Cơn mưa rào đầu hạ xối xả rơi xuống, trên đường ai ai cũng vội vã muốn nhanh chóng về nhà, chỉ duy có một cậu bé dùng đôi mắt hoang mang nhìn tất cả, cậu liên tục liếc nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng của ai đó, đôi chân nhỏ nhắn bắt đầu bước đi những bước đi đầu tiên.

Có điều con đường phía trước không biết vì lý do gì mà đi mãi vẫn không đến được điểm cuối.

Cậu bé đi rất lâu, lâu đến mức cậu chả thể nhớ được bản thân đã đi xa, chân mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi, đói thì xin ăn, không xin được thì lại tiếp tục nhịn đói.

Cậu cứ đi như vậy vậy mà không có điểm dừng.

Hoàng hôn phủ xuống một tầng ráng vàng đẹp óng ả, bao trọn lấy cơ thể của cậu như muốn ôm trọn vào lòng, mang cho cậu chút ấm áp cuối cùng.

Nhưng tất cả đã kết thúc khi màn đêm trỗi dậy, bị ấm áp ít ỏi bị thay thế bởi cái lạnh thấu xương, bằng ánh mắt khinh miệt của người đời.

Đêm tối, trong con hẻm tối tăm, thứ chiếu sáng duy nhất chính là ánh đèn điện hắt ra từ trong những ngôi nhà đã đóng kín cửa, trong đó, hình ảnh hạnh phúc của các gia đình phản chiếu lại trong đôi mắt trong veo của đứa bé lang thang.

Cậu nghiêng đầu nhìn bọn họ, cảm thấy thứ này thật quen thuộc, giống như trước đây cậu cũng từng cảm nhận được vậy.

“Mẹ ơi! ” Cậu bé vô thức gọi mẹ, giọng nói nỉ non giống như một con thú non đáng thương bị bỏ rơi, làm người ta đau lòng đến cực điểm.

Đôi mắt buồn rười rượi pha chút buồn cùng hâm mộ dần thay thế bằng một đôi mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy.

Cố Thịnh ngồi dậy, sờ những giọt mồ hôi trên trán, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã bao lâu hắn không mơ về giấc mơ đó?


Vừa mở mắt đã được chứng kiến mỹ nam bên cửa sổ, cuộc đời này còn có gì vui sướng hơn điều này nữa chứ? - Kiều Hạ Linh thầm nghĩ.

Cô xốc chăn, dựa vào đầu giường, lần đầu tiên bình tâm đánh giá Cố Thịnh từ khoảng cách gần như vậy.

Nói thật thì so với bộ dạng gợi đòn mọi hôm thì khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có này lại mang một ý cảnh hoàn toàn khác, trầm tĩnh và yên ắng, bóng lưng rộng lớn được bao trùm bởi ánh sáng hài hòa của buổi sớm mai, không hiểu sao lại mang đến cảm giác an tâm lạ kỳ, cứ như thể hấp dẫn người ta dựa vào.

Cố Thịnh cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình liền quay đầu, đôi mắt đen kịt hờ hững nhìn lại, giống như một vòng xoáy với lực hấp dẫn khổng lồ, lôi kéo linh hồn của người thiếu nữ, tim cũng vì thế mà lỡ đập nhanh một nhịp.

“Ngắm đủ chưa?”
Cố Thịnh tiến lên đi về phía cô, đôi mắt vẫn không rời khỏi dù chỉ một giây.

Kiều Hạ Linh hơi bối rối, lùi người lại phía sau nhưng rất nhanh đã thấy hành động của mình rất trẻ con, vì thế lại ưỡn ngực ngồi thẳng, trợn mắt phản bác.

“Ai? Ai thèm ngắm anh?”
Lúc chỉ còn cách cô hai bước chân, Cố Thịnh đột nhiên cúi sát người xuống, chóp mũi của hắn chỉ còn cách cần cổ mẫn cảm của cô một đầu ngón tay.

Cô cứ nghĩ hắn định nói gì đó không đàng hoàng, ai ngờ tên kia chỉ ngửi ngửi vài cái hít rồi phàn nàn:
“Đi tắm đi, hôi chết mất.


Rắc!

Bầu không khí ám muội vì thế vỡ tan thành mây khói, Kiều Hạ Linh cầm gối đầu sau lưng đáp thẳng vào mặt của Cố Thịnh, sau đó nhanh chân chạy vào trong phòng tắm.

Cô hé đồ ra ngửi thử, ừ thì cũng có chút hôi thật.

Cũng tại tên nào đó đêm qua hết bọc cô thành cái kéo rồi lại như keo bôi da chó dính lên người, có gỡ thế nào cũng gỡ không ra.

Dù cho bật điều hòa nhưng sự động chạm của cơ thể mang đến cái nóng khó có thể tả bằng lời nên là mồ hôi ra một chút là không tránh khỏi.

Cửa phòng tắm vừa hé ra thì Cố Thịnh đã sát đến, cúi xuống đặt cằm lên vai cô ngửi liên tục.

“Như vậy mới đúng, thơm hơn rồi!”
Sạch như thế sao lúc làm với cô trên xe còn! Còn!

Hình ảnh diễm tình đêm đó đột ngột quay lại, Kiều Hạ Linh che mặt quay đi, không dám đối diện với Cố Thịnh.

Sao lại nghĩ đến cái đêm đó nữa chứ?
Nếu bộ não của con người cũng giống như máy tính có thể xóa bộ nhớ thì đêm đó sẽ là thứ cô muốn xóa đầu tiên ra khỏi đầu óc của bản thân.

“Tắm xong rồi thì chúng ta nói chuyện.


Cố Thịnh đưa cho cô một bản hợp đồng, nhìn tiêu đề ngay đầu, Kiều Hạ Linh nhíu mày, ghét bỏ vứt thứ đó lên bàn, tỏa ra áp suất thấp, ánh mắt hàm chứa lửa giận như sắp sửa muốn đánh nhau.

“Anh làm vậy là có ý gì?”
Hợp đồng tình nhân? Tên này đúng là biết cách tự dát vàng lên mặt mình.

“Khoan hãy từ chối, cô xem điều khoản trước đi.


“Không cần.


Kiều Hạ Linh trực tiếp xé rách bản hợp đồng thành bốn mảnh nhỏ, chưa dừng lại ở đó, cô vẫn tiếp tục xé, đến khi bản hợp đồng kia biến thành một đống giấy vụn nát mới thôi.

Cố Thịnh không nói, mở ngăn kéo lấy ra một bản hợp đồng mới, giống như hệt bản đó để lên bàn, dửng dưng nói:
“Nếu muốn, cô có thể tiếp tục.


Kiều Hạ Linh nhìn một bản khác mới tinh xuất hiện, không hành động ngay mà lùi ghế xoay, tựa lưng ra sau, hai chân vắt chéo lên bàn, nhìn Cố Thịnh hỏi:
“Anh bắt cóc tôi về đây để ép tôi làm thế này sao?”
“Trước kia không nghĩ đến, đêm qua mới bắt đầu nghĩ tới.

” Hắn nhìn cô thản nhiên đáp.

Kiều Hạ Linh: “! ” Đúng là đồ gợi đòn.

“Tôi không muốn ép buộc ai cả, nhưng cô là người phù hợp nhất cho vị trí này.


Kiều Hạ Linh bán tín bán nghi cầm lên xem, đúng như lời của Cố Thịnh, thứ này so với hợp đồng tình nhân mà cô nghĩ đến khác rất xa.

Đầu tiên, thứ Cố Thịnh yêu cầu chỉ là giả làm bạn gái của tên này khi đi tham gia yến hội cần thiết.

Thứ hai, tên này cũng cam đoan là nếu cô không muốn thì hắn sẽ không ép buộc cô làm mấy việc người lớn.

Điều khoản không vấn đề, nhưng cũng vì vậy mà mới càng đáng nghi ngờ.

“Nếu chỉ có như vậy thì ai làm mà chả được, cớ gì phải là tôi chứ?”
“Thân phận của tôi có chút đặc biệt nên muốn tìm một người thông minh và có năng lực tự bảo vệ mình.

” Ít nhất như vậy hắn mới yên tâm được hơn một chút, dù sao hắn dù có một tay che trời thì cũng phải phòng vạn nhất, đám người kia quá điên cuồng, nếu chỉ là một cô gái bình thường thì e sẽ gặp nguy hiểm.

Đương nhiên, hắn trước nay không quá thích phụ nữ dính lấy mình, Kiều Hạ Linh là ngoại lệ, mùi hương trên người cô không nồng nặc như mấy người kia mà trái lại rất dễ chịu, khiến người ta có cảm giác an tâm.

Đầu có Kiều Hạ Linh xoay chuyển, phân tích lợi và hại trong chuyện này.

Hiện tại không biết được trong hồ lô của tên này có thuốc gì, cô lại như cá nằm trên thớt, muốn thoát khỏi nơi này là vô cùng khó khăn, chưa kể thân phận của tên này rất có thể chính là người đang đối đầu với bố già.

Như vậy cô càng không thể mặc kệ, nhất định phải xác định được thân phận của người này có nguy hại đến bố của cô hay không.

Hai bên không ai có ý kiến nên hợp đồng rất nhanh đã được ký kết.

Từ nay, Kiều Hạ Linh xem như tình nhân bị bao dưỡng của Cố Thịnh.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play