Khương Nghi bị giường rung lắc đánh thức.
Cậu buồn ngủ mở mắt ra, phát hiện trên giường mình có hai người đang đứng giành chăn.
Thấy cậu tỉnh giấc, động tác của hai người đều khựng lại.
Khương Nghi không hiểu tại sao nửa đêm Lục Lê và Trình Triều không ngủ mà hăng say giành chăn trên giường.
Cậu thở dài leo xuống cầu thang, mượn ánh trăng kéo vali của mình ra rồi ôm một tấm chăn mỏng leo lên giường.
Khương Nghi trải rộng chăn, cẩn thận chia đều chăn theo độ dài rồi trải giữa hai chiếc giường.
Làm xong, Khương Nghi quay đầu nghiêm túc nói với hai người: "Nhắm mắt. Đi ngủ. Còn quậy nữa tớ gọi cô Lý đấy nhé."
Lục Lê: "......"
Cô Lý là giáo viên nghỉ trưa dữ nhất nhà trẻ Golden Sun, "Còn quậy nữa thì gọi cô Lý" là câu cửa miệng của các giáo viên nghỉ trưa khác ở nhà trẻ.
Đồng thời cô Lý cũng là giáo viên canh chừng Arno leo giường kỹ nhất, không ai qua được.
Trình Triều: "......"
Hắn ra sức kéo chăn Lục Lê để hắn lăn xuống giường, nhưng Khương Nghi cứ như sợ bọn họ thiếu chăn sẽ đánh nhau nên giục hai người mau nhắm mắt ngủ.
Trình Triều hít sâu một hơi rồi hạ giọng nói với Lục Lê: "Cậu có bệnh à? Nếu không cứ đòi ngủ chung với Khương Nghi làm gì?"
Lục Lê lạnh lùng nói: "Cậu có bệnh à? Nếu không cứ để ý trên giường Khương Nghi ngủ mấy người làm gì?"
Trình Triều nghiến răng: "Mẹ kiếp giờ các cậu mười sáu tuổi rồi chứ đâu phải sáu tuổi nữa."
Có anh em tốt nhà nào đã mười sáu tuổi mà ngày ngày vẫn đắp chung chăn ngủ không?
Đừng nói là thanh mai trúc mã, ngay cả anh em ruột thân nhau từ nhỏ cũng ngại ngủ chung nóng gần chết.
Lục Lê: "Mười sáu tuổi thì sao? Mười sáu tuổi lạ lắm à? Mười sáu tuổi cậu không ăn hay không ị?"
Trình Triều: "......"
Lục Lê tiếp tục cười lạnh: "Luật nào quy định mười sáu tuổi không được ngủ chung chăn với người khác hả? Nếu ông đây thích thì mười sáu tuổi ra đường ngủ còn được."
Trình Triều hít sâu một hơi rồi kéo chăn Khương Nghi ra, lạnh lùng nói: "Được thôi. Cũng chẳng có luật nào quy định ba người không được ngủ chung chăn cả. Đứng dậy, tránh chỗ đi."
Lục Lê: "Mẹ kiếp cậu cứ thử xem?"
Bên tai Khương Nghi toàn tiếng ồn làm đầu cậu đau như búa bổ.
Một bên là bạn cùng phòng giường đối diện ngáy như sấm, một bên là Lục Lê và Trình Triều cãi nhau rì rầm.
Khương Nghi mở mắt ra rồi yên lặng bò dậy.
Lục Lê đang cãi vẫn không quên quay sang hỏi: "Cậu đi đâu thế?"
Khương Nghi leo xuống cầu thang, chân đã xỏ vào dép: "Tìm giáo viên."
Lục Lê: "......"
Trình Triều: "......"
Nửa phút sau.
Lục Lê bất đắc dĩ leo xuống giường Khương Nghi, Trình Triều nhìn Khương Nghi leo lên giường, vui vẻ khen ngợi: "Tuyệt lắm Khương Nghi, cậu và dép lê của cậu đều rất tuyệt."
Khương Nghi quay đầu nhìn hắn rồi nghiêm mặt nói: "Cậu mà còn nói nữa thì tớ cũng đi tìm giáo viên đấy nhé."
Trình Triều: "......"
Sáng hôm sau, Khương Nghi ngủ dậy vẫn thấy Lục Lê và Trình Triều cãi nhau, vừa mang giày vừa cãi, trong tiếng còi báo thức càng cãi to hơn.
Khương Nghi: "......"
Cậu yên lặng cầm bàn chải đánh răng và khăn đến trước bồn rửa mặt.
Trước bồn có bạn cùng phòng cũng đang rửa mặt, thấy cậu tới thì dè dặt tránh chỗ cho cậu.
Khương Nghi nói cảm ơn.
Bạn cùng phòng vội xua tay rồi hỏi cậu với vẻ hâm mộ: "Hai người kia là họ hàng của cậu à?"
Nam sinh tóc vàng mới đến đã giúp nam sinh trước mặt trải giường lau bàn, không để cậu động tay vào việc gì.
Khương Nghi run tay một cái, kem đánh răng bị bóp ra một cục to.
Cậu tìm bàn chải đánh răng của Lục Lê rồi quệt chỗ kem bóp dư lên, sau đó nói khẽ: "Hai cậu ấy không phải họ hàng của tớ đâu."
Bạn cùng phòng lộ vẻ kinh ngạc, hắn gãi đầu một cái rồi ngu ngơ cười nói: "Tớ cứ tưởng các cậu là anh em họ chứ. Đêm qua còn thấy ba người các cậu không ngủ mà ngồi trên giường tán gẫu mà."
Khương Nghi: "......"
Cậu lúng túng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tối qua có làm phiền các cậu không?"
Bạn cùng phòng xua tay: "Các cậu nói nhỏ thế đã là gì, đứa giường trên của tớ còn ngáy như sấm ấy, các cậu có nói chuyện hay không cũng thế thôi."
Lục Lê vừa đi vừa cãi đến trước bồn rửa mặt, thấy kem đánh răng trên bàn chải mình thì ra vẻ ngại ngùng nói: "Khương Nghi. Mấy chuyện này làm ở nhà là được rồi. Làm ở ngoài coi chừng người khác thấy sẽ ghen tị đỏ mắt đấy."
Trình Triều: "......"
Khương Nghi bắt đầu cảm thấy chỗ kem bóp dư kia thà vứt đi còn hơn.
Tiếng còi báo thức vang lên hai mươi phút, hai mươi phút sau toàn thể học sinh tập hợp ở nhà ăn.
Cơm nước ở căn cứ huấn luyện quân sự không cầu kỳ như ở trường, đồ ăn đựng trong thau to bày trên bàn, phải xếp hàng chờ mua cơm.
Khi Khương Nghi tiến lên mua cơm, dì bếp cười ha ha múc cho cậu một vá đồ ăn đầy ắp nhìn không ra món gì.
Cậu để xuống bàn ăn, việc đầu tiên là tìm Lục Lê.
Lục Lê bưng khay ngồi trước mặt cậu, cho cậu trứng gà và bánh bao của mình, cuối cùng đẩy khay tới rồi gắp ớt xanh và rau củ mà Khương Nghi không thích ăn vào chén mình.
Hắn vừa gắp vừa càm ràm Khương Nghi từ nhỏ đến lớn chẳng chịu tập thói quen tốt gì cả.
Khương Nghi tỏ vẻ rất ngoan nhưng Lục Lê biết lần sau cậu vẫn dám nữa, mỗi lần đều tỏ ra ngoan ngoãn nhưng lần sau một cọng rau cũng không ăn.
Có khuyên thế nào cũng không ăn.
Trình Triều nhìn sang Khương Nghi bóc trứng gà, cũng đem trứng gà và bánh bao của mình cho cậu.
Ứng Trác Hàn bưng khay tới lanh trí lột vỏ trứng cho Khương Nghi, đương nhiên công trạng sẽ cao hơn Lục Lê một bậc.
Khương Nghi không cần mà nhét trứng gà vào miệng Ứng Trác Hàn.
Ăn sáng xong, học sinh tập trung ở sân, sau khi đọc tuyên ngôn huấn luyện quân sự thì bắt đầu tập với huấn luyện viên.
Việc đầu tiên huấn luyện viên làm là sắp xếp lại đội hình theo chiều cao của các học sinh trong lớp.
Vóc dáng Khương Nghi cao gầy nhưng không tính là cao nhất lớp nên đứng thứ ba, còn Lục Lê và Trình Triều chân dài vai rộng bị xếp cuối hàng.
Rốt cuộc Khương Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sảng khoái phấn chấn hẳn lên.
Hai người muốn cãi bao nhiêu thì cãi, đứng cuối hàng có cãi nhau đến trời long đất lở cũng chẳng ai quan tâm.
Ngày đầu huấn luyện cường độ không lớn lắm, bầu không khí tương đối thoải mái, thời gian nghỉ ngơi cũng khá nhiều nên hầu hết học sinh đều tranh thủ làm quen với nhau.
Thừa dịp Lục Lê và Trình Triều cãi cọ, Khương Nghi làm quen với không ít bạn học mới ở mấy phòng bên cạnh, đám bạn học mới hào hứng hẹn nhau chừng nào rảnh sẽ đi thăm phòng nhau.
Khương Nghi chưa từng ở ký túc xá, chỗ ngủ ở nhà trẻ cũng là mọi người ở chung một phòng nên cậu cảm thấy rất mới lạ, cũng thịnh tình mời các bạn học mới đến thăm phòng mình.
Mấy bạn học mới lén lút bảo Khương Nghi phòng cậu có một nam sinh con lai mặt mũi rất hung dữ, nhìn là biết không dễ chọc.
Nhớ lại tối qua Lục Lê ôm gối leo lên giường mình, Khương Nghi im lặng một lát rồi điềm tĩnh gật đầu.
Huấn luyện quân sự ban ngày rất buồn tẻ nhưng ban đêm hoạt động phong phú hơn nhiều, mỗi tối đều có hoạt động khác nhau.
Tối đầu tiên là xem phim ngoài trời ở sân tập, các học sinh phải tự đem theo ghế ở ký túc xá.
Phim ngoài trời dài tận hai tiếng rưỡi, mới đầu học sinh còn yên lặng xem phim, nhưng càng về sau càng có nhiều học sinh viện cớ đi toilet để rời khỏi chỗ ngồi đi lung tung, tiếng xì xào trên sân tập cũng nhiều hơn.
Ghế Khương Nghi bị gõ gõ, cậu quay đầu lại thấy Lục Lê đưa mắt ra hiệu cho mình ra ngoài.
Cậu thì thầm: "Sao thế?"
Lục Lê thản nhiên nói: "Đi vệ sinh với tớ đi."
Khương Nghi: "?"
Cậu xoa mũi, cảm thấy hơi kỳ quái nhưng vẫn đứng dậy xin phép huấn luyện viên rồi theo Lục Lê đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của căn cứ huấn luyện quân sự ở phía Bắc nhưng Lục Lê lại dắt Khương Nghi tới phía Nam, Khương Nghi vừa đi vừa thắc mắc: "Hình như tụi mình đi sai hướng rồi, phía Nam là rừng cây mà."
Lục Lê nói mà không quay đầu lại: "Thì tớ muốn đến rừng cây mà."
Căn cứ huấn luyện quân sự có một khu rừng, thoạt nhìn có tuổi đời không hề nhỏ, cành lá um tùm che khuất bầu trời, hầu như không thấy bất kỳ tia sáng nào mà chỉ thấy được bóng người mờ mờ.
Khương Nghi bị kéo đến một băng ghế đá, cậu thấy Lục Lê móc ra chai dầu trong ngực, vừa vặn nắp vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng tìm được lúc không có Trình Triều rồi......"
Từ tối qua đến giờ, chẳng biết Trình Triều uống lộn thuốc hay trúng gió gì mà chỉ hận không thể mọc ra giữa hắn và Khương Nghi, lúc nào cũng nhìn họ chằm chằm như đang canh chừng, phiền muốn chết.
Lúc xem phim thấy Trình Triều đi toilet, rốt cuộc Lục Lê cũng tìm được cơ hội kéo Khương Nghi tới rừng cây không ai quản không ai nhìn.
Trình Triều có lật úp sân tập cũng chẳng tìm được họ.
Thấy chai dầu, Khương Nghi hơi nhăn mũi, Lục Lê ngẩng đầu thấy cậu nhăn mũi thì liếm môi nói: "Trong tiệm chỉ có cái này để xua muỗi thôi, tớ biết mùi rất nồng nhưng cậu ráng nhịn chút nhé. Trên sân nhiều muỗi lắm, cậu ngồi phía trước gãi chân nửa tiếng rồi còn gì."
Khương Nghi đành phải gật đầu.
"Không sao, ở đây không có giáo viên đâu. Tụi mình ở đây một lát là được rồi."
Bỗng nhiên một giọng nam vang lên làm Khương Nghi ngồi trên ghế đá giật nảy mình.
Khương Nghi ngoái đầu lại, nhìn thấy trong rừng cây cách đó không xa có hai người đang ôm nhau trò chuyện, nhìn có vẻ tình tứ lắm.
Lục Lê bỗng sinh lòng cảnh giác, sợ Khương Nghi biết chuyện không nên biết rồi chạy đi yêu sớm với người khác nên vội vàng kéo cậu đến chỗ yên tĩnh hơn.
Sau khi ngồi xuống, Khương Nghi nghiêm túc nói: "Tớ biết họ đang làm gì. Họ đang hẹn hò đấy. Hồi trước lớp bọn tớ cũng có, hễ tan học thì lại đến nhà sách đọc sách."
Lục Lê: "......"
Được lắm, sau này Khương Nghi tan học đến nhà sách đọc sách với ai thì hắn sẽ quật mộ tổ tông mười tám đời của kẻ đó lên.
Lục Lê vừa vặn nắp chai dầu vừa dọa: "Chung Mậu hẹn hò đáng sợ lắm. Sau khi hẹn hò, cậu không còn thời gian đọc sách làm bài tập nữa đâu, ngày nào bạn gái cũng bắt cậu nấu cháo điện thoại và đi shopping hết."
"Chung Mậu còn nói lúc yêu đương bạn gái rất dễ giận, nghe câu nào không lọt tai thì lại dỗi, dỗi xong còn phải dỗ dành nữa."
Hắn kết luận: "Cho nên Khương Nghi à, tốt nhất cậu đừng yêu đương gì hết nhé."
Khương Nghi nghĩ ngợi rồi thành thật nói: "Nhưng giờ ngày nào cậu cũng rủ tớ chơi game với đi chơi làm tớ không có thời gian đọc sách làm bài tập, cậu cũng hay dỗi nữa, nghe một câu không lọt tai thì lại nổi quạu. Nổi quạu xong còn bắt tớ ôm gối đến dỗ cậu nữa."
Cậu nói thêm rồi kết luận: "Cho nên tớ cảm thấy yêu đương không đáng sợ vậy đâu."
Lục Lê mới đáng sợ.
Lục Lê còn hay cắn người.
Đáng sợ cực kỳ.
Lục Lê: "......"
Hắn xụ mặt nhớ lại câu tối qua Trình Triều nói với mình.
Khương Nghi và hắn đã mười sáu tuổi rồi chứ không phải sáu tuổi.
Mười sáu tuổi đúng là chẳng có gì hiếm lạ, nhưng mười sáu tuổi có thể làm rất nhiều điều.
Chẳng hạn như Chung Mậu mười sáu tuổi suốt ngày nấu cháo điện thoại với bạn gái, chẳng hạn như Tần Lan mười sáu tuổi thấy Chung Mậu và bạn gái ngày ngày dính nhau cũng muốn tìm bạn gái.
Sắc mặt Lục Lê càng đen hơn, hắn trừng Khương Nghi: "Cậu mà dám yêu sớm thì tớ sẽ mách chú Khương đấy."
Khương Nghi chậm rãi nói: "Ờ."
Lục Lê hờn dỗi với chính mình, sau đó thấy trên chân Khương Nghi bị muỗi chích sưng một cục thì lại hết dỗi ngay, xụ mặt tỉ mỉ xức dầu cho Khương Nghi.
Hắn nhìn bắp chân Khương Nghi gác trên đầu gối mình rồi thúc giục: "Vén áo lên cho tớ sờ lưng xem nào."
Khương Nghi vén áo bên hông lên, Lục Lê sờ soạng, đúng là mò thấy hai vết muỗi cắn.
Hắn vừa xức dầu vừa nói: "Không chịu ăn nhiều vào, sờ tới sờ lui chẳng có lấy miếng thịt. Ngày nào cũng kén ăn......"
Còn chưa nói hết thì hai người đã bị ánh đèn pin sáng quắc rọi vào mặt, thầy chủ nhiệm trường trung học số 1 đứng cách đó không xa đỏ bừng mặt, rõ ràng là tức giận cực kỳ.
Mấy giáo viên bọn họ nhìn quanh sân một vòng, thấy trên ghế vắng đi không ít người thì biết ngay đám học sinh đang tuổi dậy thì này lại nổi loạn, chắc chắn có không ít người lén lút vào rừng cây hẹn hò.
Nhưng ông không ngờ còn có học sinh coi trời bằng vung đến vậy!
Còn nhỏ mà đã vén áo sờ lưng nhau! Đồi phong bại tục, còn ra thể thống gì nữa!
Chủ nhiệm lớp vừa đi tới vừa phẫn nộ quát: "Đứng lại, không được chạy! Có camera đấy nhé! Bên ngoài đông giáo viên lắm, các em mà chạy thì tội tăng thêm một bậc đấy!"
Khương Nghi và Lục Lê mờ mịt liếc nhau rồi đứng sững tại chỗ, nhìn mấy người cầm đèn pin sáng loáng chạy như bay đến chỗ mình.
Mười phút sau.
Trong phòng giáo viên ở căn cứ huấn luyện quân sự, chủ nhiệm trường trung học số 1 bắt được tám người trong rừng cây.
Ba đôi tình nhân, còn có một cặp xức dầu.
Thầy chủ nhiệm đứng trước mặt hai nam sinh nghiêm giọng hỏi: "Xức dầu mà các em phải chạy vào rừng là sao? Trên sân có muỗi, chẳng lẽ trong rừng không có à? Người ta chạy vào rừng hẹn hò, còn các em lại chạy vào rừng xức dầu, các em thấy có lý không hả?"
Làm ông cứ tưởng mình phát hiện được học sinh phạm lỗi gì nặng lắm nên chạy suýt văng giày da.
Kết quả hai nam sinh này lại trốn trong rừng xức dầu!
Đúng là xức dầu theo nghĩa đen, chai còn nằm trên bàn ông kia kìa!