Niềm vui đến quá bất ngờ làm Cố Thịnh sửng sốt, ngốc lăng ngồi yên một chỗ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Kiều Hạ Linh. Khóe miệng ngoác ra hết cỡ, cười như một tên ngốc.

“Sao thế? Ngốc luôn rồi à?” Kiều Hạ Linh vỗ nhẹ lên mặt nam nhân, cười cười hỏi.

Cố Thịnh không đáp, cúi đầu dựa vào vai cô, bàn tay dừng lại trên eo siết chặt, cả thân người áp sát vào lưng cô không có đến một khe hở.

Cảm nhận được lực đạo trên eo, Kiều Hạ Linh xoay người nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen mê ly nhìn thẳng, giống như muốn hút đi linh hồn của người trước mắt. Những ngón tay tinh xảo trượt dài trên làn da màu đồng khỏe khoắn, luồn vào dưới lớp áo sơ mi, cảm nhận cơ bụng vừa rắn chắc vừa nóng bỏng.

Cô cắn môi, vươn tay ra đằng sau lấy đi dây nịt, mái tóc đen mềm mại trượt xuống, sượt qua tai rồi đến cằm, luồn lách vào tận hầu kiết của nam nhân trêu chọc.

Cố Thịnh nuốt nước bọt, cơ bắp toàn thân gồng lên dữ tợn, đến gân xanh ở thái dương cũng hiện rõ, đủ hiểu hắn hiện tại đang nhẫn nại đến nhường nào. Lý trí bị d*c vọng mê hoặc, từng bước dẫn dắt hắn trầm mê, sa đọa.

Giọng nói kiều diễm bên tai giống như mị dược phụ trợ vào, từng bước phá tan lớp phòng tuyến bền chắc: “Ông chủ Cố, anh có biết cục cưng của em đâu không?”

Con mẹ nó. Câu dẫn. Tuyệt đối là câu dẫn.

Mèo nhỏ càng ngày càng học xấu rồi! Vậy mà dám trắng trợn như vậy câu dẫn hắn.

Họ Cố tên Thịnh, trừ hắn ra thì làm gì còn ai khác?

Mà dù có thì đã sao, đời này đã định sẵn không thể có người thứ hai được phép ở bên em ấy rồi, chỉ có hắn, duy nhất chỉ một mình hắn là có tư cách này.

Kiều Hạ Linh, tôi tuyệt đối không cho phép em chạy theo người khác, bất kể là ai đi chăng nữa.

Nếu ai dám cả cả gan cướp em khỏi tay tôi, nghĩ đến đây, ánh sắt của hắn trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết, lời trong lòng không nói thành tiếng lại nhẹ bẫng mà hiện hữu qua đôi mắt kia: “Vậy thì giết là được.”

Kiều Hạ Linh cảm nhận được tâm tình của hắn không đúng lắm, vuốt v e gáy của hắn như trấn an.

Cố Thịnh gầm lên, đẩy cô xuống giường, tay vẫn không quên đỡ lấy thắt lưng, “Con mẹ nó, em rốt cuộc muốn cái gì? Tra tấn tôi sao?” Tay trái đập mạnh lên chỗ gối trống trải, cặp mắt sắc như dao nhìn người dưới thân không rời.

“Linh Linh, lửa của tôi không phải em muốn dập là dập được đâu.” Hai mắt Cố Thịnh sâu hoắm nhìn xuống, bên trong đó dường như có một đại dương vô cùng vô tận, đi mãi không thấy bờ, chỉ có một tia sáng ở phần trung tâm đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, nhỏ bé lại mạnh mẽ đến lạ kỳ.

Và thứ ánh sáng thần thánh đó gọi tên Kiều Hạ Linh.

Kiều Hạ Linh uốn lượn đầu lưỡi, hai tay quàng qua cổ nam nhân, đôi mắt dừng lại trên chiếc cần cổ gần trong gang tắc, hé miệng, nghiến vào một chút, để lại một dấu vết dễ thấy nhất đánh dấu chủ quyền.

Cô cẩn thận chạm vào dấu vết bản thân tạo ra, lại nhìn người kia vẫn ngốc ngốc không nói lên lời, quyết định tiêm thêm một liều thuốc k1ch thích: “Em quên mất. Cố tổng nhiều việc hay quên, sao có thể nhớ được một nhân vật nhỏ xíu không chút tiếng tăm vậy chứ?”

Nhân vật nhỏ xíu không chút tiếng tăm mang tên Cố Thịnh: “...”

“Không phải. Em nói kiểu gì vậy hả? Cục cưng của em đang ngồi ở cạnh em đây không phải sao?” Cố Thịnh bá đạo ôm lấy cô vào lòng, bàn tay vuốt v e gương mặt hệt như hồ ly của cô, giận dỗi cắn lên, đến khi để lại một vết răng mờ mờ mới chột dạ rời đi.

“Người họ Cố tên Thịnh trên đời này nhiều anh không ít, thiếu anh cũng không nhiều. Cố tổng không phải nhận vơ đó chứ?”

Hửm? Nếu đã mèo nhỏ đã muốn chơi, hắn bồi cô thì đã sao? Giả ngốc, hắn cũng biết.

“Nhận vơ? Chỉ riêng việc người ngồi trong lòng tôi hiện tại là em thì chuyện đó đã không có khả năng xảy ra rồi! Về phần cục cưng gì đó, phải cũng được, không phải cũng không sao bởi người nằm trên giường em hiện tại hay mấy chục năm sau này đều chỉ có duy nhất mình tôi.” Đôi mắt thâm tình nhìn thẳng, vệt sáng nhỏ nhoi khi nào đã lan rộng ra, từ thứ yếu ớt dần lộ rõ, cuối cùng chiếm chọn lấy ánh mắt của hắn, khiến cho nơi đó chỉ còn lại duy nhất hình bóng của một người.

Kiều Hạ Linh nắm lấy cổ áo Cố Thịnh kéo ra một chút, vuốt v e phần xương quai xanh nhô lên, sau di chuyển đến phần hầu kiết, nghịch ngợm chọc vào rồi lại rụt rè chạy đi, giống như một chú mèo con chưa trải sự đời tò mò với mọi thứ xung quanh.

Gương mặt cương nghị vì đ ộng tình mà đỏ hừng hực, bàn tay ôm lấy eo Kiều Hạ Linh siết chặt hơn. Cố Thịnh nâng cằm Kiều Hạ Linh lên chuẩn bị hôn xuống, lại đột nhiên nhớ đến bảo bảo trong bụng liền xị mặt đẩy cô ra, hôn môi cũng biến thành hôn trán.

Nhóc con mới được hơn hai tháng, hắn vẫn còn phải kiềm chế dài dài, nhưng mèo nhỏ lại mê người như vậy, bảo hắn phải làm sao đây?

“Cố tổng, người ngài nóng sao nóng vậy? Tôi giúp ngài hạ nhiệt nhé!”

“Hạ cái con em nhà em đấy chứ hạ.” Cố Thịnh nhịn không được chửi tục một câu.

Tại ai mà hắn biến thành như vậy hả?

Còn không phải do con mèo xấu xa này tạo thành. Biết hắn hiện tại không thể chạm vào cô nên mới to gan lớn mật, làm ra mấy hành động trước kia không dám làm. Con mẹ nó, nổi lửa lại không chịu dập, hắn đây nhịn thêm sáu tháng nữa, không phát điện thì cũng bị em ấy ép đến điên.

“Oa... Anh hung dữ với em.” Kiều Hạ Linh sịt sùi lau nước mắt cá sấu không chảy nổi một giọt, đáng thương hề hề nhìn Cố Thịnh.

Cố Thịnh: “...” Người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn là tra nam bội tình bạc nghĩa, làm cho con gái nhà lành to bụng lại còn không chịu trách nhiệm, phủi tay bỏ đi không có một lời từ biệt.

“Ngoan... Đừng khóc.” Cố Thịnh nâng mặt cô lên không ngừng hôn xuống, d*c vọng đều bị hắn dùng chút lý trí còn sót lại đè nén xuống tận đáy vực.

Hắn nhớ không nhầm thì mục đích Kiều Hạ Linh vào đây là để dỗ hắn đi, giờ thì hay rồi, biến thành hắn dỗ ngược lại luôn. Nhưng ai bảo hắn không nỡ đâu, dù biết là giả vẫn cắm đầu đi vào, cam tâm tình nguyện đến vậy là cùng.

“Em mới không thèm khóc. Ngược lại là anh, sao người lại nóng vậy chứ? Có cần em đem đá đến giúp anh hạ nhiệt không?” Kiều Hạ Linh giả bộ ngây thơ, dùng ánh mắt thỏ con không biết sự đời hỏi.

Có điều, ánh mắt tinh ranh giống như mèo con vừa ăn vụng thành công kia đúng là ghẹo người, làm hắn tâm can ngứa ngáy, chỉ muốn đè cô xuống ăn uống một bữa hả hể. Hừ! Mèo con không nghe lời, đợi sau này bảo bảo sinh ra rồi, để xem anh trừng trị em thế nào.

“Không cần đá. Lát nữa anh tắm nước lạnh là được.” Cố Thịnh sủng nịch hôn lên ô đầu, ghim chặt cô vào lòng, d*c vọng cũng theo đó từ từ hạ xuống.

Đúng thật là, mấy tình tiết bác quản gia và bố vợ đưa không đúng gì hết, hại hắn ăn bắt được chuột còn mất nắm gạo, lần nào cũng lỗ chết đi được. Đệ đệ của hắn đều mau bị hai người đó hại đến nghẹn chết luôn rồi! Còn cả tên nhóc trong kia nữa, sau này lớn lên phải dạy dỗ cẩn thận, phải cho nó biết ba ba của nó đã phải vất vả ra sao.

Kiều Hạ Linh nhìn thấy nụ cười tà ác của ai kia dừng lại trên bụng mình, biết chắc tên này có ý xấu. Không lẽ lúc đứa trẻ còn chưa ra đời, anh ấy đã bắt đầu nghĩ xem sau này lên nuôi dạy con cái thế nào?

“Vậy thì tốt quá rồi! Còn nếu không được thì cũng không sao, nói với em một tiếng là được. Dao phẫu thuật của em luôn luôn sẵn sàng.” Kiều Hạ Linh nháy mắt với Cố Thịnh, còn trịnh trọng đưa ra tờ danh thiếp đã lâu không dùng tới.

Cố Thịnh: “...” Vợ luôn muốn dùng dao phẫu thuật trên người hắn phải làm sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play