Edit: Gấu Gầy

Trận đồ của Thẩm Diên để ở Binh bộ từ lâu, không phải bọn họ cố ý bỏ qua, nhưng mà Binh bộ mấy ngày qua bị mất trộm khôi giáp làm cho nơm nớp lo sợ, tình cảnh ảm đạm, đừng nói đến đánh giá trận đồ, chỉ sợ những quan viên Binh bộ về nhà đến cơm cũng không nuốt nổi.

Cho đến ngày hôm kia, khôi  giáp rốt cục cũng có chút tin tức, Binh bộ mới có thể hít thở một chút.

Đồ vật xem như đã được tìm về, nhưng bị mất thế nào, ai trộm mất, vấn đề này Kim tước vệ đang điều tra, bọn họ có gấp cũng vô ích.

Chỉ là mắt thấy sắc mặt Hoàng đế Gia Hữu ngày càng khó coi, Binh bộ cần khẩn cấp nghĩ ra một cái gì đó để Hoàng đế Gia Hựu bình tâm, ngó trái ngó phải liền nhìn thấy trận đồ của Thẩm Diên.

Quả nhiên là trình bày rất tốt, hơn nữa khoá học tại Quốc Tử Học Chiêu Minh Đường, mục đích chủ yếu là tuyển chọn tướng lĩnh, cho dù Thẩm Diên không thể ra chiến trường, nhưng chỉ cần đem những trận đồ này giao cho tướng lĩnh thì đã có công lớn.

Bởi vậy khen ngợi hết lời cũng không có gì quá đáng.

Hôm nay nhân tài xuất hiện, ngày sau rường cột nước nhà.

Đại Kỳ chúng ta nhân tài đông đúc, tương lai có thể mong đợi.

Cứ ra sức khen ngợi như vậy, sắc mặt Hoàng đế Gia Hựu cuối cùng cũng tốt lên, Binh bộ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Diên đi ngự yến, được ban thưởng và phong quang.

Ba bên vui vẻ.

Từ trên xuống dưới, chỉ có Vệ đại phu nhân là không vui lắm.

Hai đứa con trai đang nằm trên giường, mất chồng không biết tìm đâu, ngày ngày đến chỗ Hầu phu nhân than trời trách đất, oán trách Tĩnh An Hầu không nên tìm việc như vậy cho thứ huynh.

Vừa khóc mắng vừa lau nước mắt: "Ta cũng thắc mắc tại sao Vệ Toản nhà các ngươi không nhận công việc này, thì ra đây vốn là một công việc mất mạng, đáng thương cho lão gia nhà ta không biết sống chết thế nào, bỏ lại ba mẹ con ta làm sao mà sống."

"Cha con nhà các ngươi đều đang sống yên lành, vô duyên vô cớ bảo lão gia nhà ta đi toi mạng ——"

Thông thường sẽ náo loạn nửa ngày, mệt quá thì đạp cửa xông ra.

Hầu phu nhân bị bà ầm ĩ đến đau đầu, thị nữ bên cạnh phải xoa huyệt thái dương.

Mấy cô nương bên cạnh đều bực bội: "Công việc này rõ ràng là do bà ta chạy ngược chạy xuôi muốn có, lúc ấy còn ngầm nói thẳng, Nhị gia tuổi còn nhỏ, không gánh nổi đại sự, chi bằng nói chuyện tình cảm với Thánh thượng và nương nương, đổi thành Đại lão gia."

"Là Nhị gia nhà chúng ta đã nhường một bước, đích thân mở miệng, bằng không cũng sẽ không đến phiên Đại lão gia —— bây giờ lại ăn ngang nói ngược."

Hầu phu nhân lắc đầu nói: "Thôi kệ đi, hiện tại cô ta một mình cũng không dễ dàng gì."

"Mấy câu nói tầm phào mà thôi, nghe xong rồi bỏ."

Vệ Toản khi đó đúng lúc đi đến thỉnh an mẫu thân, ở cửa nghe ngóng một hồi, không bước vào phòng mà xoay người rời đi.

Hắn nhanh chân đuổi kịp đại bá mẫu, mượn đường nói chuyện trong rừng trúc nhỏ: "Đại bá mẫu có biết, ngày đó bá phụ ra khỏi thành làm cái gì không?"

Đại phu nhân nghe vậy sửng sốt: "Gì hả?"

Lúc này mặt trời sắp lặn, sắc trời không còn trong xanh, hoàng hôn một mảnh mờ nhạt, hắn bày một khuôn mặt tươi cười, ân cần nói: "Ta thỉnh Thánh thượng điều tra chuyện này, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu. Nếu bá mẫu biết đêm đó bá phụ ra khỏi thành làm cái gì, không chừng sẽ tìm ra phương hướng."

"Người Vệ gia chúng ta, sao có thể nói mất là mất chứ."

"Nếu điều tra theo hướng khôi giáp, có lẽ sẽ tìm được đại bá phụ."

Đại phu nhân liền giống như bị mắc nghẹn, một lúc lâu cũng không phát ra tiếng.

Vệ Cẩm Trình buổi tối lên đường, hẹn gặp ai, Đại phu nhân chưa chắc biết, nhưng lão muốn làm chuyện gì, bà ta lại rất rõ.

Nếu việc này thành, tất nhiên sẽ trời yên sóng lặng, cả nhà bọn họ sau này mới có thể tranh đoạt vinh quang.

Bây giờ khôi giáp đã được tìm thấy, người cũng mất tích, nếu thật sự điều tra đến cùng, Vệ Cẩm Trình chết hay sống còn  chưa biết, nhưng nếu lão bị phát hiện ra có ý đồ cấu kết với nghịch tặc tạo phản...

Người đầu tiên bị liên lụy chính là bà!

Đến lúc đó Tĩnh An Hầu phủ còn có Hoàng hậu che chở, có thể không sao, nhưng cả nhà của bà thì ngay cả mạng cũng không còn.

Vệ Toản thấy bà không nói lời nào, không hề thúc giục, chỉ nhìn chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: "Bá mẫu?"

Đại phu nhân rùng mình, một lúc sau mới nói: "....Không, ta không biết."

Vệ Toản lại nói: "Bá phụ gần đây qua lại với ai không? Có thư từ gì đặc biệt không?"

"Nếu bá mẫu nhớ không ra, ta có thể đến quý phủ hỗ trợ xem xét."

Đại phu nhân sắp toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Không cần! Có thư từ gì ta đều giao cho quan phủ rồi, bây giờ trong nhà không còn gì cả."

Nếu để người Tịnh An Hầu phủ phát hiện ra chuyện này, chẳng phải sẽ ngay lập tức bị đưa đến cho Hoàng đế Gia Hựu trị tội sao?

Ngược lại, Tĩnh An Hầu phủ đại nghĩa diệt thân, nên bọn họ hoàn toàn được miễn tội.

Nghĩ đến tình huống này, bất giác mồ hôi chảy dọc sống lưng.

Tự nhiên bà chạy đến Hầu phủ này làm cái gì kia chứ! Để phải chuốc lấy tai họa!

Vệ Toản lẳng lặng nhìn bà, cười nói: "Nếu bá mẫu nhớ ra, đừng ngại gì hết, cứ nói với ta. Mẫu thân của ta bận rộn chuyện trong phủ, nhưng ta thì khác, ta có thể tự mình bôn ba đi tìm bá phụ."

Đại phu nhân như bị người ta rút xương, tay chân mềm nhũn.

Bà làm sao dám nghĩ đến chuyện Vệ Toản tìm được người, hiện giờ chỉ mong Vệ Cẩm Trình tốt nhất là nên chết quách ở ngoài.

Sau khi lắc đầu lia lịa, bà vội vàng chạy như trối chết.

Vệ Toản khoanh tay dựa trúc, chậm rãi nhìn theo một lát, ánh mắt giống như vực sâu lạnh lẽo, nghĩ thầm vị Đại bá mẫu này, ước chừng rất lâu sẽ không trở lại.

Gió thổi qua rừng trúc, âm thanh xào xạc.

Hắn bỗng dưng nở nụ cười, lên tiếng: "Chiết Xuân, nếu ngươi mà làm công việc của Tuỳ Phong, ta cũng đỡ phải phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho hắn."

Vạt áo trắng sau khóm trúc tung bay, chỉ nghe một giọng nói nhàn nhạt quen thuộc: "Ta chỉ đến thỉnh an dì thôi."

Hắn nói: "Ngươi ra đây đi, ta với cái bóng của ngươi thì nói chuyện kiểu gì."

Lúc này Thẩm Diên mới chậm rãi bước ra.

Áo trong xanh nhạt, áo choàng trắng thêu hoa văn mới tinh, tay áo rộng vòng eo hẹp, nổi bật vài phần xuân quang.

Đai gấm thắt lưng, phong lưu thoải mái.

Nam tử tầm thường rất khó mặc kiểu y phục mềm mại tươi sáng như vậy, nhưng diện lên người Thẩm Diên lại vô cùng nịnh mắt.

Vệ Toản vươn eo, cười nói: "Ngươi không phải đi ngự yến với cha ta sao? Sao lại về sớm vậy?"

Thẩm Diên nói: "Không có chuyện gì hết, Thánh thượng rời tiệc sớm, ta nói thêm vài câu với người khác rồi cũng đi về."

Hắn nhìn thấy Thẩm Diên trên má có chút ửng hồng, liền hỏi: "Ngươi uống rượu rồi?"

Thẩm Diên đáp: "Chỉ một chút thôi."

Tửu lượng của Thẩm Diên không tốt, nhưng cũng không quá tệ, hai ba chén rượu nhạt, chỉ mới ngà ngà, chưa đến nỗi say quắc cần câu.

Gió rót vào ống tay áo rộng rãi của y, phảng phất nhẹ nhàng bay bay.

Thẩm Diên chậm rãi đi tới rồi nói: "Binh bộ Lâm đại nhân hỏi chuyện trận đồ riêng với ta, nói là theo lệ có thể tiến cử ta làm quan."

Y đắc ý khoe khoang, lại giả bộ không thèm quan tâm đến.

Vệ Toản liền thuận theo hỏi: "Ngươi có đồng ý không?"

Thẩm Diên đáp: "Không có. "

Hắn lại hỏi: "Muốn thi khoa cử hả?"

Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.

Vệ Toản khẽ cười.

Kiếp trước hắn từng cho rằng Thẩm Diên làm được Trạng nguyên là do may mắn, hiện giờ mới hiểu, Thẩm Diên rất chướng mắt loại chuyện nhờ vào xuất thân để được tiến cử vào triều.

Nếu như muốn làm quan, với bản lĩnh của Thẩm Diên, kỳ thật có thể làm được trước hai năm. Chỉ là nếu không nắm chắc lọt vào ba thứ hạng cao nhất, y tuyệt đối sẽ không đi thi.

Thẩm Diên khổ học nhiều năm như vậy.

Là vì muốn đã không bay thì thôi, một khi cất cánh sẽ lao thẳng lên trời, đã không thể hiện thì thôi, một khi lên tiếng nhất định khiến mọi người đều kinh ngạc.

Thẩm Diên quyết phải hiên ngang oanh liệt bước vào triều, khiến ai nấy đều phải khen hắn một câu 'thiếu niên thiên tài' mới được.

Hắn cười nói: "Ừ, đợi làm Thẩm trạng nguyên chứ gì."

Thẩm Diên bị nhìn thấu tâm tư, vành tai chợt đỏ lên, y xắn ống tay áo đang bị gió thổi: "Nếu là trước kia, ngươi nhất định sẽ mắng ta luồn cúi."

Vệ Toản cười nói: "Vậy sao?"

Có đôi khi hắn còn không nhớ nổi tính khí kiêu căng ngạo mạn khi còn trẻ của mình, kỳ thật có rất nhiều lời do tranh chấp với Thẩm Diên nên hắn mới nói bậy nói bạ.

Hắn chưa từng nghĩ Thẩm Diên không nên làm quan.

Thẩm Diên nhìn hắn một lát.

Hắn không nói gì.

"Nếu là trước kia... ngươi có thèm để cả nhà Vệ Cẩm Trình vào mắt đâu."

Thẩm Diên đến gần hơn, bỗng nhiên cúi người, đưa tay chạm vào đầu gối hắn.

Thẩm Diên giống như đại phu nắn xương, ấn bóp mấy lần, trong mắt lộ ra một tia biết rõ, nói: "Quả nhiên, chân ngươi không hề bị thương."

"Mới có nửa tháng, chiêu thức động tác đều thay đổi rõ ràng, thế nhưng một chút thương tích cũng không có."

"Nếu không biết... còn tưởng ngươi bị què mười tám năm."

Không biết tiểu bệnh tử say rượu nói thật hay đùa, nhưng trong ánh mắt sắc bén tồn tại sự nghi ngờ là thật.

Vệ Toản không nhịn được cười nói: "Thẩm Diên, ngươi xích lại đây."

Gió lướt qua đuôi mắt ửng đỏ của Thẩm Diên, y còn tưởng hắn muốn nói nhỏ chuyện bí mật, liền thật sự tiến lại gần.

Tư thế ghé đầu mập mờ, giống như người yêu thì thầm.

Hắn ngửi ngửi cần cổ Thẩm Diên, rồi lại thoải mái đặt cằm xuống.

Mãn nguyện híp mắt.

Thẩm Diên đợi hồi lâu cũng không nghe thấy gì.

Nhưng lại phát hiện bả vai của mình nặng nề, tên khốn kiếp này đã híp mắt lại, chỉ sợ sắp ngủ.

Một lúc sau, y tức giận nói: "Vệ Toản! Ngươi dám ngủ thử xem!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play