Ánh mặt trời vươn tay đến gõ nhẹ trên cửa kính, vài tia nắng theo cơn gió tinh nghịch rong ruổi mà đi lạc qua tấm màn đen vào trong xe rồi tò mò nhìn hai người đang đè lên nhau say giấc nồng.
Vai bị thứ gì đó đè nặng, tê rần không còn chút cảm giác, Kiều Hạ Linh cố gượng người, chỉ thấy một mái tóc ngăn màu đen đang vùi vào cổ, chọc cô cảm thấy hơi ngứa.
Chuyện đêm qua giống như làn sóng ào ào vỗ vào bờ rồi lại nhanh chóng đi mất, chỉ để lại những mảnh ký ức vụn vặt không rõ ràng.
Nhưng cho dù là vậy thì vẫn đủ để đương sự hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Kiều Hạ Linh muốn mở miệng gọi người đang đè trên người mình dậy nhưng tiếng nói ra lại khàn đặc, cô gắng lắm cũng không nói thành lời.
Vừa dịch thân người, ngay lập tức cơn đau từ nơi khó nói kia truyền đến, hơn nữa còn có thứ gì đó rất không nể mặt mũi đang chảy ra, thấm ướt cả một vùng.
Phừng...
Hai má cô đỏ bừng, xấu hổ đến nỗi muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống.
Ể? Mà hình như còn có thứ gì ươn ướt chạm vào bụng cô thì phải?
Sẽ không phải là thứ kia chứ?
Không đúng!
Cái mùi này...!là mùi máu tươi.
Nghĩ đến suy đoán của mình, cô bất chấp cánh tay vẫn còn tê dại, cố hết sức lật người này lại, lần này thì đến lượt cô sốc kinh ngạc.
Không phải đâu, toàn bộ vùng bụng của người này đều là máu.
Gương mặt cương nghị của người đàn ông đã trở nên trắng bệch nhưng lông mày vẫn cau chặt đề phòng.
Kiều Hạ Linh cẩn thận cởi ra áo sơ mi trắng, lật băng gạc ra để xem xét vết thương.
Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống, vốn đã được băng bó, giờ lại vì thú tính quá độ mà rách ra.
May mà cô tỉnh lại nhanh, nếu không hôm nay tên này đi gặp Diêm Vương là cái chắc.
Kiều Hạ Linh cúi xuống nhìn thứ đang chảy ra dưới đùi rồi lại nhìn cái tên sắc mặt đã xám ngắt không còn giọt máu bên cạnh, cuối cùng lương tâm của một người bác sĩ vẫn trỗi dậy.
Cô mặc áo khoác ngoài của người này xuống xe, mở cốp lấy ra hộp cứu thương, dùng chút băng vải ít ỏi đến đáng thương còn lại giúp người này băng bó, vì vải không đủ nên cô còn phải xé áo sơ mi ra bù tạm.
“Ai?”
Bàn tay bỗng dưng bị người dữ chặt làm Kiều Hạ Linh hơi hoảng hốt, lực dưới tay không tự chủ được mạnh hơn một ít.
Cô tò mò nhìn Cố Thịnh, thấy anh ta chỉ là nói mớ chứ không phải tỉnh lại mới yên tâm tiếp tục công việc.
Khử trùng, thay băng xong toàn bộ thì cả người cô cũng mệt lả vì đói, này cũng không trách, hôm qua chưa ăn tối đã đi uống rượu, đêm qua lại còn bị tên này hành lên bờ xuống ruộng, giờ chân tay bủn rủn, một chút sức lực cũng không có.
Kiều Hạ Linh uống mấy ngụm nước lấy sức, sau đó lấy điện thoại ra, ấn dấu vân tay của người kia để mở khóa gọi cấp cứu.
Xong xuôi, cô bước xuống xe, dùng máy chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm rồi mới mỹ mãn rời đi.
Hai mươi phút sau.
Cố Thịnh giật mình tỉnh lại, hắn cúi xuống nhìn vùng bụng, thấy vết thương đã được xử lý lại cẩn thận, ý cười trong mắt không cách nào che dấu.
Hắn liếm môi, nhớ lại hương vị đêm qua, cơ thể không hiểu sao có chút hưng phấn.
Đôi mắt đỏ ửng, cái miệng nhỏ luôn phát ra những âm thanh rên rỉ động lòng người, cơ thể mềm mại cùng mùi hương tự nhiên không chút pha tạp, mái tóc dài mượt mà thả xuống, nửa che nửa hở càng làm cho phong cảnh trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Đã thế còn là một con mèo con hoang dã, cứ nhìn những vết cắn trên người, trên cổ hắn thì biết, cô nhóc này ra tay còn khá ác.
Có điều, mèo nhỏ hình như có chút không nghe lời, lại dám ăn vụng rồi bỏ chạy lấy người.
Một lúc sau, một chiếc xe màu đen lao đến bãi đất trống với tốc độ chóng mặt, ngay sau đó, hai người mặc đồ đen bước xuống, hớt hải chạy đến, có điều khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ông chủ, bao nhiêu lời muốn nói chỉ có thể nuốt vào trong.
Dấu vết khả nghi chạy dọc khắp vùng ngực săn chắc, mùi hương “nồng nàn” quen thuộc lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong chiếc xe chật hẹp, và đặc biệt ở bên ghế phụ lai có hai thứ làm bằng cao su bị vứt tùy ý, này đến heo còn đoán được đêm qua ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Đình Thủy đưa ông chủ về đến Cố gia, vừa đi đến cửa đã có thể nghe thấy tiếng cười hạnh phúc và vang dội từ bên trong vọng lại.
Một nhà ba người ngồi trên bàn cơm nói chuyện vui vẻ, người cha quan tâm gắp vào bát của con trai một miếng thịt cua lớn, người mẹ ở bên cạnh hiền từ nhìn vào, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Mạc Nhan liếc nhìn ông chủ, thấy sắc mặt của Cố Thịnh bình thường mới vỗ ngực yên tâm, trong lòng lại âm thầm lôi hai mẹ con không biết xấu hổ kia ra chửi không biết bao nhiêu lần.
Bọn họ đêm qua ám hại ông chủ suýt mất mạng, giờ lại còn có tâm trạng ăn uống như vậy, đúng là vô nhân tính.
Cố Đinh nhìn thấy con trai lớn, hai mắt lộ ra chút uy nghiêm vẫy tay với hắn.
“Về rồi thì cùng nhau ăn cơm đi.”
Cố Thịnh cởi bỏ ác khoác, ngồi xuống vị trí ngay cạnh ba Cố, Nhã Lan cùng Cố Lam Hi âm thầm nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Tôi về ăn cơm mà hai mẹ con dì hình như không chào đón sao?” Cố Thịnh gắp một miếng thịt lên miệng, đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía đối diện.
Nhã Lan có cảm giác như bản thân bị đôi mắt kia nhìn thấu, bà ta cố giấu đi nỗi bất an, giả vờ như bình thường mỉm cười hiền hòa nói:
“Ta là vui mừng quá nên không kịp phản ứng lại ấy mà!”
Mạc Nhan ở bên cạnh cười khuẩy nhìn bàn tay đang run rẩy dưới gầm bàn của Cố Lam Hi trêu tức nói:
“Tôi thấy là sợ đến mức chân tay run rẩy thì có.”
“Cậu...”
“Được rồi! Đều là anh em cùng một nhà, có gì thì từ từ nói.
Còn con nữa Cố Thịnh, người không được phép nên tiếng thì đừng để lên tiếng kẻo làm bẩn không khí gia đình.” Cố Đinh quan tâm gắp cho Cố Thịnh một miếng thịt cua vào trong bắt, đổi lại chỉ được một nụ cười mỉa mai của con trai.
Cố Thịnh nhìn vào miếng thịt ngon lành trước mắt, như thường lệ không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào mà chỉ đơn giản đặt đũa xuống, hoàn toàn không có ý định gắp thứ đó lên ăn.
“Cho dù con có không thích hai mẹ con ta thế nào thì đây cũng là tâm ý của bố con, con...” Hai mắt bà ta đong đầy nước mắt, lộ ra vẻ thương tâm khổ sở, muốn nói lại thôi nhìn về phía chồng mình.
Thấy sắc mặt của ông ta tái đi mới che miệng nở một nụ cười khẽ, lúc đưa tay ra vẫn là bộ dạng yếu đuối, nhu nhược giống lúc trước.
“Nếu không có việc gì thì con rời đi đây!”
Mạc Nhan đi theo phía sau, muốn nói thêm mấy câu lại bị Cố Thịnh trừng mắt cảnh báo.
“Đứa nhỏ này sao có thể như vậy được cơ chứ? Nó nỡ lòng nào...”
Lão quản gia bên cạnh không nhịn được nữa xen vào nói nhỏ bên tai của Cố Đinh:
“Ông chủ quên là cậu Thịnh dị ứng với hải sản sao?”
Cố Đinh nghe vậy mới giật mình nhớ lại, chuyện lúc nhỏ của con trai lớn hắn nhớ không được bao nhiêu nhưng lần đó, Cố Thịnh bị dị ứng hải sản đến mức phải nhập viện điều trị một tuần, mẹ của hắn, cũng là vợ trước của ông vì việc này còn gầy đi hẳn.
“Cho dù có là vậy thì anh ấy cũng không nên bỏ đi khi chưa xin phép người lớn như thế chứ!” Cố Lam Hi bên cạnh bất bình lên tiếng.
Lão quản gia không nhìn cậu ta mà chỉ chăm chú thăm dò thái độ của ông chủ, thấy ông lộ ra vẻ mặt đồng tình, tuy không cam lòng nhưng vẫn không nói thêm câu nào.
Có điều ông đã hiểu được lý do tại sao cậu chủ lớn chưa bao giờ muốn về nhà.
Một nơi mà không cảm nhận được tình yêu thương của gia đình, vậy thì nơi đó căn bản không xứng đáng được coi là “nhà”..