Trong khách sạn, Khương Nghi ngồi trên giường thở dài nói: "Không phải. Tớ đâu muốn cúp điện thoại của cậu."

Lục Lê ở đầu dây bên kia sốt ruột hỏi: "Trong phòng cậu là ai? Sao hắn lại tắm trong phòng cậu? Cậu không biết......"

Lục Lê còn chưa nói hết thì đã nghe Khương Nghi nghiêm trang nhại giọng mình: "Cậu không biết bên ngoài nguy hiểm cỡ nào đâu."

Lục Lê: "......"

Mới tới thành phố A một chuyến đã biết cách cướp lời người ta rồi đúng không?

Khương Nghi nói tiếp: "Đây là ban tổ chức sắp xếp mà, hai người một phòng tiêu chuẩn. Giờ tớ đang ở chung với bạn học trong lớp."

Lục Lê: "......"

Hắn im lặng chốc lát mới hỏi: "Nghĩa là cậu phải ở chung với bạn học cả tuần luôn sao? Trong một tuần đó cậu và bạn học phải ăn chung ngủ chung thi chung à?"

Sớm chiều cận kề, còn dùng chung phòng tắm nữa sao?

Khương Nghi sửa lời hắn: "Không phải một tuần mà chính xác là sáu ngày rưỡi. Chiều ngày thứ bảy tớ về rồi mà."

Lục Lê nghẹn họng: "Có gì khác nhau à?"

Khương Nghi nghiêm túc nói: "Khác chứ. Sáng ngày thứ sáu tớ còn định đi nhặt nhỏ vỏ sò cho cậu nữa."

Lục Lê: "...... Là tên bốn mắt đúng không?"

Khương Nghi: "Tên bốn mắt nào cơ?"

Lục Lê nghiêm giọng: "Có phải bạn học ở chung với cậu là tên bốn mắt kia không?"

Khương Nghi buồn bực nói: "Đừng gọi người ta bừa bãi vậy chứ, người ta có tên đó, tên cậu ấy là Thái Phương."

Lục Lê nghĩ thầm mặc kệ là Thái Phương hay Viên Phương, hắn chỉ muốn biết người cùng ăn cùng ở với Khương Nghi rốt cuộc là ai mà thôi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Lục Lê vẫn hùa theo: "Được rồi, Thái Phương thì Thái Phương, bạn học ở chung với cậu là hắn à?"

Hắn nhớ tên Thái Phương này vẫn luôn sùng bái Khương Nghi, chỉ mới ngồi chung bàn với cậu đã sung sướng quên hết trời đất, giờ ăn chung ở chung tình cảm còn phát triển đến mức nào nữa?

Không đợi Lục Lê nghĩ thêm, Khương Nghi đã trả lời: "Không phải Thái Phương đâu, tớ ở chung với lớp phó cơ."

Lục Lê: "Lớp phó của các cậu tên gì?"

Khương Nghi nói: "Trình Triều."

Trình Triều mới tắm xong đang lau tóc, nghe vậy thì ngước mắt nhìn Khương Nghi.

Khương Nghi ngồi trên giường, hình như đầu dây bên kia nói gì đó nên cậu ngoan ngoãn đáp ứng, tóc đen hơi rối lòa xòa trên mặt, nhìn hết sức ngoan hiền.

Mấy phút sau, Khương Nghi vừa cúp điện thoại thì thấy Trình Triều nghiêng đầu hỏi mình: "Người nhà gọi điện à?"

Khương Nghi nghĩ ngợi rồi khẽ gật đầu.

Trình Triều chậm rãi cười nói: "Người nhà tốt với cậu nhỉ."

Tướng mạo hắn khá tuấn tú, tóc đen hơi ẩm ướt, môi mỏng nở nụ cười, nói xong lại rũ mắt hờ hững lật quyển sách trên tay.

Chẳng hiểu sao Khương Nghi cảm thấy Trình Triều trước mặt tựa như đang cười, mà hình như cũng không phải.

Cậu nghiêng đầu, cảm thấy nhìn người ta chằm chằm không mấy lịch sự nên dời mắt xuống, phát hiện sách Trình Triều đang đọc chẳng liên quan gì đến cuộc thi mà thuộc loại "sách vớ vẩn" thầy cô hay nói.

Khương Nghi thu mắt lại, tự nhủ Thái Phương nói rất có lý, nếu không tính đến kính lọc của Thái Phương dành cho cậu thì người có khả năng lọt vào chung kết cao nhất lớp chính là Trình Triều.

Dù sao Trình Triều cũng có tố chất tâm lý rất mạnh.

Khương Nghi thở dài rồi đi soạn hành lý, soạn xong vốn đã mệt mỏi vì ngồi xe nên leo lên giường ngủ một giấc.

Cậu cứ đinh ninh mình chỉ chợp mắt một lát nên không vặn đồng hồ báo thức, ai ngờ lại ngủ say sưa cả buổi chiều, khi tỉnh lại trời đã sập tối.

Trong phòng khách sạn im lìm, bên ngoài chỉ có ánh hoàng hôn nhập nhoạng sắp tắt, Khương Nghi mở điện thoại ra, phát hiện đã gần bảy giờ.

Trên màn hình có mấy tin nhắn Thái Phương gửi cho cậu một tiếng trước, bảo cậu đến nhà ăn ăn cơm.

Khương Nghi nhắn lại cho Thái Phương, sau khi đứng dậy mới phát hiện Trình Triều không có ở đây, cả căn phòng trống rỗng.

Cậu mang giày rồi cầm thẻ phòng đến nhà ăn lấy hai phần cơm tối.

Lúc về, Khương Nghi thấy Trình Triều đứng trước cửa phòng, một tay xách giá vẽ, một tay đút túi, đôi mắt hơi rũ xuống, khuôn mặt dưới ánh đèn vàng lộ vẻ hờ hững.

Nghe tiếng bước chân, Trình Triều ngước mắt lên mỉm cười nhìn Khương Nghi rồi ôn tồn hỏi: "Về rồi à?"

Khương Nghi vừa xin lỗi vì để hắn đợi lâu vừa quét thẻ phòng mở cửa, Trình Triều đi sau lưng cậu dịu giọng nói: "Không sao."

Khách sạn chỉ cấp một thẻ phòng để khóa cửa và bật điện, Khương Nghi cứ tưởng Trình Triều cũng đến nhà ăn nên mới cầm thẻ ra ngoài.

Kết quả tới nhà ăn chẳng thấy người nào, Khương Nghi đành phải vội vàng lấy hai phần cơm tối rồi vội vàng cầm thẻ trở về.

Ai ngờ vẫn không kịp, Trình Triều đã về trước cậu.

Vào phòng, Trình Triều đặt giá vẽ xuống rồi lại lịch sự hỏi cậu có cần dùng phòng tắm không, nếu không hắn muốn vào tắm, Khương Nghi nói không cần.

Trình Triều cầm quần áo vào phòng tắm.

Khương Nghi để hai phần cơm tối lên bàn, khi Trình Triều tắm xong đi ra thì bảo hắn nếu chưa ăn cơm có thể ăn chung với mình.

Trình Triều đang lau tóc dừng lại một lát, sau đó ôn hòa mỉm cười gật đầu.

Nhưng hắn vẫn không đụng đến phần cơm kia.

Khương Nghi tắm xong ra ngoài, không thấy hộp cơm để trước TV đâu nữa nên cứ tưởng Trình Triều ăn rồi.

Kết quả là hôm sau dọn rác, Khương Nghi phát hiện phần cơm vẫn còn y nguyên kia bị nhét vào thùng rác.

Có lẽ Trình Triều tưởng cậu chẳng ngó ngàng gì đến thùng rác vì dù sao mỗi ngày đều có nhân viên khách sạn quét dọn.

Nhưng Khương Nghi nghĩ Trình Triều có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, sợ thùng rác chưa kịp dọn sẽ làm hắn khó chịu nên chủ động dọn đi, ai ngờ lại phát hiện hộp cơm tối qua mình lấy nằm trong thùng rác.

Nhìn hộp cơm lẳng lặng nằm đó, giờ Khương Nghi mới lờ mờ nhận ra rất có thể chiều qua không phải mình ngủ quá say nên không nghe thấy Trình Triều gọi, mà là Trình Triều hoàn toàn không gọi cậu dậy ăn cơm.

Khương Nghi ngẩn người nửa ngày rồi buộc túi rác lại xuống lầu vứt.

Mấy ngày nay thi đấu, càng ở chung Khương Nghi càng nhận ra Trình Triều có vẻ lạnh nhạt với mình, hình như không ưa cậu cho lắm.

Ở lớp chọn, tính tình Trình Triều ôn hòa nhã nhặn, gặp ai cũng tỏ ra thân thiện nên dù làm lớp phó nhưng các bạn học có việc gì cũng thích tìm hắn hơn, nhân duyên trong lớp cực kỳ tốt, gặp ai cũng nói chuyện được.

Nhưng mấy ngày nay, mặc dù Khương Nghi và Trình Triều ở chung một phòng nhưng chẳng trò chuyện được bao nhiêu câu, đồ đạc phân chia hết sức rạch ròi.

Cho đến một hôm, Khương Nghi đang dọn rác thì bị Trình Triều bắt gặp, dường như hắn chưa kịp phản ứng nên hồi lâu sau mới hỏi: "Mấy ngày nay cậu vẫn luôn dọn dẹp à?"

Khương Nghi buộc lại túi rác rồi khẽ gật đầu, chẳng nói năng gì mà chỉ cầm túi rác xuống lầu.

Ban đầu cậu dọn rác là vì Trình Triều mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng sau đó là vì dì tạp vụ rất hiếm khi xếp túi rác ngay ngắn trong thùng rác.

Có lần Khương Nghi thấy túi rác xộc xệch nên khó chịu hơn nửa ngày, sau đó dứt khoát tự dọn luôn.

Cửa phòng khách sạn bị đóng lại, Trình Triều nhắn tin cho mấy bạn học khác trong lớp hỏi giờ quét dọn phòng khách sạn của bọn họ.

Thời gian quét dọn mà đám bạn học trả lời đều muộn hơn giờ Khương Nghi dọn rác rất nhiều, có mấy bạn học ở chung phòng với Trình Triều biết rõ hắn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nên còn trêu ghẹo vài câu.

Trình Triều nhìn mấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, ngồi trên giường bóp trán rồi thở hắt ra.

Bạn cùng phòng nói cho hắn biết điều kiện vệ sinh của khách sạn này không tốt lắm, quét dọn vừa trễ vừa hết sức qua loa, nước đọng trên bồn rửa mặt và gương không bao giờ lau, thùng rác cũng dọn rất cẩu thả.

Nhưng mấy ngày nay ở đây Trình Triều mắc bệnh sạch sẽ lại hoàn toàn không cảm nhận được, hắn cứ tưởng nhân viên quét dọn kỹ lắm, còn nghĩ mặc dù xếp hạng sao của khách sạn này không cao nhưng nhân viên quét dọn rất tốt, nếu không phải nhân viên thì ai dọn dẹp đã quá rõ ràng.

Trình Triều nhìn sang giường Khương Nghi bên cạnh, chăn mền được xếp chồng lên nhau gọn gàng vuông vức làm người ta hết sức thoải mái.

Chẳng bao lâu sau, Trình Triều nghe tiếng gõ cửa.

Hắn đứng dậy mở cửa cho Khương Nghi, thấy cậu xách túi nhựa đựng một cây kem, trên tay còn cầm một cây khác.

Trình Triều cứ tưởng cây kem trong túi của Khương Nghi là mua cho mình, thế là sau khi mở cửa vẫn không đeo tai nghe để chờ Khương Nghi mở miệng.

Ai ngờ cậu xách túi nhựa ngồi trên giường say sưa ăn kem một mình, chẳng có vẻ gì muốn lên tiếng.

Trình Triều khựng lại rồi giương mắt nhìn Khương Nghi mấy lần.

Bắt gặp ánh mắt Trình Triều, Khương Nghi đang toàn tâm toàn ý ăn kem dừng lại giây lát, liếm môi rồi nghiêm túc hỏi: "Mùi nồng lắm à? Có cần tớ ra ngoài ăn không?"

Trình Triều: "......"

Hắn lắc đầu rồi yên lặng đọc sách tiếp.

Hiếm hoi lắm Khương Nghi mới có dịp không bị Lục Lê quản, nào là ăn kem sôcôla, nào là ngồi máy lạnh, trong túi nhựa còn có một cây kem vị khác nữa, hai chân đung đưa hết sức vui vẻ.

Cho đến khi chuông điện thoại của cậu reo lên.

Khương Nghi đang cầm kem hơi do dự, nhưng thấy tên Lục Lê không ngừng nhảy múa trên màn hình cuối cùng vẫn nghe máy.

Trình Triều vốn định đeo tai nghe lên nhưng nghe Khương Nghi nói thì chợt dừng lại.

"Tớ đang uống nước. Ừm, không ăn kem mà."

Trình Triều quay đầu nhìn Khương Nghi, thấy cậu vừa liếm kem vừa nghiêm túc nói: "Tớ biết rồi, tớ đâu có ăn. Ngày nào tớ cũng ăn cơm hết."

Chẳng biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà Khương Nghi sửng sốt lắp bắp: "Tớ sắp hết dung lượng rồi, không mở video được đâu."

Trình Triều bất giác nhíu mày, chẳng hiểu sao giữa thời đại này vẫn có người kiếm cớ vụng về như vậy.

Quả nhiên người trong điện thoại nói gì đó làm Khương Nghi mắc nghẹn, sau đó hấp tấp nhét túi kem vào hộc tủ đầu giường rồi ném cây kem trên tay vào thùng rác, sau một hồi luống cuống tay chân mới chuẩn bị mở video.

Trình Triều đột nhiên mở miệng: "Khoan đã."

Khương Nghi sắp mở video nhìn sang Trình Triều, tưởng hắn chê mình ồn nên tự giác đứng lên nói: "Để tớ ra ngoài gọi video."

Trình Triều lắc đầu: "Khóe miệng cậu dính sôcôla kìa. Sẽ bị nhìn ra mới ăn kem đấy."

Khương Nghi ngẩn ngơ đưa tay lên sờ, đúng là mò được vết sôcôla, cậu xoa mũi nói mấy câu cảm ơn rồi rút khăn giấy lau sạch miệng, sau đó mới mở video.

Giọng nói trong video vọng ra hết sức rõ ràng: "Há miệng cho tớ xem nào."

Trình Triều khựng lại, nhìn thấy Khương Nghi khẩn trương liếm môi, nghĩ ngợi giây lát rồi nhỏ giọng nói: "Răng tớ gãy rồi. Lát nữa cho cậu xem được không?"

Lục Lê trong video: "......"

Trình Triều trên ghế salon: "......"

Hắn thầm nghĩ hình như lâu nay mình hơi hiểu lầm Khương Nghi rồi.

Hắn cứ tưởng Khương Nghi là con riêng của nhà họ Lục chắc hẳn sẽ tâm cơ thâm trầm, thận trọng từng bước hệt như đứa em trai cùng cha khác mẹ với hắn vậy, chỉ giỏi giả vờ giả vịt.

Nhưng người liên tiếp viện cớ sứt sẹo như vậy thì đây là lần đầu tiên Trình Triều gặp.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Nghi trong ấn tượng của Trình Triều: Thận trọng từng bước, lấy lui làm tiến, tâm cơ thâm trầm.

Khương Nghi trong thực tế: Gãy răng, lở mồm, không há miệng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play