Kiều Hạ Linh tỉnh lại trong trạng thái mắt bị bịt kín, hai tay bị một sợi dây thừng trói chặt, ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo không chút hơi ấm, cánh mũi mẫn cảm vì không chịu được bụi bẩn mà hắt hơi liên tục.
Cơn mê do thuốc đã tan đi, đầu óc đã tỉnh táo trở lại nhưng cô không hề manh động, ngồi im tại chỗ bởi cô biết bây giờ dù có hoảng loạn hay kêu cứu bây giờ cũng vô dụng, tất cả chỉ làm cho đám người kia thêm phấn khích và coi thường bản thân.
Cánh cửa sắt vang lên âm thanh cót két rồi mở ra, tiếng giày cao gót chạm xuống sàn nhà bằng xi măng trong căn phòng trống trải và yên ắng trở lên đặc biệt rõ ràng, và cũng đặc biệt chói tai.
Kiều Hạ Linh nhíu mày, không vội vàng cất tiếng nói mà cẩn thận nghe ngóng, khi xác định được phương vị nơi phát ra tiếng động liền điều chỉnh tư thế ngồi sao cho mặt đối mặt với người đang đến.
Người trước mắt đã dừng lại, căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh như lúc đầu, có điều Kiều Hạ Linh vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của người kia đang dừng trên người mình, trắng trợn mà đánh giá.
Nữ nhân hài lòng nhìn bộ dạng chật vật của cô, đưa tay chạm vào bờ môi căng mọng quyến rũ cùng làn da trắng nõn không tì vết, những ngón tay thon dài dần dần đi xuống, chạm đến xương quai xanh tinh xảo lại đẹp đẽ, lúc này Kiều Hạ Linh đã không nhịn được cảm giác ghê tởm trong lòng mà mở miệng.
“Cô bắt tôi đến đây chắc không phải để làm mấy chuyện vô bổ thế này nhỉ?” Cô dừng lại một lúc mới ngẩng đầu, đôi mắt bị bịt kín giống như xuyên thấu qua lớp vải dày màu đen nhìn vào mắt của người đối diện, môi mỏng mấp máy nói ra một cái tên: “Khúc Lâm.”
Bàn tay của người kia khựng lại, cảm thấy thú vị nhìn cô, vươn tay gỡ xuống bịt mắt, cô ta nâng cằm Kiều Hạ Linh lên, nở nụ cười đầy mị hoặc.
“Xem ra cũng không tính là ngu ngốc.”
Kiều Hạ Linh lùi lại, tránh thoát khỏi tư thế xấu hổ của cả hai, hỏi ngược lại:
“Chuyện này khó đoán lắm à?”
“Không.
Nếu ngay cả chuyện này cũng không nghĩ ra được thì ngay cả tư cách bên cạnh anh ấy cũng chả có.” Khúc Lâm lắc đầu, vui vẻ tán thưởng.
Cô không thích Kiều Hạ Linh thật nhưng nếu đổi lại, người mà Cố Thịnh chọn là một cô gái ngu ngốc thay vì người xinh đẹp lại thông minh như cô thì thật khiến người ta khó lòng mà chấp nhận nổi.
Ánh mặt trời qua khe cửa hẹp, vài tia nắng ngắn ngủn tò mò dừng lại trên gương mặt của Kiều Hạ Linh như đang hóng chuyện, những tia khác cũng đi theo nhưng chỗ thì nhỏ, dân số quá đông nên chỉ có thể chen chúc ở bên ngoài, cho đến khi cánh cửa mở ra lần nữa, tất cả tràn vào như ong vỡ tổ, nhìn đông nhìn tây đánh giá mọi thứ, vui vẻ nhảy nhót khắp nơi.
Một đám người mặc đồ đen tiến vào, khí thế hung thần ác sát chiếm lĩnh cả một không gian rộng lớn, dọa chạy mấy tia nắng nhỏ ham chơi, hai chân ba cẳng nhanh chóng chạy về nhà.
Mặt trời khuất dần sau chân đồi, căn phòng trở nên lạnh lẽo và âm u hơn hẳn.
Kiều Hạ Linh nhìn đám người này, cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra.
“Cô đây là ý gì?”
Khúc Lâm nhìn cô với ánh mắt đầy ác độc, mái tóc dài màu vàng óng ả vẫn còn thoang thoảng hương bạc hà quen thuộc phảng phất trong không khí.
Bộ váy xòe màu trắng tinh khiết làm cô ta đứng dưới ngọn đèn duy nhất trong phòng lại càng giống như một tiên nữ không nhiễm bụi trần, mà cô, hai tay bị trói, bộ dạng bẩn thủi ngồi xuống đất nền lại như một tội nhân đang chờ hành quyết trong mấy câu chuyện thần tiên quyến nữ.
Đúng là sự nghịch lý đến chớ trêu.
- Kiều Hạ Linh tự giễu cười mỉa mai.
Khúc Lâm đi thẳng đến chỗ cô, cười âm hiểm.
“Cô có hài lòng với món quà mà tôi chuẩn bị không?”
Nói xong liền đưa tay chỉ vào đám người vừa đến, lúc này Kiều Hạ Linh mới để ý, đám người này loại hình nào cũng có, từ trung niên đến thanh niên trai tráng, từ gương mặt cương nghị nam tính hay thô lỗ cộc cằn, rồi cả cương nhu đầy đủ mang theo vài phần nữ tính cũng đến góp đủ số.
“Một...!hai...!ba...!sáu người.
Khúc tiểu thư đây cũng quá để mắt đến tôi rồi đấy!”
Khúc Lâm vuốt ve lồng ngực của gã to lớn nhất, những ngón tay linh hoạt dẻo dai lại mạnh mẽ, chưa đến một giây đã xé tan áo ngoài của tên kia, để lộ ra lồng ngực rắn chắc, đáy mắt như hồ ly mị hoặc đến tận xương nhìn Kiều Hạ Linh, ngây thơ nói:
“Tôi đã cất công chuẩn bị như vậy đấy nên là cô vẫn nghĩ thế nào thỏa mãn bọn họ đi để còn biết thế nào là dục tiên dục tử, biết đâu thử một lần liền nghiện, không muốn rời xa.”
“Dục tiên dục tử, vậy thì không phiền đên bọn họ đâu, chỉ riêng Cố Thịnh đã đủ rồi! Cô không biết chứ mỗi đêm anh ấy lại ôm lấy tôi đòi hỏi không buông, khiến cho buổi sáng hôm sau đến đứng thẳng còn khó.
Còn ở mức sáu người, e rằng toàn bộ đám này đều yêu sinh lý, hoặc phải là hồ ly tinh chuyên môn hút dương khí đàn ông như cô đấy có khả năng thỏa mãn nổi.” Kiều Hạ Linh phì cười, ánh mắt đầy thách thức đáp trả.
Khúc Lâm tức giận trừng mắt, siết chặt lấy cằm cô như muốn bóp nát nó thành từng mảnh vụn.
Chát...!
Một cái tát giáng xuống mặt, mạnh đến mức môi ứa ra máu.
“Đừng có mà mồm mép nhanh nhẹn, hôm nay dù muốn hay không, bọn họ cũng là người đàn ông của mày đấy!”
Khúc Lâm kéo ngược tóc của Kiều Hạ Linh về phía sau, ép cô ngửa cổ lên cùng cô ta đối diện, ánh mắt cả hai chạm nhau, không ai chịu nhường ai, mạnh mẽ không chịu thua.
“Ánh mắt xinh đẹp như này, móc ra không biết sẽ thế nào nhỉ?” Khúc Lâm cười nhạt, giọng nói nham hiểm thêm vài phần giễu cợt.
“Khúc Lâm, cô đừng có mà quá đáng.”
“Không...! Không...!Như vậy đã là gì nào, chúng ta vẫn còn những thứ vui vẻ ở đằng sau mà...!Lúc đó mày sẽ được biết thế nào mới xứng với hai từ “qúa đáng”.”
Khúc Lâm vỗ tay, hai người nữa mở cửa đi vào, trên tay là một chiếc máy ảnh công nghệ cao.
Kiều Hạ Linh gương mặt xanh mét, có phần không giữ nổi bình tĩnh, nét hoang mang cùng sợ hãi bắt đầu xuất hiện trong đôi mắt quật cường.
Cô vạn phần không ngờ đến, Khúc Lâm ác tâm đến mức độ như thế này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi phút mỗi giây Kiều Hạ Linh đều bị một con rắn dùng ánh mắt thâm hiểm giả dối nhìn chằm chằm, da gà da vịt nổi hết lên.
Đầu óc xoay chuyển liên hồi, muốn tìm cách thoát thân nhưng chuyện này e là còn khó hơn lên trời trong thời điểm hiện tại.
Bầu không khí cứ giằng co như vậy cho đến khi trên màn hình xuất hiện gương mặt quen thuộc của một người đàn ông.
Anh ta bị vây kín bởi những kẻ áo đen, mỗi người trong tay đều cầm một khẩu súng chĩa về chỗ hắn ta, không một kẽ hở, không nghi ngờ gì khi nói chỉ cần nam nhân di động một chút, ngay lập tức sẽ bị súng nổ thành cái sàng.
Bên cạnh là Mạc Nhan và Đình Thủy bị đánh đến mức sắp không nhận ra được mặt mũi, tóc và máu dính chặt lại với nhau, chỉ có thể bất lực nhìn một màn trước mắt mà không thể làm được điều gì.
“Khúc tiểu thư, đã đến giờ...”
Khúc Lâm nhìn đồng hồ trên ray, nụ cười trên môi lại càng đậm, cô ra cười lớn, phất tay ra hiệu, đèn trong máy lập tức sáng lên, chính giữa gương mặt tái nhợt nhạt của Kiều Hạ Linh, nhanh chóng ở đầu bên kia, Mục Hải cũng mở lên tivi, cho Cố Thịnh thấy được một màn này.
Nam nhân suy yếu chỉ vào mặt của Mục Hải, cơ ngực phập phồng lên xuống đầy tức giận nhưng hắn đã yếu đến mức không thể nói thành lời, chỉ có thể hung ác trừng đám người vô nhân tính đã lên kế hoạch ám toán bản thân.
Kiều Hạ Linh mở lớn hai mắt, gào lên một tiếng thương tâm: “Cố Thịnh.”
“Sao thế? Mới đó mà đã không chịu nổi rồi à?” Gương mặt của cô ta hưng phấn đến mức độ vặn vẹo, nắm lấy tóc của Kiều Hạ Linh giơ lên, ép cô nhìn chằm chằm người trên màn hình, man rợ mà cười lớn đầy phấn khích.
Cô ta cúi xuống, giống như con quỷ mới bước ra từ địa ngục, ở bên tai của Kiều Hạ Linh rót vào những âm thanh đáng sợ nhất.
“Rất nhanh thôi cô sẽ thảm hơn anh ấy gấp ngàn vạn lần.”
Đám người theo lệnh đúng thành một vòng tròn, che Kiều Hạ Linh lại không một khe hở.
Bên kia, Cố Thịnh nhìn bộ mặt bị đánh đến sưng vù của Kiều Hạ Linh, hai mắt đỏ ngầu, cơn giận bạo phát vô pháp kiềm chế, không biết lấy sức lực ở đâu ra mà cướp được một khẩu súng của tên áo đen gần đó, nhắm ngay đầu của Mục Hải uy hiếp:
“Thả cô ấy.”
“Thả? Cố Thịnh ơi là Cố Thịnh, mày vẫn chưa nhận ra được tình hình của bản thân sao? Nói thả là thả, mày coi mình là ai chứ? Tốt nhất, vẫn là xem đám đàn em của tao cùng vui vẻ với đứa con gái mà mày yêu như thế nào đi.”
Trên màn hình truyền đến tiếng cười lớn của Kiều Hạ Linh, áo của cô bị một tên trong số đó xé xuống một mảnh lớn, thoáng để lộ ra áo ngực ren đen quen thuộc.
Kiều Hạ Linh cắn răng, hét lớn, lấy đầu đập vào trán của tên cao to gần nhất khiến hắn ngã đổ ra sàn, sau đó dùng hết sức chạy đi, đá đổ chiếc máy ảnh vừa được lắp đặt.
Trước khi màn hình vụt tắt, Cố Thịnh chỉ kịp nghe thấy người con gái đó gọi tên mình.
“Cố Thịnh, chịu đựng.”
Rè...
Màn hình bên chỗ của Cố Thịnh trở nên tối thui, Mục Hải chậc chậc hai tiếng tỏ vẻ tiếc nuối, quay đầu nhìn Cố Thịnh, không tiếc lời ngợi khen.
“Xem ra người mà mày chọn cũng giống như mày vậy, xương cứng đến mức độ làm người ta chán ghét.”