Edit: Gấu Gầy
Vệ Toản người này đúng là có tướng làm ác bá.
Ngày thường ở Hầu phủ, nhất định phô trương đều không có, nhưng bây giờ ngồi xuống Thẩm gia, hắn muốn ăn muốn uống nhất định phải có người hầu hạ.
Hắn đi tới đâu, chậu băng phải bưng tới đó, gọi tới một bàn yến tiệc từ tửu lâu bên ngoài, hắn ngồi ăn bắt người ta nhìn.
Thấy Thẩm Diên ăn hai miếng cơm thì gác đũa, hắn bắt đầu sai đám công tử thiếu gia lần lượt kể chuyện cười cho hắn nghe.
Nếu buồn cười, sẽ được đặt chậu băng xuống, nghỉ ngơi một lát.
Còn không buồn cười thì phải
thêm vào chậu một xẻng đá băng.
Thẩm Diên nghe chuyện cười không thấy buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ ác bá của hắn, không khỏi nhếch khóe môi.
Thiếu gia vừa định đặt chậu băng xuống, Vệ Toản nhìn thoáng qua, cười nửa miệng: "Bưng cho ta."
"Bộ ta đang giỡn với ngươi sao?"
Mặt mày hất lên, kiêu căng ngạo mạn.
Thẩm Diên liếc qua, nhịn không được run lên, nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Diên nói: "Tiểu Hầu gia nếu chơi đủ rồi thì trở về đi."
Y đã thấy có người phái tôi tớ, chạy muốn tuột quần hướng về Hầu phủ cáo trạng.
Tiểu Hầu gia đẩy chén đậu hũ hạnh nhân tới trước mặt y, chậm rãi hỏi: "Ta chơi cái gì?"
"Hai chúng ta thường ngày tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu*. Ngươi muốn về nhà, ta đương nhiên cũng phải theo ngươi về."
"Ta đã nhiều năm không làm chuyện ác, mấy chuyện đập cửa phá nhà đánh người, ta không làm được, cũng không để ý."
"Thẩm gia là người nhà của ngươi, bọn họ muốn ngươi trở về cũng hợp tình hợp lý, ta không cản ngươi, nhưng mà dù sao cũng phải để ngươi sống tốt..."
Vệ Toản trợn mắt nói dối không hề đỏ mặt, dáng vẻ cao cao tại thượng.
Hắn chợt vẫy vẫy tay, gọi Thẩm lão gia tới gần, hiếm thấy nở nụ cười: "Thẩm lão gia."
Thẩm lão gia thụ sủng nhược kinh: "Tiểu Hầu gia có gì phân phó?"
Vệ Toản chậm rãi nói: "Ta phải dặn dò kỹ với ông, lúc Thẩm Chiết Xuân ở Hầu phủ, có nuôi một đại phu trong phủ, mỗi tháng phát một trăm lượng bạc."
"Ta đã truyền tin rồi, bảo ông ấy ngày mai mang hành lý đến đây."
Sắc mặt Thẩm lão gia cứng đờ.
Thẩm Diên thầm nghĩ, đây là bắt nạt Thẩm lão gia mới tới kinh thành không biết gì, đại phu nhà ai lương một tháng cả trăm lượng.
Vệ Toản lại dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, cười nói: "Về phần thuốc thang cũng không tính là gánh nặng gì, nhân sâm trăm năm, mỗi tháng phải cung cấp một hộp.
"Vải lụa tơ tằm may y phục không chọn lựa thế nào, cái này ta không hiểu, nhưng mà mẫu thân một quý phải mua thêm năm sáu rương, chỉ cần chiếu theo chất liệu trên người ta là được."
"Còn các chi phí khác, ta đã cho người làm sổ sách, ông đêm nay trở về xem một chút."
Nghe xong mấy lời này, sắc mặt Thẩm lão gia tái nhợt, gượng cười nói: "Thẩm gia nhà nhỏ, làm sao so được với gia tài bạc vạn của Hầu phủ..."
Vệ Toản thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: "Hắn ở nhà ta ăn ngon mặc đẹp, ông nuôi không nổi thì đừng tham lam."
"Thẩm gia tối ngày đòi người với mẫu thân ta, ngoài miệng thì nói yêu thương y, nhưng còn thua cả người ngoài như Hầu phủ bọn ta, bảo y trở về chịu khổ hay gì?"
Ý cười của hắn trầm xuống, mang theo lãnh ý doạ người.
Gia tướng phía sau cũng biết tâm ý của hắn, nhìn chằm chằm Thẩm lão gia.
Hơn hai mươi đôi mắt, tất cả đều đã từng ra chiến trường, từng chém tướng địch, mặt mày hung dữ trừng lão.
Thẩm lão gia run sợ, không dám nói gì nữa.
Đợi đến khi Thẩm Diên đi rửa tay.
Vệ Toản lại nhân cơ hội vẫy vẫy tay, gọi tiểu nha đầu Tri Tuyết tới, nói: "Lại đây, giới thiệu một vòng cho ta, sau này ta ở lại đây, dù sao cũng phải biết rõ một chút."
"Được!"
Tri Tuyết so với buổi chiều đếm tiền còn cao hứng hơn, trả lời dứt khoát.
Vui vẻ vì đã báo được thù, nàng ở bên cạnh Vệ Toản thì thầm: "Người này năm đó mỗi ngày đều nói công tử khắc cha khắc mẹ, người kia năm đó dẫn người tới cướp Chiếu Sương tỷ, cướp không được thì trở về tố cáo công tử."
Tiểu nha đầu oán hận kể ra, âm thanh không lớn không nhỏ, sinh động như thật, sợ người khác không nghe thấy.
Chiếu Sương ở bên cạnh nhìn.
Vệ Toản nhìn mặt từng người một, nụ cười càng lúc càng lạnh.
Đợi Thẩm Diên trở về, hắn lại phát minh ra trò mới, giày vò những người này khiến họ không ngừng kêu khổ.
Thẩm Diên nhìn hắn, y làm sao không nhìn ra hắn đang trút giận cho mình.
Dù không hài lòng, cũng nhịn không được sinh ra một tia rung động khác.
Y hung hăng đập vào má mình hai cái.
Tự nói với bản thân đừng rơi vào bẫy.
Thẩm Diên nghĩ đến có người để lộ tin tức, liền hô một tiếng: "Tri Tuyết."
Tri Tuyết chột dạ thè lưỡi, nói: "Chuyện này, ta với tiểu Hầu gia...... nói chơi thôi."
Vệ Toản "Ừm" một tiếng, lười biếng nói: "Ừ, nha đầu Tri Tuyết rất thông minh, trí nhớ cũng tốt."
"Ai là địch nhân của mình, đúng là nên nhớ kỹ."
Khóe môi Thẩm Diên bất giác cong lên.
Trong lòng dâng lên đủ loại tư vị.
Vị tiểu hầu gia này muốn nâng ai, thật muốn nâng tới trời.
Đang lúc nói chuyện, tôi tớ đi Hầu phủ cầu cứu đã trở lại, lén lút ghé vào lỗ tai Thẩm lão gia nói cái gì.
Đám người bị hắn giày vò nhìn thấy tôi tớ kia, quả thực giống như gặp Thanh Thiên lão gia vậy.
Hận không thể lập tức có một cái Thác Tháp Thiên Vương, thu phục yêu quái Vệ Toản.
Vệ Toản thấy vậy liền cười nói: "Có gì mờ ám mà không thể nói lớn?"
Tên tôi tớ chần chừ một lát, nhìn ánh mắt Thẩm lão gia rồi lại nhìn Vệ Toản.
Liền lớn tiếng nói: "Hầu phu nhân nói - -
Vệ Toản hỏi: "Nói gì?"
"Hầu phu nhân nói, tiểu Hầu gia từ trước đến nay luôn có tình nghĩa sâu đậm, luyến tiếc Chiết Xuân ca ca, thật sự bà quản không được. Đã như thế, kính xin Thẩm gia thành toàn tâm ý của nhi tử."
Mọi người nghe vậy, trước mắt đều tối sầm.
Vệ Toản cười phá lên. Mẫu thân đúng là mẹ ruột của hắn, ít nhiều cũng điềm tĩnh dịu dàng.
Thẩm Diên nghe vậy dở khóc dở cười.
Vệ Toản mỉm cười nói: "Ừ, vẫn là mẹ ta tốt nhất."
Người hầu lại do dự, nói: "Tĩnh An Hầu......
Thẩm lão gia nhịn không được, nói: "Hầu gia nói gì?"
Người hầu nói: "Nói là..."
"Hầu gia nói...... Vệ tiểu Hầu gia quả thực vô pháp vô thiên, bảo ngài ấy cẩn thận một chút, nếu dám trở về sẽ bị xử trí theo gia pháp."
Mọi người nghe xong, nhất thời tâm như tro tàn.
Trở về liền xử trí theo gia pháp, vậy chẳng phải vị tổ tông này chẳng phải sẽ ở đây đến thiên trường địa cửu sao?"
Ngay cả gia tướng của hắn cũng không thu lại, có thể thấy Hầu gia căn bản không muốn quản vị tổ tông này.
Vệ Toản lúc này vui mừng khôn xiết.
Thầm nghĩ cha hắn cũng không phụ lòng mong đợi của hắn.
Vô sỉ rất có trình độ.
++++
Vệ Toản cứ ngông nghênh như vậy mà ở lại.
Mang theo hơn hai mươi gia tướng, cư nhiên chiếm chỗ người ta, sắp xếp cho mình ở đối diện phòng Thẩm Diên.
Thẩm Diên không biết có phải do ban ngày ngủ nhiều hay không, nửa đêm canh ba vẫn không ngủ, xắn tay áo viết hai bài văn dưới trăng.
Sự phấn khích của Tri Tuyết còn chưa qua đi, liên tục khen Vệ Toản: "Tiểu Hầu gia ngày thường trông có vẻ hỗn láo, nhưng thật ra rất có nghĩa khí, đối với chúng ta rất tốt."
"Hèn chi Chiêu Minh Đường ai nấy đều phục ngài ấy, đổi lại là ta, ta cũng phục."
Thẩm Diên rũ mắt nói: "Cho nên cái gì ngươi cũng nói cho hắn biết?"
Tri Tuyết chớp chớp mắt, ngượng ngùng cười hai tiếng: "Không phải cũng vì trút giận cho công tử sao?"
Thẩm Diên nghĩ thầm, làm như y không biết tự trút giận.
Trái lại, nếu Vệ Toản ở đây, y sẽ bị quấy rầy tâm trí.
Một lát sau, chợt nghe Tri Tuyết nhỏ giọng nói thầm: "Công tử, sao Thẩm lão gia lại dẫn một cô nương tới nội viện vậy?"
Tay Thẩm Diên khẽ động, chữ viết dưới ngòi bút liền sai một đường.
Lúc dừng lại, đã nhuộm thành một vết mực.
Thẩm Diên nhìn chằm chằm vết mực, nhàn nhạt nói: "Thẩm gia bán con gái quen rồi, cũng không phải chưa từng thấy qua."
Chức quan đầu tiên của Thẩm lão gia, chính là nhờ gả nữ nhi ruột cho quan lớn góa vợ ở Giang Nam, đổi lấy một chức quan nhàn rỗi không có việc gì làm.
Chỉ là Hoàng đến Gia Hựu vừa thanh lý quan trường, Thẩm lão gia bị sa thải, trở thành công dã tràng.
Chiếu Sương càng lớn càng xinh đẹp, năm đó ở Thẩm gia, cũng bị người ta ngấp nghé không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Diên nếu là cô nương, chỉ sợ đã sớm bị Thẩm gia gặm đến không còn một miếng thịt.
Nếu Thẩm lão gia đêm nay thành thật không tính toán chuyện gì, y mới cảm thấy kỳ lạ.
Tri Tuyết cẩn thận chọc một cái lỗ trên tờ giấy dán cửa sổ, mắt hạnh tròn vo từ cái lỗ nhỏ lén nhìn ra.
Vừa nhìn, vừa nói thầm: "Đúng là quỷ quyệt quá đi."
"Vạn nhất tiểu Hầu gia... không khống chế được bản thân, vậy ngài ấy còn có thể đứng về phía chúng ta, giúp chúng ta trút giận nữa không?"
Trong lòng Thẩm Diên càng thêm phiền muộn.
Tri Tuyết lại nói: "Nếu tiểu Hầu gia thật sự dẫn cô nương Thẩm gia trở về, vậy không phải sẽ trở thành người của Thẩm lão gia sao, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Diên không biết đã dừng bút từ lúc nào, dứt khoát đặt ống bút xuống, giận dỗi nói: "Vốn cũng không phải là người của chúng ta."
Tri Tuyết xem náo nhiệt đến khẩn trương, không để ý y nói cái gì, không nghe ra y đang trút giận.
Một lát sau, Tri Tuyết dồn dập kêu lên: "Nguy rồi, công tử, cô nương kia đã vào cửa, Thẩm lão gia mới đi ra."
"Tiểu Hầu gia sao có thể cho người ta vào như vậy chứ, mau đuổi ra đi - -"
Thẩm Diên ngẩng đầu lên.
Thấy Tri Tuyết vẫn đang nằm sấp trước cửa sổ.
Một hồi lâu mới cố gắng nén giận, lạnh lùng nói: "Một tiểu cô nương như ngươi, quan tâm hắn làm gì?"
"Mệt thì về ngủ sớm đi, ta cũng mệt rồi."
Tri Tuyết thấy y đuổi nàng, liền mất hứng nói: "Công tử, người coi thường ta, không phải chỉ là chuyện nam nữ thôi sao, lúc học y ta thấy nhiều rồi."
Nói xong, hừ nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt Thẩm Diên miễn cưỡng bước ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Thẩm Diên như ngồi trên đống lửa.
Vội vàng đứng dậy, liếc qua lỗ nhỏ trên ô cửa sổ.
Phía đối diện tối om, không có động tĩnh gì.
Chắc là có người vào rồi.
Sắc mặt Thẩm Diên lập tức tối sầm, siết chặt ống tay áo mắng thầm, sau khi uống rượu còn nói thủ thân như ngọc, miệng lưỡi thật thật giả giả, một hai câu dối trá dụ người, sao có thể tin chứ.
Con người ai cũng vậy, ngoài miệng nói nghe hay lắm, không chừng là vì chưa từng thấy qua mà thôi.
Để một cô nương xinh đẹp vào phòng, nếu hắn động tâm, chẳng phải đại kế của Thẩm lão gia đã thành rồi sao.
Y không nhịn được, trong lòng vô cùng khó chịu. Hay cho tên Vệ Toản kia, trời sinh đã là một hạt giống hoang dâm côn đồ, nam nữ đều không bỏ qua.
Học đủ lễ nghĩa Chu công rồi thì cứ chờ hết đêm nay đi.
Hầu phủ quản lý rất nghiêm, nhưng tiểu Hầu gia hắn sắp hư hỏng đến nơi rồi.
Y trở về trước bàn, nhìn mấy trang nghị luận mà mình đã viết, càng xem càng thấy xấu không chịu được, viết sai một hai chữ liền cảm thấy ghê tởm, tiện tay vò thành một cục ném đi.
"Phụt" một tiếng, thổi tắt ngọn đèn, xiêm y cũng không thay, vội nằm lên giường.
Vệ Toản chó má.
Thôi ngủ.
Lăn qua lăn lại, lại mở mắt ra.
...... Sao lại làm chuyện đó mà không nghe tiếng động?
Điều này không giống với những gì tiên sinh dạy hay trong sách ghi.
Là cách quá xa? Hay là Vệ Toản thật sự không chạm vào?
Nghĩ đến đây, Thẩm Diên rất nhanh lại trở mặt với chính mình, nói là có đụng chạm hay không, liên quan gì tới y.
Chắc là hắn sẽ đem những lời dễ nghe kia nói lại cho người khác nghe, xòe đuôi công, dùng bản lĩnh nâng đỡ y, đi nâng đỡ người khác.
Không phải cô nương khuê phòng dễ dỗ dành hơn Thẩm Chiết Xuân hắn nhiều sao?
Thủ đoạn chỉ cần xuất ra một phần mười, e rằng cô nương kia đã bị hắn dỗ dành đến mở cờ trong bụng.
Thẩm Diên nghĩ càng rối loạn, càng nghĩ càng gian nan.
Thẩm Diên lật người mấy lần, rốt cuộc không nhịn được, xỏ giày xuống giường.
Y lặng lẽ đi tới cửa, dán sát cánh cửa nghe ngóng một hồi lâu, nhưng không nghe thấy gì.
Trong đầu lại càng suy diễn, có lẽ đã tán tỉnh được rồi, bây giờ đang hôn lên miệng, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Trong lòng căm tức mãnh liệt, dứt khoát đá văng cửa phòng mình.
Cánh cửa bị đạp một cái.
Vang lên "Rầm" một tiếng.
Y chạm mặt với Vệ Toản.
Ánh trăng như nước, bóng cây nghiêng nghiêng.
Tiểu Hầu gia đứng thẳng trước cửa cách đó không xa.
Thấy y đạp cửa, đầu tiên là giật mình, sau đó nở nụ cười.
Gọi một tiếng: "Chiết Xuân".
Thẩm Diên: ...
Y muốn đóng cửa lại.
—----
Chú thích:
(*) 焦不离孟孟不离焦: Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu: Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu.
Dùng để chỉ mối quan hệ thân thiết, không bao giờ rời xa giữa hai người.
Câu nói này xuất phát từ "Dương Gia Tướng".
Tiêu, Mạnh chỉ Tiêu Tán và Mạnh Lương – hai tướng lĩnh dưới tay Dương Diên Quân (Dương Lục Lang), hai người là anh em kết nghĩa với nhau, thân thiết như hình với bóng.
—----