Kiều Hạ Linh gác chân lên thành ghế, nằm ở phòng khách xem tivi, nhàm chán đến mức muốn chảy nước.

Hết ăn lại nằm, hết nằm lại ngủ, Cố Thịnh sắp nuôi cô thành một con heo chính hiệu luôn.
Kiều Hạ Linh lấy điện thoại, gửi cho Cố Thịnh một tin nhắn, đợi đến khi cô gần như mất kiên nhẫn thì đầu dây bên kia mới có tín hiệu hồi âm.
Cố Thịnh vừa kết thúc cuộc họp, sắc mặt khó coi đến cực điểm, lần đầu tư này đối tác là người quen biết cũ của ông nội nên hắn đã nể mặt mũi ba phần, có điều một số người vĩnh viễn không biết đủ, luôn lấy lý do là trưởng bối ra chèn ép.
Thư ký như muốn ngừng thở, tận lực làm giảm đi sự hiện hữu của bản thân.

Cô mới không muốn mới thứ hai đầu tuần mà công việc đã chất lên đến đỉnh đầu, nếu vậy thì kế hoạch hẹn hò cuối tuần của cô đây coi như đi tong luôn.
Đúng lúc này, Mạc Nhan cầm theo điện thoại vào đưa cho Cố Thịnh, bất ngờ thay, sắc mặt của hắn giãn ra trông thấy, đã vậy còn mang theo ý cười nhàn nhạt không rõ.
Thư ký chớp mắt vài lần, đến khi xác định rõ ông chủ không thèm để ý đến mình mới giở tính bát quái kéo Mạc Nhan ra dò hỏi.

Với cương vị là một người thư ký, cô rất hiểu chuyên môn nghề nghiệp, việc tò mò đời sống riêng tư của ông chủ là tối kỵ nhưng mà từ trước đến giờ, ông chủ bọn họ không khác gì một hòa thượng giữa cuộc sống đô thị bận rộn, dù có muốn cũng không hóng được chút gì.

Giờ vất vả lắm mới có chút dưa xanh, không sốt ruột sao mà được chứ!

Mạc Nhan lần này học ngoan, không hé răng nửa lời, dù cho thư ký có dùng mọi biện pháp cũng không thể dụ ra được chút thông tin nào.
Thư ký Trương tức đến mức muốn dậm chân.

Tên Mạc Nhan này hôm nay ăn phải thứ gì không biết, hỏi mãi vẫn không được chút thông tin hữu dụng nào, cái gì cũng không biết, không biết, tức chết cô rồi!
Hết cách, cô chỉ có thể lén lút hé cửa, coi trộm ông chủ trong phòng nhưng vì góc khuất, không nhìn thấy gì hữu ích cả.
Cố Thịnh vốn đang tức giận nhưng khi nhìn thấy ảnh đại diện của người vừa nhắn tin trên điện thoại, tâm lại mềm mại đi rất nhiều.
Tuy nhiên khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, sắc mắt lại có phần khó coi.
“Hôm nay tôi muốn ra ngoài làm chút chuyện, anh đừng để vệ sĩ theo dõi tôi đấy!”
Ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím nhắn lại, viết ra một hồi rồi lại xóa đi, mấy lần như vậy, sau cùng thì trên màn hình chỉ còn lại hai chữ: “Đi đâu?”
Kiều Hạ Linh: “...” Thế rốt cuộc cô ngồi đợi tên này từ lúc hắn nhìn thấy tin nhắn, hệ thống báo đối phương đang nhập đến giờ đã gần năm phút, cuối cùng lại chỉ nhận được có hai chữ ngắn tủn này hả?
Tốc độ nhắn tin này có khi còn phải gọi rùa bằng sư phụ.
“Tôi đi chơi với bạn một chút.”
Kiều Hạ Linh nhắn xong lại nghĩ ra cái gì, vội bổ sung thêm một dòng.
“Tối về mua quà cho anh.”
Cố Thịnh nhìn tin nhắn mới nhất mà lắc đầu, thầm nghĩ không biết mèo nhỏ này lại định làm cái gì?
Hắn nhanh chóng nhắn lại một dòng, nhưng khi ngón tay chuẩn bị ấn nút gửi thì dừng lại.
Vừa nãy hắn trả lời lâu như vậy, chắc chắn mèo nhỏ nghĩ hắn đang bận, giờ lại nhanh chóng trả lời, có khi cô lại nghĩ hắn tham chút quà nhỏ kia thì sao?
Không được, phải đợi thêm một lúc, nhưng mà đợi bao nhiêu là đủ đây? - Cố Thịnh cẩn thận suy ngẫm.
Mười phút hay hai mươi phút thì đủ?
Không được, có hơi dài.

Vậy thì quyết định ba mươi giây đi, không ngắn quá cũng không dài quá.
Cố Thịnh liếc nhìn đồng hồ, đợi chưa đến mười giây đã hết kiên nhẫn ấn nút gửi đi.

Dù sao quãng thời gian hắn suy nghĩ khi nãy cũng phải mất gần một phút, vậy thì quá ba mươi giây rồi còn gì nữa.
Gửi xong, tổng giám đốc nào đó rất nghiêng chỉnh ngồi đọc lại bản hợp đồng thư ký vừa đưa lên, nếu ánh mắt cứ không phải vừa được một chút lại liếc nhìn màn hình điện thoại thì đúng là có sức thuyết phục cao hơn nhiều.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua,...!đến khi đã trôi qua năm phút đồng hồ, thứ kia vẫn đen ngòm không có động tĩnh.
Cố Thịnh cảm thấy khó hiểu, mở khóa rồi gọi điện về nhà.
Lão quản gia nhìn Kiều Hạ Linh đang bảo giúp việc bổ hoa quả bên cạnh, gương mặt già nua ngay lập tức vui vẻ, mở camera đưa cho ông chủ nhìn coi.
Kiều Hạ Linh bị điểm tên, nhìn lên thì thấy Cố Thịnh, trong lúc ngơ ngác không hiểu gì thì giọng nói nam tính của người kia đã truyền đến.
“Sao từ nãy đến giờ không trả lời tin nhắn?”
Từ nãy đến giờ?
Tin nhắn?
Không lẽ tên này vì cô chưa trả lời tin nhắn mà gọi về nhà hỏi thăm?
Kiều Hạ Linh bất đắc dĩ, giật giật khóe miệng gật đầu đáp:
“Điện thoại tôi để trên phòng.”
“Ừ! Đi sớm về sớm.”
Sau đó, không còn sau đó nữa, Kiều Hạ Linh chưa kịp hỏi Cố Thịnh thích thứ gì thì điện thoại đã bị cúp mất.
...
Hôm nay cô hẹn Lạc Linh ra dạo phố, bạn tốt hỏi thăm về chỗ ở của cô hiện tại mấy lần nhưng Kiều Hạ Linh chỉ trả lời qua loa, nói hiện tại bản thân đang sống rất tốt nên không có ý định trở về nhìn mặt bố già, ít nhất là cho tới khi ông chịu từ bỏ ý định ép cô lựa chọn giữa hôn nhân và sở thích.
Lạc Linh nhân lúc cô không để ý, lấy điện thoại ra quay lại một đoạn video rồi gửi cho người nào đó suốt thời gian qua vẫn đang ngóng trông cô con gái nhỏ.
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng họp, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, cúi mặt thấp xuống, người thì kiểm tra điện thoại xem đã tắt nguồn hay chưa, người thì âm thầm mắng mở tên nào hôm nay ra đường quên lắp não, đến cả khi tham dự cuộc họp quan trọng thế này còn dám để chuông.
Nhìn sắc mặt của chủ tịch bây giờ đi, giông bão sắp quét qua đến nơi rồi đây này.
Cả đám người lo lắng tìm kiếm nhưng không điện thoại của ai là có chuyện gì, nhạc chuông lại vang lên lần nữa, tất cả ánh mắt dồn vào nơi phát ra tiếng động, bất ngờ thay, nơi đó lại là chỗ của chủ tịch.

Kiều Thanh thấy ai cũng nhìn mình liền lấy điện thoại ra xem, bình thường trừ khi có việc lớn động trời, bằng không sẽ chả có mấy ai liên hệ nên ông cũng không quá để ý đến nó, nhưng mà lần này thật sự là của ông thật.
Kiều Thanh ho nhẹ, tất cả người trong phòng ngay lập tức quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Ông mở tin nhắn, thấy Lạc Linh gửi một đoạn video thì tò mò mở ra xem, trong hình là cô con gái bất hiếu đi ròng rã suốt hơn một tuần không thèm liên lạc kia.
Trong lòng thầm mắng cô vô số lần nhưng ánh mắt lại chăm chú dán chặt vào người con gái, soi xem cô có gầy ở đâu không, tinh thần có tốt chút không, nhìn một hồi thấy không có gì bất thường mới lạnh mặt nhắn lại.
“Nó còn biết đường xuất hiện? Gầy thành cái dạng này, đúng là không thể rời mắt đi một chút được mà!”
Lạc Linh quay lại đánh giá thân hình của Kiều Hạ Linh.
Bạn tốt của cô rất gầy sao? Không thấy được gầy chỗ nào, chưa kể nếu để ý kỹ thì trông còn mập hơn một chút so với hồi trước nữa cơ.
Lạc Linh cười thành tiếng, Kiều Hạ Linh đang đi phía trước quay lại khó hiểu hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Lạc Linh vội vã lắc đầu đáp:
“Không có gì, cậu cứ tiếp tục chọn đi.”
Sau đó cô gửi thêm cho Kiều Thanh vài tấm ảnh Kiều Hạ Linh đang chọn quà cho ông, làm cho ai kia vui như mở cờ, không khí cuộc họp cũng giảm bớt phần căng thẳng hơn nhiều.
Đến tối, Lạc Linh và Kiều Hạ Linh cùng nhau ăn cơm tại nhà hàng, cười nói vô cùng vui vẻ mà không biết có hai người đàn ông vì đợi được túi quà gói ghém cẩn thận trong cốp xe của Kiều Hạ Linh kia mà phá lệ về sớm, ngồi đợi đến mòn mỏi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play