Cố Thịnh ơi là Cố Thịnh, anh rốt cuộc là ai?
Thân phận này, đúng là khiến người ta càng ngày càng cảm thấy tò mò mà.
Kiều Hạ Linh vô thức liếm môi, dựa người vào ghế cười lớn, ánh mắt toát nên sự hứng thú nồng đậm giống như vừa tìm được một món đồ chơi đặc biệt thú vị.
Tùy tiện tìm một nơi thoáng đãng bên sông, cô dừng xe, từ trong cốp lấy ra một cái ghế dựa màu đỏ cùng bộ cần câu đã chuẩn bị sẵn, yên tĩnh ngồi chờ, những ngón tay linh hoạt có tiết tấu gõ lên đùi nên tiếng động phát ra không lớn, chưa đủ để dọa chạy mấy chú cá nhỏ bên dưới, có điều...
Như vậy có lẽ đã là đủ để câu được mấy con cá lớn hơn rồi nhỉ?
Kiều Hạ Linh nhắm mắt, hưởng thụ không khí trong lành và tĩnh lặng, nhưng chả mấy chốc niềm vui thú này lại bị tiếng bước chân dồn dập cắt ngang, cô nhàn nhã quay đầu lại, chỉ nhìn thấy mấy kẻ mặc áo đen đứng gọn thành hai hàng, ở giữa là một người đàn ông trung niên trông có vẻ khá hiền hòa.
Ông ta cúi người, ra thủ thế mời, lịch sự nói:
“Cô Kiều, ông chủ chúng tôi có lời mời.”
Kiều Hạ Linh đứng dậy, tiến thêm vài bước, thích thú đánh giá đám người, vỗ vai người đàn ông trung niên kia, lực đạo trên tay ép chặt, đáy mắt lóe lên một tia sáng bất định nói:
“Ít nhất cũng phải cho tôi biết các người là chó do ai phái đến chứ?”
Người đàn ông kia nghe thấy cũng không tỏ vẻ tức giận, ra hiệu cho đám thuộc hạ tiến lên, trên mặt vẫn là nụ cười giả tạo đậm chất công nghiệp như khi nãy.
“Cô Kiều không hợp tác thật làm chúng tôi cảm thấy đặc biệt khó xử, chi bằng lùi một bước, trời cao biển rộng, bớt phải chịu sự đau đớn không cần thiết.”
Chậc...
Sống trên đời muốn làm người tốt cũng khó thật đấy.
Nhìn thấy bạn hiền một cái liền muốn bắt nạt, chỉ tay năm ngón với bạn ngay lập tức.
cũn Buồn cười hơn là có một số người, sống bao nhiêu năm vẫn không biết được thứ gì nên làm và thứ gì không nên làm.
Những kẻ như vậy thật khiến người khác cảm thấy đặc biệt chán ghét có đúng không?
Nhìn thấy Kiều Hạ Linh không có ý định nào sẽ di chuyển, sắc mặt người đàn ông kia liền trầm xuống, đuôi mắt đã hiển hiện rõ nét dấu vết của tuổi tác nhíu chặt lại, giọng điệu nói ra mang tính đe dọa mãnh liệt:
“Vậy thì đành để Kiều tiểu thư chịu đau đôi chút vậy.”
Ngay lúc ấm tiết cuối cùng phát ra khỏi miệng, Kiều Hạ Linh liền hạ xuống một bạt tai, bốn tên áo đen ngay cả động tác của cô còn chưa kịp nhìn thấy, chỉ biết sững sờ đứng ngây ra tại chỗ.
Đến khi người đàn ông kia ôm lấy một bên mặt sưng húp ngã xuống mới tụ tập lại chắn trước mặt hắn, đề phòng nhìn cô.
Nam trung niên biết Kiều Hạ Linh có võ nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức độ này, so với đám vệ sĩ chuyên nghiệp hắn mời đến chỉ có hơn chứ không kém.
Kiều Hạ Linh xoa tay, ghét bỏ lấy ra chiếc khăn tay trong túi áo, xoa vài cái rồi ném đi, nhún vai một cái rồi cười khẽ nói.
“Đi thôi, không phải ông chủ các người rất bận sao?”
Nam trung niên giận mà không dám phát tác, ôm mặt, cố gắng tỏ ra lịch sự hết mức có thể, lần nữa làm thủ thế mời.
Kiều Hạ Linh đi ngang qua ông ta, môi mỏng nhếch lên một độ cung rất nhẹ nhưng rơi vào trong mắt của người đối diện lại là ý tứ mỉa mai lớn đâu.
Đám người đưa cô vào trong một chiếc xe nhỏ màu đen, chính giữa là một bàn trà với vách ngăn, tránh cho hai người đối diện có thể nhận ra nhau.
Phía đối diện đã có một người ngồi chờ sẵn, qua một lớp chắn, Kiều Hạ Linh vẫn có thể cảm nhận được người đó đang dùng ánh mắt soi xét nhìn cô.
Từ trên xuống dưới người kia đều được bọc kín mít bởi một lớp áo khoác dày bịch và rộng thùng thình, cổ được quấn khăn, mũ đội sụp, thoạt nhìn còn chẳng thể phân biệt ra được là nam hay nữ.
Kiều Hạ Linh tùy ý ngồi xuống, gác chân lên bàn, vô tình hất đổ ly trà kia xuống dưới đất, lăn lông lốc trên sàn xe, mang theo tiếng lộc cộc rõ ràng.
“Cô Kiều hình như rất tức giận.”
Giọng rè như thế, là dùng máy biến đổi giọng sao?
Giả thần giả quỷ, vậy để cô xem xem đối diện là thần thánh phương nào đây.
“Đổi lại là anh có thể không tức giận à? Bắt cóc người khác đến mà không nói lý do, tôi thấy chúng ta không cần phải nói quá nhiều đâu, vào chuyện chính luôn đi.
Anh muốn gì ở tôi?”
“Mạng của Cố Thịnh.”
Kiều Hạ Linh chu môi, cười lớn hỏi lại:
“Mạng của hắn ta thì liên quan gì đến tôi à? Các anh có phải tìm nhầm người rồi không?”
“Vậy nếu là mạng của hắn đổi lấy mạng của bố cô thì thế nào?” Người kia cầm ly trà lên nhấp một ngụm, không hề gấp gáp mà nhâm nhi, như thể đang cho Kiều Hạ Linh thời gian để suy nghĩ.
Kiều Hạ Linh nhíu mày, lòng bàn tay hơi dùng sức nắm lại, tia bất an lóe qua đã nhanh chóng biến mất.
“Bố tôi? Vậy xem ra thân phận của tôi các người đã biết rồi nhỉ?”
“Tất nhiên.
Con gái duy nhất của gia chủ Kiều gia, một trong tứ đại gia tộc ở Giang thành, thân phận không thấp, muốn điều tra đúng là cần tốn không ít tâm tư đâu.”
Kiều Hạ Linh không nói thêm điều gì, ý bảo người kia tiếp tục.
“Hiện tại, cô có ý định nghe đề nghị của tôi chưa?” Nam nhân cười nhạt, hai tay đan vào nhau, thông qua lớp rèm kín mít vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn ta đang trắng trợn quan sát cô như thế nào.
Rầm...
Bàn trà bị một đôi chân trắng trẻo nhỏ xinh đá vỡ làm đôi, Kiều Hạ Linh tức giận, nghiêng đầu, ý vị thâm trường cảnh báo:
“Tôi trước giờ không thích đùa mà lại càng không thích bị đùa giỡn.
Về nói với chủ nhân của các người, nếu muốn, tầng giấy mỏng này tôi luôn sẵn sàng giúp hắn ta xé xuống.
Còn nữa, lần sau muốn làm gì thì đổi nước hoa đi, mũi của tôi thính lắm đấy.”
Kiều Hạ Linh bước xuống xe, không quay đầu mà đi thẳng, để lại năm người nhìn nhau khiếp sợ.
Nam nhân kia bỏ xuống mặt nạ lẫn đồ hóa trang, đứng dựa vào cửa, phức tạp nhìn theo bóng lưng của cô.
Lúc này, điện thoại trong túi đột ngột vang lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh nhưng lại lạnh đến thấu xương.
Cúp máy, nam nhân quay đầu, gỡ nốt bộ tóc giả vướng víu, để lộ ra mái tóc xoăn màu vàng đầy quyến rũ.
Bấy giờ mới có thể nhìn ra người nam nhân khi nãy vốn chính là một nữ nhân đặc biệt xinh đẹp.
“Vậy tên này chúng ta…” Một trong bốn vệ sĩ cúi người hỏi.
“Đánh ngất rồi tùy tiện vứt ở đâu đó đi.” Nữ nhân rút ra một điếu thuốc, ghét bỏ đá một cái nên người bất tỉnh nhân sự dưới chân, ánh mắt toát lên vẻ chán ghét ra lệnh.
“Vâng.”.