“Cô ấy vẫn là không buông xuống được.” Kiều Hạ Linh từ góc khuất đi ra, bên cạnh là Cố Thịnh đang ân cần che ô giúp cô.
“Bé con, mỗi người có con đường mà bản thân phải đi, và đây là con đường mà cô ấy tự chọn.”
Kiều Hạ Linh đứng trước bia mộ của Đường Vân một lúc lâu, vuốt khẽ lên gương mặt vui sướng của người con gái năm ấy đã ra sức bảo vệ bản thân, môi mỏng câu lên một nụ cười trách cứ: “Chị, bao năm rồi, ngay cả một lần báo mộng cũng không có. Chị có phải vẫn còn trách em không? Trách em đến tận lúc này mới đến tìm chị, trách em không chăm sóc tốt cho Minh Tú. Năm đó chị đã nhờ em, ấy vậy mà... Đường Vân... Đường Vân... Em nhớ chị lắm.”
Trời đột nhiên nổi gió, một cánh hoa mẫu đơn từ bờ rào bên kia theo đó đậu lên bờ vai đang run rẩy của Kiều Hạ Linh như đang an ủi. Kiều Hạ Linh lau nước mắt, cẩn thận cầm lấy nó vuốt v e mấy cái.
Gió lại nổi lên, cánh hoa trong tay cô giống như bị thứ gì đó triệu hồi, vũng vẫy một hồi rồi theo cơn gió bay về phương xa, lúc đi còn không quên chạm vào mặt cô từ biệt.
“Bé con, chúng ta về thôi.”
Kiều Hạ Linh luyến tiếc nhìn theo, đến khi cánh hoa đó khuất bóng mới “vâng” một tiếng đồng ý.
Cố Thịnh đưa cô lên xe, cẩn thận lau đi phần tóc bị nước mưa làm ướt, Kiều Hạ Linh thỏa mãn hừ nhẹ hưởng thụ sự phục vụ, chui vào lòng hắn cọ cọ vài cái lấy hơi ấm.
“Em đấy! Càng ngày càng giống một con mèo lười biếng.”
“Anh có ý kiến gì? Chê em phiền đúng không?” Kiều Hạ Linh c ắn vào cổ hắn một cái, lộ ra vẻ ủy khuất bĩu môi.
Từ ngày có thai, tâm trạng của cô dễ xúc động hơn, gần như cái gì cũng viết ở trên mặt, làm ra mấy hành động bình thường không bao giờ nghĩ đến. Sự mạnh mẽ của trước đây cứ như bị tha đi mất cất ở đâu rồi ấy, không lấy về được, mà cũng tại người này, quá mức sủng cô làm cô thích làm gì thì làm, sắp thành con ếch coi trời bằng vung luôn rồi!
“Cầu còn không được.”
Hắn chỉ hận không thể để mèo nhỏ cả đời đều dựa dẫm vào mình hắn, làm nũng với mình hắn, tùy hứng với mình hắn, này mới khiến cho hắn có cảm bản thân trong mắt em ấy chính là tồn tại đặc biệt nhất. Cố Thịnh với tay ra ghế sau lấy ra áo khoác đã chuẩn bị sẵn khoác lên người trong lòng.
“Giữa mùa hè anh cho em mặc áo khoác làm gì? Nóng chết đi được.” Kiều Hạ Linh lắc đầu nguầy nguậy phản đối.
“Nhưng mà cục cưng của em lạnh lắm, cần bảo bối là em đây sưởi ấm nên là bé con chịu khó chút được không?” Cố Thịnh hôn lên khóe môi cô, giọng điệu pha chút thỉnh cầu nói nhỏ bên tai, tay vẫn không quên thoăn thoắt đóng lại khóa áo.
Kiều Hạ Linh trừng mắt, Cố Thịnh đáng ghét, lúc nào cũng tìm cách quyến rũ cô, làm động tác thân mật như vậy là muốn cô không đồng ý không được mà.
“Lần này thôi đấy!”
“Được. Em nói gì đều đúng.”
Kiều Hạ Linh: “...” Ủa rồi liên quan lắm luôn. Tên mày chỉ giỏi đánh trống lảng, vốn dĩ liền không để lời cô vừa nói ở trong lòng.
...
“Mẹ, tin tức của mẹ có chuẩn xác không thế? Kiều Hạ Linh kia thật sự mang thai sao?” Cố Lam Hi ngồi xuống ghế, cầm lấy tay của Nhã Lan gặng hỏi.
“Không chắc chắn lắm nhưng đây là tin mà người chúng ta mua chuộc được ở bên ấy nhắn về.” Nhã Lan cũng không dám tin.
Kiều Hạ Linh nói gì thì nói cũng là con nhà danh giá, lại là con gái duy nhất của Kiều Thanh, thật không ngờ lại làm ra cái chuyện ăn cơm trước kẻng thế này, làm bọn họ không kịp phòng hờ. Bây giờ có cũng có rồi, mà xem tình hình còn sắp được ba tháng.
Cố Thịnh đúng là cẩn thận, giấu đủ sâu. Bà còn nói theo như thời hạn thì bên đó qua hai tháng nữa mới đến lần thay người định kỳ, hóa ra là để giấu êm chuyện này đi.
“Mẹ, hay là chúng ta...” Cố Lam Hi làm thủ thế cứu cổ.
“Con bị ngốc đúng không? Kiều Hạ Linh được Cố Thịnh bảo hộ kín như thế, chúng ta làm không cẩn thận bị hắn ta nắm được thóp thì phải làm sao? Chưa kể đến hộ vệ bên đó, riêng một mình con nhóc kia cũng khó giải quyết rồi!”
Bà đã điều tra thử, trình độ của Kiều Hạ Linh không tồi, có thể sánh ngang với vệ sĩ cấp cao thông thường, dù có mang thai đi nữa thì muốn giết cô ta chỉ trong một lần là rất khó.
Cơ hội của bọn họ không có nhiều, cho nên nhất định phải cẩn thận suy ngẫm lại biện pháp.
“Thế này không được thế kia cũng không được. Vậy không lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn cô ta sinh ra thứ tạp chủng đó à?” Cố Lam Hi đạp đổ bình hoa gần đó, tức tối vò tóc.
Cố Thịnh bây giờ đã được ông nội hắn ủng hộ như vậy rồi, nếu Kiều Hạ Linh còn sinh được con trai, khi đó hắn sẽ triệt để biến thành một đống bù nhìn trong Cố gia này mất.
Nhã Lan tất nhiên biết điều này. Việc Kiều Hạ Linh sinh ra một đứa con, không những đơn giản là thu hút đi sự chú ý của lão già kia mà còn liên quan đến phần tài sản thừa kế, thêm một người là thêm một gánh nặng, phần tài sản con trai bà nhận được đã ít này còn ít hơn.
Cũng không thể trông chờ vào việc Cố Mục bất mãn với Kiều Hạ Linh nên không thích đứa nhỏ trong bụng cô ta được. Cứ nhìn cách ông ta trao đi chiếc vòng đích truyền cho dâu trưởng Cố gia thoải mái như vậy thì biết đối với đứa cháu dâu này có bao nhiêu vừa ý.
Nhớ đến lại tức sôi máu, năm xưa bà gả vào Cố gia, tiệc cưới long trọng không có, chỉ có một buổi lễ nho nhỏ thông báo với những người trong nhà, ngay cả chiếc vòng đã trao cho mẹ của Cố Thịnh ông ta cũng nhất quyết không giao ra, còn nói cái gì mà bà ta là vợ thứ, không có tư cách nhận nó.
“Con cứ bình tĩnh. Chuyện đâu còn có đó, chúng ta không động được thì để người khác động. Bảo tài xế đưa tin này đến báo cho họ Ninh kia tiện thể cho đứa con gái yêu dấu cả bà ta biết được tin mừng này.”
“Mạn Ly sao?”
“Đương nhiên, cô ta đối với Cố Thịnh có bao nhiêu chung tình con đâu phải không biết. Vả lại...”
Mạn Ly hiện nay chắc đã biết được chuyện tốt mà Ninh Mộ Hàm đã làm, thế thì càng hay, biết được rồi mới tốt, cô ta nhất định sẽ sinh là lòng ghen ghét cùng nghi ngờ.
Người mẹ bản thân từ nhỏ kính trọng lại không phải mẹ mình, cho nên vì không muốn địa vị của cô ta được củng cố nên mới không ra sức bác bỏ đề nghị từ hôn, mà còn âm thầm chấp nhận, cô ta chắc sẽ nghĩ như vậy nhỉ?
Dù không biết vì lý do gì mà cô tiểu thư ồn ào không não đó đến hiện tại vẫn chưa làm ầm ĩ mọi chuyện nên nhưng có thể chắc chắn rằng tâm lý phản nghịch của Mạn Ly hiện tại rất mạnh.
Mà việc Kiều Hạ Linh mang thai không khác gì một cú sốc lớn từ trên trời giáng xuống, giống như một giọt nước rơi vào cái ly đầy cứng, khiến tất cả nước trong đó tràn ra.
Đúng như dự đoán, Mạn Ly sau khi biết tin liền ngay lập tức muốn đến chỗ của Kiều Hạ Linh và Cố Thịnh để chất vấn. Kiều Hạ Linh có thai ba tháng, nói vậy tức là trước khi hủy hôn đã có, vậy thì có khác gì trên đầu cô ta đột nhiên mọc ra một cái sừng dài ngoằng.
Đúng lúc Đường Minh Tú cũng có mặt, cô nhíu mày, ngăn lại Mạn Ly đang lửa giận ngút trời hỏi: “Tin tức này cô nghe được từ đâu?”
“Từ miệng của tài xế Nhã Lan, bà ta sai người đến truyền tin cho mẹ tôi, à không Ninh Mộ Hàm mới đúng nhưng bà ta không có ở nhà, lại đúng lúc tôi chạy bộ về nên mới...”
“Trùng hợp vậy sao?” Đường Minh Tú nhướn mày hỏi lại.
Mạn Ly ngớ ra, cô ta không ngốc, nghe Đường Minh Tú nói vậy mới nhận ra trong truyện này rất có thể còn chứa đựng ẩn tình khác. Thời gian chạy bộ của cô mỗi ngày luôn luôn cố định, chuyện này người trong nhà đều biết, với lại Nhã Lan có muốn truyền tin cũng là truyền một cách cẩn trọng, ít nhất phải là hẹn gặp mặt. Đằng này...
“Cô mà Nhã Lan không phải cùng một giuộc với nhau à, tại sao lại tốt bụng vạch trần âm mưu của bà ta dễ dàng như vậy?” Mạn Ly nghi ngờ nhìn lại.
“Mạn tiểu thư, cô có phải hiểu lầm gì không? Nói trắng ra thì ba chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tôi giúp cô đơn giản là vì không quen nhìn mấy thủ đoạn đâm người từ phía sau của Nhã Lan mà thôi.”
Đương nhiên, lý do thật sự Nhã Lan làm vậy, cô không thể nói. Con cáo già đó, mũi tên này bắ n ra tốt vô cùng, vừa hay rất hợp ý cô.
“Vậy tôi phải làm sao? Không lẽ phải nhịn cục tức này xuống chắc?”
“Thế thì không cần. Theo tôi biết thì Kiều Thanh, bố của Kiều Hạ Linh rất không ưa Cố Thịnh, đồn đoán bọn họ còn suýt vung tay đánh nhau mấy lần. Kiều Hạ Linh không ở Kiều gia mà trốn ở Cố gia không ra chắc cũng vì tránh bị ông ta biết được. Cô muốn tìm bọn họ phiền toái thì cứ báo cho ông ta một tiếng, biết đâu lại có kết quả bất ngờ.”
Hai ngày sau.
Kiều Hạ Linh vẫn còn mơ mơ màng màng thì bị người kéo từ trong chăn ra dựng ngược dậy.
“Cố Thịnh, mới sáng sớm anh làm cái gì đấy?” Kiều Hạ Linh mắt nhắm mắt mở, hai mí mặt nặng trĩu dán lại với nhau, chưa kịp nhìn người tới là ai đã lần nữa nhắm mắt lại ngã lên cái chăn mềm mại, mỹ man hừ nhẹ. Cố Thịnh thấy vậy liền bế cô lên xe đã chuẩn bị sẵn, nhắc nhở lão quản gia vài câu rồi đi mất.
Hai mươi phút sau, Lạc Linh và Kiều Thanh nhận được tin tức cấp tốc chạy tới, đáng tiếc chỉ nhìn thấy vườn không nhà trống, người đã sớm bỏ đi không còn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT