Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi

Ác độc tư sinh tử x pháo hôi dưỡng nữ 1


1 năm

trướctiếp

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Năm qua, toàn bộ giới tu tiên tràn ngập trong sóng gió và hỗn loạn. Đặc biệt là gia tộc Uất Trì, gia tộc được xem là gia tộc đứng đầu trong giới.

Việc gia chủ Uất Trì Lỗi với danh tiếng hiển hách, cùng thê tử và con trai trưởng lần lượt qua đời, khiến ngoại giới không ngừng xôn xao.

Và ở nơi không ai biết đến, những ân oán tình thù hai mươi mốt năm trước, rốt cuộc cũng chấm dứt và có thể viết lên bốn chữ "đã đến hồi kết".

Một gia tộc to lớn đã hoàn toàn được thay máu, cũng nghênh đón vị chủ nhân trẻ tuổi mới.

Nhưng trong phủ không hề có cảnh giăng đèn kết hoa chúc mừng việc báo được đại thù, đồng thời, cũng không treo cờ tang.

Từ ngã rẽ hành lang dọc theo hồ đến thâm phòng đại viện, khắp nơi trống vắng tĩnh mịch, châm rơi cũng có thể nghe thấy.

So với một tòa kim ốc mỹ lệ được nhiều người hâm mộ hướng tới, nơi này càng giống một phần mộ tử khí trầm trầm.

Ở một tẩm điện chính phía Đông Nam, rõ ràng hiện đang là ban ngày nhưng khung cảnh lại tối tăm không ánh sáng, chiếc màn dày rũ xuống che kín, phân cách với một mảng nhân gian xuân sắc đầy xán lạn. Chỉ có thưa thớt vài tia nắng có thể len lỏi vào tấm màn rũ chưa bao giờ được kéo lên trong tẩm điện, và chúng vừa hay dừng bên trên phía màn lụa rũ xuống đất.

Trong không gian lờ mờ có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường. Người nọ tóc xõa tung, tinh thần uể oải, đôi mắt khép hờ giăng đầy tơ máu.

Mà bên cạnh chiếc giường, lại là thứ đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, một chiếc quan tài bằng băng xinh đẹp, lạnh lẽo được phủ một tấm vải.

Sau khi Tang Nhị chết, những vật còn để lại, đại đa số chính là một ít đồ vật nàng hay dùng. Ly trà nàng từng uống, quần áo nàng yêu thích, còn có cả tờ giấy Tuyên thành được viết đầy những chữ "Lan" xiêu xiêu vẹo vẹo...

Bởi vì cảm giác tồn tại của chúng quá lớn nên vừa nhìn vào chúng, Uất Trì Lan Đình như thể thông qua chúng liền có thể nhìn thấy bộ dáng đầy sức sống ngày thường của nàng.

Hình ảnh nàng kéo ống tay áo của y đi đường; hình ảnh nàng nghịch ngợm chưa bao giờ đi cửa chính mà nhất quyết muốn trèo cửa sổ vào phòng; hình ảnh nàng chạy về phía y, duỗi thằng hai tay, đôi mắt sáng lấp lánh đợi y mặc đồ giúp mình; hình ảnh nàng mỉm cười khi vẽ một "tiểu Lan" nho nhỏ trên hà đèn; hình ảnh nàng vô cùng thỏa mãn bưng chén, híp mắt thưởng thức canh cá nóng hổi; còn cả hình ảnh nàng trốn ngoài cửa sổ, nhìn thấy cảnh y bị đại thẩm mắng mà cười thầm...

Rõ ràng mỗi một chuyện y đều tận mắt nhìn thấy, qua thời gian, những hồi ức quen thuộc kia, dường như chậm rãi hiện ra trước mắt y.

Song chỉ cần khẽ chớp mắt, mọi thứ lập tức sẽ biến mất, xung quanh chỉ còn một mảng hư vô.

Việc nháy mắt trước còn ở thiên đàng nhưng nháy mắt sau lại rơi xuống địa ngục không ngừng lặp lại khiến sự đau đớn trong lòng y cứ thế tăng lên.

Từ đó còn dẫn đến chứng lo lắng có chút bất thường, khiến y bắt đầu chính tay thu dọn những di vật của nàng, chỉ vì e sợ người hầu sẽ làm hỏng.

Cuối cùng, chỉ khi bỏ tất cả những thứ ấy vào hộp gấm và khóa chặt, y mới có thể yên tâm.

Sau khi Tang Nhị rời đi, Uất Trì Lan Đình bắt đầu nghĩ rất nhiều, cũng hồi tưởng lại nhiều chuyện rất lâu về trước.

Hiện tại nghĩ kĩ lại, lý do cho hành động tự làm áo liệm đầy kì lạ kia của nàng, có lẽ không hề đơn giản như những gì nàng nói.

Người sở hữu Thái Hư mâu, có thể nhìn thấy tương lai.

Trong lúc làm áo liệm, phải chăng nàng đã nhìn thấy kết cục của bản thân?

Uất Trì Lan Đình biết, hễ chuyện gì có liên quan đến sự an nguy của y, tiểu ngốc tử kia liền sẽ nói dối.

Y sớm đã biết được tính nghiêm trọng của chuyện đó. Nhưng y đã quá xem nhẹ quyết tâm muốn bảo vệ y của nàng.

Cho nên, mọi thứ đã không còn kịp rồi.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Sự đau đớn đánh thẳng vào tim như bị kim châm chích, liên tục trào dâng, Uất Trì Lan Đình nằm nghiêng người, không kiềm được mà cuộn tròn lên, như thể một động vật khi thấy đau sẽ làm vậy để tự bảo vệ mình. Tay y niết chặt thành quyền, chặt đến nỗi những khớp xương ngón tay đều phát ra những tiếng "răng rắc".

Mà trong lòng bàn tay y, đang cầm một thứ hình chữ nhật cứng rắn màu đen.

Bị góc cạnh của nó cộm đau, Uất Trì Lan Đình chậm rãi mở đôi mắt đỏ ửng ra.

Đó là lệnh bài màu xanh đen to chừng một lòng bàn tay. Nó như được làm bằng ngọc, bên trên điêu khắc với những hoa văn tinh tế. Dù bị y cả ngày lẫn đêm nắm trong tay cũng không bị nóng lên, vẫn lạnh như băng. Từ đó có thể thấy, đây không phải là một vật bình thường.

Khi kiểm kê di vật của Tang Nhị, ngoại trừ ra những đồ dùng hằng ngày cùng những thứ mềm mềm nàng hay mang bên mình, thứ duy nhất khiến Uất Trì Lan Đình dù đoán thế nào cũng không ra chính là khối ngọc bội này.

Ngay từ đầu, y không thể xác định được nó là gì. Nhưng sau khi điều tra mới biết được, đây là Huyền Minh lệnh của Chiêu Dương tông.

Môn sinh mỗi lần xuống núi rèn luyện đều sẽ được phát một lệnh bài như vậy. Nó có rất nhiều tác dụng, mà quan trọng nhất là nó tương đương với một túi Càn khôn cao cấp có thể nhận chủ. Chỉ có chủ nhân thật sự mới có thể mở nó ra và sử dụng nó.

Thứ này vì sao lại rơi vào tay Tang Tang?

Nghĩ tới nghĩ lui, sự giao lưu duy nhất giữa nàng và Chiêu Dương tông, có thể nói là lần đại hội tu tiên kia.

Nhắc đến đại hội tu tiên, một hình ảnh chợt lóe qua trong đầu Uất Trì Lan Đình. Buổi hoàng hôn với ánh tà dương bao phủ khắp mọi vật, trên cầu thang xuống núi là một chiếc mũ có rèm nằm chỏng chơ dưới đất, nam nhân mặc hắc y giúp nàng nhặt mũ lên, còn cả ánh mắt đen tối sâu thẳm như muốn nhìn xuyên qua da thịt của đối phương khi quan sát Phùng Tang...

Huyền Minh lệnh này, là Tang Tang nhặt được ở đại hội tu tiên sao?

Một Tang Tang từ trước đến nay không hề giấu giếm hay che giấu bất kì bí mật gì với y, vì sao... Chưa từng nhắc qua nửa câu về chuyện mình nhặt được thứ đồ kì lạ này?

Nếu nói nàng không quan tâm cũng thôi. Nhưng vấn đề là, nơi Uất Trì Lan Đình tìm được Huyền Minh lệnh lại là trong một chiếc hộp được khóa cẩn thận và đặt dưới giường.

Rốt cuộc vì sao... nàng lại muốn giấu một thứ rõ ràng bản thân không thể dùng được này?

Đúng lúc này, trên cửa tẩm điện hắt lên một bóng người mơ hồ, sau đó tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Người nọ như thể sợ quấy nhiễu y, từ động tác đến âm thanh đều mang theo một chút dè dặt.

"Chủ tử, bên ngoài có người đến tìm ngài", ngoài hành lang, cấp dưới cúi đầu, cố hết sức để kiểm soát ánh mắt không nhìn vào bên trong, hắn lẩm bẩm, "Không, chính xác mà nói, người hắn muốn tìm... là Phùng Tang cô nương"

...

Cùng lúc đó, dưới dãy thềm đá xanh bên ngoài phủ Uất Trì.

Tạ Trì Phong đeo kiếm Nguyệt Lạc đứng trước cổng, ánh mắt lại dán chặt vào tòa phủ đệ trước mặt. Đôi tay tự nhiên rũ xuống kia nếu nhìn kĩ đang có chút run rẩy, nhưng chủ nhân của nó vẫn cố gắng nắm chặt một vật cứng bé nhỏ.

Bởi vì quá dùng sức, lòng bàn tay hắn đã bị nó cộm đến phát đau.

Đó là một chiếc khuyên tai làm bằng mã não đỏ sáng lấp lánh.

Không phải một đôi, chỉ có một chiếc.

Vật ấy, đúng là thứ mà vào năm ngoái, khi hắn và người tên Phùng Tang cùng tránh mưa trong sơn động ở Ma cảnh Cửu Minh tìm được!

...

...

Bên kia.

Cảm giác khi linh hồn bị rút ra có thể so sánh với trời đất quay cuồng.

Trong lúc đầu óc còn mơ màng, Tang Nhị vừa tỉnh lại đã nghe thấy được âm thanh của hệ thống, "Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành 【 lộ tuyến Uất Trì Lan Đình 】, cũng thành công chuyển sang một lộ tuyến khác"

Một mảng tin tức nhỏ tràn vào não Tang Nhị.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Hả?

Thời gian... thế nhưng không phải cứ thế chảy về tương lai mà lại quay về quá khứ.

Còn lại là thời điểm vừa tròn 12 năm về trước.

Hiện tại cách 【 lộ tuyến Tạ Trì Phong 】 5 năm.

Đối chiếu thời gian, năm nay Tạ Trì Phong chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, còn chưa được nhận vào Chiêu Dương tông. Hắn hẳn còn đang lưu lạc ở nơi nào đó, đồng thời còn phải chật vật trốn tránh các cuộc truy sát của Lang Thiên Dạ.

Năm năm sau, Tang Nhị mới nhập vào thân thể của áo choàng số 1, xuất hiện ở núi Đại Vũ, cũng gặp được thiếu niên Tạ Trì Phong đang chịu hành hạ bởi độc Chích tình phát tác.

Mà thời gian này cách 【 lộ tuyến Uất Trì Lan Đình 】 càng thêm xa xôi.

Mười một năm sau, Tang Nhị mới có thể khoác lên áo choàng số 2, trở thành một người câm tên Phùng Tang. Đồng thời, trong một đêm khuya vì hoảng loạn chạy khắp nơi mà chạm mặt Uất Trì Lan Đình, kích phát cốt truyện gặp gỡ.

Nói đến Uất Trì Lan Đình, Tang Nhị không khỏi cảm thấy bi thương.

Vốn cho rằng lần uống máu thứ tư còn phải đợi một thời gian nữa. Nhưng ai ngờ, tên ác ôn Uất Trì Ung lại giữa chừng bắt cóc Tang Nhị, lúc trước khi chết còn kéo nàng làm đệm lót lưng. Hại nàng còn chưa kịp dọn dẹp xong di vật của mình, mà thứ quan trọng nhất chính là Huyền Minh lệnh!

Nàng giấu Huyền Minh lệnh trong một ngăn tủ bí mật dưới giường. Không biết có bị Uất Trì Lan Đình tìm thấy không.

Aiz, dù có bị y tìm thấy và nghi ngờ cũng không có việc gì đi, dù sao lộ tuyến kia đã kết thúc rồi. Uất Trì Lan Đình sẽ không còn được gặp lại nàng, hẳn cũng sẽ xem nó là thứ vì nàng nhất thời tò mò mà cất giữ.

Còn về pháp bảo linh dược giấu bên trong... hiện tại thời gian đã quay ngược lại 12 năm về trước, Huyền Minh lệnh còn chưa được chế tạo, cho nên dù Tang Nhị có chôn Huyền Minh lệnh ở đâu, hiện tại nàng cũng không lấy dùng được.

Tang Nhị, "..."

Nghĩ vậy dường như tâm hồn nàng được an ủi đôi chút.

Thời gian chầm chậm trôi, Tang Nhị cũng chậm rãi quen với thân thể mới này. Trong không khí thấp thoáng một mùi thuốc nghe qua có chút đắng giúp nâng cao tinh thần. Nó cứ thế tràn vào khoang mũi nàng, giúp tinh thần nàng tỉnh táo lại.

Tang Nhị chậm rãi mở mắt ra, thấy ngoài cửa sổ một mảng cây xanh mát, những cây trầu bà xum xuê bám đầy trên vách tường trắng, tiếng ve réo rắt không ngừng, dường như hiện tại đang là giữa mùa hè. Vị khổ chủ mà nàng hiện đang bám vào mặc một chiếc váy lụa màu xám đỏ ráng chiều, hai tay nàng đan vào nhau, ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ ngủ gật. Trên tường còn treo một thanh kiếm.

Tang Nhị, "!"

Quá tốt rồi, xem ra vị pháo hôi mình bám vào lần này có khả năng tự bảo vệ bản thân, không đến nỗi mặc người chém giết.

Hệ thống, "Chính thức hoan nghênh ký chủ bước vào 【 lộ tuyến Bùi Độ 】. Bây giờ sẽ tổng kết chỉ số của các hạng mục trước khi bắt đầu. Tính đến giờ phút này, chỉ số pháo hôi: 3000/5000 điểm (pháo hôi cao cấp). Điểm nhân phẩm: 250JJ tệ (cũng xem như có chút của cải). Bùi Độ độ hảo cảm: -50/100 (chưa kích phát tình tiết gặp gỡ)"

Tang Nhị nâng mắt nhìn trần nhà, "Ừm"

Bùi Độ.

Trong Ma cảnh Cửu Minh nàng có gặp thoáng qua gã trong buổi tối đầy giông tố kia, sự lạnh lẽo bị tập kích bất ngờ và như đi lướt qua tử thần ấy... khiến Tang Nhị lĩnh giáo được sự đáng sợ cùng phúc hắc của tên tiểu biến thái này.

Bên dưới túi da xinh đẹp và tuấn tiếu của gã chính là một nhân cách ác độc từ trong trứng nước.

Không có tam quan, không có sự đồng cảm, hành vi cũng rất hung ác.

Từ miêu tả trong nguyên văn cùng phản ứng của các độc giả có thể tổng kết, luận về mức độ phát rồ, trong các nam chính được tuyển chọn, Bùi Độ có thể một mình chiếm trọn top 3.

Lúc trước họ chỉ có duyên gặp thoáng qua một lần. Hiện tại nàng sắp phải tiến vào lộ tuyến của gã, nhất định sẽ phải nếm thử những trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.

Hơn nữa lần này, tình huống vừa bắt đầu mà độ hảo cảm đã là số âm, lại tái diễn.

Tang Nhị, "..."

-50.

Còn thấp hơn cả độ hảo cảm -30 của Tạ Trì Phong khi vừa gặp gỡ nữa! Đây quả thực có thể nói là một đầm lầy chết chóc đầy ác ý a!

Nguyên chủ trong lộ tuyến Tạ Trì Phong là vì trên đường đi nhiều lần quấy rầy Tạ Trì Phong, chạm vào điểm giới hạn của hắn nên mới có thể rơi vào tình huống tệ hại ngay từ trên vạch đích.

Nhưng nguyên chủ trong lộ tuyến Bùi Độ đã làm gì đâu, còn chưa kích phát tình tiết gặp gỡ mà ác cảm Bùi Độ dành cho nàng đã cao như vậy rồi.

Chính vào lúc Tang Nhị không ngừng hoài nghi nhân sinh, hàng loạt tư liệu cốt truyện của lộ tuyến này chậm rãi được truyền vào não nàng.

Câu chuyện lần này phải bắt đầu kể từ Đổng Thiệu Ly, một tên nam nhân phụ lòng bạc nghĩa.

Đổng Thiệu Ly là một tu sĩ, mà tông môn của ông ta chính là dạng không hề có chút danh tiếng nào. Ông ta sở hữu một vẻ ngoài xuất chúng, trong lòng luôn tin tưởng bản thân là kẻ bất phàm, nhất định có thể trở thành một nhân vật tầm cỡ. Song, thực tế chứng minh, vì thiên phú kém, ông ta chỉ là một chiếc gối thêu hoa. Dù tu luyện đã nhiều năm nhưng vẫn không thể có được một chỗ đứng trong giới tu tiên kẻ mạnh nhiều như mây này.

Nhưng nhờ lý do "đẹp mã" kia, ông ta rốt cuộc cùng có thể nghịch thiên cải mệnh.

Có một đại tiểu thư của một thế gia tu tiên nhất kiến chung tình với ông.

Vị đại tiểu thư ngốc bạch ngọt kia tên là Tần Lăng, là con gái duy nhất của Tần gia, thế gia tiên môn trấn giữ thành Lô Khúc. Nếu xét về gia thế, rõ ràng là Đổng Thiệu Ly trèo cao Tần Lăng.

Sự thật chứng minh, Tần Lăng thứ gì cũng tốt ngoại trừ mắt nhìn người. Bà yêu Đổng Thiệu Ly, một kẻ nghèo nàn với hai bàn tay trắng đến cuồng dại. Có lẽ "người yêu trong mắt đều hóa Tây Thi", cho nên bà thấy Đổng Thiệu Ly là người hoàn hảo, một hai muốn gả cho ông ta.

Ban đầu, cha mẹ Tần Lăng nhất quyết không chấp nhận mối hôn sự này, nhưng cuối cùng, vì không đành lòng nhìn con gái yêu dùng cái chết đe dọa, họ cũng phải thoái nhượng. Song điều kiện đi kèm chính là, Đổng Thiệu Ly phải ở rể Tần gia.

Đổng Thiệu Ly đồng ý, từ đó thành công bước vào Tần gia. Một năm sau, Tần Lăng sinh được một bé trai và đặt tên là Tần Dược.

Nhưng bất hạnh thay, đứa nhỏ này vào năm ba tuổi khi tham gia lễ hội hoa đăng lại bị bắt mất.

Sức khỏe Tần Lăng vốn yếu, có thể sinh được một đứa trẻ đã là chuyện không dễ dàng gì, cho nên trong sự thương tâm không ngừng, mấy năm sau, bà vẫn không sinh được đứa nào nữa. Mà khi thấy bà mỗi ngày đều mặt ủ mày chau, vì dời sự chú ý của bà, cha mẹ Tần Lăng liền mang một bé gái mồ côi ở bên ngoài về, xem như con gái nuôi của hai vợ chồng họ.

Mà đứa bé được nhận nuôi này chính là nguyên chủ mà Tang Nhị đang bám vào, Tần Tang Chi.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Vào lúc Tần Tang Chi được chín tuổi, thiếu gia thật sự của Tần Gia, Tần Dược, năm đó vừa mười hai tuổi được tìm thấy.

Xem đến đây, người đọc hẳn sẽ cho rằng câu chuyện này chính là chuyện về thật giả thiên kim, sau đó thầm mắng ý tưởng của tác giả quá cũ rích nhỉ?

Trên thực tế, hướng đi tiếp theo của câu chuyện này cũng không phải theo hướng thật giả thiên kim truyền thống, không ngừng đấu đá vạch mặt, cũng như tìm cảm giác tồn tại với gia đình. Đây thật ra là một câu chuyện cực kỳ máu chó theo thể loại ngụy khoa chỉnh hình nước Đức*.

(*tên gốc, 德国骨科, một từ ngữ mạng, bắt nguồn từ một tin đồn trên weibo về một cặp anh em ruột yêu nhau, bị cha bắt quả tang, sau đó người anh không may bị gãy chân, đến Đức để điều trị và chân được chữa khỏi. Về sau, "khoa chỉnh hình của nước Đức" được dùng để ám chỉ mối quan hệ loạn luân giữa anh em ruột, cũng được dùng để chế giễu một số người anh trai có khuynh hướng cuồng em gái, mà nam chính sẽ còn lấy đó làm tự hào. Nguồn: online)

Nguyên chủ và Tần Dược, một người là con gái nuôi, một người là thiếu gia thật sự. Về việc họ chẳng có chút huyết thống gì với nhau, trong lòng đều biết rõ. Cho nên trong thời kì mới biết yêu, nguyên chủ đã thích Tần Dược, cũng bày tỏ tình cảm với hắn.

Mà khác với phụ thân, Tần Dược là một người khá cổ hữu lại chính trực. Song hắn đối với nguyên chủ, nói không rung động là giả.

Nhưng một mối quan hệ như họ, tuyệt đối không thể công khai.

Vì thế, nguyên chủ cố gắng thuyết phục Tần Dược cùng bỏ trốn với mình, đợi một năm sau lại trở về. Đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, dù mọi người không muốn chấp nhận cũng chẳng thể làm gì được.

Tần Dược trên thực tế đã bị dao động, nhưng hắn không thể để tình cảm lấn át lý trí, bỏ mặc cha mẹ và thế tục không màng.

Chính vào lúc Tần Dược đang phân vân không biết nên làm thế nào, thật không may, Tần Lăng đột nhiên bị bệnh nặng, trước khi chết, bà để lại một di nguyện, nói muốn được thấy Tần Dược và vị tiểu thư bà nhìn trúng của gia tộc nào đó thành hôn.

Vì hoàn thành tâm nguyện của bà, Tần Dược đồng ý thực hiện mối hôn ước kia. 

Nguyên chủ cho rằng Tần Dược chỉ đang đóng kịch để mẫu thân có thể yên lòng mà nhắm mắt xuôi tay. Nhưng nàng có ngờ đâu, Tần Dược cảm thấy nếu đã chấp nhận thì phải làm đến nơi đến chốn, cho nên hắn quyết định cưới cô nương kia.

Đồng thời, hắn lại an ủi nguyên chủ, nói rằng mình chẳng có tình cảm gì với vị tiểu thư kia cả.

Nguyên chủ vừa đau lòng vừa giận dữ, cảm thấy bản thân đã bị phản bội. Vì để ép Tần Dược, nàng thế nhưng tiền trảm hậu tấu, mượn dùng danh nghĩa của Tần gia và viết thư hủy bỏ mối hôn ước trước đó của mình, cũng chặt đứt đường lui của bản thân. 

Đây là chuyện to gan nhất, cũng như lỗ mãng nhất mà nguyên chủ làm được.

Nàng cho rằng nếu làm vậy sẽ khiến Tần Dược cảm động, nhưng hắn một chút cũng chẳng cảm thấy gì. Ngược lại, nàng còn vì hành vị tự làm chủ trương, bị phụ thân cấm túc.

Trong thời gian nàng bị cấm túc, hôn lễ của Tần Dược được tiến hành. Nàng lại đến náo loạn hôn lễ, khiến toàn Lô Khúc trong thời gian đó truyền lưu không ít những lời bàn tán.

Những hành động quá đáng kia không chỉ khiến Tần gia hổ thẹn mà còn khiến Tần Dược dần nguội lạnh với nguyên chủ. Hắn muốn chặt đứt quan hệ với nàng, không bao giờ muốn gặp nàng nữa. Trái lại, mối quan hệ giữa hắn và thê tử mới cưới lại tương kính như tân, hòa thuận vui vẻ.

Vào một buổi tối nọ, nguyên chủ trơ mắt nhìn Tần Dược bước vào phòng thê tử mình, nhìn họ tắt đèn, từ đó nàng rốt cuộc đã chết tâm. Nàng dọn ra khỏi Tần phủ, đi đến vùng ngoại ô Lô Khúc sinh sống, thấm thoát đã qua ba năm.

Nguyên chủ không thiếu tiền, nàng đã mua lại một tiểu viện ở đây. Ngày thường, nàng thích đến rạp hát nghe tiểu khúc, thích đến vài nơi nữ tử vốn không nên đi, còn thích vung tiền cứu những người khốn khổ. Cứ như vậy, nàng trở thành người được không ít người biết đến.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Đương nhiên, nguyên chủ không phải cứ gặp ai cũng cứu.

Những người có thể lọt vào mắt nàng, cũng như được nàng chú ý, đều có chút giống với Tần Dược.

Có người giống đôi mắt, có người giống khi mỉm cười.

Điều đó cũng giống với tâm lý không chiếm được bạch nguyệt quang liền tìm một thế thân.

Chẳng qua nguyên chủ không hề dùng tiền bạc đi ép buộc họ thuận theo mình, vì dù sao những người này cũng không giống Tần Dược đến nỗi có thể khiến nàng mất hết lý trí. Cho nên, sau khi cứu bọn họ, nàng liền thả bọn họ đi.

Lần đầu tiên nguyên chủ gặp Bùi Độ, chính là trong một con hẻm tối bên ngoài phố đèn lồng. Lúc này nàng cũng mang Bùi Độ đang bị thương về nhà.

Nhưng sau khi vết thương của Bùi Độ được chữa khỏi, nàng lại muốn giữ gã lại bên cạnh mình.

Mà nguyên nhân lại rất đơn giản, bề ngoài của Bùi Độ và Tần Dược, quả thực có vài nét giống nhau đến kỳ lạ. Nghiễm nhiên gã chính là thế thân tốt nhất cho Tần Dược.

Thật ra đường nét của Tần Dược đoan chính điềm tĩnh, có chút thiên về sự ôn hòa. Mà Bùi Độ có lẽ vì mang trong mình dòng máu dị vực khiến màu mắt hơi nhạt, tóc quăn, còn cả hai chiếc răng nanh, khiến gã tuy tuấn tú lại thiên về sự giảo hoạt. Nhưng hai người đều có thể khiến người khác vừa nhìn thấy liền liên tưởng đến người còn lại.

Nguyên chủ cho rằng nàng gặp được Bùi Độ, là một sự trùng hợp.

Thực tế lại không phải như vậy.

Trên thế giới, ngoại trừ những xác suất cực kì nhỏ bé, sẽ không bao giờ có chuyện xuất hiện hai người không thân không thích mà lại giống nhau đến thế.

Thân phận thật sự của Bùi Độ, chính là em trai cùng cha khác mẹ với Tần Dược.

Năm đó, sau khi sinh con, sức khỏe Tần Lăng luôn không tốt, sau khi mất đi một đứa con trai, không chỉ sau một thời gian dài không thể sinh, ngay cả chuyện giường chiếu bà cũng chịu không nổi.

Đổng Thiệu Ly vốn chỉ luôn chỉ xem Tần Lăng là bàn đạp của mình, chưa bao giờ thật lòng yêu bà. Thấy vậy, trong lòng ông vô cùng bất mãn, thêm việc ông rất muốn có con nối dõi cho nên, ông đã giấu Tần Lăng, ra ngoài ăn vụng.

Một lần trên đường đi bắt yêu, Đổng Thiệu Ly gặp và quen biết một nữ ma tu xinh đẹp có biệt danh là "Độc tiên tử", Hàn Phi Y.

Hàn Phi Y lúc ấy không biết ông đã có vợ và con, cho nên dần dần bị ông dụ dỗ, còn sinh cho ông một đứa con riêng. Người đó chính là Bùi Độ.

Dần dà, Hàn Phi Y bất mãn với việc Đổng Thiệu Ly mỗi lần đi đều phải dăm ba tháng mới đến thăm mình. Bà hy vọng có thể cùng ông sống một cuộc sống bình thường như những gia đình khác.

Nhưng Đổng Thiệu Ly lại chẳng hề có tình cảm gì với bà, chỉ xem bà như một công cụ thỏa mãn dục vọng mà thôi. Hơn nữa, nhiều năm qua, ông vất vả lắm mới gây dựng được danh hiệu "người lương thiện" được lan truyền khắp Lô Khúc, có được vinh hoa phú quý, danh vọng địa vị, còn tiễn đi được Tần gia nhị lão, những người luôn soi mói lăm le ông. Dựa vào sự thuận theo ông của Tần Lăng trong tất cả mọi chuyện, Đổng Thiệu Ly biết, gia chủ của Tần gia sau này chỉ có thể là ông. Vì thế ông đương nhiên không thể bỏ Tần Lăng và chọn Hàn Phi Y được.

Mà quan trọng hơn, lúc ấy, đứa con trai trưởng của ông, Tần Dược, đã được tìm về nhà.

Như vậy, Hàn Phi Y cùng đứa con trai của bà ta, hoàn toàn đã trở thành thứ vô dụng.

Thậm chí vì sợ Hàn Phi Y sẽ làm hỏng chuyện tốt của mình, ông nhân lúc Hàn Phi Y không chút phòng bị mà xuống tay giết chết bà.

(Tây: ôi tra nam 🙄)

Hàn Phi Y may mắn sống sót song bà lại biến thành phế nhân, mãi mãi không thể rời khỏi sơn cốc kia nữa.

Rõ ràng bị phản bội nhưng bà mãi chẳng thể quên được tên cặn bã kia, để ép mình phải hết hy vọng, là một người vốn có tính cách tàn nhẫn, Hàn Phi Y đã tự ăn Tuyệt tình cổ.

Tình càng sâu, cổ trùng trong cơ thể sẽ càng lớn. Nhưng loại cổ trùng này, bình thường sẽ chỉ ngoan ngoãn sống trong cơ thể ký chủ. Chỉ những khi cầu mà không được, hoặc bị người mình yêu phản bội, từ đó cảm thấy tuyệt vọng, cổ trùng mới bắt đầu hoạt động, khiến ký chủ không ngừng đau đớn. Muốn chấm dứt sự đau đớn này, hoặc nội tâm phải bình tĩnh như hồ nước lặng, hoặc chỉ có thể tự sát.

Hàn Phi Y dùng loại cổ trùng lấy độc trị độc này chỉ vì muốn dập tắt hy vọng của bản thân, dùng sự đau đớn bắt ép mình phải bỏ cuộc. Nhưng tình ái vốn là chuyện không thể khống chế, cuối cùng bà đã thất bại, sau đó quyết định kết thúc sinh mạng trong sự đau khổ và hối hận.

Đây chính là nguyên nhân Bùi Độ và Tần Dược giống nhau đến thế, vì họ vốn dĩ chính là anh em cùng cha khác mẹ.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Nhiều năm sau, Bùi Độ trưởng thành. Và sau nhiều trắc trở, Bùi Độ cũng điều tra được thân phận cha ruột của mình.

Đối với một kẻ ngụy quân tử và cặn bã không ai bằng như Đổng Thiệu Ly, gã đương nhiên cực kì căm hận ông. Gã lẻn vào Lô Khúc, thành công tiễn ông về trời nhưng gã cũng bị trọng thương, sau đó ngoài ý muốn được Tần Tang Chi cứu sống.

Vào ngày hôm đó, Tần Dược theo thê tử về thăm nhà ngoại, không có ở Lô Khúc nên may mắn tránh được một kiếp.

Nhưng người anh em này vẫn là xui nhiều hơn hên, bởi vì trong nguyên văn có viết, một tên điên loạn, táng tận lương tâm như Bùi Độ sẽ không bao giờ buông tha những người có liên quan đến Đổng Thiệu Ly.

Đương nhiên, trong đó đã bao gồm đứa con cưng Tần Dược, cũng bao gồm cả nguyên chủ, Tần Tang Chi.

Nhưng Tần Dược và Tần Tang Chi khác nhau. Nàng là nữ nhân, tay trói gà không chặt, muốn giết nàng sẽ dễ dàng như giẫm chết một con kiến, một chút khó khăn cũng không có.

Cho nên, Bùi Độ nghĩ ra một cách trả thù ác liệt hơn nhiều.

Nghe nói Đổng Thiệu Ly và Tần Lăng rất xem trọng đứa con gái nuôi này, nếu gã muốn nợ máu trả bằng máu, việc khiến Tần Tang Chi phải trải qua một cái chết đầy thương tâm như mẹ gã, chắc chắn sẽ khiến Đổng Thiệu Ly và Tần Lăng dù đã xuống suối vàng vẫn phải bị tức chết lần nữa.

Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, việc gã và Tần Tang Chi gặp gỡ, tất cả chẳng qua là một kế hoạch được thiết kế tỉ mỉ.

Gã tiếp cận nàng chỉ vì để hạ Tuyệt tình cổ lên người nàng, đồng thời từng bước dụ dỗ nàng thích mình.

Đợi đến khi cổ trùng được tình yêu của nàng nuôi đủ lớn, gã vạch trần sự thật ra, để Tần Tang Chi nếm thử sự đau đớn và hối hận mà cổ trùng phát tác mang đến, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng mà chết. 

Cảnh tượng đó, nhất định sẽ rất thú vị.

Tang Nhị đọc xong cốt truyện gốc, có thể nói đã lặng người rất lâu, "..."

Nếu bảo rằng do nó quá máu chó thì cũng không phải.

Mấu chốt là, trong câu chuyện này, nguyên chủ ép buộc Tần Dược phản đối hôn ước đế làm ngụy khoa chỉnh hình với mình, mà vị hôn phu nàng vì nhất thời xúc động, gửi thư muốn hủy bỏ hôn ước, lại chính là anh trai của Tạ Trì Phong.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Nói cách khác, quan hệ của các nhân vật này, so với một trong những áo choàng của nữ chính thật sự, giống nhau như đúc.

Hơn nữa, tên vị bạch nguyệt quang kia của Tạ Trì Phong, hình như là Tần Chi.

So với cái tên hiện tại "Tần Tang Chi", chỉ khác nhau một chữ.

Tang Nhị, "..."

Tang Nhị, "Hệ thống, mi ra đây giải thích một chút xem nào"

Hệ thống, "Ký chủ bình tĩnh, thật sự có nữ chính! Ta không lừa ngươi!"

Tang Nhị, "Vậy thì lý do là gì?!"

Hệ thống thật cẩn thận đáp, "Chỉ là... Có thể là vì sự thay đổi tình cảm của các nam chính được chọn quá lớn, cốt truyện từ đó xuất hiện vài phần bị thay đổi hoàn toàn. Cho nên, nữ chính không thể đúng hạn xuyên đến"

24/02/2023

26/02/2023 (sửa lại theo bản Tấn Giang)

🌺Góc tám nhảm🌺

Tang dang, sau bao nhiêu ngày lười biếng, Tây đã quay lại rồi đây.

Như đã nói, Tây sẽ edit tiếp từ nam chính thứ 3, vì nam 1 và nam 3 có quá khứ liên hệ với nhau nên ai có quên chỉ cần đọc lại vị diện 1 là nhớ được thui :))

Nếu ai có hứng thú với vị diện 2 và 4, hay thậm chí là hết cục, có thể sang web wi.ki để đọc nhé, vì nói thật, tác giả ý tưởng hay nhưng tuyến tình cảm ít quá, edit nhiều khi mà mệt mỏi luôn, đối với mình hay nhất chỉ là nam 1 và 3, hoàn toàn không có hứng thú với 2 và 4, cho nên, hì hì, các bạn thông cảm.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp