Edit: Gấu Gầy
Mùa hè đằng đẵng qua đi, chớp mắt đã sang thu.
Mỗi khi tới kì thi Hương ba năm một lần, rất nhiều thư sinh học trò lại đổ về kinh thành, đi trên đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thư sinh học trò chăm chỉ học bài đến hoa mắt chóng mặt, không chú ý đụng phải gốc cây. Phường thị kế bên Quốc Tử Giám, ngày xưa bán điểm tâm nước đường là chủ yếu, gần đây cũng dần dần sửa thành chợ sách. Ai nấy đều bán giấy nghiên bút mực, đề thi giả sử, mấy quán trà cũng dần dần nhộn nhịp.
Lầu một mời mấy tiên sinh kể chuyện, khi thì nói về tài tử đăng khoa, khi thì nói chút chuyện lý thú điều tra án của tiểu Hầu gia, chuyện cháy núi Thẩm Diên gần đây nghe đã chán rồi, nhưng vẫn bao một cái bàn sau bình phong ở lầu hai ngồi nghe náo nhiệt.
Lúc này đang nói về vụ án khôi giáp.
Trước và sau vụ án khôi giáp, người ngoài không biết nội tình. Tiên sinh kể chuyện toàn là bịa đặt lung tung. Nói đến liên miên thăng trầm thất thường. Vệ Toản tiểu hầu gia một người một thương huyết tẩy tử sĩ ma đạo, dùng một chiêu kỳ ảo giết người không thấy máu chém hạ loạn tặc thổ phỉ, cuối cùng dưới ánh mắt ái mộ của đông đảo thiếu nữ trong ma đạo, hắn một người một ngựa nhẹ nhàng rời đi.
Người bên dưới liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Thẩm Diên nghe xong ghét bỏ, nhưng cũng không biết vì sao, vẫn chống cằm nghe tiếp.
Thầm nghĩ đúng là bịa đặt lung tung, nếu không phải Vệ Toản không thèm để ý những chuyện này, Hoàng đế Gia Hữu cũng khoan dung, chỉ sợ quán trà này đã sớm bị người ta lật tung.
Tri Tuyết ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm: "Ta nghe người trong phủ nói, tiểu Hầu gia năm xưa đã tới lật tung một lần."
Lúc ấy chỗ này mỗi ngày đều nói hươu nói vượn, nói hắn lấy đầu người xỏ xâu hồ lô đường, nói như thật vậy, khiến tiểu hài tử trong kinh nhìn thấy tiểu Hầu gia là chạy biến.
Vệ Toản liền dẫn theo một đám người của Chiêu Minh Đường tới, ngày nào cũng nghe, ngày nào cũng trầm trồ khen ngợi, còn đưa ra chủ ý với tiên sinh kể chuyện, nói xuyên đầu không thể xuyên từ chính giữa, phải từ huyệt thái dương.
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đầu tiên sinh kể chuyện.
Liên tục như thế, tiên sinh kể chuyện ngày nào cũng gặp ác mộng, không dám nói về hắn nữa.
Chỉ là mấy năm nay thấy hắn tính tình tốt lên, mấy người này liền ngựa quen đường cũ, lại bắt đầu biên đạo thoại bản cho hắn.
Thẩm Diên hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Trước mắt toàn là chuyện tốt, hắn đương nhiên sẽ không tới cửa."
"Trong ma đạo nhiều cô nương đang chờ tiểu Hầu gia hắn một thương một ngựa đi cứu."
Tri Tuyết liền cười nói: "Nhưng tại sao lại không đem chúng ta cũng thêm vào chứ, kỳ thật vụ án khôi giáp kia, trận pháp không phải là công tử phá sao?"
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một giọng nam nhân ôn hòa nói: "Đúng là như thế."
Thẩm Diên ngẩn ra.
Một nam tử trưởng thành nhã nhặn tuấn tú, thân mặc đạo bào, đứng ở trước mặt y.
Mặt mày đè nén vài phần buồn bực, ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua người y, mỉm cười nói: "Trăm nghe không bằng một thấy, Thẩm công tử."
An Vương.
- Toàn bộ lầu hai im lặng không tiếng động, phảng phất vừa rồi một đám người còn đang nói chuyện phiếm, lúc này đều yên tĩnh lại, ai nấy mặt mày lạnh tanh vô cảm.
Chỉ có An Vương khẽ mỉm cười.
Mà lầu một hoàn toàn không biết gì cả, nghe tiên sinh kể chuyện tiểu Hầu gia chạy loạn trong đêm, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn.
An vương nhã nhặn nho nhã, lẳng lặng nhìn Thẩm Diên, hô một tiếng: "Thẩm công tử?"
Thẩm Diên rũ mắt, chậm rãi hành lễ: "Thảo dân Thẩm Diên, bái kiến An vương."
An Vương cười cười, một tay nâng hắn dậy nói: "Không cần đa lễ, chẳng qua nhìn thấy có người nghe kể chuyện, ta mới đi lên ngồi một chút, ngươi chỉ cần coi ta như người bình thường ghép bàn là được."
Thẩm Diên nói "Vâng".
Trong nháy mắt đầu óc đã chuyển qua rất nhiều vòng.
Trong vụ án khôi giáp Liên Vân Trận, y là người hỗ trợ phá án. Vệ Toản mang theo danh sách, không ai biết là do y lấy được.
Trên núi thành Vọng Hương y lấy lửa dập lửa, là do bị ép tự vệ, còn về chuyện dẫn dắt Lương thị vệ tra đến An vương, bọn họ làm cũng rất là bí mật.
Vệ Toản điều tra vụ án, là công vụ được giao, mà người hỗ trợ như y, cũng không phải cố ý nhằm vào ai cả.
Tất cả đều là bí mật chỉ có y và Vệ Toản mới biết.
Từ đầu đến cuối, bọn họ không có lộ ra dấu vết, hết thảy đều giống như An vương và Hoàng đế Gia Hữu hai bên tranh đấu.
An Vương hiện giờ đã bị Hoàng đế Gia Hựu hoài nghi, nếu lúc này thật sự động thủ với y, sẽ là một hành động không hề khôn ngoan.
Gặp y chỉ để thăm dò mà thôi.
Thẩm Diên vừa nghĩ như thế, trong lòng yên tâm hơn vài phần.
Liền buông lỏng ống tay áo, giống như một thư sinh bình thường, thân thiện mỉm cười, hô một tiếng: "An Vương điện hạ."
+
"Vệ nhị ca! Vệ nhị ca!"
Vệ Toản chống cằm ở phủ nha Kim Tước Vệ lật từng trang văn thư, nghe thấy Đường Nam Tinh ngay cả một người thông báo cũng không có, chỉ hô to gọi nhỏ bên ngoài.
Hắn lười biếng đi ra: "Làm sao vậy? Ngươi bị chó đuổi sao?"
"Hay là lại gây họa gì, nhờ ta đi giải quyết cục diện rối rắm."
Đường Nam Tinh nói: "Lúc ta và Tấn Án dạo quanh trà lâu Xương Nghi, nhìn thấy Thẩm Chiết Xuân đang ở lầu hai, lén gặp một nam nhân.
Vệ Toản dở khóc dở cười: "Thẩm Diên gặp nam nhân thì có gì đâu, nếu gặp riêng một cô nương mới là chuyện lớn."
Một lúc lâu sau nhíu mày nói: "Đường Nam Tinh, nếu ngươi thích tìm chuyện phiền phức, tôi sẽ ném ngươi ra ngoài."
Đường Nam Tinh vội vàng nói: "Không phải, hắn là một cô nương......"
Vệ Toản hỏi: "Cái quái gì vậy?"
Đường Nam Tinh nói: "Thẩm Chiết Xuân là một cô nương, gặp riêng nam nhân ở bên ngoài còn ra thể thống gì."
Vệ Toản: "......"
Hắn thật sự là rất muốn cạy đầu Đường Nam Tinh ra xem, cái gì mà Thẩm Diên lại biến thành cô nương.
Hắn lùi hai bước vẫn không yên lòng, thấp giọng cảnh cáo: "Đường Nam Tinh, ngươi ngàn vạn lần đừng nói chuyện này trước mặt Thẩm Chiết Xuân, nếu không nếu hắn muốn hắn trừng trị ngươi, ta tuyệt đối sẽ không biện hộ cho ngươi đâu."
"Hai ngày nay hắn ôn bài ôn đến tính tình không tốt, ngươi trêu chọc hắn, ít nhất phải chép sách một trăm lần."
Mấy ngày nay hắn đã chịu không ít đau khổ.
Vốn dĩ dính như keo, ai ngờ tiểu bệnh tử vừa giận, liền hung dữ không cho hắn đụng vào, lông cũng xù lên.
Đường Nam Tinh lại nóng nảy, nắm lấy ống tay áo hắn, tiến đến bên tai hắn nói: "Vệ nhị ca, đã đến lúc này rồi, ngươi còn giả bộ gì nữa, ta đã biết Thẩm Diên là một cô nương rồi."
"Hôm nay nàng đang cùng An Vương điện hạ tư gặp riêng rồi, ngươi nếu không xách người về, nàng sẽ thành An vương phi mất!"
- Đinh tai nhức óc.
Sắc mặt Vệ Toản cũng đột nhiên thay đổi.
Hắn trở tay bắt lấy Đường Nam Tinh: "Ngươi nói Thẩm Diên đang ở cùng với ai?"
An Vương.
Thẩm Diên.
Đây có lẽ là hai cái tên hắn sợ đặt cùng một chỗ nhất trong kiếp này.
Ở kiếp trước, vì thăng quan tiến chức, hơn phân nửa thời gian đều cai quản quân đội ở ngoài kinh thành, nắm giữ binh quyền.
Cho nên vẫn luôn không rõ thái độ của An vương đối với Thẩm Diên.
Hoặc là nói, An Vương là dạng người gì, hắn từ đầu đến cuối đều không biết rõ lắm.
Chỉ biết An vương từng một tay nâng Thẩm Diên lên.
Sau đó, cũng hoàn toàn hủy diệt Thẩm Diên.
Hắn từng cho rằng, với sự cứng cỏi của Thẩm Diên, rất khó có cái gì hoàn toàn hủy diệt được Thẩm Diên.
Cho đến ngày hôm đó, hắn mới biết Thẩm Diên sau khi trải qua rất nhiều chuyện, rốt cuộc yếu đuối đến mức nào.
Giống như là từng cây từng cây gỗ nhỏ xếp thành bảo tháp.
Nhìn như hoành tráng phức tạp, nhưng chỉ cần tìm được mấu chốt quan trọng nhất rồi bẻ gãy nó.
Phần còn lại, cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn.
—-----