Rè...rè...
Bộ đàm được kết nối, nhìn người con gái bản thân tâm tâm niệm niệm suốt bao năm đứng cạnh một người đàn ông khác, Lăng Cảnh nhíu mày không vui, điếu thuốc trong miệng phì phò làn khói trắng, che dấu đi một phần gương mặt ác liệt của hắn.
“Lâu rồi không gặp.” Khúc Lâm lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía đám người mang theo một tầng khiêu khích nhàn nhạt.
David huýt sáo, rút ra khẩu súng ở dắt ở sau lưng, mở chốt, có phần tùy hứng bắn ra một viên đạn.
Choang...
Cửa sổ bằng kính vỡ nát thành từng mảnh, dọa đám người cảnh vệ bên ngoài sợ hãi cúi đầu, run run cầm súng lên tự vệ.
“David, anh làm vậy sẽ dọa chạy mấy bạn nhỏ của tôi đấy!” Khúc Lâm cầm lấy bộ đàm, vuốt ve bộ móng mới màu bạc trên tay, gác chân lên bàn, đáy mắt liếc về phía màn hình, nở nụ cười sắc lạnh cảnh cáo.
Bạn nhỏ?
Ninh Mạc Hàn bên cạnh giật giật khóe miệng, xoa đầu thầm nghĩ: “Bạn nhỏ trong miệng của cô ta sẽ không bao gồm cả hắn đấy chứ?”
David nhún vai ghét bỏ: “Mấy bạn nhỏ này của cưng cũng nhát gan quá rồi đấy! Nhìn đi, mới có thế đã sợ tè cả ra quần, đứng còn không vững, vậy tí nữa súng thật đạn thật thì chả phải chưa tụt huyết áp đã ngất à?”
Nói xong còn liếm môi, tham lam nhìn Khúc Lâm, thích thú cầm khẩu súng trên tay: “Chi bằng bé Lâm xuống chơi cùng chúng ta đi, dù sao đều là bạn cũ.

Anh đây không...”
Mùi dấm chua nồng nặc từ phía sau bay đến, David dựng đứng tóc gáy, giật thót quay đầu, đối diện với đôi mắt giống như muốn giết người của Lăng Cảnh, khiêu khích nở nụ cười, nhưng bộ dạng cà lơ phất lớ khi nãy đã được hắn thu lại, nghiêng chỉnh đứng thẳng.
“Không nói nhiều, mau thả người đi.

Ông nội các người còn cần về đi ngủ.” Sau đó chỉ vào vài mụn nhỏ ở hai bên cánh mũi, thương tâm giơ súng chỉ trích: “Nhìn thấy chưa, đều tại mấy người mà gương mặt xinh đẹp của tôi sắp biến thành ông chú xấu xí rồi này.”

Lăng Cảnh: “Mẹ nó, sao cậu không nói luôn bảo bối thật tổn thương đi cho nó đủ bộ?”
David chớp mắt, xoa cằm suy ngẫm, một lúc sau hai mắt phát sáng, vỗ vai Lăng Cảnh khen ngợi: “Cái này cũng được đó, lần sau có cơ hội anh mày sẽ thử, đảm bảo hốt được một đám người hâm mộ cho coi.”
Lăng Cảnh: “...”
Tập thể đàn em che mặt, không cần ai nhắc nhở, cùng quay đầu 180 độ, cười thành tiếng thật lớn, cười xong sau đó mới đồng loạt quay lại.
Ninh Mạc Hàn quay sang, nháy mắt ra hiệu với Khúc Lâm.
Hắn từ trước đến giờ chưa gặp trường hợp nào cứu người như thế này, rồi không biết là đến cứu nguy hay là đến tấu hài nữa.
Khúc Lâm nheo mắt cảnh giác, bàn tay dưới ngăn bàn nhanh chóng gửi một tin nhắn khẩn cấp.

Ninh Mạc Hàn cảm nhận được độ rung trong túi quần, quay đầu nhìn Khúc Lâm, chỉ thấy cô ta khẽ gật đầu.
“Cái tên mặt trắng vừa nhìn liền biết là tên yếu sinh lý bên cạnh cô là ai thế? Khúc Lâm, lão đại không đáp lại cô không phải vẫn còn Lăng Cảnh sao? Cớ gì lại tìm một tên như vậy, lại còn dám ngang nhiên liếc mắt đưa tình, sợ cả thế giới không biết hai người chân trong chân ngoài à?”
Đám thủ vệ bên ngoài ba mặt nhìn nhua, tay cầm súng rung rung, cố nén cười.

Tên này không mở miệng thì không sao, mở miệng một cái quả thật muốn tức chết người.
Quay sang nhìn vẻ mặt âm trầm của Lăng Cảnh, David chỉ sợ thế giới chưa đủ loạn đổ thêm dầu vào lửa: “Nhanh.

Anh bạn, rút súng, bắn vỡ đầu hắn, mỹ nhân sẽ là của anh.”
Lăng Cảnh: “...” Hắn đáng lẽ nên phản đối ngay từ đầu khi Cố Thịnh đề nghị đưa tên này theo.
Tổn thương địch một nghìn thì bên mình nhẹ cũng phải tám trăm.
Ninh Mạc Hàn hùng hổ nhìn David, tay cầm súng rung lên tức giận, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị David cặn họng: “Dừng.

Nếu mày muốn chửi, tao bồi tới cùng.

Anh em đâu, cầm đến.”
David hắt cằm, đàn em nhìn nhau, vẻ mặt giống như nuốt phải ruồi bọ.
Bọn hắn hiện tại về lấy khăn che mặt lại có được không?

“Mau lên trước đi tao cho mông tụi mày ăn một viên nhụy hoa màu vàng.”
Ninh Mạc Hàn đen mặt, cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều phải đảo lộn, thế giới quan như mở ra một cánh cửa mới hoàn toàn.
“Này cậu em, đang nghĩ lung tung cái gì thế?”
Ninh Mạc Hàn theo bản năng lắc đầu rồi lại cảm thấy mất mặt, trừng mắt nhìn lại hắn.
David khó hiểu quay sang, Lăng Cảnh ngay lập tức cầm súng dí vào đầu hắn cảnh cáo: “Nếu anh còn mở miệng, nhụy hoa từ mông của bọn nó sẽ chuyển dời vị trí đấy!”
Ninh Mạc Hàn: “...” Thì ra nhụy hoa mà tên kia nói chính là đạn à?

Vậy mà hắn cứ tưởng...
Đàn em kéo theo dàn loa xịn sò mới được tháo rời từ quán bar đi đến, thành thạo lắp ráp, sau đó cung kính đưa micro đã được kết nối cho David.
Đoàng...
Dàn loa bị Khúc Lâm dùng súng ngắn bắn thủng một lỗ.
“Dừng lại mấy trò này ở đây thôi.

Câu giờ cũng cần phải có giới hạn chứ!”
David thấy kế hoạch bị đổ bể, nhún vai nhìn Lăng Cảnh lên tiếng trách cứ: “Đều tại anh cả đấy, không chịu phối hợp gì cả.

Hiện tại bị phát hiện ra rồi kia kìa, bảo bối còn chưa được hát đâu.”
Lăng Cảnh nín giận, “Xong việc hóa đơn tính trên đầu tôi là được.”
“Anh em tốt.

Vậy tôi đây không khách khí nữa.”
Không thể nói, tên này mặc dù miệng tiện, tính tình thối nát, thích chiếm tiện nghi ra thì những thứ khác coi như tạm chấp nhận được, đặc biệt là khi hắn ta nghiêm túc lên so với ai đều điên cuồng hơn rất nhiều.

Thậm chí nếu xét về độ liều mạng thì chỉ thua kém duy nhất Cố Thịnh.
...
“Bên dưới hình như bắt đầu xảy ra tranh chấp rồi!” Hai bên bảo vệ chụm đầu vào nhau bàn tán.
“Không phải chứ? Con tin vẫn nằm trong tay chúng ta, bọn họ vậy mà dám ra tay hả?”
Tên kia len lén nhìn xung quanh, thấy không có ai mới ghé vào tai tên còn lại nói nhỏ: “Mày thì biết cái gì mà nói? Cố Thịnh chính là một tên điên, hắn dám đổ xăng khắp khu vực giao dịch, cầm lửa đốt để ép ông chủ giao người.

Giờ bên đó đang loạn thành một đoàn kia kìa.”
“Hắn không phải điên rồi chứ?”
“Xuy! Hắn điên thì có ích gì? Bọn đàn em của hắn đánh vào đến đây, căn bản không coi tính mạng của cô ta ra gì, có khi còn mong cô ta chết sớm ấy chứ.

Vậy thì trên đời không có ai có thể trở thành điểm yếu của ông chủ bọn họ rồi!”
Tên còn lại lia lịa gật đầu.
Trong phòng, Kiều Hạ Linh nghe hết tất cả, tay đầy mồ hôi, tự trấn an bản thân rằng đây chỉ là một phần trong kế hoạch nhưng lại không nhịn được lo lắng.

Việc Khúc Lâm bắt được cô và chú Trương đã lệch đi một bước lớn, vậy nếu Cố Thịnh không ấn theo kế hoạch ban đầu không phải là...
Không được, dù bằng bất kỳ giá nào cô cũng phải trốn ra.

Lăng Cảnh và David đối với cô không tồi nhưng nếu việc liên quan đến tính mạng của Cố Thịnh, nếu giết cô để anh ấy an toàn, bọn họ dù có chết cũng nhất định sẽ làm.
Còn cả Khúc Lâm nữa, cô ta chưa đưa cô ra làm tấm khiên, không phải vì còn giá trị lợi dụng mà là vì biết đã hết giá trị nên không thèm dùng.
Cho nên cách duy nhất hiện giờ là phải trốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

Phải đến chỗ của Cố Thịnh ngăn anh ấy lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play