Ngươi muốn thế nào? Nam Cung Tiêu có chút không biết nói gì nhìn Bạch Thương Đông, các viện đều tranh nhau cho hắn chỗ tốt, mời hắn gia nhập, tên Bạch Thương Đông này vậy mà chạy đến nơi này đòi đồ vật của hắn, nếu như không phải là không dám xác định lời Bạch Thương Đông nói là thật hay giả, Nam Cung Tiêu thật sự muốn đuổi hắn ra ngoài.

Mặc dù Nam Cung Tiêu cảm thấy khả năng Hoàng Tiên gia nhập Kính Thai Viện cũng không cao, nhưng nói thế nào thì Bạch Thương Đông cũng là đệ tử của Chí Nhân Kính Trần, bây giờ lại vừa là Chấp Viện của Kính Thai Viện, không có khả năng nói loại lời nói dối sẽ lập tức bị phơi bày này để gạt một chút đồ vật của hắn?Nghe nói ngươi tinh thông bí kỹ phù lục, trên tay có một cái Linh Hào Bút Thượng phẩm, ta khá là thích thứ này.

Bạch Thương Đông cười tủm tỉm nhìn Nam Cung Tiêu nói.

Nam Cung Tiêu suy nghĩ một chút, liền triệu hồi ra một nhánh ngọc cái bút lông trắng Thượng phẩm đưa cho Bạch Thương Đông, trong lòng thầm nghĩ: Một cây Linh Hào Bút Thượng phẩm mà thôi, mặc dù hiếm có, nhưng cũng không tính là bảo vật trân quý, cho hắn cũng không sao.

Được rồi, nhìn ngươi có thành ý như thế, ta liền chờ ngươi một ngày, ngày mai chính ngươi tới Xuân Huy Tấm tìm ta, lúc Hoàng Tiên chính thức bái sư, ngươi tự động tiến lên cùng nhau bái sư, ngươi chỉ có một cơ hội như vậy, một khi Hoàng Tiên kết thúc buổi lễ, mặc kệ là ngươi lại cầu ta như thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không thu ngươi nữa.

Bạch Thương Đông loay hoay cây Linh Hào Bút một hồi, dáng vẻ tựa hồ khá là thích thú, sau khi thu lại liền cáo từ.

Hoàng Tiên thật sự bái người như vậy làm sư phụ sao? Nam Cung Tiêu nghi ngờ nhìn bóng lưng Bạch Thương Đông rời đi.

Sau khi Bạch Thương Đông mang theo Linh Hào Bút rời khỏi Tứ Quý Các, sau khi vòng vo một vòng, đi tới một cửa tiệm bán phù lục, sau khi đi vào, liền thấy một vị thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đứng ở phía sau quầy.

Vị sư đệ này muốn mua cái gì? Cô gái kia ôn hòa hỏi.

Ngươi là Hoàng Tiên đi? Bạch Thương Đông nhìn thiếu nữ kia hỏi.

Bạch Thương Đông biết rõ xuất thân của Hoàng Tiên rất bình thường, cha mẹ thực lực yếu, Hoàng Tiên từ nhỏ đã hiểu chuyện, thật sớm đã bắt đầu chia sẻ gánh nặng sinh hoạt, con đường tu hành vô cùng chật vật, cho dù sau khi đến Nam Ly Thư Viện, Hoàng Tiên cũng đều đang cố gắng kiếm tiền, cho nên mới tới tiệm phù lục làm việc.

Đúng thế, ta là Hoàng Tiên, ngươi là? Hoàng Tiên nhìn Bạch Thương Đông hỏi.

Ta là Chấp Viện của Kính Thai Viện Bạch Thương Đông, hôm nay tới là mời ngươi gia nhập Kính Thai Viện chúng ta.

Bạch Thương Đông nghiêm trang nói.

Xin lỗi, ta đã có chỗ muốn đi.

Hoàng Tiên từ chối nói.

Ngươi đừng vội từ chối ta.

Bạch Thương Đông nói: Ta không biết ngươi đã từng nghe qua chuyện ta, ta là tới Thanh Vân Cung gia ở rể, trước khi ta tới Nam Ly Thư Viện, ta đều là trải qua sinh hoạt ăn nhờ ở đậu, bị người Cung gia xem thường, bị vợ của mình xem thường, tất cả mọi người đều coi ta là nam nhân ăn bám, dựa vào vợ mới có thể còn sống, dựa vào gia tộc nhà vợ mới có thể tiến vào Nam Ly Thư Viện.

Cho tới bây giờ liền không có người để ý tới ta đã cố gắng nhiều cỡ nào, cũng không có ai biết mỗi ngày ta chỉ ngủ chưa tới một canh giờ, cũng không có ai biết lúc ta vì đọc sách vì không để cho chính mình ngủ gật, mỗi lần đều dùng dao thép cắm lên bắp đùi mình, chỉ vì để cho cảm giác đau đớn đuổi đi cơn buồn ngủ, để cho ta tỉnh táo hơn một chút, có thêm một chút thời gian đọc sách.

Ngươi có biết tại sao ta phải liều mạng như vậy không?Ta! Ánh mắt của Hoàng Tiên phức tạp há miệng, nhưng vẫn chưa kịp nói ra, liền lại bị Bạch Thương Đông ngắt lời.

Ta làm như vậy không vì cái gì khác, chính là muốn để cho người khác biết, Bạch Thương Đông ta chỉ dựa vào chính mình, ta dựa vào cố gắng cùng tài hoa của mình, mà không phải là Cung gia bọn họ.

Bạch Thương Đông ngẩng đầu tiếp tục nói: Cho nên sau khi tới Nam Ly Thư Viện, ta không lựa chọn tiến vào những viện có đãi ngộ tốt kia, mà là lựa chọn tiến vào Kính Thai Viện khổ tu, chính là muốn nói cho người khác biết, Bạch Thương Đông ta không cần dựa vào bấtcứ kẻ nào cũng có thể đi tiếp ở trên con đường tu hành, hơn nữa so với bất cứ kẻ nào còn có thể đi càng cao càng xa hơn.

Bạch Thương Đông nói đến chỗ kích động, tựa hồ là không kìm lòng được kéo tay Hoàng Tiên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt trắng đen rõ ràng cùng gương mặt còn có chút non nớt của Hoàng Tiên.

Hoàng Tiên, nhìn thấy ngươi, ta giống như là thấy được chính mình lúc trước, ta biết ngươi và ta là người giống nhau, ta hiểu tâm ngươi, cũng biết nhất định là ngươi sẽ hiểu ta, cho nên ta mới tới nơi này.

Giọng Bạch Thương Đông dần dần cao lên, dõng dạc nói: Nếu như ngươi chỉ muốn đi một con đường an nhàn, ta không ngăn trở ngươi tiến vào những đại viện khác.

Thế nhưng nếu như ngươi muốn để cho thế nhân nhận biết Hoàng Tiên chân chính, biết rõ năng lực cùngtài hoa chân chính của Hoàng Tiên, rõ ràng rốt cuộc Hoàng Tiên là một người khác biệt so với người khác như thế nào, vậy thì mời ngươi đồng hành với ta, ta sẽ để toàn bộ người của Thánh Giới đều biết, Hoàng Tiên chính là Hoàng Tiên, là Hoàng Tiên độc nhất vô nhị, không dựa vào bất cứ kẻ nào vẫn là Hoàng Tiên lộng lẫy nhất kia.

Bạch Thương Đông từ trong ngực móc ra cây Linh Hào Bút kia của Nam Cung Tiêu đặt ở trước mặt Hoàng Tiên: Ngươi biết thứ này chứ?Đây là Linh Hào Bút của Nam Cung Tiêu? Hoàng Tiên hơi nghi hoặc một chút nhìn Bạch Thương Đông.

Nam Cung Tiêu đi cầu xin ta, muốn bái ta làm thầy, gia nhập Kính Thai Viện chúng ta, cây Linh Hào Bút này là hắn đưa cho ta làm lễ bái sư.

Bạch Thương Đông nhìn Hoàng Tiên nói.

Ngươi nói với ta những chuyện này làm cái gì? Hắn bái người nào làm sư phụ hay vào viện nào, cũng không có quan hệ tới ta.

Hoàng Tiên bình tĩnh nói.

Rắc rắc!Bạch Thương Đông đột nhiên đem cây Linh Hào Bút kia ném đi, triệu hồi ra Long Lân Nhận, trực tiếp đem Linh Hào Bút chém thành hai khúc, mặc cho tàn bút rơi xuống đất.

Ngươi đây là có ý gì? Hoàng Tiên kinh ngạc nhìn Bạch Thương Đông cùng hai khúc Linh Hào Bút gãy làm trở thành phế vật ở trên đất.

Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, mặc dù Nam Cung Tiêu giống như ngươi là Thánh Phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, ở trong mắt của ta, trừ xuất thân ra, mặc kệ thiên phú, tư chất, năng lực, hắn cũng không thể so sánh với ngươi, ngươi mới là đệ tử mà trong lòng ta muốn có.

Cũng là đệ tử duy nhất mà ta muốn thu.

Bởi vì ta giống như ngươi, đều bị phương thiên địa này bao vây ở bên trong, đều sắp quên mình là ai rồi, ta với ngươi có cùng suy nghĩ.

Muốn nhìn đất trời ảo mộng này một chút, ta muốn vùng trời này cũng không giấu được mắt ta, ta muốn mặt đất này lại cũng chôn không được tâm ta, ta muốn chúng sinh đều hiểu tâm ý của ta, ta muốn chư thiên Thần Phật đều tan thành mây khói ở trước mặt ta, ta muốn tất cả mọi người trên thế gian này đều chỉ có thể ngẩng mặt ngưỡngvọng ta, chỉ vì ta chính là ta, mà không phải là bởi vì bất kỳ thứ gì khác.

Mà ngươi, Hoàng Tiên, chính là người ở trong mắt ta, sẽ so với ta càng thêm chói mắt, là người có thể để cho tất cả mọi người trên thế gian đều tự ti mặc cảm không cách nào nhìn thẳng.

Con đường này có thể sẽ có muôn vàn chật vật cùng nguy hiểm, thế nhưng không có người có thể ngăn trở bước chân của ta, ta hy vọng ở trong mục tiêu của ta, cũng có ngươi phát tán ra quang cùng nhiệt, mà không phải là chỉ có một mình ta cô độc tiến lên, ta hy vọng ngươi có thể đi cao xa hơn hơn ta.

Ánh mắt của Bạch Thương Đông sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hoàng Tiên ở trước mặt, từng chữ hỏi Hoàng Tiên, ngươi có nguyện theo ta cùng đi lên con đường nghịch thiên thiên cổ không có một ai này không?Thân thể thoạt nhìn có chút nhỏ yếu của Hoàng Tiên run run rẩy rẩy, trên mặt cũng đều là vẻ kích động khó tả, tận lực đè nén tâm tình của mình, giống như là một cô bé đang mong đợi đội lên vương miện để trở thành công chúa, nhìn Bạch Thương Đông giống như thần thánh không gì sánh được, nhìn Linh Hào Bút bị chém thành hai khúc trên mặt đất, hồi lâu mới kiên định cắn răng phun ra ba chữ: Ta đồng ý.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play