Cố Thịnh bừng tỉnh, nhìn điện thoại trên đầu giường đang sáng đèn, cẩn thận đặt cánh tay đang ôm lấy eo mình vào trong chăn, không phát ra bất kỳ tiếng động nào bước xuống.
Hắn cầm lấy điện thoại đi ra ban công, ấn nút nghe, đầu dây bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói già nua của Cố Mục: “Chuyện hôm trước ta nói cháu suy nghĩ ra sao rồi?”
Cố Thịnh im lặng, hướng về người đang nằm trên giường, bàn tay chạm đến cửa kính, phác họa lại gương mặt của cô, đáy mắt tràn đầy sự nhu tình.
Chỉ cần có thể bảo vệ được cô ấy, việc gì mà hắn không thể làm được chứ? Chưa kể việc tiếp nhận khảo hạch là hắn tự mình đề ra, đâu trách ai được.
“Ông nội, con đường của cháu ngay từ đầu đã không có ngã rẽ, chỉ thể thẳng hướng mà đi.”
“Cho dù đó là con đường máu tanh đầm đìa, thanh danh mục nát, vĩnh viễn không thể quay đầu sao?”
“Ý cháu đã quyết.”
Cố Mục thở dài, gương mặt già nua trầm xuống, cảm tưởng như già thêm vài tuổi. Đứa cháu này của ông, số mệnh khổ đến không cách nào nói hết.
Từ nhỏ đã mất mẹ, bố có cũng như không, phải lưu lạc đầu đường mưu sinh. Cho dù khoảng thời gian mười lăm năm ông có cố gắng bù đắp thế nào vẫn không thấy đủ. Đứa nhỏ lúc đưa về đã trưởng thành, làm cái gì cũng đã muộn.
Nhưng đứa nhóc này lại vô cùng trọng tình cảm, dù đứa con trai kia của ông cho nó một chút tình thương thì nó vẫn cảm động đến tận bây giờ, bù đắp lại gấp trăm, gấp ngàn lần. Bằng không, Nhã Lan, thậm chí là Lam Hi cũng không còn mạng sống đến tận bây giờ.
“Ông sẽ không trách cháu chứ?”
Cố Mục ngạc nhiên, bật cười thành tiếng, gậy gỗ trong tay chạm xuống nền đất liên tục.
“Đứa nhỏ ngốc, ông trách cháu gì chứ? Chỉ cần bộ xương già này còn vững một ngày, việc cháu làm có ông chống lưng, đường cháu đi có ông dọn cỏ, trời dù có sập ta cũng thay thằng nhóc nhà cháu gánh. Chỉ cần...”
Cuộc đời này của ông đã đi đến gần đất xa trời, lúc trẻ vì thứ gọi là tiền tài và địa vị cật lực đấu tranh, để rồi đến hiện tại, mấy thứ đó cũng hóa thành phù du.
Mong ước duy nhất của ông trước lúc nhắm mắt là được nhìn thấy con cháu hòa thuận, mỗi lần Tết đến sum vầy quanh mâm cơm cúng ông bà tổ tiên. Lúc nào rảnh đến dẫn cháu nhỏ đến thăm ông vài lần, vậy là hạnh phúc quá rồi.
“Ông phải sống lâu trăm tuổi để bế cháu chứ?” Cố Thịnh cắt ngang.
Cháu?
Cố Mục nghe đến chữ này liền vui mừng, chân trái vốn do trời đổi gió mà đau trở lại cũng bỗng chốc khỏe re, cứ thế đi đi lại lại trong phòng không ngừng nghỉ, cười đến không khép được miệng lại.
“Cháu không lừa lão già này đó chứ? Cháu dâu thực sự có... Có...”
“Đúng vậy.”
Tiền quản gia bên cạnh đi đến đỡ lấy ông cụ, không vui nhắc nhở: “Ông chủ, chân ông đang đau, đừng đi nhanh như vậy.”
Cố Mục lườm nguýt nhìn lão nhưng Tiền quản gia tập mãi thành quen, ấn vai ông xuống ghé, lấy ra lọ thuốc bóp bắt đầu giúp ông xoa bóp.
“Cháu chào ông Tiền.” Cố Thịnh nghe thấy động tĩnh, đoán được người đến là ai lễ phép chào hỏi.
Tiền quản gia tên thật là Tiền Dụ, là anh em kết nghĩa cùng với ông nội. Lúc trẻ hai người xông pha chốn thành thị mấy năm.
Sau ông bị gia đình bắt ép đi nhập ngũ nhưng vì trong lúc làm nhiệm vụ vô tình để một dân thường chết oan nên bị đuổi khỏi ngành. May nhờ có ông nội không chê thu nhận, từ đó ông liền trở thành quản gia của Cố trạch, giúp ông nội quán xuyến mọi việc trong nhà.
Ở Cố Trạch, trừ ông nội thì cũng chỉ có ông Tiền đối xử tốt với hắn mà không hề đòi hỏi bất kỳ sự hồi báo nào.
“Tiểu thiếu gia vẫn khỏe chứ?” Gương mặt lạnh tanh của ông trở nên nhu hòa không ít, tuy vẫn cứng nhắc nhưng có thể từ đó cảm nhận được sự quan tâm thật lòng.
Cố Thịnh cười khổ, xưng hô “tiểu thiếu gia” này của ông Tiền bao năm vẫn không thay đổi chút nào. Kể từ khi hắn còn rất nhỏ đã được ông gọi như vậy, giờ đã ba mươi tuổi vẫn không hề thay đổi.
Đứng trước hai vị trưởng bối, Cố Thịnh lúc nào cũng cảm thấy bản thân vẫn còn là đứa trẻ. Đó thực sự là thứ gì đó rất kỳ diệu.
“Này... Ông đừng có mà cướp lời tôi chứ! Tiểu Thịnh đang khoe tôi sắp có cháu đấy! Ông ghen tỵ lắm đúng không?”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Cố Mục, Tiền Dụ không chừa chút mặt mũi nào tạt cho bạn tốt hơn bảy mươi năm một gáo nước lạnh: “Có cháu thì có gì ghê gớm? Dù sao về đây cũng là tôi bế, ông đắc ý cái gì?”
Cố Mục không phản bác được lại, quay đầu giận dỗi. Tên khốn nạn này, tính nết vẫn thúi như xưa, không chịu thay đổi chút nào.
“Cũng đã muộn lắm rồi. Tiểu thiếu gia, tài liệu cậu cần tôi đã sai người gửi qua. Về phần chuyện kia, cậu không lo lắng, tôi và ông nội cậu đã sắp xếp cả rồi! Mấy ngày nữa cậu trực tiếp đến tổng bộ nhậm chức là được. Về phần tên nhãi nào không nghe lời, cứ thẳng tay xử lý, không cần kiêng nể gì cả.”
Tiền Dụ nói xong liền cúp máy, để mặc Cố Mục vẫn trố mắt ra nhìn.
“Ông cúp máy làm gì? Tôi vẫn chưa hỏi xong mà.”
Tiền Dụ lắc đầu, ấn mạnh lên chỗ bị đau của Cố Mục để tên này bớt miệng lại.
“Gãy mới tốt nhất. Lúc này tôi cũng hiểu lại sao phu nhân trước lúc chết vẫn chê ông phiền.” Tiền Dụ nắp đầu nọ thuốc đem cất đi, để mặc Cố Mục ngồi ở phòng khách từ từ suy ngẫm.
Nói đến người vợ đã mất, Cố Mục lại lâm vào trầm tư. Ông móc tay vào trong áo lấy ra mặt dây chuyền, trên đó là hình ảnh người phụ nữ mà ông yêu nhất, cũng là người vợ đã chết cách đây hơn ba mươi năm của ông.
Ngày đó, bà ấy ra đi rất thanh thản, trước lúc chết còn chê ông phiền phức, khóc lóc ồn ào làm bà ấy không thể yên giấc. Nháy mắt mà đã ba mươi năm đi qua, con trai lẫn cháu trai đều đã lớn, người bên cạnh ông không còn lại đáng bao nhiêu.
Cố Thịnh quay lại phòng ngủ thì thấy Kiều Hạ Linh đã tỉnh từ lúc nào. Cô mở to hai mắt, nhìn về phía ánh trăng như có tâm sự nào đó.
Cố Thịnh ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô thân mật cọ mấy cái.
“Có chuyện gì à?”
Kiều Hạ Linh vô thức đưa tay lên xoa bụng, rơi vào trầm tư, người ở đằng sau cũng không lên tiếng, đợi một lúc lâu sau mới thấy cô mở lời: “Anh có thích trẻ con không?”
Cố Thịnh sửng sốt, ngậm lấy vành tai của cô gặm c ắn: “Thích.”
Có thể không thích sao? Cứ nghĩ đến bọn họ có một đứa con sắp chào đời, Cố Thịnh lại cảm thấy đặc biệt phấn khích. Hắn muốn dành toàn bộ sự yêu thương của bản thân cho đứa nhỏ này, giúp nó cảm nhận được hương vị gia đình trọn vẹn chứ không giống như bọn họ, lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm.
“Vậy sao?” Kiều Hạ Linh thẫn thờ thì thầm.
Cô quay người, ôm chặt lấy thân thể của hắn, hai bờ vai run lên nhè nhẹ.
Thì ra là rất thích trẻ con sao? Vậy nếu cô...
Kiều Hạ Linh run lên sợ hãi, bàn tay nắm lấy bụng dưới càng chặt hơn, dù đã có đáp án khẳng định nhưng nó vẫn khiến cô chưa thể nào chấp nhận được.
Cố Thịnh nhận ra được sự khác thường, nắm lấy vai cô gặng hỏi: “Em làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”
“Tại anh rời đi lâu quá nên em thấy lạnh chút thôi.”
Cố Thịnh bán tín bán nghi, càng ra sức ôm lấy cô hơn trước.
Kiều Hạ Linh cũng gồng lên ôm lấy hắn, như thể sợ một khi buông tay thì cô sẽ đánh mất thứ trân quý nhất trên đời.
Đêm đến, ánh trăng len lỏi qua khe cửa chiếu vào, phản chiếu lên dung nhan đẹp như tạc tượng của Cố Thịnh. Kiều Hạ Linh mở mắt, vuốt v e hai bên gò má rồi kéo dài đến lông mi vừa dài vừa cong, cô rướn người đặt lên trán hắn một nụ hôn thật nhẹ.