Kiều Hạ Linh nhàm chán đi dạo trong vườn, mấy ngày này Lạc Linh phải cùng bố già đi giải quyết một số chuyện nên không có thời gian rảnh cùng cô ra ngoài chơi, cả cái tên mặt lạnh đáng ghét kia nữa, cả ngày chỉ biết có công việc.
Dạo trước năm giờ đã thấy về nhà, giờ thì hay rồi chín mười giờ tối còn chưa thấy mặt mũi đâu, hại cô nhàm chán đã chết.
Lão quản gia chậm rãi cầm theo hộp cơm đi đến nhà chính, Kiều Hạ Linh chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến gì lại mở miệng đề nghị:
“Hay là để cháu cầm đi cho nhé!”
Lời vừa dứt cô đã cảm thấy vạn phần hối hận, muốn thu lại nhưng lại không nỡ nhìn ánh mắt phát sáng của lão quản gia ảm đạm đi.
Trần Mai lo lắng lôi kéo lão quản gia đến hỏi:
“Ông làm như vậy là có ý gì? Nếu vị hôn thê của thiếu gia biết được thì...”
“Vị hôn thê gì cơ?” Kiều Hạ Linh nhíu mày nhìn hai người.
“Vị hôn thê? Ở đâu ra vị hôn thê?” Triệu quản gia giả ngu phủ nhận.
Sau đó ông lại vội vã đẩy Kiều Hạ Linh ra xe, nói cái gì mà mau mau không lại muộn, cậu chủ đói rồi lại không có sức làm việc.
Kiều Hạ Linh nghi ngờ nhìn hai người, ánh mắt tối sầm, âm u không rõ.
Cả đoạn đường, tâm thần cô không yên, trong đầu văng vẳng lời mà dì Trần đã nói.
Nếu Cố Thịnh đã có vị hôn thê, vậy cô thì sao? Hắn cần cô để làm gì? Trực tiếp tìm vị hôn thê đến không phải hơn à?
Càng nghĩ cô càng không phục, rú mạnh ga xe, phi như bay đến công ty của tên tra nam kia.
Cô muốn hỏi hắn, muốn hỏi hắn lý do, muốn hỏi hắn về vị hôn thê cô chưa từng gặp mặt kia.
Trần Mai lo lắng nhìn theo, hai tay đan vào nhau, dè dặt nhìn lão quản gia nói ra thắc mắc của bản thân.
“Triệu quản gia, chuyện này...”
Lão quản gia hé mắt nhìn bà, tỏ rõ thái độ.
“Trần Mai, chuyện gì nên nói không nên nói, tôi nghĩ bà hiểu rõ hơn ai hết mới đúng.”
“Nhưng mà nếu cô ấy trở về, tôi sợ...”
“Trần Mai, chủ nhân của Cố gia là cậu chủ, phu nhân của Cố gia cũng chỉ có thể là người mà cậu chủ nhìn trúng, về phần những kẻ còn lại, bất kể một ai cũng không quan hệ với chúng ta.
Bà đã hiểu chưa?”
Dì Trần ngớ người một lúc, sau đó mới vui như mở cờ gật đầu.
Bên kia, Kiều Hạ Linh bừng bừng khí thế đi vào trong, thư ký nhìn sắc mặt cô không tốt cũng không dám mở lời, ngoan ngoãn đứng một bên ấn thang máy, thầm nghĩ: “Không hổ là người cùng nhà, đến cả tức giận cũng đáng sợ giống như nhau vậy.”
Kiều Hạ Linh đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, gấp gáp đưa tay muốn gõ cửa nhưng đột nhiên bàn tay lơ lửng giữa không trung lại hạ xuống.
Cô đây là làm sao vậy? Tức giận sao? Nhưng vì cái gì? Không lẽ là do biết được Cố Thịnh có vị hôn thê?
Không đúng, cô và tên đó vốn dĩ không có gì, vì sao lại phải tức giận? Đúng thế, quan hệ giữa cả hai chỉ là hợp đồng tình nhân, cô có lý do của cô, hắn có yêu cầu của hắn, hai người vốn là hai đường thẳng song song, căn bản không có quan hệ gì cả.
Nhưng mà sao tim lại cảm thấy nhói như thế?
Bàn tay cầm hộp cơm của Kiều Hạ Linh vô thức siết chặt, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân thật tốt.
“Cộc...!Cộc...”
“Vào đi.”
Lúc bước vào trong phòng, cảm xúc phức tạp khi nãy đã không còn, cô như không có chuyện gì xảy ra, tùy ý gác chân lên bàn, cố gắng tỏ ra như bình thường lãnh đạm nói:
“Triệu quản gia nhờ tôi đem đến cho anh.”
Cố Thịnh hạ bút, đến ngồi bên cạnh, quay đầu muốn trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhưng lại bị Kiều Hạ Linh lách mình né đi.
“Cố tổng, mấy chuyện này vẫn không nên làm ở đây thì hơn.
Để người khác nhìn thấy không hay đâu.”
Cố Thịnh ánh mắt am ám nhìn cô nhưng không mở miệng hỏi.
Hắn mở ra hộp cơm, chưa đến mười phút đã dọn dẹp sạch sẽ, tuy tốc độ nhanh như vậy nhưng tướng ăn lại không hề xấu, đã thế còn đặc biệt ưu nhã.
Cả quá trình, không ai nói một lời nào, chỉ còn lại tiếng móng tay va chạm với bàn phím, khiến cho không khí trong phòng trở nên đặc biệt ngột ngạt.
“Dạo này sao anh về muộn thế?”
Cố Thịnh giương mắt nhìn cô, Kiều Hạ Linh nhíu mày, cúp mắt xuống.
“Nếu không tiện nói thì thôi vậy.”
Người đã ăn xong, Kiều Hạ Linh để điện thoại xuống bên cạnh, bắt đầu thu dọn.
“Hôm nay bị làm sao vậy?” Cố Thịnh kéo cô ngồi lên đùi mình, gác đầu lên vai cô, thân thiết hỏi.
“Cố tổng, tôi đã nói ở đây đừng có làm mấy hành động như này, người khác nhìn vào sẽ hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta đấy.”
Cố Thịnh còn muốn nói thêm điều gì nhưng cửa phòng lại đột ngột bị đẩy ra, Lăng Cảnh thò đầu nhìn vào, chớp chớp mắt ngây ngô nhìn hai người cười trộm.
Kiều Hạ Linh vùng người dậy, lễ phép chào rồi cầm hợp cơm rời đi, thái độ xa cách như cự người ở ngàn dặm.
Lăng Cảnh tò mò nhìn bạn tốt hỏi:
“Cậu chọc gì bé con nhà cậu thế?”
Cố Thịnh nhún vai tỏ vẻ không biết.
Sáng nay mọi thứ còn tốt đẹp, không biết sao tự nhiên lại thành như vậy nữa..