Hai tuần sau đó, Tâm Dao hoàn toàn ở yên trong nhà.
Cô cũng không quá quan tâm lời anh trai nói, dẫu sao cô cũng chưa muốn có người yêu ngay, có khi là không muốn kết hôn lần nữa cơ.
Là một người thông minh, cô biết tuy bây giờ mình nắm phân nửa tài sản của Dịch Thành đã làm Dịch thị suy sụp không ít, song hắn cũng không dễ đối phó.
Hào quang nam nữ chính vẫn còn đó, cô cũng không dám lộ liễu làm càn.
Cơ mà muốn làm càn cũng không được, bởi cô không có bằng chứng xác thực cụ thể.
Đơn ly hôn cũng đã ký, giờ đã là cuộc sống riêng rồi.
Cô cũng không còn là Dịch phu nhân mà là Khương đại tiểu thư.
Cô và hắn, sau ba năm thì kết quả vẫn là rẽ đi hai hướng.
Tuy hai tuần qua cô ở trong nhà, nhưng trong nhà lại có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông không khỏi làm mọi thứ trở nên vô cùng khó xử.
Tỉ như, Tâm Dao cũng không thể vô ý nằm trườn trên ghế sofa ăn bánh xem tivi chơi trò chơi với cháu gái như trước.
Một chiều nọ, bên ngoài phòng cô có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ liên tục kéo Tâm Dao khỏi giấc ngủ trưa.
Mang theo một chút cau có, cô đi ra mở cửa: “Có việc gì vậy?”
“Hai ngày nữa là ngày tổ chức tiệc.
Sao mấy ngày nay không thấy em đi chọn quần áo?” Dương Kỳ đứng ở bên ngoài.
Vì chuẩn bị cho công ty mà thời gian gần đây anh rất bận.
Tuy Thịnh Dương – tên công ty của anh đã phát triển nhiều năm ở nước ngoài, phát triển cực kỳ vững chắc và có một số chi nhánh con trong nước từ lâu.
Song một cơ sở lớn, đủ sức cạnh tranh với các công ty lớn khác thì vẫn cần chuẩn bị thêm.
Đó là còn chưa kể đến việc sắp xếp nơi ở cho nhân viên cũ vừa chuyển sang và tuyển dụng nhân viên mới.
Có thể nói, Dương Kỳ cực kỳ bận rộn.
“À, em vẫn còn không ít, em cũng không có tâm trạng ra ngoài.” Tâm Dao uể oải nói.
Hẳn là Dịch Thành cũng nhận được thư mời và sẽ đưa Bạch Liên đi cùng như là một người bạn cặp, cũng như để công bố với giới hào môn bạn gái mới của mình.
Mà như thế thì, hắn sẽ đưa Bạch Liên đi chọn đồ, chắc rồi.
Mà cô thì rất ngại chạm mặt hai người họ.
Vận mệnh là một cái gì đó rất đáng sợ.
Dẫu sao cô cũng mang trong mình thân phận nữ phụ phản diện, khả năng đụng mặt nữ chính khi chọn đồ là rất lớn.
Tới lúc đó, bảy bảy bốn chín tình huống cẩu huyết cũ rích lại xảy đến.
Tỉ như cả hai cùng thích một mẫu đồ, sau đó là quyết tâm tranh giành.
Tâm Dao chắc chắn sẽ không chịu nhường, vậy thì một là đắc tội với Dịch Thành, hai là bị làm cho nhục nhã ê chề.
Vậy nên, ở nhà vẫn tốt hơn.
Váy áo dạ hội cô cũng không thiếu.
“Vậy… có thể mặc cái này không? Kích cỡ là anh nhờ mẹ em tư vấn, chắc là sẽ vừa.” Dương Kỳ đưa ra một hộp gói kỹ.
Anh không chút ngại ngùng đặt vào tay cô: “Còn trang sức anh cũng đã đặt rồi, đến tối là bên cửa hàng sẽ giao sang.
Em… sẽ mặc chứ?”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hơn nữa người tặng còn không cảm thấy ngại làm cho Tâm Dao ngại thay luôn phần anh.
Cô ấp úng không biết nên nói gì, chỉ gật gật đầu.
Thấy thế, Dương Kỳ mỉm cười hài lòng.
“Vậy em cứ nghỉ ngơi tiếp đi, anh đi đây.”
“Anh lại đi nữa à? Không nghỉ một chút sao?” Tâm Dao hỏi.
“Không sao, anh còn một số việc phải giải quyết.” Tỉ như, giải quyết tên đã làm em đau lòng.
Từ lúc đơn ly hôn được ký và biết được sự hao hụt bên trong của Dịch thị, Thịnh Dương đã bắt đầu hành động và đương nhiên là có sự hợp tác của Khương thị.
“Vậy anh nhớ về sớm… ăn cơm.” Tâm Dao dặn dò, rồi lại thấy có chút không đúng.
“Ừm, anh biết rồi.”
…
Tâm Dao vào phòng, ngẩn ngơ rồi lại lấy váy ra xem thử.
Đó là một bộ váy phồng màu trắng, phần trước chỉ tới đầu gối trong khi phần sau lại dài xuống, có đính đá lấp lánh.
Áo cúp ngực bên ngoài khoác thêm một lớp vải ren mỏng.
Trông tổng thể như một bộ váy công chúa.
Eo áo có thắt một chiếc nơ lớn, dây nơ dài rũ xuống hai bên chân.
“Ừm, thật đẹp.” Tâm Dao gật đầu, kích cỡ cũng rất vừa vặn.
Trong khi cô đang hài lòng ngắm mình trong gương thì ở một nơi khác, Bạch Liên lại đang tủi thân trong một góc phòng.
Ban nãy cô ta đi chọn váy với Dịch Thành, nhắm trúng một chiếc váy rất xinh, có thể tôn lên mọi khí chất trên người cô ta.
Bạch Liên thầm nhủ nếu mặc bộ váy đó, cộng thêm khí chất đã có từ kiếp trước hẳn là sẽ giúp cô ta trở nên nổi bật và được giới thượng lưu công nhận.
Thế nhưng, bộ váy đó lại bị một người đàn ông đặt trước.
Lúc Dịch Thành đứng ra muốn thương lượng thì anh ta lại tỏ vẻ khinh bỉ, không nói không rằng, rất dứt khoát thanh toán.
Mà Dịch Thành lại không nhận ra người đàn ông kia là ai.
Lúc Bạch Liên đi lên muốn lần nữa thương lượng thì anh ta lại thẳng thừng nói: “Mong hai người tự trọng một chút.
Bộ váy này là tôi nhắm trúng, cũng đã đặt và thanh toán trước.”
Dịch Thành không nhiều lời, chỉ về phía Bạch Liên: “Bạn gái tôi mặc lên sẽ hợp, tôi sẽ trả thêm tiền.”
Người đàn ông kia nhìn cô ta, cười khẩy một cái rồi khinh bỉ đáp: “Bạn gái tôi mặc lên hợp hơn cô ta gấp trăm lần.
Dẫu sao, đừng mang con vịt của cậu ra so với thiên nga, thật là mất mặt giới hào môn.”