn không ít thời gian.
Lục Lê nghĩ rất đơn giản, ngủ trên xe nửa tiếng chắc chắn sẽ không dễ chịu bằng ngủ thêm nửa tiếng ở ký túc xá.
Mấy ngày nay Lục Lê đã đi tìm hiểu điều kiện ở ký túc xá trường trung học số 1, mặc dù chưa đạt yêu cầu của hắn nhưng vẫn tốt hơn ký túc xá trường trung học thực nghiệm nhiều.
Giường tầng, bốn người một phòng, có phòng tắm riêng, nguồn nước nóng cũng ổn định, không lo tắm nửa chừng sẽ hết nước nóng.
Khương Nghi do dự hỏi: "Ở ký túc xá thật à?"
Lục Lê ừ một tiếng rồi nói: "Thật mà. Tụi mình ở chung với nhau."
Thậm chí hắn còn lấy được thẻ cơm ở nhà ăn giáo viên để cải thiện cơm nước cho Khương Nghi nữa.
Khương Nghi chợt nghĩ đến điều gì nên hỏi: "Vậy hàng ngày cậu không đi tập đấm bốc à?"
Lục Lê hời hợt đáp: "Không đi. Tớ nói với người ở đó rồi."
Từ cấp hai hắn đã bắt đầu tập boxing nên rất quen thuộc với người ở phòng tập.
Hầu như không có huấn luyện viên nào không biết cậu con lai tóc vàng này vì hắn đấm bốc cực kỳ lợi hại, ai cũng đừng hòng đụng vào.
Lần cuối Lục Lê đến phòng tập boxing đã nói với huấn luyện viên chắc sau này mình sẽ không tới đây nữa.
Huấn luyện viên của hắn là một gã cà lơ phất phơ, uể oải tặc lưỡi hỏi hắn sao không tới, có phải dạo này bận tán gái rồi không.
Lục Lê nói mình phải đọc sách giải đề với vợ.
Không rảnh.