Từ lúc chuyện xấu hổ đó phát sinh, Kiều Hạ Linh luôn tìm cách trốn tránh Cố Thịnh, ngay cả ăn sáng cũng gọi người cầm lên phòng.
Ăn xong liền nhốt mình trong phòng sách cả buổi dù cho không đọc nổi đến một trang.
Trong đầu cô hiện tại tất cả toàn là hình ảnh của Cố Thịnh, những câu hỏi liên tục cứ thay phiên nhau liên tục xuất hiện.
Anh ấy đã ăn hay chưa? Chân anh ấy còn đau không? Vết thương có bị rách ra không?
Cô cảm giác lần này bản thân thật sự bị bệnh rồi, mà bệnh này đến cả bác sĩ như cô hay giỏi hơn cô gấp trăm lần, nghìn lần nữa cũng bó tay không có biện pháp để trị.
Đồng hồ điểm đúng mười một giờ trưa, Kiều Hạ Linh định mở nắm cửa xuống tầng nhưng đi được mấy bước lại dừng lại, gãi đầu rối rắm, nửa muốn đi nửa không.
Hiện tại cô chưa cách nào thấu hiểu được cảm xúc của bản thân, cũng chưa nghĩ ra được sẽ đối mặt với Cố Thịnh như thế nào.
Vẫn là tạm thời tránh mặt trước đi.
Tuy nhiên lại có người không hề muốn trao cho cô chút thời gian thở dốc này, con sói đói nào đó không lúc nào thôi ép sát, từng bước tiếp cận, dùng mọi cách quấn lấy cô không buông.
Giúp việc dọn bàn ăn đã qua nửa tiếng nhưng ông chủ vẫn không hề có dấu hiệu động đũa, chỉ ngồi yên lặng không nói gì.
Thức ăn đã nguội lạnh nhưng không ai dám nên tiếng, chỉ có thể ngậm miệng đứng yên một bên, thấp thỏm lo sợ.
Một lúc sau, hắn cứ vậy đứng dậy đi lên phòng, để lại mọi người trong cơn hoang mang không có lời giải.
Bước chân khập khiễng lại nặng nề leo lên từng bậc cầu thang, lão quản gia thấy vậy ngỏ ý muốn giúp nhưng Cố Thịnh kiến quyết không muốn.
Hết cách, ông chỉ có thể đi cầu cứu người có thể xoay chuyển tình thế.
Kiều Hạ Linh nghe xong, bao lo lắng cùng rối rắm đều tan thành mây khói, bất đắc dĩ nhìn về cánh cửa phòng đã đóng chặt, không biết nên khóc hay lên cười.
Cố Thịnh đây là…
Nghĩ đến điều gì, gương mặt của cô thoáng chốc đỏ ửng, lắc lắc đầu, cố gắng đẩy ý nghĩ vô căn cứ kia ra xa bảy vạn tám nghìn dặm.
Không thể đâu.
Cố Thịnh sao có thể đang làm nũng chứ?
Nhưng mà…
Nếu là thật thì…
“Khụ...!Phu nhân...” Triệu quản gia ho nhẹ nhắc nhở.
Kiều Hạ Linh lớ ngớ nhìn ông, xấu hổ nhanh chân chạy đi, bước đến cửa phòng của ai kia, ban đầu là áp tai vào nghe, không thấy gì khả nghi mới rón rén mở cửa tiến vào.
Triệu quản gia thu hết một màn này vào đáy mắt, âm thầm cười, xuống lầu phân phó người giúp việc hâm nóng đồ ăn.
Trong phòng, Kiều Hạ Linh nhìn thấy nam nhân đang cầm lấy chuột máy tính màu đen nhấp cái gì đó, đã thế còn đeo tai nghe, có vẻ xem rất chăm chú.
Cố gắng bước chân một cách thật nhẹ nhàng, rón rén đến gần nhưng hình ảnh đẹp đẽ nơi màn hình lại làm cho cô không dám tin vào mắt mình.
Cố Thịnh vậy mà đang xem phim người lớn.
Đùng…
Tiếng sét đánh ngang tai làm cho cô như hóa đá tại hiện trường.
Ôi chúa ơi, ai có thể nói cho cô biết tên này không phải bị ma nhập rồi đó chứ?
Vì quá bất ngờ nên cô không may chạm vào người của Cố Thịnh, khiến cho dây tai nghe lỏng ra, ngay lập tức cả căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ đứt quãng của phụ nữ cùng tiếng thở hổn hển của đàn ông.
Bầu không khí trở nên đặc biệt lúng túng, Cố Thịnh hai mắt nhìn cô, làm cho Kiều Hạ Linh chỉ biết cười gượng, muốn đi không được mà ở lại cũng không xong.
Cô không hiểu nổi một người đàn ông đã ba mươi tuổi như Cố Thịnh bình thường bộ dạng nghiêm túc, cấm dục là vậy, giờ lại trốn ở trong phòng xem mấy thứ mà bình thường chỉ có mấy nam sinh mới lớn hứng thú, không lẽ đây chính là hai mặt của nam nhân trong truyền thuyết mà thi thoảng nữ sinh cấp ba thường hay nói?
Mặt ngoài rõ ràng trông có vẻ đàng hoàng tử tế nhưng bên trong lại ngấm ngầm có vài sở thích kỳ lạ.
“Anh...!Anh cứ việc tiếp tục...” Kiều Hạ Linh giật giật khóe miệng, xua tay, xoay người, cứng nhắc bước đi.
Nhưng khi tay cô chạm đến cánh cửa lại phát hiện không mở được ra, quay đầu, chỉ thấy nam nhân ngồi trên giường quơ quơ điều khiển.
“Ha...! Ha...!Ha...” Kiều Hạ Linh cười gượng, thân thể lùi lại phía sau, bản năng mách bảo cô cần chạy thoát ngay bây giờ nhưng khổ nỗi, sau là ngõ cụt, trước là sói, cô muốn chạy cũng chạy không nổi.
“A...!Anh làm gì?” Cố Thịnh bắt lấy tay cô, kéo người ngồi vào lòng.
Kiều Hạ Linh mở lớn hai mắt nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm.
Màn hình máy tính vẫn chạy đoạn phim vừa rồi, ở khoảng cách gần hơn, âm thanh *** mỹ đó lại càng rõ ràng, kích thích cả người của Kiều Hạ Linh, làm cô cảm thấy không tự nhiên.
“Thật ngon miệng...” Cố Thịnh há miệng, vươn đầu lưỡi liếm láp vành tai mẫn cảm của người trong lòng, đảo quanh liên tục, hết gặm lại cắn.
Đáy mắt ám hắc liếc nhìn sườn mặt đã đỏ ửng của nữ nhân, môi mỏng cong lên một nụ cười đắc ý khó lòng phát hiện.
Nam nhân trong đoạn video dài hơn hai tiếng vẫn chăm chỉ phát ra những âm thanh thỏa mãn và *** dục nhưng nghe vào tai của Kiều Hạ Linh chỉ khiến cho cô cảm thấy chán ghét.
Lúc này não bộ tự động nhớ lại âm thanh, tiếng kêu của người phía sau, hình ảnh hai người làm tình, tiếng kêu thỏa mãn cùng giọng nói trầm ấm lại nam tính có một không hai của nam nhân, tất cả cứ như một đoạn băng xưa cũ với chế độ nhân đôi tua lại từng chút một.
Kiều Hạ Linh cau mày, vươn tay gập lại màn hình máy tính, tiếng rên rỉ cũng theo đó mà biến mất.
Cố Thịnh dùng ánh mắt trách cứ nhìn cô như thể đang hỏi tại sao lại làm vậy.
“Anh không ăn cơm là vì muốn xem mấy thứ vô bổ này hả?” Kiều Hạ Linh lảng tránh quay đầu ra chỗ khác, giọng điệu chất vấn hỏi.
Có điều nếu đôi mắt của cô không đảo quanh liên tục thì sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Cố Thịnh chậm rãi đến gần, cúi đầu gác lên vai cô, phun nhiệt khí lên cần cổ mẫn cảm, miệng gần kề, như có như không chạm vào làn da đỏ ửng mê người.
“Em cảm thấy tôi sao lại phải xem mấy thứ này?”
“Vì sao?”
“Còn không phải vì ai đó lâm trận bỏ chạy, hại tôi súng đã lên lòng mà không phát tiết nổi à?” Nam nhân một tay vuốt ve phần gáy trước mắt, từ từ hạ xuống, dọc theo xương cột sống chạm đến phần eo dẻo dai, tay kia không yên phận vòng ra đằng trước, cách một lớp áo vuốt ve phần bụng nhỏ mềm mại, đã vậy còn xấu xa lấy tay véo nhẹ, hại nữ nhân bị dọa nhảy dựng.
“Ai lâm trận bỏ chạy? Với lại Cố tổng đã có mấy clip bỏng mắt để giải quyết rồi còn gì?” Kiều Hạ Linh bĩu môi, không cho là đúng đáp trả.
“Mấy thứ đó đôi với tôi vô dụng.”
Kiều Hạ Linh trợn mắt trắng nhìn hắn, rõ ràng là không tin.
Nếu không có tác dụng vậy thì anh còn xem làm gì? Làm cảnh sao?
Cố Thịnh cười cười, giữ lấy gáy của Kiều Hạ Linh hôn xuống, nắm lấy tay cô ấn vào bộ vị đang có dấu hiệu thức tỉnh kia.
Kiều Hạ Linh muốn giãy ra nhưng sức lực của Cố Thịnh rất lớn, nắm chặt lấy tay cô không buông, nơi đó, theo mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ rất nhanh mà lớn lên, dù cách hai lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng đến dọa người của thứ kia.
Chuyện gì thế này? Khi nãy không phải vẫn còn rất bình thường cơ mà.
Sao giờ nói lớn là lớn, nói lên là lên thế?
“Cảm nhận được không? Chỉ có em mới làm nó như vậy được thôi.”
“Anh...”
“Suỵt...” Cố Thịnh đưa tay chặn ngang đôi môi đang hé mở, cúi người, bên tai Kiều Hạ Linh âm thầm trách cứ bằng giọng điệu đáng thương: “Giờ không phải em thì không được nữa, là em làm nó thành như vậy, em phải chịu trách nhiệm chứ.”
Kiều Hạ Linh chưa kịp phản bác thì môi lại nam nhân chiếm lấy, dịu dàng mút mát.
“Vậy Kiều tiểu thư định đền bù cho tôi sao đấy?”
“Anh đừng có mà vừa ăn cắp vừa la làng, chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Anh không được thì đi gặp bác sĩ, tìm tôi làm gì? Có bệnh?”
“Bác sĩ? Tôi nhớ không nhầm thì em chính là bác sĩ cơ mà? Hơn nữa còn là bác sĩ nam khoa, bệnh tình này của tôi không nhờ em thì nhờ đến ai đây?”
Kiều Hạ Linh: “...” Suýt chút nữa thì quên khuấy vụ này.
Cố Thịnh không tiếp tục ép buộc, đáy mắt tỏa ra nỗi buồn man mác, đẩy ra Kiều Hạ Linh vẫn còn bỡ ngỡ, muốn mở cửa đi xuống tầng.
Kiều Hạ Linh phản ứng lại, kéo lấy tay hắn hỏi:
“Anh cứ định như vậy đi xuống?” Ánh mắt cô liếc về nơi riêng tư của nam nhân, căng da đầu hỏi.
“Dù sao nhịn một lúc cũng không chết được, với lại không phải em nó cũng không chịu.
Tôi bất lực.” Cố Thịnh nhún vai trả lời.
Kiều Hạ Linh: “...” Con mẹ nhà anh chứ bất lực.
Lúc lên giường, hành hạ người ta suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy an than lấy một tiếng, giờ giả bộ cái gì?
Nhưng cũng không thể để tên này cứ như thế mà xuống tầng được, nam nhân thối không cần mặt mũi nhưng cô thì có.
Vì thế, lúc ăn cơm, Kiều Hạ Linh cứ vậy bị ai đó lấy lý do tay bị đau để cưỡng chế đút cho cô ăn.
Hỏi cô có phản kháng không à, tất nhiên là có, nhưng mà nghĩ đến lời đe dọa khi nãy của tên này lại chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Dù sao cô so với cái tên mặt dày hơn cả tường thành này chính là so không nổi.
“Tôi không ngại bế em lên đùi để cùng nhau ăn cơm đâu.”