Hôm nay gặp mặt An Lâm nên Kiều Hạ Linh về hơi muộn, đến nhà đã gần bảy giờ tối. Cô rón rén đi vào nhà, thấy phòng khách không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Dạo này Cố Thịnh đã trở thành một ông chồng gương mẫu, đi sớm về sớm, trừ khi có tiệc xã giao nếu không sẽ có mặt ở nhà trước sáu giờ tối. Mà cho dù có tiệc xã giao cũng sẽ báo cho cô một câu, sau đó lại giả bộ đáng thương cần an ủi, đợi cô hôn mấy cái mới bằng lòng rời đi.

Nhưng hôm nay cũng không thấy anh ấy nói có tiệc tùng gì, Kiều Hạ Linh tò mò tìm lão quản gia hỏi thử.

“Cậu chủ đã về từ sớm, có vẻ công ty có chuyện gì đó, tôi thấy cậu ấy từ lúc về vẫn ở nguyên trong thư phòng không ra nửa bước, chúng tôi đã lên hỏi thử mấy lần nhưng không có tiếng trả lời.”

Kiều Hạ Linh nghe vậy cũng không quá để ý, cầm theo túi xách lên phòng rồi chuẩn bị quần áo đi tắm. Cố Thịnh trước giờ làm việc đều vậy, không muốn người khác quấy rầy, có điều từ khi bọn họ xác nhận quan hệ, tên này đã còn không liều mạng thế nữa. Hoặc có lẽ hôm nay về đến nhà chưa thấy cô đâu nên mới quay trở về thói quen cũ.

Thật là, cái tật xấu này cô tưởng đã uốn nắn thành công, ai dè vẫn còn ăn sâu vào máu. Đợi khi nào phải uốn lại lần nữa mới được, làm việc kiểu bạt mạng như thế không có lợi cho sức khỏe.

Lúc cô chuẩn bị vào phòng tắm thì điện thoại từ trên đầu tủ vang lên, nhìn đầu số thì không phải người quen.

“Xin chào, cô có phải là cô Kiều Hạ Linh không ạ?”

“Đúng vậy. Anh là ai thế?”

“Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, có một đơn hàng do Cố Mục tiên sinh gửi đến cần cô xuống ký nhận.”

Vừa nghe đến tên người gửi, Kiều Hạ Linh có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng. Ông nội tự dưng gửi đồ, chắc không phải đã biết chuyện rồi chứ?

Kiều Hạ Linh gãi đầu, được người lớn quan tâm đương nhiên là phúc phận, nhưng mà đến đột nhiên thế này, cô có chút trở tay không kịp.

Kiều Hạ Linh tắt nước, đi xuống dưới cửa, thấy anh nhân viên đang bị bảo vệ giữ lại thì chạy đến, vui vẻ ký nhận rồi cầm lấy hộp quà lên tầng.

“Phu nhân, mấy việc nặng nhọc này cứ để bọn tôi làm là được rồi! Cô nghỉ ngơi đi thôi.” Lão quản gia nói xong liền muốn cầm lấy hộp quà kia thay cô nhưng Kiều Hạ Linh lại khéo léo từ chối: “Không sao đâu bác Triệu, là quà bạn cháu gửi đến thôi, nhẹ lắm. Cháu khỏe mà, bê thêm mười thùng nữa cũng không vấn đề gì.”

Lão quản gia không lay chuyển được cô chỉ đành ậm ừ cho qua, tuy nhiên vẫn săn sóc đi sau cô sợ xảy ra chuyện.

Đối với điều này, Kiều Hạ Linh cảm thấy bác Triệu lo xa quá rồi, dù cô có mang thai thì cũng chưa yếu ớt đến mức độ đó.

Về đến phòng, Kiều Hạ Linh đặt kiện hàng xuống bàn, dùng dao rọc giấy bóc ra. Trái với những gì cô nghĩ, bên trong chỉ có hai máy ghi âm một cũ một mới.

Kiều Hạ Linh tò mò mở ra nghe thử, gương mặt chờ mong biến mất chỉ sau vài giây.

Ở cuốn băng thứ nhất là đoạn hội thoại giữa hai người, nghe giọng thì có vẻ là hai người người bạn già thảnh thơi ngồi trò chuyện. Kiều Hạ Linh nhận ra một trong số đó chính là ông nội của Cố Thịnh, về phần người còn lại thì cô không biết là ai, nhưng có thể ngồi chung bàn thưởng trà lại trò chuyện tự nhiên như vậy với chủ tịch của Cố thị thì ắt phải là một nhân vật tầm cỡ.

Ông nội gọi người kia là lão Mạn, nếu vậy rất có thể là Mạn gia kia, một trong số những gia tộc lâu đời ở thủ đô.

Về phần nội dung đoạn hội thoại là về hôn ước giữa hai nhà, tuy chỉ là lời nói đùa của cả hai ông bạn già nhưng xét theo một nghĩa nào đó thì đích nữ nhà họ Mạn với trưởng tôn nhà họ Cố quả thực có hôn ước.

Kiều Hạ Linh rất nhanh đã nghe hết đoạn băng thứ nhất, đến đoạn băng thứ hai, tiếng ồn ở đầu khá lớn, âm thanh so với đoạn thứ nhất thì khó nghe hơn nhiều, thi thoảng còn phá ra tiếng rè rè khó chịu.

Tuy là vậy nhưng vẫn có thể nghe được đại khái.

Tay cầm đoạn băng của Kiều Hạ Linh run lên, kết hợp với những gì cô mơ hồ nghe thấy từ cuộc nói chuyện của Cố Thịnh với ông nội đêm hôm trước, một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu.

Cửa phòng bật mở, Cố Thịnh đi vào, ánh mắt nhìn cô rất không vui, thậm chí còn có phần ủy khuất, giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Kiều Hạ Linh quay mặt đi, gạt nước ở khóe mặt, giấu đoạn băng ghi âm mới kia ở trong túi áo, hít thở thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc.

“Hôm nay em đi đâu vậy?” Cố Thịnh đi đến bên giường ngồi xuống.

Hắn ở trong phòng đã nghe thấy tiếng của cô từ lâu nhưng mãi vẫn chưa thấy cô lên tìm liền mặt dày xuống giảng hòa trước, đồng thời hỏi cô về quan hệ giữa cô và An Lâm và lý do hai người hẹn gặp nhau. Cái tên đó, mới nhìn đã đủ biết có ý nghĩ không an phận, cho nên nên nhất thiết phải loại bỏ từ trong trứng nước.

“Đi đâu thì liên quan gì đến anh?” Kiều Hạ Linh nói xong liền đi thẳng về hướng phòng tắm, không quay đầu lại bởi nếu quay lại, cô sợ bản thân sẽ khóc mất.

Nếu những gì đoạn băng kia nói là thật, tên ngốc đó còn định giấu cô đến bao giờ nữa chứ? Một mình đánh bại một tiểu đội lính đánh thuê mười người cấp S, Kiều Hạ Linh cảm thấy Cố Thịnh điên rồi.

Đó là cấp S đấy, số người chết trên tay mỗi người bọn họ ít sao, đương nhiên là không. Tên nào tên lấy đều hung tàn ăn sâu vào máu, sự hoang dã của bọn họ không ai có thể nghi ngờ.

Mạn gia kia rõ ràng đang cố tình làm khó, còn nói gì mà nếu thành công thì sẽ không truy cứu. Cái rắm đấy, bọn họ thừa biết xác suất thành công nhỏ đến đáng thương nên mới cố tình làm vậy để Cố Thịnh biết khó mà lui, vậy mà tên đó còn dám đâm đầu vào, đã thế còn muốn tham gia đặc huấn hai tháng cải thiện thân thủ.

Cố Thịnh ở bên ngoài nhận ra tình hình không ổn, gọi mấy tiếng vẫn không thấy Kiều Hạ Linh trả lời liền phá cửa xông vào. Đập vào mắt là hình ảnh bảo bối của hắn úp mặt xuống đầu gối, hai mắt đỏ lên ngập nước, môi dưới bị cắn chặt đến rỉ máu vì không muốn phát ra tiếng.

“Bảo bối, có chuyện gì thì nói cho anh được không? Đừng tự mình làm hại mình nữa.” Cố Thịnh ôm lấy thân thể run rẩy của cô vào lòng vỗ về, nhẹ giọng an ủi.

“Anh biến đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Cút ngay.”

Cố Thịnh bị Kiều Hạ Linh đẩy ra khỏi phòng tắm, biết cô giận nên hắn không dám đi vào.

Đúng lúc này, đoạn băng ghi âm cũ trên giường thu hút ánh mắt của hắn, Cố Thịnh đi một vòng, tìm thấy hộp quà khi nãy trong thùng rác, biết có điều mờ ám liền mở đoạn băng lên nghe, sắc mặt lập tức đen thui.

Cố Thịnh mở nhóm bạn bè, ấn vào ảnh địa điện của bố vợ xin ý kiến.

‘Bố. Vợ con giận rồi!’

‘Có chuyện gì?’

‘Cô ấy phát hiện con có hôn ước.’

Lập tức hình ảnh một khẩu súng đã lên nòng được bên qua chụp qua cùng dòng chữ: “Anh muốn tự làm hay tôi đến giúp.”

Cố Thịnh không dám chậm trễ, đem sơ lược mọi chuyện nói qua một lần. Kiều Thanh bên kia bán tín bán nghi, nhưng xét đến tính trung thực lẫn sự hi sinh của “con rể” chưa vào cửa từ trước đến nay, ít nhất đã tin đến chín mươi phần trăm.

Ông vuốt bộ râu không có đến một sợi, nhớ đến tình cảnh của bản thân hai hôm trước, một ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu, hý hứng trả lời.

‘Tuyệt chiêu dỗ vợ khi phạm lỗi:

Một, quỳ sầu riêng.

Hai, quỳ bàn phím.

Ba, quỳ xương rồng.

Bốn, ly hôn.’

Bốn cái, ba cái đầu tính chất giống nhau, về phần cái thứ tư, Cố Thịnh trực tiếp bỏ qua.

Vì thế rất nhanh đã đưa ra quyết định, Cố Thịnh kêu lão quản gia cầm lên vỏ sầu riêng vào phòng, vô cùng thành thật đặt dưới gối bắt đầu quỳ xuống nhận sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play