Ha...!Ha...
Cô có nên cảm thấy vinh hạnh không đây?
Kiều Hạ Linh nhoẻn miệng cười, dè dặt ngồi lên giường, cầm lấy tấm khăn trải giường trắng đốc lên, chắn ngang tầm mắt của Cố Thịnh, nhanh tay cầm lấy chìa khóa chạy đến cửa phòng.
Cạch...
Rầm...
Cánh cửa vừa hé ra một chút đã bị người phía sau dùng lực đóng sập lại.
“Tính đi đâu thế bảo bối?” Cố Thịnh một tay chống cửa, một tay giữ chặt lấy eo cô tra hỏi.
Kiều Hạ Linh giãy giụa, trừng mắt nhìn hắn.
“Thả ra.”
“Không định giả vờ nữa?” Cố Thịnh chôn mặt vào cổ cô, hít sâu một hơi.
Ở góc cạnh Kiều Hạ Linh không thấy được, một đôi mắt hàm chứa dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đang âm thầm nhìn cô không dứt.
Bao năm rồi, hắn cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính ngắm nhìn cô như vậy chứ không phải ở trong tối âm thầm tính kế.
Từ trước đến nay, phụ nữ muốn leo lên giường hắn chưa bao giờ thiếu, từ thiếu nữ ngây thơ trong sáng đến gương mặt quyến rũ tinh anh, đủ mọi loại hình, nhưng tất cả đều không so được với một móng tay của người này.
Cô tùy hứng, ngây thơ, trong sáng hay là quyến rũ, tinh anh và mưu mô, tất cả đều làm hắn say mê đến điên cuồng.
Là nhóc con này từ mười năm lăm trước đã đánh cắp trái tim hắn, khiến cho nó không thể chứa thêm bất kỳ người nào.
Bé mèo nhỏ hung dữ chỉ cao đến ngang hông đứng ra bảo vệ hắn năm nào giờ đã lớn, xinh đẹp hơn, cũng hung dữ hơn trước nhiều lắm.
Và cũng chỉ có em ấy mới có thể đánh thức con quỷ ngủ say trong hắn, khiến cho nó trở nên điên cuồng, mê muội và điên dại.
“Hừ! Trước kia còn tưởng Cố tổng thế nào, hóa ra cũng không khác gì với đám đàn ông tầm thường ngoài kia.”
Cố Thịnh chấm dứt hồi tưởng, thu lại ánh mắt, nâng cằm của Kiều Hạ Linh lên: “Đổi lại là em, thứ mình thích ăn nhất đưa đến tận miệng thì có thể bỏ qua được sao?”
Ánh mắt đó quá mức trắng trợn, không kiêng nể nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng cứ như thật sự muốn nuốt trọn cô vào trong bụng.
Kiều Hạ Linh nuốt một ngụm nước bọt, hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, bàn tay linh hoạt như rắn nước đưa lên, vuốt ve cơ ngực rắn chắc của nam nhân, không hề báo trước mà giật bung áo sơ mi.
Cơ ngực màu đồng của Cố Thịnh hiển hiện trong không khí, ngón tay của Kiều Hạ Linh lại không yên phận, đẩy nhẹ một cái khiến hắn ngã xuống giường.
Cô chầm chậm bước đến, đôi môi hồng nhuận mê người bị cô dùng răng cắn nhẹ, ngại ngùng cùng táo bạo dường như chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng, bất kỳ khi nào cũng có thể phá vỡ.
“Anh muốn lên giường với tôi?” Đối mặt với gương mặt mang đầy tiếu ý của nam nhân thì nét tươi cười trên mặt của Kiều Hạ Linh đột nhiên hằm xuống, cô nhướng mày, hất cằm kiêu hãnh: “Có điều bổn cô nương hiện tại không có hứng.”
Nói xong liền xoay người vào trong nhà tắm, mặc quần áo chỉnh tề, không thèm liếc nhìn người đang nằm ăn vạ trên giường lấy một cái.
Cố Thịnh bật cười, nụ cười sảng khoái và vui vẻ.
Không sai mà, mèo nhỏ vẫn như ngày nào, rõ ràng lúc nào cũng giả vờ yếu đuối nhưng chỉ cần chọc một cái liền xù lông, giơ nanh múa vuốt.
Thật là đáng yêu chết đi được.
Nam nhân nhổm người ngồi dậy, lấy từ trong túi quần ra hai tấm vé cẩn thận chải chuốt rồi lại đút vào.
Vẫn là giải quyết một số chướng ngại làm người ta gai mắt thì hơn, rồi còn về dỗ bé mèo nhà hắn nữa.
Nhóc con nhà hắn mà giận lâu thì khó dỗ lắm.
Cố Thịnh về phòng thay một bộ quần áo mới, đen tuyền từ đầu đến chân.
Ra đến cổng chính, khí thế cả người đã hoàn toàn thay đổi, trở nên âm u và lạnh lẽo.
Mạc Nhan mở cửa, Cố Thịnh ngồi vào trong xe, ra lệnh xuất phát, theo sau là ba chiếc xe khác có kiểu dáng giống y hệt.
Dừng lại trước một khu ổ chuột đổ nát, ba người, bao gồm Mạc Nhan, Đình Thủy và Cố Thịnh đi xuống, đám người còn lại thì đứng ở bên ngoài cảnh giới.
Đi vào bên trong, dưới ánh đèn lờ mờ dãy hành lang dài cũ nát, sâu không thấy điểm cuối dần lộ ra, cả đoạn đường vô cùng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng giày da va chạm với sàn nhà, chưa được bao lâu, bóng người đã bị bóng tối của nơi này bao phủ.
Không biết đã đi bao lâu, trước mặt xuất hiện một cánh cửa gỗ mục rữa, Đình Thủy đưa tay đẩy ra, ngay lập tức tiếng chuột kêu lít nhít điếc óc truyền đến khiến người ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Căn phòng này khác hoàn toàn với dãy hành lang bên ngoài, tuy vẫn là một đống đổ nát nhưng gọn gàng và sáng sủa hơn nhiều.
Chính giữa căn phòng là một chiếc đèn chùm cỡ lớn, ánh sáng của nó khiến căn phòng ấm áp hơn hẳn.
Ngay dưới đèn chùm, một người đàn ông bị trói chặt vào ghế, đôi môi khô nứt do lâu ngày không được uống nước cùng với gương mặt tiều tụy chỉ còn lại da bọc xương, hai bên là hai quầng thâm mắt sâu hoắm thâm thì, chứng tỏ người này đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Thịnh thì hai mắt tối sầm, sự sợ hãi bủa vây khiến cơ thể bị trói chặt trên ghế bởi dây thừng không ngừng giãy giụa.
Nam nhân ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hai chân vắt lên nhau, không chút cảm xúc nhìn chằm chằm.
Ở nơi bóng đèn không chiếu đến, những đôi mắt đỏ rực, đói khát của lũ chuột cống bị nhốt lâu ngày đang chăm chú nhìn bọn họ.
Sự thèm thuồng và đói khát khiến cho nước dãi của chúng chảy xuống tạo thành một vũng nước nhỏ.
Cố Thịnh ra hiệu, Mạc Nhan lẳng lặng đến bên cạnh thả một con ra, cầm lấy gáy của nó, sau đó vứt đến bên chân của Mục Hải.
Ông ta sợ hãi, điên cuồng tránh đi nhưng con chuột bị bỏ đói quá lâu nhìn thấy thịt tươi sống liền bất chấp tất cả, há ra hàm răng sắc nhọn, giữ chặt lấy ống quần của ông ta không buông.
“Bọn chúng nhớ ông lắm đấy!”
Không sai, khu nhà cũ này không phải là địa bàn của Cố Thịnh mà là của Mục Hải.
Trước đây cũng là ông ta sai người làm lồng rồi nhốt những con chuột này lại, tạo thành một địa ngục tra tấn trá hình, chuyên xử lý những kẻ không nghe lời.
Có điều Mục Hải chưa bao giờ nghĩ đến bản thân cũng sẽ có một ngày bị đối xử như vậy.
Ông ta muốn lớn tiếng cầu xin nhưng miệng bị bịt chặt, chỉ có thể điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu.
Khi con chuột chuẩn bị cắn xuống, tiếng súng vang lên, thân thể gầy gò của nó bay ra xa, bụng bị thủng một lỗ lớn.
Cố Thịnh chà xát đồng hồ trên tay, liếc mắt nhìn Mục Hải, ông ta bị ánh mắt đó dọa không nhẹ, chất lỏng màu vàng không chịu sự khống chế chảy xuống.
Mất mặt và sợ hãi, ông ta rướn cổ muốn nói gì nhưng miệng bị bịt bởi một tấm vải, chỉ có thể phát ra nhưng tiếng “Ô...!Ô...” cầu xin.
Cố Thịnh phất tay, Đình Thủy hiểu ý đến tháo vải bịt miệng ông ta ra.
Mục Hải thở hổn hển, hệt như con chó già tham lam đớp lấy ngụm khí cứu mạng cuối cùng.
Giày da màu đen từng bước tiến về phía trước, Cố Thịnh từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống, mấp máy môi:
“Bây giờ thì có thể nói thật rồi!”
“Là An thiếu...”
Rầm...
Cả người lẫn ghế bị đá bay, Mục Hải ngã xuống, giáp mặt bên chỗ chất thải bản thân vừa đi ra, sắc mắt đã trắng nay còn trắng hơn.
“Tôi không có nhiều thời gian đâu...”
Mục Hải thực sự sợ hãi, là ông đánh giá thấp người đàn ông trẻ tuổi này.
So với mấy lão già như ông thì tên này còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, gấp nghìn lần.
Cả Giang thành đều bị vẻ bề ngoài của người này lừa dối.
Ở đây chưa đến một tuần mới thực sự hiểu đâu là địa ngục trần gian.
Bị bỏ đói không đáng sợ, đáng sợ là lúc nào tinh thần cũng nằm trong trạng thái đề phòng, dây thần kinh bắt buộc phải căng ra chống đỡ nếu không muốn bản thân vừa nhắm mắt đã trở thành thức ăn của đám chuột cống hôi hám và bẩn thủi.
Đã bốn ngày liền ông không dám ngủ, bên tai luôn vang lên tiếng cắn xé của lũ chuột bị bỏ đói trong chuồng.
Thậm chí trong tích tắc, ông đã ước bản thân có thể chết đi cho thanh thản nhưng không, cả tay và chân đều bị trói chặt trên ghế, miệng bị bịt lại, ngay cả tự sát cũng không làm được.
“Phốc.”
Mục Hải phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng dưới cú đá vừa rồi dường như bị lệch khỏi vị trí, bộ xương già vang lên tiếng gãy nứt.
Cố Thịnh bình tĩnh đi đến, giẫm chân lên ngực của ông ta, lần nữa mở miệng:
“Là ai?”
Trong bóng tối, một viên đạn xé gió bay đến, chính giữa mi tâm của Mục Hải, khiến ông ta mở to hai mắt mà chết.
Mạc Nhan và Đình Thủy nhanh chóng đóng tất cả rèm cửa lại, rút súng ra cảnh giác nhìn bốn phía.
Cố Thịnh vẫn không nhúc nhích, xuyên qua tấm màn đen nhìn chằm chằm về nơi đường đạn bắt đầu, khoảng cách đủ xa nhưng tên bắn tỉa dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông này.
“Không cần đuổi theo.”
“Dạ vâng.” Mạc Nhan và Đình Thủy đồng loạt gật đầu.
“Hai người giúp tôi chuẩn bị một phần quà thật long trọng, hai ngày nữa chúng ta sẽ có bữa tiệc lớn đâu.”
“Vậy còn nơi này...” Mạc Nhan đá cái xác dưới chân hỏi.
“Đốt đi.”
Sau khi Cố Thịnh và Mạc Nhan rời đi, Đình Thủy bật lửa, ngọn lửa màu vàng chập chờn chạm đến xăng trên mặt đất liền bốc cháy dữ đội.
Phừng...
Căn nhà cũ nát vang lên tiếng nổ lớn, được cái nơi này là vùng ngoại ô, gần như không có người sinh sống, đến khi phát hiện ra thì vẫn còn ngọn lửa yếu ớt cháy âm ỉ nhưng mọi thứ ở đây đã bị đốt trụi, không còn lại bất kỳ thứ gì.
Cho đến mười năm sau, vụ cháy bất ngờ được xác nhận đã giết chết hàng trăm con chuột cùng với một người đàn ông không rõ danh tính vẫn là bí ẩn không có lời giải đáp.