Giang thành, Cố gia.
Một chiếc xe dừng lại trước cổng, Cố Thịnh bước xuống, toàn thân đều lành lặn không có gì bất thường.
Bảo vệ nhìn thấy hắn không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, cung kính cúi đầu, đứng thành hai hàng chào hỏi.
“Cung nghênh ông chủ trở về.”
Choang...
Chai rượu quý hiếm được ủ gần một trăm năm trên tay của Trần Minh Trí cứ vậy mà rơi xuống đất.
Làm sao có thể? Chuyện này không phải là sự thật
Rõ ràng chính mắt bọn họ đã nhìn thấy toàn bộ khu đất trống đó nổ tan tành.
Cố Thịnh ở giữa biển lửa, căn bản không cách nào thoát ra được chứ đừng nói sống sờ sờ đứng ở nơi này mà không hề có bất kỳ vết thương nào?
Hai chân Trần Minh Trí đã mất cảm giác từ lâu giờ lại có cảm tưởng như run lên, tay đẩy xe lăn cũng không vững, thân người suýt chút nữa cũng lảo đảo ngã xuống đất.
Cố Thịnh đi đến, một tay đè lên vai của Trần Minh Trí chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.”
“Vì sao?”
Một câu hỏi rất hay, đáng tiếc lại không có câu trả lời.
Mạng của hắn nếu dễ dàng lấy được như vậy thì người đứng đứng ở đây ngày hôm nay đã không phải hắn.
Cố Thịnh nhấc chân, đi thẳng về phía phòng hội nghị.
Phòng hội nghị của Cố gia khá lớn, đủ sức chứa cho cả một bữa tiệc mấy chục người loại nhỏ, lúc này lại chỉ có vài người lẻ tẻ đứng bên trong nên trông khá hiu quạnh.
Ba vị cổ đông tầm trung của Cố thị cùng Cố Lam Hi và Nhã Lan nâng lên ly rượu ăn mừng.
Đám người này trước đây ở Cố thị luôn lấy danh nghĩa là cổ đông bòn rút tiền của công ty để vụ lợi cá nhân.
Cố Mục niệm tình là anh em xưa, không truy cứu trách nhiệm, chỉ thường xuyên nhắc nhở nhưng Cố Thịnh thì khác, hắn tước bỏ đi quyền lợi của bọn họ, hàng tháng chỉ chia cho bọn họ tiền hoa hồng, dẫu vậy thôi cũng đủ để bọn họ sống sung túc hết phần đời còn lại.
Nhưng bản tính của con người vốn chính là tham lam, Nhã Lan cũng là lợi dụng điểm này mới ở một bên âm thầm khiêu khích, dùng cái lợi để dụ dỗ, sau đó dùng số tiền lớn mua lại tổng cộng mười phần trăm cổ phần trong tay bọn họ.
Cộng với bảy phần trăm hắn đang nắm giữ, hai phần trăm của bà ta và mười phần trăm trong tay của Cố Văn Khải nữa là đã đủ hai mươi chín phần trăm.
Cố Thịnh đã chết, kẻ có cổ phần nhiều nhất cũng chính là lão già Cố Mục với ba mươi phần trăm cổ phần, đứng thứ ba là chồng bà với mười lăm phần trăm trong tay.
Cả Cố thị lớn như vậy cũng chỉ còn lại một người thừa kế là Lam Hi, chức vị chủ tịch không truyền cho nó thì còn ai vào đây nữa?
Lão già kia có không phục, có hận bọn họ đến cỡ nào thì cũng đâu thể tự tay giết chết con cháu còn lại duy nhất của Cố gia để trả thù cho cháu trai quý báu kia của lão được.
Kẻ thắng cuộc giờ phút này đã được định đoạt rồi!
Khúc Lâm cầm lấy ly rượu vang đỏ đứng dựa vào tường, ánh mắt thi thoảng lại mất kiên nhẫn liếc đảo về phía cửa ra vào ở đối diện.
Sao lại lâu vậy chứ? Chân cô mỏi rã rời rồi đấy này!
Cố Lam Hi và Nhã Lan đứng ở trung tâm buổi tiệc, gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết, nụ cười trên môi không khép được lại.
Trong khi tất cả đang vui vẻ cười nói thì cánh cửa đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Trần Minh Trí ngồi trên xe lăn, tay cầm theo một chai rượu quý đi vào.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu người đẩy xe cho hắn không ai khác mà là kẻ đáng lẽ đã phải nổ banh xác từ hôm qua, Cố Thịnh.
Tất cả đổ đồn ánh mắt về phía đó, gương mặt ai cũng tái mét không còn giọt máu, chỉ có Khúc Lâm không hề tỏ ta ngạc nhiên chút nào, cầm lên ly rượu dốc cạn một hơi như đang chúc mừng.
Tô Nhu bên kia hai mắt hoa si, cầm lấy thỏa thuận trên bàn tranh công đi đến: “Cậu chủ, hồ sơ của cậu.”
Cố Lam Hi và Nhã Lan kinh ngạc chỉ tay vào mặt bọn họ không dám tin.
“Cô...!Các cô...!Sao lại...”
Tô Nhu chống tay vào eo, chế giễu nhìn bọn họ: “Sao thế? Có gì đáng ngạc nhiên lắm sao?”
Bộ đầm trắng tinh khôi làm cho hành động có phần ngây thơ này của Tô Nhu càng thêm phần bắt mắt, khiến cho cô ta thoạt nhìn giống như một cô công chúa nhỏ có chút điêu ngoa tùy hứng.
“Tất cả những chuyện này đều do mày một tay dựng lên có đúng không?” Nhã Lan chỉ tay về phía của Cố Thịnh, tựa như phát điên xông đến.
Bảo vệ nhanh chóng đi đến chế ngự bà ta xuống đất, đặt cùng với Cố Lam Hi đã bị trói lại.
Ba vị cổ đông thấy tình hình không ổn, vội vã bò đến dưới chân của Cố Thịnh, không chút mặt mũi cúi đầu xin tha: “Cố Thịnh.
Chúng ta nhất thời tham lam chứ không có ý xấu.
Nể tình ân nghĩa bao năm, cháu hãy tha cho chúng ta đi.
Chúng ta hứa lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.”
Đoàng...
“Bộ dạng thành khẩn như vậy thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Chỉ có điều lời xin lỗi có phải hơi muộn rồi không?” Tô Nhu rút ra khẩu súng bên hông, ngắm ngay đầu của một trong số ba kẻ đó bắn ra một viên đạn, gương mặt thiên thần nháy mắt biến thành ác quỷ.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đến cả Cố Thịnh vẫn chưa kịp trở tay thì người kia đã ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Khúc Lâm ở gần nhất, hất chân đá bay khẩu súng trên tay của cô ta ra xa, giận dữ quát lên: “Cô đang làm cái gì vậy hả? Tại sao lại giết người?”
Cố Thịnh híp mặt, túm lấy cổ áo của hai người còn lại bị dọa đến ngất xỉu trên đất cho bảo vệ, đi thêm một bước nữa, con dao trên tay phóng thẳng về cửa sổ, cắt đứt dây treo làm rèm cửa trượt xuống, che mất hoàn toàn tầm nhìn của lính bắn tỉa.
“Không hổ là người đàn ông mà em nhìn trúng.
Anh đoán ra được từ bao giờ?” Tô Nhu ngắm nghía bàn tay đỏ lên vì bị Khúc Lâm đá trúng khi nãy, ánh mắt say đắm nhìn Cố Thịnh không rời.
Thái độ dửng dưng của Tô Nhu khiến tất cả những người khác trong phòng phải chú ý theo.
Cô gái này thật đáng sợ, máu tươi của người cô ta vừa giết vẫn còn dính trên bộ váy trắng tinh, ấy vậy mà cô ta không hề tỏ ra áy náy chút nào.
“Ninh Nhu - đại tiểu thư của Ninh gia, cô tiếp cận tôi rốt cuộc có mục đích gì?”
Ninh gia? Là Ninh gia mà bọn họ biết sao?
Khúc Lâm nghe được thân phận thật của Tô Nhu có hơi ngạc nhiên nhưng phần lớn lại cảm thấy khinh bỉ, phe phẩy chiếc quạt không biết lấy từ đâu trên tay, cười khẩy: “Ninh gia vậy mà có một kẻ biến thái như cô, không biết nên vui hay nên buồn nữa.”
Cố Lam Hi và Nhã Lan khó tin nhìn về phía của Tô Nhu, bọn họ không ngờ được thân phận của cô gái này lại cao quý như thế.
Ninh gia là gia tộc lâu năm, gia chủ đời trước là Thung tướng có công lớn với quốc gia.
Con cháu của ông sau này tuy không xuất sắc nhưng cũng nắm giữ những vị trí nhất định trong quân bộ, phải gọi là quyền thế ngập trời.
Tô Nhu không thèm để ý đến ánh mắt của kẻ khác, chỉ một mực dừng lại trên người của Cố Thịnh, nói ra nghi vấn trong lòng: “Anh phát hiện ra em từ lúc nào? Nếu nhớ không nhầm thì em không làm gì vượt quá giới hạn mới đúng.”
Khúc Lâm: “...” Nếu cô ta không làm gì vượt quá giới hạn thì trên đời này đã không có thứ gọi là giới hạn.
Phải biết lúc cô lén lút vào trong phòng của Tô Nhu, nhìn thấy đống đồ chất đầy dưới gầm giường đã sốc đến cả ngày hôm đó không có tâm trạng để ăn cơm.
Tất cả chỗ đó đều là thứ Cố Thịnh bỏ đi trong mấy năm gần đây, từ quần áo đến giày dép, thậm chí còn cả quần lót.
Dù sau này đôi bên hợp tác, cô cũng đáp ứng giữ kín bí mật này cho cô ta thì mỗi khi nghĩ lại vẫn thấy không rét mà run.
Đấy là còn chưa kể đến khi đó cô chỉ cho Tô Nhu là một người hâm mộ Cố Thịnh cuồng nhiệt nên hành vi có chút không bình thường, giờ biết được thân phận thật của Tô Nhu, đáy lòng không khỏi cảm thấy cách ứng và sợ hãi.
“Kể từ khi cô đổi thuốc tránh thai của cô ấy.” Cố Thịnh đáp lời.
Tô Nhu bật cười, không phải là nụ cười thất vọng mà là cười điên cuồng một cách vui vẻ.
Cố Thịnh chung quy vẫn là Cố Thịnh, quan sát thật tinh tế.
Kiều Hạ Linh là bác sĩ, nếu chỉ đổi thuốc ngoài tiệm chắc chắn sẽ bị phát hiện nên cô đã thuê người làm giả viên vitamin tổng hợp cho giống nhất có thể để tráo đổi.
Với tính cách của Cố Thịnh, nếu biết tình nhân trên hợp đồng giám lén lút có thai nhất định sẽ nổi trận lôi đình đuổi người.
Lần cô âm thầm lấy đi bao cao su ở nhà trọ rách nát kia cũng thế.
Sau khi Kiều Hạ Linh có thai, cô chỉ cần tạo dựng một vụ tai nạn nho nhỏ tiễn hai mẹ con bọn họ về trời cùng với Ninh Mộ Tuyết đã chết từ hai mươi năm trước là xong chuyện.
Ai dè Cố Thịnh lại nảy sinh tình cảm không cần thiết với Kiều Hạ Linh khiến cho cô không thể không thay đổi kế hoạch, cùng với Khúc Lâm hợp tác dựng lên màn kịch này.
Nhưng không sao, tuổi của Kiều Hạ Linh sau ngày hôm nay vẫn sẽ vĩnh viễn dừng lại ở con số hai mươi hai mà thôi.