Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Lần đầu tiên khi gặp nhau ở Ma cảnh Cửu Minh, đôi mắt của Bùi Độ đã để lại một ấn tượng khắc sâu trong lòng Tang Nhị.

Bởi vì có dòng máu dị vực, lông mi của Bùi Độ so người thường cong và dày hơn nhiều. Sau khi hàng mi kia chậm rãi run rẩy và nâng lên, tròng mắt như được khảm đá hổ phách liền lộ ra.

Ai có thể nghĩ đến, một đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ, không vấy chút máu như vậy thế nhưng thuộc về một thiếu niên chẳng khác gì ác quỷ khiến người khác sợ hãi.

Thời điểm Tang Nhị quan sát gã, Bùi Độ cũng đang đề phòng mà nhìn chằm chằm nàng.

Bởi vì đôi mắt không thể lập tức thích ứng với ánh lửa trong hẻm tối đen kịt, lúc đầu, Bùi Độ không thể thấy rõ mặt của Tang Nhị mà chỉ nhìn thấy phượng hoàng phù lơ lửng trên không. Có thể nói chỉ trong nháy mắt, trong lòng gã liền trào dâng một sát niệm hung tàn lạnh lẽo, còn cả sự ác ý của một người đường bí lối.

Có thể điều khiển phượng hoàng phù, người này nhất định là tu sĩ.

Là tu sĩ, lại đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài thanh lâu, phải chăng nàng là chó săn của Tần gia?

Nếu hiện tại là Bùi Độ của ngày thường, coi mạng người như cỏ rác, gã nhất định sẽ không chút do dự lập tức giết người này, diệt trừ hậu hoạn.

Nhưng sau khi cân nhắc một chút tình hình của bản thân hiện tại, sốt nhẹ, cả người bủn rủn mệt mỏi, vết thương chảy mủ hôi thối, mãi không thể khép lại...

Nếu có thể một nhát lấy mạng, giết chết người này, đương nhiên có thể giải quyết mọi chuyện. Nếu không cẩn thận thất thủ, ngược lại sẽ rút dây động rừng, từ đó sẽ phải lưu lạc đến cảnh, trước là hổ, sau là sói.

Tang Nhị cũng không biết, ngay từ lần đầu Bùi Độ gặp mình đã suy tính xem có thể thành công giết nàng hay không. Để cho thấy bản thân không có ác ý, nàng cúi đầu nhìn thiếu niên, ngữ khí lo lắng nhưng dịu dàng, "Ngươi là ai, vì sao lại ngất xỉu ở nơi như thế này? Xung quanh đây có người nhà hay bạn bè của ngươi không?"

Bùi Độ có chút sửng sốt, bán tín bán nghi mà nheo mắt.

Nghe ra... Người này dường như không biết chuyện đang xảy ra trong thanh lâu, cũng không biết gã là ai?

Đúng lúc này, ánh sáng rực rỡ của phượng hoàng phù, trong gió đêm trở nên dịu mắt hơn.

Hình dáng của đối phương ban nãy vì đứng ngược sáng có chút mơ hồ hiện tại lại từng chút một trở nên rõ ràng. Bùi Độ rốt cuộc nhìn thấy rõ gương mặt của Tang Nhị. Đôi đồng tử vừa gã lập tức chẳng khác gì một con mèo chợt rụt lại.

Là nàng?!

Đối phương lại như thể không có cảm giác gì với phản ứng của gã, còn quan tâm hỏi, "Ngươi có phải đang gặp khó khăn gì không? Dù thế nào, ngươi không thể nằm mãi ở đây được. Ngươi yên tâm, ta biết trị thương, ngươi theo ta về nhé. Có vấn đề gì khó khăn không thể giải quyết được, có thể bàn lại sau"

Trên cao, từ nơi oanh yến linh đình, tiếng nhạc réo rắt không ngừng truyền đến bên tai. Trong đó dường như xen lẫn vài tiếng ly bị đập vỡ, giọng điệu chất vấn bất mãn, còn cả những tiếng "rầm rập" tạo nên từ tiếng giày gấp gáp đạp lên ván gỗ. Có lẽ chỉ một lát nữa thôi, bọn họ liền sẽ phát hiện, tên hung đồ mà họ tìm kiếm nhiều nay đang nằm trong một con hẻm chỉ cách họ một vách tường.

"...", trong nháy mắt, Bùi Độ đã đưa ra lựa chọn, gã nhẹ nhàng nhếch miệng, giọng nói khàn khàn, suy yếu lại vô hại, "Được"

Tang Nhị được cho phép, nhẹ thở phào một hơi, định khom lưng đến gần, muốn đỡ Bùi Độ lên.

Trên tóc và cổ nàng thoang thoảng một mùi thơm, nàng không hè ghét bỏ thiếu niên nằm lê lết trên đất cả người đầy đất cát, lai lịch không rõ.

Bùi Độ lặng lẽ hít vào một hơi, giả vờ thuận theo nàng, cánh tay trái vòng lên vai nàng, đầu cũng dựa qua. Nhưng ở nơi Tang Nhị không nhìn thấy, năm ngón tay trái của gã lại hơi hơi niết chặt, thủ thế sát chiêu, nhắm ngay vào chiếc cổ yếu ớt của nàng.

Nếu Tang Nhị có bất kỳ hành động gây rối gì, gã có thể lập tức bóp nát yết hầu nàng, cũng như bẻ gãy cổ nàng.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Nhưng rất nhanh, Bùi Độ liền phát hiện bản thân đã lo lắng quá nhiều.

Gã thường tiếp xúc với những kẻ ác không màng sống chết, số lần đánh tay đôi cũng không phải ít. Quả thật có người từng chơi trò giả vờ làm bạn với gã, sau này lại muốn ám toán gã, nhưng đều bị Bùi Độ nhìn thấu. Bởi vì khi một người có địch ý với ai đó, cho dù có ngụy trang thân thiết đến mức nào, bản năng phản ứng của thân thể vẫn sẽ bán đứng chủ nhân của nó. Mà thường thường, việc đánh lén sẽ xảy ra vào giây phút hai người có tiếp xúc.

Nhưng người này, thế nhưng không có chút phòng bị gì với gã, trực tiếp bày ra những nơi yếu ớt ra trước mặt gã.

Trên thực tế, Tang Nhị không phải không biết Bùi Độ biến thái đến mức độ nào. Dù gã giờ phút này trông rất yếu ớt, nhưng khi tiếp xúc gần với gã, Tang Nhị vẫn sẽ có một loại cảm giác như thể bị rắn độc bò lên người, da đầu có chút tê dại.

Chẳng qua, Tang Nhị dẫu sao cũng đọc qua kết cuộc, biết Bùi Độ sẽ không để nàng chết một cách dứt khoát như thế cho nên nàng tạm thời có thể yên tâm.

Bùi Độ so với thân thể hiện tại của Tang Nhị nhỏ hơn hai ba tuổi, còn chưa đến lúc phát triển chiều cao nhanh nhất cho nên gã chỉ cao hơn Tang Nhị non nửa một đầu. Nhưng việc nâng gã dậy cũng khiến nàng mất rất nhiều sức. Nếu họ cứ như vậy từng bước một đi về, chỉ sợ phải đi đến hừng đông.

Đi đến đầu hẻm, Tang Nhị để gã ngồi lên một rương gỗ đặt ven tường, nói, "Ngươi ngồi đi, ta đi tìm người khác giúp đỡ"

Bùi Độ cả người giấu trong bóng tối, gã che lại vết thương, dựa vào vách tường ngẩng cao đầu, ánh mắt như suy tư nhìn về phía dãy phố đối diện.

Tang Nhị đi đến dãy phố đối diện, bắt chuyện với một người nam nhân bán hàng rong đang ngồi nghỉ ngơi.

Người bán hàng rong da ngăm đen, cơ thể chắc nịch, tay không chỉ cầm đòn gánh, còn có cả xe đẩy nhỏ. Có tiền có thể sai thần khiến quỷ, Tang Nhị ra tay hào phóng, người bán hàng rong nhận tiền xong liền mỉm cười, không nói hai lời, lập tức đẩy một chiếc xe nhỏ còn trống qua. Chiếc xe trống kia vừa lúc đủ hai người ngồi.

Lúc họ đến gần, Bùi Độ đã kéo mũ choàng lên che mặt lại. Người bán hàng rong ra sức kéo xe, chở hai người đi, sau khi xuyên qua con đường cái với ngựa xe như nước, họ tiến vào một con đường nhỏ yên tĩnh.

Cùng lúc đó, người của Tần gia vội vàng chạy xuống lâu.

Trong thanh lâu, khắp nơi đều là dàn oanh oanh yến yến không ngừng liếc mắt đưa tình cùng nhóm khách làng chơi đã uống đến say khướt, họ căn bản không tìm được người khả nghi. Chỉ là, trong một căn phòng ở lầu hai lại có chút kì lạ. Gõ cửa không ai trả lời, lúc họ tông cửa vào, mới phát hiện bên trong không một bóng người, cửa sổ cũng mở toang. Làn gió đêm mùa hè bay vào, trong không khí vẫn còn dư âm mùi thuốc bắc.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Bọn họ đi hỏi tú bà, tú bà nội tâm run sợ mà lắc đầu xua tay, tỏ vẻ không biết tên họ của khách hàng ở căn phòng đó, thậm chí gã trông như thế nào cũng không biết. Lúc vị khách đó đến đây đã luôn mang mũ choàng. Mấy ngày nay, cũng không hề gọi các cô nương trong lâu hầu hạ, chỉ bảo họ mỗi ngày lúc đến bữa thì cứ đặt đồ ăn bên ngoài cửa mà thôi.

Người của Tần gia vừa nghe vậy liền biết kẻ trốn ở đây rất có thể chính là tên thích khách bọn họ muốn tìm nên vội vàng xuống lầu. Lúc đi trên đường, họ vừa vặn đụng mặt người bán hàng rong. Bọn họ không chút để bụng nhìn lướt qua đối phương, thậm chí còn không nhớ kỹ gương mặt bình thường cực kì thành thật kia, cứ thế đi lướt qua nhau.

...

Tang Nhị bảo người bán hàng rong đưa họ về nhà và vào từ cửa sau. Mấy người hầu nghe tin liền đến đón nàng, khi thấy tình cảnh hiện tại, họ có chút khiếp sợ, sau đó lại lộ ra vẻ mặt bình thản vì đã tập mãi thành quen. Họ đã quá quen với việc tiểu thư nhà mình hễ một chút là cứu người mang về nhà.

Có một câu họ không dám nói ra, nhưng trong lòng ai cũng đều hiểu rõ. Những ai được tiểu thư cứu về, đều có nét giống với đại công tử, cho nên cũng không khó để đoán được khúc mắc của tiểu thư.

...

Tang Nhị dìu Bùi Độ vào phòng cho khách, đồng thời bảo người hầu đi nấu nước ấm, còn nàng lại đi đến các ngăn tủ tìm thuốc, mấy thứ như kéo, băng vải...

Phản ứng đầu tiên của Bùi Độ khi vào phòng không phải là thưởng thức hoàn cảnh lịch sự tao nhã xung quanh, mà lại ngẩng đầu, nhanh chóng quét một vòng trần nhà. Sau khi xác định mỗi một góc chết đều không có mai phục, gã mới gục đầu, thu mắt, ngồi xuống giường.

Tang Nhị bảo tất cả mọi người lui ra, vén tay áo, tự tay giúp Bùi Độ xử lý vết thương. Bởi vì sợ vết thương dính vào vải, nàng cẩn thận dùng kéo cắt quần áo gã ra. Vào lúc nhìn thấy vết thương, hai mày nàng lập tức nhíu chặt lại.

Những vết thương của Bùi Độ trên cơ bản đều tập trung ở nửa người trên bên phải, bao gồm vai, lưng và đùi phải. Những nơi vết thương không sâu, đã đóng một lớp vảy mỏng. Chỉ duy nhất vết chém trên vai phải kia, da thịt bị hoắm sâu vào, sưng tấy cả lên còn bắt đầu chảy ra chất dịch vàng dính nhớp. Vừa nhìn liền biết nó đã bị nhiễm trùng.

Gã nhất định rất đau. Nhưng trông vẻ mặt lại giống như gã không có cảm giác gì.

Bị thương khắp người, đương nhiên không thể đụng nước. Bùi Độ không biết bao lâu rồi chưa đi tắm, chắc nhiều lắm chỉ dùng khăn ướt khẽ lau các vùng bên ngoài vết thương. Mồ hôi, mùi máu, cả mùi thuốc quện vào nhau, tản ra một mùi hương khó lòng miêu tả nổi.

Nhìn vẻ mặt rối rắm kia của Tang Nhị, Bùi Độ giống như có chút tự mình hiểu lấy hỏi, "Ta rất thối đúng không?"

"Không phải, ta chỉ là đang nghĩ, vết thương của ngươi biến thành như vậy hẳn sẽ rất đau", Tang Nhị lắc đầu, động tác càng thêm nhẹ nhàng, nàng giúp gã rửa sạch mủ trên vết thương, lần nữa thoa thuốc lên.

Tốt xấu gì cũng từng làm tu sĩ luyện đan, tuy đã hơn nửa năm không đụng vào nghề, nhưng có kinh nghiệm trước kia, hơn nữa còn cả ký ức của nguyên chủ, Tang Nhị rất nhanh liền bắt đầu, không chút sai sót.

Những vết thương từ lớn đến nhỏ đều được băng bó lại, nửa thân trên trần trụi của Bùi Độ, vì đau mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng gã trước sau không hề kêu rên một tiếng, thật đúng là có sức chịu đựng.

Tang Nhị mở cửa, bưng bồn nước đầy máu loãng dơ bẩn ra ngoài, bảo người hầu lấy đi, còn bảo họ mang một bộ tân nam trang đến. Sau đó, nàng như thể đột nhiên nhớ đến gì đó, quay trở lại mép giường hỏi, "Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi là gì nữa"

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Bùi Độ báo tên xong lại lặng lẽ đánh giá nàng, sau đó gã đột nhiên hỏi, "Ngươi bình thường đều sẽ như vậy sao?"

"Như vậy là như thế nào?"

Bùi Độ đáp, "Không hỏi tên của đối phương, thậm chí chẳng biết họ là người tốt hay kẻ xấu đã mang về nhà"

Tang Nhị trong lòng thầm nghĩ, ta hiện tại chẳng phải chỉ vì gương mặt cùng cơ thể của ngươi sao.

Loại chuyện này, thật ra nếu thẳng thắn ngay từ đầu là tốt nhất, càng để lâu chỉ sợ sẽ thật sự không nói rõ được. Đáng tiếc, cốt truyện cấm nàng tiết lộ, chỉ có thể để Bùi Độ tự phát hiện chân tướng.

Vì thế, Tang Nhị hàm súc đáp, "Ta cũng không phải thường xuyên như vậy, chỉ là thấy ngươi hợp nhãn duyên thôi"

"A...", Bùi Độ kéo dài giọng, nghĩ hồi lâu mới hỏi lại, "Vậy còn ngươi? Ngươi tên gì?"

Tang Nhị đặt tay lên đầu gối, "Ta tên Tần Tang Chi"

Bùi Độ lộ ra một tia cười nhạt, gã chống má, tầm mắt đảo quanh khắp mặt Tang Nhị, như thể đang bình phán, hay nói đúng hơn, là đang tự hỏi, "Ta thấy ngươi cũng không quan tâm mình lớn hơn ta mấy tuổi, không bằng ta gọi ngươi là 'tỷ tỷ' đi?"

Một tiếng "tỷ tỷ" kia lọt vào tai, nghe qua ngây thơ lại ngoan ngoãn, khiến lòng người không khỏi thoải mái. Nhưng ẩn sâu phía dưới lại thấp thoáng ẩn giấu sự châm chọc cùng cười nhạo lạnh lẽo đến thấu xương.

"Được thôi", Tang Nhị như thể không nghe ra sự ác ý kia. Rốt cuộc, một thế thân giống Tần Dược như vậy, vừa quen biết liền có ý muốn thân cận, nàng đương nhiên vui mừng khôn xiết, từ đó cũng sẽ không nghĩ theo chiều hướng xấu. Dừng một chút, Tang Nhị lại hỏi, "Nhắc đến chuyện này, rốt cuộc là ai khiến ngươi bị thương thành như vậy?"

Quả thật, Tang Nhị dù biết rõ đáp án nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ tò mò.

Làm người thu lưu, trị liệu cho Bùi Độ, nếu nàng một chút hiếu kỳ về vết thương của Bùi Độ cũng không có, như vậy trong mắt ở Bùi Độ, ngược lại sẽ càng quái dị, khiến gã càng thêm hoài nghi. Tiếp theo, làm một liếm cẩu, nàng vất vả lắm mới tìm được một thiếu niên giống Tần Dược như thế, đương nhiên sẽ cực kì quan tâm, không thể nào để mặc chẳng hỏi han gì.

"Nói ra thì rất dài", Bùi Độ thần sắc vô cùng tự nhiên, sau đó dùng vài từ ngữ ít ỏi tóm tắt lại lai lịch của mình.

Trong câu chuyện được thêu dệt kia của gã, gã là người từ vùng khác đến, gia phụ thiếu nợ cờ bạc, đắc tội chúng, từ đó liên lụy một người vô tội như gã bị đuổi giết đến tận Lô Khúc. Tuy trong thời khắc nguy hiểm gã may mắn trốn thoát được, nhưng vì sức chịu đựng đạt đến giới hạn nên gã mới ngất xỉu trong con hẻm nhỏ kia.

Một kẻ lừa đảo nói dối không cần cả bản thảo.

Chẳng qua nghĩ lại, nàng cũng có thể hiểu được vì sao gã phải nói dối. Trong nửa tháng qua, việc của Tần gia, ai ở Lô Khúc lại chẳng biết. Nếu Bùi Độ không phủi sạch quan hệ với chuyện kia, khó có thể bảo đảm Tang Nhị sẽ không hoài nghi mình.

Tang Nhị nghĩ thầm, ngoài mặt lại lộ ra vẻ vô cùng tin tưởng, "Thì ra là vậy"

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Thấy thời gian cũng không còn sớm, Tang Nhị đứng dậy, bước đến gần giường. Bùi Độ ý cười chợt tắt, thân thể bất giác dần căng chặt. Nhưng sau đó gã lại phát hiện, Tang Nhị chỉ đến để chỉnh lại chăn cho mình, "Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, ta đi sắc thuốc cho ngươi"

"Được", Bùi Độ khẽ nhếch môi cười, lần nữa nói ra xưng hô kia, "Cảm ơn tỷ tỷ"

Đợi sau khi Tang Nhị rời khỏi, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại. Ý cười bên môi Bùi Độ có chút nhạt, nhưng đột nhiên lại chậm rãi mở rộng, như thể cảm thấy chơi cực kì vui. Vai gã cũng vì thế mà hơi rung lên, "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ"

Gã sở dĩ nhận ra nàng là vì nửa tháng trước, vào cái đêm gã lẻn vào Tần gia, trong một gian phòng nào đó trong phủ, nhìn thấy một bức tranh treo trên tường.

Trong tranh vẽ một thiếu nữ, mà gương mặt kia đúng là nàng.

Vừa rồi, Tang Nhị chính miệng nói ra tên mình, cũng giống hệt lạc khoản ghi bên phải dưới cùng của bức tranh.

Tần Tang Chi.

Sau khi vào Lô Khúc, Bùi Độ cũng không hề làm việc theo cảm tính. Trước khi hành động, gã đã điều tra cả nhà Đổng Thiệu Ly cho nên gã biết, Tần Tang Chi là ai.

Nghe nói, Tần gia rất coi trọng vị dưỡng nữ này. Những thứ cho nàng ăn hay mặc đều là hàng thượng đẳng, không thua gì đứa con trai ruột trong nhà.

Bùi Độ khẽ xoay khớp xương ngón tay.

Một đứa con ngoài giá thú như gã, trong mắt Đổng Thiệu Ly, e rằng đê tiện chẳng khác gì một thứ vướng bận thấp kém.

Mà Tần Tang Chi, một dưỡng nữ chẳng chút thân thích gì với Tần gia, lại vì được Tần gia nhị lão và Tần Lăng yêu thích, từ nhỏ liền sống trong nhung lụa.

Không phải chịu đựng cảnh bị đói hay bị lạnh, không bị ai đánh đập, bị người khác sỉ nhục thích chữ vào mặt, cuộc sống của nàng có thể nói tốt hơn gã gấp nhiều lần.

Càng đáng buồn cười chính là, một kẻ có thể không chút do dự xuống tay với đứa con ruột của mình như Đổng Thiệu Ly, vì lấy lòng nhạc phụ, nhạc mẫu và thê tử, thế nhưng có thể ngụy trang thành một vị phụ thân hiền từ.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Trong lúc điều tra về Tần gia, Bùi Độ đồng thời biết được vào ba năm trước đây, Tần Tang Chi đã vì chuyện gì đó mà dọn ra khỏi Tần phủ.

Dường như có người cố ý che giấu chuyện năm đó cho nên Bùi Độ có đi hỏi thăm khắp nơi cũng không thể tra được nội tình. Nhưng theo gã suy đoán, Tần Tang Chi hẳn là vì một chút việc vặt vãnh trong nhà mới nảy sinh mâu thuẫn với cả nhà dưỡng phụ.

Trong ba năm qua, nàng rất hiếm khi về Tần gia.

Mà phía Tần gia cũng sẽ không đến nơi này tìm nàng, càng miễn bàn đến đây điều tra.

Nói cách khác, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, cực kì thích hợp để gã chữa thương.

Độ cung bên môi Bùi Độ càng ngày càng đậm vẻ châm chọc.

Thật không ngờ ông trời lại thích đùa giỡn như thế. Gã vừa giết Đổng Thiệu Ly, sau đó lại được dưỡng nữ của Đổng Thiệu Ly cứu giúp.

Nàng che chở, mang gã về nhà, còn chính tay giúp gã rửa sạch vết thương, thậm chí vì không nỡ nhìn thấy gã đau đớn, trong lúc băng bó, động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng, nhìn qua đã phí không ít tâm tư.

Nếu nàng biết, nửa tháng trước, kẻ ác độc đã giết dưỡng phụ của nàng, cũng không định tha cho bất kì ai trong Tần gia chính là người đang nằm trong lòng mình, không biết nàng sẽ có cảm giác thế nào.

Trò chơi này quả thật quá thú vị.

Bùi Độ dựa người về phía đầu giường, một cảm giác run rẩy gần như đạt đến mức hưng phấn khi đang đi trên lưỡi đao hay dây thép đột nhiên xâm chiếm cả lồng ngực gã, khiến gã không kiềm được muốn bật cười.

Tỷ tỷ?

Không, chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn bị gã lợi dụng cũng không biết mà thôi.

08/03/2023 (bản Tấn Giang)

🌺 Tác giả có lời muốn nói 🌺

【 não động tiểu kịch trường 】

Tang Nhị, "Ta thấy ngươi hợp nhãn duyên" ^_^

Hiện tại Bùi Độ, "A, nàng hẳn là đã nhất kiến chung tình với ta đi?"

Tương lai nhìn thấy Tần Dược Bùi Độ, "....." : )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play