Edit: Gấu Gầy

Chạng vạng, sau khi ăn cơm xong, Thẩm Diên dọn dẹp một căn phòng khác ở Chẩm Qua viện, mang sách từ Tùng Phong viện để vào, lúc không có việc gì làm, y sẽ đọc sách ở thiên viện, đỡ phải đối mặt với Vệ Toản.

Có một chuyện đến nay y vẫn chưa nói cho Vệ Toản biết, đó là ngày An vương gọi y đến, bắt y phải xem Vệ Cẩm Trình bị lăng trì.

Không phải y cố ý giấu diếm, nhưng lúc này Vệ Toản vẫn còn bị thương nặng, dưỡng bệnh quan trọng hơn, nên y vẫn chưa thuật lại tường tận mọi chuyện.

Chỉ là bản thân y lại bị ám ảnh, nhất là bàn tay vặn vẹo của An vương, luôn bất giác hiện lên trước mặt y, khiến y luôn muốn điều tra xem, An vương năm xưa ở Tân quốc làm con tin, rốt cuộc vì sao phải chịu cực hình.

Y thu thập một số tư liệu dân gian không quan trọng từ bên ngoài, còn có công báo của Tân Quốc, hiện giờ khó mà tĩnh tâm xem kỹ được, nhưng vẫn có thể tìm ra một chút manh mối.

Chuyện này năm đó kỳ thật không phải là chuyện cơ mật.

Tân Quốc cung phi hoàng tử đông đảo, thế lực phe phái phức tạp, An Vương vừa đi làm con tin đã đắc tội với Tam hoàng tử Tân Quốc lúc bấy giờ, khi đó Tam hoàng tử tuổi cũng không lớn lắm, rất được đế vương yêu thương, kiêu căng tàn bạo, chỉ vì nghe nói An vương giỏi viết thư pháp, vẽ tranh, cố ý làm khó, muốn An vương trong một đêm phải làm xong mười hai tấm bản đồ.

Vẽ bản đồ sao có thể nhanh như vậy được.

An vương vẽ suốt đêm vẫn không kịp, lúc này có người bên cạnh đứng ra giúp sức, vẽ tiếp sáu tấm.

Người nọ tên là Diệp Thư Huyên, là một trong những tùy tùng An vương mang đi Tân Quốc.

Việc này bại lộ, Tam hoàng tử liền muốn trừng phạt Diệp Thư Huyên, cắt đứt ngón tay của hắn.

Lúc đó An Vương còn trẻ, hay tin tự nguyện xin được thay thế, nói với Diệp Thư Huyên: "Ta để lại ngón tay, ngày sau về nước, chỉ không thể thi triển tài hoa, nhưng nếu Thư Huyên bị chặt đứt mười ngón tay, xem như tiền đồ bị huỷ."

Diệp Thư Huyên lại nói: "Tội thần thì có tiền đồ gì chứ?"

An vương thần sắc ảm đạm, nhưng vẫn kiên trì chịu hình phạt này, từ đó không thấy một bức thư nào do An vương viết nữa, văn thư đều do Diệp Thư Huyên viết thay.

Đây là chuyện mà tất cả người Tân đều biết, sau chuyện này, Hoàng đế Tân Quốc đã lớn tiếng mắng chửi Tam hoàng tử, ngay cả sủng ái ban đầu cũng phai nhạt vài phần.

Từ đó xung đột giữa Tam hoàng tử và An vương càng lúc càng kịch liệt, Tam hoàng tử ngấm ngầm hành hạ An vương, chỉ là không công khai gây sự nữa, cho nên An vương luôn cố gắng tránh mặt, nếu không cần thiết thì sẽ không ra khỏi cửa, tránh phát sinh thị phi trắc trở.

Nỗi tủi nhục không thể nói hết thành lời.

Chỉ là những văn thư này thường xuyên ca tụng An Vương nhân hậu lương thiện, cái tên Diệp Thư Huyên rất hiếm khi xuất hiện.

Thẩm Diên lẳng lặng đọc hồi lâu, cảm thấy chuyện này có gì đó mâu thuẫn không thể diễn tả.

Lần theo cái tên Diệp Thư Huyên, mới biết được người này là biểu đệ bên ngoại của An vương. Ngày xưa cũng từng là thiếu niên tài hoa, văn chương xuất chúng, thời niên thiếu đã phò tá cho An vương tăng thêm sức mạnh, nhưng vì thời gian đã trôi qua quá lâu, thời điểm thành danh lại quá sớm, nên đã bị nhiều người lãng quên từ lâu.

Thẩm Diên cho dù lật hết điển tịch, cũng chỉ tìm được một ít đoạn văn còn sót lại, phần lớn là văn chương thơ ca trêu trăng ghẹo gió, có chút khí chất phong lưu.

Diệp gia từng mang trọng tội, ngay cả mẫu thân của An vương là Diệp hoàng hậu cũng treo cổ tự tử, Diệp Thư Huyên đáng lẽ phải bị lưu đày, nhưng bởi vì tài năng và giao tình mà được Đông cung che chở, sau đó theo An vương đến Tân Quốc làm con tin.

Vậy hiện giờ Diệp Thư Huyên đang ở đâu?

Thẩm Diên càng tìm kiếm, lại càng cảm thấy người này dường như đang từ từ biến mất khỏi nhân gian, không ai nhắc tới, giống như đã chết.

Y khép trang sách lại, chậm rãi suy nghĩ, bỗng dưng Chiếu Sương gõ cửa, bưng thuốc thang, cầm một chồng sổ sách đi vào: "Tiểu Hầu gia sai người đưa sổ sách của Chẩm Qua viện giao cho chúng ta."

Thẩm Diên cầm sổ sách lên, cảm thấy nóng muốn phỏng tay, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hiện giờ Chẩm Qua viện đã thay đổi nhân sự, quyết toán sổ sách quả thực rất khó, không bằng trực tiếp giao sổ sách cho y. Sau khi uống một hơi cạn sạch chén thuốc, y mới nói: "Được rồi, để ta xem qua một chút."

Thẩm Diên đưa tay lật hai trang sổ sách, thuận miệng nói: "Chăn trong phòng Vệ Toản bị vết máu làm bẩn, lát nữa tìm người đổi cho hắn. Y phục chọn vài bộ thoáng khí rộng rãi, hiện giờ hắn mặc đồ thay đồ đều là cực hình, nhưng không lẽ để hắn mốc meo."

Chiếu Sương đáp "Vâng".

Thẩm Diên nói tiếp: "Đừng giao Liên nhi cho hắn, Liên nhi dễ bị hắn lừa, chuyện gì cũng nghe lời hắn, không biết ai mới là chân chủ tử của nàng."

Chiếu Sương lại đáp "Vâng" một tiếng.

Thẩm Diên sắp xếp chuyện này, không khỏi nói nhiều một chút. Y thân là bệnh nhân, hiểu rõ trong lúc bị bệnh thân bất do kỷ, hiện giờ an bài mọi thứ cũng rất cẩn thận. Sau khi dặn dò kỹ lưỡng, y lại nói: "Ngân thương của Vệ Toản đã mất rồi, hai ngày nữa đi đúc một cây khác tương tự cho hắn, dài ngắn nặng nhẹ ta viết cho ngươi, ngươi đi hỏi hắn có yêu cầu gì không."

Y vừa dứt lời, Chiếu Sương đã không kiềm được ý cười trên mặt.

Thẩm Diên nhất thời lúng túng, cúi đầu không nói lời nào.

Chiếu Sương nhịn cười nói: "Hay là công tử mình tự đi hỏi đi?"

Thẩm Diên lật lung tung sổ sách, ảo nảo nói: "Không gặp, gặp hắn cũng không có gì tốt."

"Hắn vốn bị thương, đến lúc đó nếu chọc giận hắn, ta gánh không nổi."

Chiếu Sương nhìn y một hồi, lại nhẹ giọng nói: "Công tử cần gì phải vậy, tiểu Hầu gia dù sao cũng vì công tử mới đi tìm đại phu."

"Người cũng đã làm cho ngài ấy không ít chuyện rồi, nói một câu dễ nghe cũng đâu có chết."

Chiếu Sương đã nói như vậy, chứng tỏ y hành xử chuyện này không được khôn khéo.

Thẩm Diên không nói nên lời, thật lâu mới nói: "Ta cũng biết, ta không phải giận hắn, mà hận chính mình."

Y không chỉ hận tình cảnh Vệ Toản mang đến cho mình, mà vào đêm đó, y còn sâu sắc nhận ra, y không thể nào vượt qua Vệ Toản, không thể so sánh với Vệ Toản, cũng không thể trở thành Vệ Toản.

Tách rời không được, so sánh không lại.

Cơn giận này không phải là tức giận, mà là nghiệp hỏa trong lòng y.

Ai ngờ Vệ Toản xưa nay tính tình ngang ngược nổi loạn, bây giờ lại trở nên ngoan ngoãn, nằm trên giường không thể động đậy, mặc cho y bắt nạt, nhưng trong lòng y lại sôi trào.

Thẩm Diên sờ sờ một góc sổ sách, hồi lâu không lên tiếng, chỉ khẽ thở dài, khoát tay nói: "Thôi, các ngươi chăm sóc hắn thật tốt là được."

Chiếu Sương mặt không biểu tình, nhưng thần sắc lộ ra vài phần trêu tức: "Tiểu Hầu gia đêm nay còn phải lau người."

Thẩm Diên nhận ra ý đồ xấu xa của nàng, liền nói: "Sao ngươi học theo thói xấu của Tri Tuyết vậy?"

Chiếu Sương cong khoé môi, nhìn y mỉm cười.

Bởi vì lúc Vệ Toản hôn mê, Thẩm Diên đã lau người cho hắn hai lần.

Thẩm Diên mím môi, chỉ nói: "Tìm một người cẩn thận thích hợp đi, bệnh nhân bị thương không có gì kiêng kị."

Chiếu Sương gật đầu đáp ứng.

Thẩm Diên cúi đầu tiếp tục đọc sổ sách, không bao lâu, nghe thấy nước đã sôi, hơi nước bốc lên, cách màn cửa sổ cũng có thể cảm nhận được.

Thẩm Diên không rõ mình đang có tư vị gì.

Lòng y ngổn ngang suy nghĩ, lúc này xem không nổi sổ sách, bất giác suy nghĩ lung tung.

Y ngồi đó nghĩ ngợi, không biết Chiếu Sương đã sắp xếp việc này cho ai.

Một lát sau lại thầm mắng, tên khốn Vệ Toản này, gây họa cho y còn chưa đủ, bây giờ còn muốn tiểu cô nương trong viện hầu hạ hắn, không phải quá hời cho hắn rồi sao?

Rốt cuộc không thể ngồi yên.

Lúc này Chiếu Sương đang giúp Tri Tuyết xem thuốc, trong viện không có ai, y liền bày ra dáng vẻ lơ đãng, ung dung thong thả đi tới cửa phòng Vệ Toản.

Rón rén, cách màn cửa sổ nhìn vào bên trong.

Hơi nóng bốc lên, thật lâu cũng không nhìn thấy gì, nhưng lại nghe thấy chút động tĩnh.

Tiểu cô nương quy củ nói: "Ta đỡ ngài dậy."

Vệ Toản "Ừm" một tiếng.

Thẩm Diên từ trong chữ "ừm" này, nghe ra hơn một trăm tám mươi ý tứ.

Bao gồm mừng rỡ như điên, hạ lưu vô sỉ, sắc tâm bộc phát, tiện đà làm bộ làm tịch đáng thương, làm như đau đớn yếu đuối đến cùng cực.

Nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác chua nhẹ.

Một lát sau, lại nghe tiểu cô nương thấp giọng nói: "Tiểu Hầu gia muốn ngồi tại chỗ hay xuống giường?"

Vệ Toản đáp: "Để ta xuống giường."

Thẩm Diên mím môi càng lúc càng chặt.

Chân mày cũng cau lại, thầm nghĩ chuyện gì đây, bình thường muốn ngồi dậy toàn kêu y đỡ, bây giờ vì một tiểu cô nương, lại có thể xuống giường.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, hay cho một tên háo sắc vô sỉ.

Y hiện giờ không nói đạo lý, có thể sau này nhớ lại, y cũng không hiểu sao lúc này mình lại như thế.

Đúng lúc nhìn thấy Tri Tuyết bên kia đã sắc thuốc xong, đang kêu Chiếu Sương bưng qua cho Lâm đại phu.

Thẩm Diên lén lút đứng dưới cửa sổ của Vệ Toản, muốn trở về đã không còn kịp, trong lòng lo sợ bị hai tiểu cô nương  bắt gặp.

Y đành xoay người bước vào phòng Vệ Toản.

Nhìn thấy trong màn sương mù dày đặc, Vệ Toản đang cố gắng chậm chạp di chuyển. Tiểu cô nương bên cạnh muốn đỡ hắn, nhưng Vệ Toản xua tay.

Vừa thấy y bước vào.

Vệ Toản liền nhìn lại, lộ ra ý cười như có như không.

Khuôn mặt Thẩm Diên đỏ rồi lại đen, đen rồi lại đỏ, nhìn hắn thật lâu, không nói câu nào.

Chỉ chậm rãi thở ra một hơi, nói với tiểu cô nương: "Ngươi ra ngoài trước đi."

Tiểu cô nương đáp "Vâng", lập tức lui ra.

Lúc này Thẩm Diên mới từ từ bước đến, thấy Vệ Toản chuẩn bị xuống giường, liền nói: "Ngồi yên đi."

Vệ Toản mỉm cười đáp: "Được."

Thẩm Diên xoay người đóng cửa lại, tránh cho gió lạnh thổi vào, sau đó xắn tay áo lên, lấy tay thử nhiệt độ nước, rồi thả khăn vào nước, cầm lên vắt khô, đặt ở bên cạnh.

Vệ Toản mở miệng gọi: "Chiết Xuân."

Bị Thẩm Diên liếc xéo một cái.

Y nói: "Câm miệng, không được nói chuyện."

Vệ Toản ngoan ngoãn ngậm miệng, không giấu được ý cười trong đáy mắt.

Thấy Thẩm Diên vẫn đang tiếp tục cúi đầu thấm ướt khăn rồi vắt khô.

Sau đó hơn nửa ngày trôi qua, mới đứng trước mặt Vệ Toản nhẹ nhàng cởi thắt lưng của hắn ra.

Bên ngoài cửa sổ, tiểu cô nương Tri Tuyết đang nói gì đó, hình như là Tuỳ Phong không lo coi chừng sắc thuốc, Tri Tuyết bực bội lảm nhảm một hồi.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy thỉnh thoảng vang lên.

Tóc của Thẩm Diên ở bên tai loà xoà vài sợi, dường như khiến cho tiểu bệnh tử khó chịu, y tiện tay chấm một chút nước, vén ra sau tai.

Dưới ánh đèn, càng lộ ra ngũ quan tuấn mỹ.

Hắn nhìn Thẩm Diên, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa sổ, vẫn không nhịn được dục vọng ngứa ngáy trong lòng, muốn trêu chọc y một chút, hắn thấp giọng nói: "Thẩm ca ca, vừa rồi huynh vừa ở ngoài cửa sổ làm gì vậy?"

Quả nhiên mặt mày tiểu bệnh tử lộ ra vài phần quẫn bách, khiến hắn càng nhìn càng thích.

Một lúc sau, Thẩm Diên ngẩng đầu lên, nhìn hắn hồi lâu rồi nói: "Há miệng."

Vệ Toản không biết Thẩm Diên muốn làm gì.

Ai ngờ y lại lấy khăn vải sạch, bịt miệng hắn lại, thắt nút sau đầu.

Thẩm Diên nói: "Đã kêu ngươi câm miệng, còn lên tiếng nữa, ta bịt luôn mắt ngươi bây giờ."

Vệ Toản: Thật khó để nói, rốt cuộc mình có mong chờ hay không.

Chỉ là ủy khuất hừ hừ hai tiếng.

Thấy hắn như vậy, Thẩm Diên không nhịn được cười.

Xắn tay áo lên, trong mắt mang theo ý cười ranh mãnh, nói: "Nếu ta đụng trúng chỗ nào làm ngươi đau, ngươi cứ hừ hừ hai tiếng là được."

Vẻ mặt ôn nhu, giọng nói dịu dàng.

"Như vậy mới ngoan."

—---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play