Edit: Gấu Gầy
Phải mất ba ngày để chạy hết quãng đường gập ghềnh, đến khi tới được chân núi Tấn gia trang, đã là hoàng hôn.
Sau nhiều ngày di chuyển, mấy con nghé con của Chiêu Minh đường cuối cùng đã mất hết năng lượng, ai cũng đều mệt mỏi.
Lúc này bọn họ mới bắt đầu hối hận, cậy mạnh lên núi không cần kiệu trúc.
Nhà Tấn Án thật là biết chọn địa điểm, từ xa nhìn lên chính là một mảnh núi rừng xanh biếc, che khuất bầu trời, gió mát thổi qua, từng hàng cây cúi đầu, quả thật nhìn rất mát mẻ, đi giữa núi non rợp bóng cây thế này, cũng không khó chịu cho lắm.
Mọi người yếu ớt leo lên núi, Thẩm Diên chậm rãi, cắn răng đi theo phía sau.
Cầm một cây gậy trúc, y từng bước đi về phía trước, sắc mặt có chút tái nhợt, mồ hôi lăn dài trên má.
Triệu Song đã gánh trên người toàn bộ hành lý, thấy sắc mặt y có chút tái nhợt, nàng ở phía sau thấp giọng nói: "Chủ tử, ta cõng ngươi nha?"
Thẩm Diên chậm rãi lắc đầu.
Tấn Án nói: "Nếu không để ta cõng cho, hai ngày nay ta không có cưỡi ngựa nhiều, còn dư một chút sức lực."
"Cũng là lỗi của ta, không biết có phải truyền tin sai, hay là người trong thôn lười biếng, không ai xuống đón."
Vốn dĩ xe ngựa hành trang nhiều, Thẩm Viên sức yếu, đành phải để lại một phần hành lý dưới chân núi cho người trông coi, đợi bọn họ lên núi xong, sẽ sai người xuống khiêng lên.
Tấn Án vừa mở miệng, Đường Nam Tinh đã nóng nảy: "Ngươi cõng cái gì mà cõng! Kêu Vệ nhị ca đến, Vệ nhị ca rất mạnh."
Tấn Án: "..."
Tên ngốc Đường Nam Tinh này còn cố chấp với thân phận nữ nhi.
Sợ người khác cõng sẽ làm ô uế Thẩm Diên.
Thẩm Diên vừa định nói không cần, cúi đầu nhìn xuống đã thấy Vệ Toản ngồi xổm trước mặt y, cười nói: "Leo lên đi."
Thẩm Diên nhìn Vệ Toản một lát, chậm rãi leo lên.
Đường Nam Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn ở bên cạnh nói: "Giữa nam nhân chúng ta, chính là ngươi cõng ta, ta cõng ngươi, cõng tới cõng lui, Thẩm Chiết Xuân, ngươi đừng để trong lòng..."
Giọng nói rơi xuống.
Tấn Án vội che miệng hắn ném sang một bên.
Đường Nam Tinh đau đớn: "Ngươi làm gì vậy?"
Tấn Án nói: "Ngươi ăn trúng cái gì rồi, hay là hôm qua ở khách điếm té lầu, đầu heo bị chạm, nói xàm cái gì đó."
Mọi người cười rộ lên, Thẩm Viên cũng khẽ cười trên lưng Vệ Toản.
Lưng của thiếu gia nóng hơn những người khác, mùa hè cõng như vậy, trước ngực sau lưng đều dán một lớp vải thấm mồ hôi. Thẩm Diên cảm thấy nóng càng thêm nóng.
Cũng không chỉ là do nhiệt độ.
Từ góc độ của y có thể nhìn thấy, cẩm y của Vệ Toản đã nhuốm đầy bùn đất trong núi, lưng còng cúi đầu cõng y, không còn thoải mái như trước, thậm chí khó tránh khỏi bị người ta giễu cợt vài câu.
Tại sao phải làm vậy?
Thực ra, dù có khẳng định thế nào thì tình yêu trong mộng mà Vệ Toản nói cũng chỉ là dối trá. Nhưng thỉnh thoảng, y cũng không tránh khỏi cảm thấy hơi nghi ngờ.
Có lẽ trong mộng, Vệ Toản thật sự có gì đó với y, cho nên hiện giờ tiểu Hầu gia kiêu ngạo mới thay đổi thái độ như thế.
Nâng niu y, dỗ dành y, để y đắc ý, không truy cứu những hành động lợi dụng tự mãn đáng khinh của y.
...... Còn hôn y nữa.
Thẩm Diên mím môi.
Vừa, Vệ Toản vừa dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nhẹ giọng gọi: "Chiết Xuân."
Thẩm Diên liền tim đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Toản nói: "Tình huống không ổn."
Thẩm Diên nghe thấy ngữ khí của hắn nghiêm túc, liền nghiêm mặt hỏi: "Sao lại không ổn?"
Hắn dừng một chút, nói: "Trên đường núi có một ít dấu vết của binh mã, chỉ là trời vừa mới mưa, cho nên không rõ ràng lắm."
Thẩm Diên hiển nhiên đã có chút mệt mỏi nên không chú ý, nghe hắn nói như vậy, liền tập trung nhìn qua, trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Đúng thật, chỉ là ta không phân biệt được là lên núi hay xuống núi."
"Như thế xem ra, thư của Tấn Án không truyền lên núi được, chưa chắc là ngoài ý muốn."
Nhiều khả năng, người gửi đã bị chặn trên đường, đối phương đã biết bọn họ sẽ đến hôm nay.
Nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng Vệ Toản rốt cuộc vẫn xảy ra.
Việc này hơn phân nửa là bút tích của An vương, chỉ là hắn nghĩ không ra, hắn nghe lệnh làm việc, cũng không lộ ra việc hắn đã phát hiện ra chân tướng chủ mưu phía sau màn, hà cớ gì phải lấy mạng hắn.
"Ngươi tạm thời không nên suy nghĩ nhiều, chuyện này khả năng không phải do ngươi gây ra, cũng có thể chỉ là một tên thổ phỉ bình thường."
Thẩm Diên rũ mắt nói: "Hay là xin cầu viện? Ta nhớ ngươi có Kim Tước lệnh. "
Lệnh bài kia là do Hoàng đế Gia Hựu ban cho hắn để làm việc.
Kim Tước lệnh đại biểu cho tân nhân đế vương, cho dù Kim Tước vệ không đủ người, cũng có thể mượn binh trong thành, nhiều nhất có thể mượn được hơn một ngàn người.
Hắn cười nói: "Khoảng cách này, không kịp đến Vọng Hương trấn."
Thẩm Diên trầm mặc chốc lát, nói: "Nếu rút lui thì sao?"
Hắn nói: "Ta hỏi thăm Tấn Án trước, phía dưới có thôn xóm, hiện giờ không biết bọn chúng đang có âm mưu gì, nếu bọn chúng tổn thương những người xung quanh, chuyện này càng khó khăn hơn."
Thẩm Diên rũ mắt suy nghĩ: "Đúng vậy, trời sắp tối rồi, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, lúc này ngủ dã ngoại hay dưới chân núi, chỉ sợ càng không an toàn. "
Lại nói: "Ta cá là mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường trong thôn trang, nếu bọn chúng không muốn đánh cỏ kinh xà, nhất định sẽ động thủ vào ban đêm."
"Về phần động thủ như thế nào. Liền phải xem bọn họ có bao nhiêu người, muốn sống hay là muốn chết."
Trong lúc nói chuyện, hơi thở của Thẩm Diên phả vào bên tai hắn, không biết vì sao, vành tai Vệ Toản bỗng dưng mềm nhũn.
Kỳ thật hắn chưa từng cõng người leo núi, động tác vẫn có chút lúng túng, theo bản năng nâng người lên lưng mình, hai tay liền dịch lên trên.
Thẩm Diên trên lưng lập tức đỏ mặt, tức giận quát: "Vệ Toản!"
Vệ Toản nhẹ nhàng mỉm cười, nói với y: "Thẩm ca ca, việc này ngươi phải giúp ta một tay."
Thẩm Diên không vui nói: "Lần này có lợi ích gì?"
Vệ Toản không biết xấu hổ nói: "Không phải ta đang cõng ngươi lên núi sao?"
Nói xong, liền cảm giác Thẩm Diên ở sau lưng đang trừng ót hắn, ánh mắt kia chân thực đến mức suýt chút nữa đốt ra hai cái lỗ.
Vệ Toản theo bản năng lại nâng Thẩm Diên lên lần nữa.
Cổ tay khẽ động, lòng bàn tay ôm trọn thứ mềm mại đầy đặn.
Mặt hai người cùng lúc đỏ lên.
"...... Ngươi gọi nó là lợi ích à?"
Thẩm Diên nghiến răng nghiến lợi trên vai hắn.
Hắn cho rằng lần này Thẩm Viên nhất định cắn hắn.
Cách một hồi lâu, Thẩm Diên bực bội nói: "Ngươi muốn ta giúp cái gì?"
Vệ Toản nói: "Ngoéo tay trước?"
Thẩm Diên nói: "Ngươi ấu trĩ vừa vừa thôi."
Vệ Toản cười thành tiếng.
Một lúc sau.
Hắn nắm tay Thẩm Diên.
Chạm vào ngón tay út một cách trang trọng.
++++
Nửa đêm canh ba.
Đoàn người Chiêu Minh đường vừa mới bố trí ổn định trong thôn trang này.
Thẩm Viên ngồi một mình trong phòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếu Sương không có ở trong phòng, Tri Tuyết không yên tâm mở hòm thuốc của mình, một lần, hai lần.
Lần thứ ba, Thẩm Diên gọi nàng một tiếng.
Tay Tri Tuyết run lên, suýt nữa thì bị rương thuốc kẹp lại.
Thẩm Diên nhẹ giọng nói: "Tri Tuyết, lát nữa ta rời khỏi phòng, ngươi ở tại chỗ, một khi có biến, thì theo Tấn Án trốn đi, chờ yên ổn mới ra ngoài."
Tri Tuyết nói "Được".
Một lúc sau, gọi một tiếng "Công tử".
Trong âm thanh có chút run rẩy, khiến Thẩm Diên sửng sốt, y nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói: "Đừng sợ, ta và Chiếu Sương đều ở đây."
Tri Tuyết gật đầu.
Tiểu cô nương môi trắng bệch, ngước mắt nhìn y, lại cúi đầu nói: "Công tử, ta cái gì cũng không sợ... Chỉ cần hai người nhất định phải bảo trọng."
"Đừng giống như lão gia phu nhân... Bỏ lại chúng ta..."
Thẩm Diên giật mình ngẩn ra, sắc mặt nhu hòa hơn rất nhiều.
Rũ mắt nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi."
Tri Tuyết là cô nhi được nhặt từ chiến trường, thông minh lanh lợi, ngày thường giống như muội muội ruột đi theo y.
Từ khi cha mẹ hắn rời đi, nàng chưa từng nói một lời nào, mỗi ngày đều cố gắng để chọc y vui vẻ.
Bây giờ lại nhắc tới.
Mới biết, thì ra năm đó người đau lòng sợ hãi không chỉ có một mình y.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận náo nhiệt.
Anh lập tức đứng dậy và đi ra ngoài để xem xét.
Liền thấy quả nhiên có người đang ném hai hắc y nhân bị trói như bánh chưng xuống đất, nói: "Quả nhiên như lời Vệ nhị ca nói, vừa rồi hai người này lén lút lẻn vào viện, ta còn nói không biết bọn chúng muốn làm cái gì, thì ra là định phóng hỏa."
Phóng hoả.
Thẩm Diên nghe xong liền sửng sốt, lại chợt nghe thấy tiếng kinh hô: "Nguy rồi! Các ngươi mau nhìn lên núi."
"Cháy rồi!"
Nghe được âm thanh này, mọi người đều ngẩng đầu, liền cảm thấy một trận sóng nhiệt đập vào mặt, theo đó là ánh lửa hừng hực.
Mùa hè trời khô hanh, một khi phát hỏa sẽ càng tàn khốc và hoành hành, càn quét đốt cháy dữ dội.
Thời tiết vốn đã nóng lại như thiêu đốt.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ nổi lên, thế lửa đập vào mặt, hừng hực theo gió như thủy triều dâng lên, sắp nhấn chìm hết thảy.
— Hai người phóng hỏa trong sân không quan trọng, quan trọng là lửa rừng đã bắt đầu xông thẳng về phía bọn họ.
Nếu một đường thiêu xuống, người ở thôn trang đều sẽ mất mạng.
Liền có người cuống quít nói: "Chạy mau, thời tiết này có hỏa hoạn, phải đi ngược gió."
""Hãy lấy những thứ quan trọng, còn lại đều không cần."
Mọi người nghe vậy, đều hưởng ứng, chuẩn bị rời đi.
Chợt nghe một trận ho khan.
Ngay sau đó có người nói: "Đừng nhúc nhích."
"Ai cũng đừng đi."
Mọi người nhìn lại, liền thấy Thẩm Diên đang bị khí nóng đẩy lên hầu họng, đang lấy ống tay áo che miệng, cúi đầu ho khan.
Có người cả giận nói: "Còn không rời đi, sẽ bị thiêu chết ở đây! Các ngươi định tìm cái chết sao!"
Thẩm Diên không dễ dàng mới ho xong, phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng nói: "Ngươi bước ra ngoài, chỉ có chết."
"Không phải cháy rừng, mà là phóng hỏa."
Người kia nói: "Thì sao?!"
Thẩm Diên chợt lạnh lùng nói: "Hắn dùng lửa công kích ngươi, chính là muốn chặt đứt con đường hạ phong của ngươi, buộc ngươi phải tránh sang hai bên, hướng lên trên ngược chiều gió."
"Hắn sắp đặt như vậy, nhất định có người mai phục."
"Trăng khuya gió lớn, rừng sâu rậm rạp, hắn chỉ cần bố trí hơn mười người, cầm cung nỏ bắn ngươi, bày cạm bẫy chờ ngươi, cũng đủ giết chết ta và ngươi."
Y vừa nói, vừa bước lên một bước. Ánh mắt ôn nhuận thường ngày lại có vài phần bức người.
"—— Ta thấy ngươi đang muốn muốn chết."
Người nọ chấn động.
Khàn giọng nói: "...Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Đột nhiên có người nói: "Đúng rồi, Vệ Nhị ca là người đầu tiên phát hiện có chỗ không ổn, hắn nhất định có biện pháp —— Vệ Nhị ca đâu?"
Ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Lửa rừng, trăng sáng, Thẩm Diên đứng trong sân ngửa đầu nhìn, áo dài trong làn khói nóng hơi phồng lên.
Như một con bướm giấy sắp cháy trong ngọn lửa, mỏng manh và trắng xóa.
"Hiện tại chỉ có một cách."
Thẩm Diên nói.
"Mở cửa sau phóng hỏa, dùng hoả công hoả."
Trong mắt y có sự kiên định và lạnh lùng.
"Ta đã hứa với Vệ Toản
Đưa các ngươi đi và đợi hắn trở về."
-----