An Lâm cầm ly cà phê đưa đến bên miệng, lại bị tiếng máy ảnh “tách”, “tách” từ bên đường đối diện làm mất hứng, đặt ký cà phê xuống, gương mặt không tốt chút nào.
Kiều Hạ Linh bật cười, thay hắn kéo lại rèm cửa, “Em tưởng anh đã quá quen với việc này rồi chứ?” Nói xong liền đặt cốc nước cam xuống bên cạnh, lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng. Kể từ khi có thai, khẩu vị của cô đa dạng hơn nhiều, trước kia mấy thứ như bánh ngọt này ăn không nhiều, giờ lại thuận miệng hơn trước.
“Quen là một chuyện, còn thích ứng được hay không lại là chuyện khác. Em cũng biết mà, từ nhỏ anh đã không thích ánh sáng của ống kính.” An Lâm hằn học. Vẻ nam tính trầm ổn bình thường bị hắn rũ bỏ sạch sẽ, trở về với dáng vẻ thật sự đã lâu rồi không trải nghiệm, vừa với lạ lại vừa thân quen.
Từ khi trở thành người thừa kế của An gia, gần như không ngày nào không phải tiếp xúc với ống kính máy ảnh, mỗi lần như thế lại làm hắn nhớ đến cái đêm đen tối đó.
Cái ngày mà mẹ hắn vì bảo vệ hắn mà từ giã cõi đời.
Đêm đó mưa tầm tã, đất cát đều bị dòng nước cuốn trôi, cây cối nghiêng lảo đảo trước gió, sấm chớp đầy trời, những tia sáng lóe lên rồi lại dập tắt, lóe lên rồi lại dập tắt. Trong căn phòng nhỏ, hai thân ảnh ôm lấy nhau run lên vì lạnh. Người phụ nữ lo lắng đi qua đi lại, lúc phát hiện được tầng hầm bên dưới thì mừng rỡ, nắm lấy tay con mình, bất chấp nó phản kháng thế nào, nhất quyết nhét nó vào trong một thùng rượu dưới tầng hầm, đậy nắp lại.
Nhớ Đến thảm kịch khi xưa, bàn tay An Lâm cô thức nắm chặt, gương mặt như quỷ dữ của Ninh Mộ Hàm lại hiện lên. Hai tay bà ta dính đầy máu tươi, dưới chân là người mẹ luôn yêu thương hắn đang thở thoi thóp. Bà ấy đến lúc chết vẫn dùng tất cả sức lực còn lại để níu kéo, ôm lấy chân của người phụ nữ ác độc kia, mặc cho bà ta có đấm đá thế nào cũng không buông bỏ.
“Lâm ca.” Kiều Hạ Linh gọi nhỏ.
An Lâm sự tỉnh, chặn lại giọt nước mắt yếu đuối, xấu hổ nhìn về phía cô, quẹt mũi nói: “Xin lỗi. Nhất thời nhớ đến chuyện cũ lên không kiểm soát được cảm xúc.”
Động tác đút bánh trên tay Kiều Hạ Linh dừng lại. Cô nhìn hắn, ánh mắt đó như muốn xuyên qua tầng mây vụ nhìn vào bên trong, đọc hết tất cả. Rồi lại bất chợt ho nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống như cái nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác xẹt qua.
“Mà bình dấm nhà em hôm nay chịu thả người ra à?” An Lâm đổi đề tài, chống cằm, lấy khăn quẹt đi vết bánh còn vương lại trên khóe môi của Kiều Hạ Linh, cười rạng rỡ lại đầy ẩn ý nói.
Lúc bé con nói về kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang này với hắn, An Lâm còn tưởng Cố Thịnh sẽ nhất quyết phản đối. Dù sao tên đó từ nhỏ đã có tính chiếm hữu rất mạnh. Bé con khi đó thân thiết với hắn một chút thì sắc mặt tên đó lập tức đanh lại lộ rõ vẻ không vui.
Kiều Hạ Linh lùi lại, lịch sự tránh đi, tay còn lại gõ lên bàn hai cái ra hiệu. An Lâm thẳng người, gõ lại hai cái xác nhận, nụ cười trên môi càng sâu hơn vài phần.
“Bé con, con gái đôi khi thông minh quá cũng rất đáng sợ đấy!” An Lâm cúi thấp, ngoài người qua chỗ cô, ghé sát vào tai thầm thì.
“Cảm ơn vì đã quá khen.” Kiều Hạ Linh quét về chiếc xe taxi đậu bên đường từ nãy đến giờ vẫn chưa di chuyển, lại tưởng tượng đến gương mặt nhăn nhó khó ở của người đang ngồi trong đó, không nhịn được cười thành tiếng.
Người trong phòng chỉ cho là An Lâm và Kiều Hạ Linh đang nói chuyện vui vẻ, An Lâm chọc cô gì đó mới khiến cô tươi như vậy, nhất thời bùng nổ thêm phong trào khen hai người đẹp đôi này nọ. Đến ngay cả chủ quán cũng sai phục vụ đưa đến một lãng hoa hồng đặt trên bàn như chúc phúc.
“Sau ngày hôm nay, Cố Thịnh chắc sẽ xé xác anh ra mất.” An Lâm chạm đến bông hoa hồng, thở dài cảm thán.
“Không đến nỗi đấy đâu. Chúng ta trong sạch không phải sao?” Kiều Hạ Linh nhún vai hỏi lại, nghịch ngợm xếp bánh ngọt trên khay thành hình chữ “W” rồi lại chuyển thành chữ “N”.
“Em lại nghịch đồ ăn rồi! Không ngoan chút nào.” An Lâm lẩm bẩm, rút khăn tay giúp cô lau đi vết socola còn dính lại, ánh mắt trách cứ lại không kém phần sủng nịnh.
Kiều Hạ Linh rụt tay, gõ xuống bàn một cái, ánh mắt sắc bén nhìn An Lâm như muốn nhắc nhở: “Đừng có quá phận.”
An Lâm giơ hai tay vô tội, đưa chiếc khăn về phía cô, ngồi lại vị trí, tiếp tục nói chuyện phiếm như khi nãy chỉ là một sự cố nhỏ.
“Ông chủ, chúng ta lấy...” m tiết cuối chưa ra khỏi miệng, Mạc Nhan đã bị khí thế nồng nặc mùi dấm chua trên cơ thể của Cố Thịnh dọa ngược về sau.
Mẹ ơi, ông chủ ghen lên đáng sợ vậy luôn hả? Cửa kính xe đều mau bị hai mắt của ngài ấy chọc thành hai cái lỗ luôn.
Không phải đã nói trước là đóng kịch sao? Có cần phản ứng thái quá vậy không? Nhưng mà cái tên An Lâm này cũng không biết giữ ý gì hết, biết là bọn họ đang theo dõi rồi còn làm ra mấy động tác không có trong kịch bản.
Tiếp sau đó, Kiều Hạ Linh và An Lâm không làm gì khác mà chỉ nói về chuyện ở bệnh viện. Khoảng hơn hai mươi phút qua đi, hai người vừa được Kiều Hạ Linh ám chỉ lần lượt đi ra khỏi quán, Kiều Hạ Linh lại gõ hai cái xác nhận, An Lâm gật đầu. Bên trong đã không còn người của Ninh Mộ Hàm theo dõi nữa.
An Lâm ngả người ra ghế sau, ánh nắng bị rèm cửa che đi một nửa phản chiếu đến một bên mặt của hắn, bên kia thì vẫn ở trong bóng tối. Ánh sáng và bóng tối cùng hiện hữu, chia thành hai phía đối lập cân bằng kiềm hãm lẫn nhau.
“Bé con, em đừng làm chuyện gì dại dột đấy!”
Kiều Hạ Linh ngẩn người, nhìn về phía hắn gật đầu. “Anh cũng vậy.”
Cô xoa bụng, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Dựa vào thông tin An Lâm cung cấp cùng với số thông tin bọn họ thu thập được, trận chiến sắp tới với Ninh Mộ Hàm hẳn là rất gian nan.
Con à, hãy cố gắng, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt. Còn có bố của con nữa, không một ai có thể đem hai người đi khỏi mẹ.
Cô bước nhanh đến chiếc xe kia, nhìn lướt qua lưu luyến rồi leo lên xe taxi đã gọi sẵn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT