Lục Đình tiếp tục nói khéo: "Hay nói cách khác là, em yêu, em xem cái cây trong góc kia có giống Arno không?"
"......"
Mẹ Lục bên kia im lặng hai phút, sau đó bảo Lục Đình phóng to camera lên.
Trong màn hình, mẹ Lục thấy Arno mặc đồ cây non ngồi xổm trên sàn, bên cạnh là một cậu bé cũng mặc đồ cây non cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, hai mắt cong cong, nắm tay con trai bà lắc đầu qua lại theo tiếng nhạc, trên gò má trắng nõn có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Còn cậu con trai luôn ương bướng của bà giờ đang ngoan ngoãn nắm tay đứa bé kia nghiêm túc lắc đầu theo nhạc, thỉnh thoảng nhìn sang đứa bé bên cạnh còn cười hở răng mèo.
Mẹ Lục bên kia bờ đại dương chậm rãi nói: "Lục Đình."
"Anh lén đánh tráo con trai chúng ta rồi đúng không?"
Lục Đình: "......"
Ông bóp trán nói: "Đâu có."
Nếu một tháng trước ai đó với ông đứa con trai yêu dấu bướng bỉnh cứng đầu kia sẽ có ngày ngồi xổm dưới đất, đầu đội nhánh cây lắc qua lắc lại theo tiếng nhạc như Peashooter trong Plants vs Zombie, Lục Đình cũng sẽ hoài nghi có người đánh tráo con mình.
Mẹ Lục xưa nay luôn sát phạt quyết đoán hít sâu một hơi rồi đau đầu nói: "Tốt nhất anh nên nghĩ xem phải giải thích với ông bà ngoại Arno thế nào đi."
Giải thích tại sao cháu ngoại bảo bối của họ sau khi về nước lại đóng vai một cái cây gật gù đắc ý trong buổi diễn tốt nghiệp.
Lục Đình không trả lời mà ung dung bảo vợ nhìn đứa bé bên cạnh Arno, nói đó là bạn Arno mới quen trong nước.
Mẹ Lục không tin, dù sao Arno cũng chẳng mấy vui vẻ khi về nước, lần trước còn náo loạn bỏ nhà trốn đi, nhưng sau đó bà thấy Arno ngồi xổm trên sân khấu làm cây mãi cũng chán nên nghịch tay đứa bé xinh đẹp bên cạnh.
Cậu bé kia đóng vai cây non hết sức nhập tâm, lâu lâu còn xoay đầu Arno lại rồi nghiêm túc bảo hắn làm cây cho thật giống.
Arno lập tức nghe lời quay đầu lại rồi ngồi xổm trên sàn ngoan ngoãn làm cây non.
Mẹ Lục sửng sốt rất lâu, quả thật bà chưa từng thấy Arno thân thiết với ai như vậy cả.
Trước kia rất nhiều người muốn con mình tiếp xúc với Arno, hy vọng có thể thông qua cậu chủ nhỏ này để tạo dựng quan hệ nhưng Arno không mấy hứng thú, gặp ai cũng chẳng thèm đoái hoài.
Đây là lần đầu mẹ Lục thấy Arno thân thiết với bạn cùng trang lứa như vậy.
Bên kia cha Khương dáo dác tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được Khương Nghi đóng vai cây non.
Ông im lặng mấy giây, nhìn cây non Khương Nghi lắc đầu theo nhạc hết sức vui vẻ thì tự an ủi mình cây non cũng có diễn xuất của cây non chứ bộ.
Con trai ông diễn quả là sinh động như thật, mấy trăm dặm quanh đây không có cây nào giống như Khương Nghi hết.
Cha Khương giơ máy ảnh lên phấn khởi chụp Khương Nghi, kết quả càng chụp càng buồn bực.
Cái cây bên cạnh Khương Nghi cứ dính sát vào cậu, ông muốn chụp riêng con trai cưng của mình trên sân khấu cũng không được nữa.
Thôi kệ đi.
Đợi rửa ảnh xong cắt bớt cái cây kia cũng được.
Cha Khương đắc ý cầm máy ảnh như fan only chụp cây non đáng yêu lắc qua lắc lại không biết mệt mỏi.
Sau khi vở kịch kết thúc, các bạn nhỏ lớp lá xúm lại ăn bánh kem.
Khương Nghi ngồi trên ghế, bên cạnh là Tống Tử Nghĩa rưng rưng nước mắt, đau lòng hỏi cậu sau này sẽ học trường nào, có còn gặp lại nhau nữa không.
Khương Nghi cũng buồn bã sụt sịt một cái rồi an ủi sau này nhất định có thể gặp lại mà, Tống Tử Nghĩa bịn rịn tặng cậu một bộ xếp hình.
Khương Nghi còn nhớ cậu bạn cùng đội xe lửa với mình thích vẽ tranh nên tặng Tống Tử Nghĩa ba mươi sáu cây bút màu, Tống Tử Nghĩa cảm động đến nỗi nước mắt rơi lã chã, nói bộ bút màu lần trước vẫn chưa nỡ dùng.
Giờ có hai bộ thật sự quá tốt rồi, rốt cuộc hắn cũng nỡ dùng một bộ.
Arno lâu nay luôn ngó chừng bút màu của Tống Tử Nghĩa mỗi giờ mỗi khắc: "......"
Ngày nào hắn cũng tự hỏi bao giờ Tống Tử Nghĩa mới xài hết bộ bút màu Khương Nghi tặng, kết quả Tống Tử Nghĩa lại nói cho hắn biết bộ bút màu lâu nay dùng là đồ giả.
Vậy Tống Tử Nghĩa suốt ngày ôm bút giả khoe khoang trước mặt hắn làm gì chứ???
Arno tức nghẹn, nhớ lại trước đây mình cứ nhìn chằm chằm bộ bút màu kia thì điên tiết chọc chọc bánh kem trong chén giấy.
Tống Tử Nghĩa đau lòng thấy Arno hoàn toàn chẳng có vẻ gì là buồn rầu thì ngờ vực hỏi Arno sao không buồn, mẹ hắn nói tốt nghiệp xong các bạn học phải xa nhau.
Arno thích Khương Nghi như vậy mà sao không buồn chút nào cả?
Arno đắc ý bảo hắn giờ Khương Nghi đã là vợ mình rồi, hai người sẽ không xa nhau đâu, chờ hắn tìm được vợ thật rồi mới tách ra.
Tống Tử Nghĩa khóc tèm lem nước mắt nước mũi lập tức ngây người.
Lục Đình ngồi cạnh Arno và cha Khương đang lau miệng cho Khương Nghi phá lên cười ha ha, hiển nhiên là thường xuyên nghe thấy câu này nhưng chỉ xem như lời nói trẻ con nên cũng chẳng để ý.
Trước khi buổi tụ họp ăn bánh kem và trao đổi quà náo nhiệt kết thúc, Khương Nghi nhận được không ít quà, thậm chí còn có mấy bạn nữ đưa cho cậu một con búp bê.
Khương Nghi biết mấy bạn nữ kia là đối tượng trọng điểm chăm búp bê mà trước đó Arno hay chăm chú quan sát, búp bê cũng là tặng cho Arno.
Vì bình thường Arno luôn nghiêm mặt nên các bạn nữ ngại đưa búp bê cho hắn, thế là giao lại cho Khương Nghi, còn nhiệt tình cổ vũ Arno thích búp bê đừng từ bỏ sở thích của mình.
Khương Nghi cảm động hết sức, vui mừng cảm thấy Arno đã thật sự hòa nhập vào lớp lá, là một thành viên của lớp rồi.
Nhưng khi Arno nhìn thấy búp bê Barbie tóc vàng mặc váy thì hơi xụ mặt.
Khương Nghi nhét búp bê vào ngực hắn rồi nghiêm túc dặn Arno giữ cho kỹ.
Arno nhếch miệng lẩm bẩm đã có một búp bê lớn rồi giờ lại có thêm một búp bê nhỏ nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy Barbie tóc vàng.
Sau buổi diễn tốt nghiệp, trên đường về Lục Đình nhận được tin dự án xảy ra vấn đề, vì tối nay phải dự buổi diễn nên ông đã gác công việc lại, giờ không thể không về công ty xử lý được.
Lục Đình cứ tưởng Arno sẽ buồn lắm, dù sao cũng chẳng có đứa trẻ nào vui khi cha mẹ mình thường xuyên tăng ca đến tối mịt cả, ai ngờ hai mắt Arno sáng lên rồi hỏi ông bằng tiếng Anh có phải chú Khương cũng tăng ca theo ông không.
Nếu chú Khương cũng tăng ca thì hôm nay Khương Nghi có thể ngủ chung với hắn rồi!
Lục Đình nói đúng vậy, thế là lập tức trông thấy Arno hớn hở giục ông mau tăng ca đi, coi chừng đến muộn sẽ bị thất nghiệp đấy.
Lục Đình: "......"
Bên cạnh ông là cha Khương đang lái xe, cha Khương cũng nói với Khương Nghi ngồi ở ghế sau đêm nay mình phải tăng ca, Khương Nghi nhẹ giọng nói ba ba vất vả rồi, ba ba cố lên, ba ba về sớm chút nha.
Ngọt ngọt mềm mềm, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Còn con trai mình thì tràn đầy mơ ước sau này tối nào mình cũng tăng ca, hí hửng đến nỗi cười hở răng mèo.
Lục Đình tê tái cõi lòng.
Hơn chín giờ đêm, trước khi Arno dẫn Khương Nghi xuống xe, Lục Đình dặn dò Arno ban đêm đi ngủ đàng hoàng một chút, không được làm Khương Nghi khóc, nếu không sau này đừng hòng ngủ chung với Khương Nghi nữa.
Cha Khương vội xua tay nói không sao không sao, trẻ con chơi đùa đừng để ý làm gì.
Arno nắm tay Khương Nghi gật đầu lia lịa, không kịp chờ đợi dẫn cậu vào cổng.
Quản gia mỉm cười theo sau hai đứa bé, bảo Arno dắt Khương Nghi đi chậm một chút kẻo ngã.
Trong buổi diễn tốt nghiệp, mặc dù Khương Nghi và Arno đóng vai cây non nhưng trên mặt vẫn phải trang điểm, sau khi lên lầu chuyện thứ nhất là bị quản gia đưa đi tắm rửa.
Trong phòng tắm, Khương Nghi ngoan ngoãn ngồi trong bồn để Arno xoa bọt lên tóc, quản gia và người hầu bất đắc dĩ đứng một bên nhìn cậu chủ nhà mình tóc dính đầy bọt phấn khởi gội đầu cho Khương Nghi.
Khương Nghi hắt hơi một cái làm bọt trên đầu bay lên, suýt nữa thì lọt vào miệng Arno.
Arno nghiêm túc bảo cậu đừng nhúc nhích.
Khương Nghi lập tức khẩn trương ngồi thẳng lại với cái đầu đầy bọt.
Sau khi xả tóc cho Khương Nghi, cậu lại xung phong gội đầu cho Arno.
Khương Nghi ngồi trên ghế nghiêm túc xoa tóc vàng của Arno, thấy Arno hệt như chú chó bự nghiêng đầu nhìn mình lom lom.
Nửa tiếng sau, hai đứa trẻ chơi chán định quấn khăn tắm ra ngoài, thế là quản gia xách hai tay hai nhóc bỏ vào bồn tắm lại cho sạch.
Tắm xong Khương Nghi mặc áo ngủ màu sữa, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, ôm gối nhỏ theo Arno leo lên giường.
Arno phấn khích vô cùng.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Arno: Lần đầu ngủ chung với vợ