Tâm Dao đi rồi, Dịch Thành thả người trên giường, đưa bàn tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út.

Nên tháo ra rồi nhỉ? Nhưng hắn không nỡ tháo.

Tại sao… cứ vậy mà kết thúc rồi ư? Không phải hai người vừa mới hạnh phúc với nhau chưa bao lâu sao?
Hắn nhìn khắp phòng, ảnh của cô, ảnh của hai người vẫn treo ở khắp nơi.

Rồi bỗng ánh mắt hắn dừng lại ở một tấm ảnh treo ở một góc trong phòng.

Tấm ảnh rất nhỏ, là Tâm Dao treo lên.

Đây là tấm ảnh được chụp cách đây khá lâu rồi… lúc… trước khi hai người gần gũi nhau hơn.
Trong ảnh, cô gái mặc bộ váy bó sát đầy gợi cảm, ngồi vắt chéo chân trên ghế.

Trên tay cô là một chiếc quạt xếp, đặt kề bên môi.

Nét trang điểm sắc sảo đậm nét, khóe môi kiêu gạo hơi nhếch lên, đuôi mắt cong cong như câu hồn người.

Cả người cô gái chỉ đeo một chuỗi vòng ngọc và một cái vòng tay ngọc bích, song lại toát lên vẻ sang trọng, khí chất kiêu ngạo của một thiên kim đại tiểu thư mà không phải ai cũng có được.

Cô gái ấy, chính là Khương Tâm Dao trước đây.
So với tấm ảnh được đặt ngay cạnh bên, vẫn là gương mặt đó nhưng lại nhu hòa hơn, trang điểm nhẹ nhàng, váy trắng thướt tha, đôi mắt to tròn cùng đôi môi hồng mỉm cười ngọt ngào.

So ra quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau.

Mà sự thay đổi này, có lẽ bắt đầu từ lần Tâm Dao đột nhiên làm loạn lên đòi ly hôn.

Kể từ lúc đó, Tâm Dao dường như thành một con người khác.

Và chính sự ngây thơ, đơn thuần đó của cô đã khiến cho Dịch Thành chú ý tới, rồi ngày càng sa vào tình yêu này.
Mà con người mới của Tâm Dao, dường như có nét gì đó… giống với Bạch Liên.
Điều này làm Dịch Thành phiền lòng, hắn cầm tấm ảnh ngã trên giường, đau đầu nhớ về những điều mà Bạch Liên đã nói vào cái ngày tới đây.
Sau khi thay xong bộ váy, Bạch Liên dường như thoát xác hoàn toàn, từ vịt con xấu xí trở thành con thiên nga xinh đẹp.

Váy trắng làm tôn lên vẻ ngây thơ đơn thuần của cô ta, gương mặt sạch sẽ không trang điểm mà vẫn xinh đẹp vô ngần.

Giống như một con thiên nga lần đầu thoát khỏi mớ bùn đen, làm cho người ta không nhịn được mà muốn chở che ôm ấp, muốn dâng tất cả những gì đẹp nhất cho con thiên nga ấy.

Điều này làm Dịch Thành nhớ lại kiếp trước, lần đầu tiên hắn dẫn Bạch Liên đi mua quần áo, còn cẩn thận chọn cho cô ta một bộ váy trắng tinh khôi.
Điều khác biệt lần này có lẽ là đôi mắt, đôi to tròn đen láy kia không còn sự e dè, rụt rè hay lo lắng sợ hãi như trước, nó cũng mất đi ánh sáng, chỉ còn lại chút gì đó vẩn đục.

Dường như, chính là sự tham lam và đố kị đã làm cho Bạch Liên mất đi thứ ánh sáng thuộc về mình.
“Anh… cái váy này…” Bạch Liên cười, vờ như vô tri nói: “Thì ra anh vẫn nhớ sở thích của em.”
Lời nói nghe thật nhẹ nhàng, song không gian lại như nghẹn ứ.

Cái váy này là Dịch Thành mua cho Tâm Dao, là dựa trên sở thích của cô chứ không phải cô ta.

Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thấy ánh mắt lảng tránh của Dịch Thành, ánh mắt Bạch Liên cụp xuống: “Xin lỗi… là em nghĩ nhiều rồi.

Cái này hẳn là của Khương tiểu thư… à không, là Dịch phu nhân.” Rồi cô ta lại ngẩng đầu lên, cười tít mắt: “Cô ấy thay đổi nhiều nhỉ? Hay là do trí nhớ của em không tốt vậy ta? Em nhớ cô ấy không thích kiểu ăn mặc này.”
Hai chữ thay đổi này lúc đó đã làm tâm Dịch Thành xao động, mà hôm nay, khi biết cô cũng biết trước tương lai, trong lòng hắn bỗng hiện lên một giả thiết.

Một giả thiết khiến hắn bàng hoàng.
Lúc này, hắn đột nhiên có điện thoại.

“Alo?”
“Anh, em tới gặp anh có được không?” Ở đầu dây bên kia, giọng Bạch Liên nghe như đang nghẹn ngào.

Quả nhiên, nó có tác dụng tâm lí vô cùng mạnh, làm Dịch Thành luống cuống: “Em đang ở đâu? Anh tới tìm em.”
“Không… em đang… ở gần nhà anh.”

Chỉ một lát sau, Bạch Liên xuất hiện trong phòng.

Gương mặt cô ta lấm lem nước mắt, đầu mũi đỏ ửng làm người ta xót xa.

Dịch Thành đi lên, sau một chút ngượng ngùng thì đưa tay lên lau nước mắt cho cô ta.

“Đừng khóc, có chuyện gì _”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Bạch Liên đã lùi ra sau một bước, cúi người kính cẩn: “Dịch tổng, tôi xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ việc.Tôi… tôi sẽ chuyển sang thành phố khác.”
“Em sao vậy?” Dịch Thành mịt mờ nhìn cô ta.

Sao đột nhiên lại xa lạ vậy chứ?
“Tôi… tôi xin lỗi… chuyện của Dịch tổng và Dịch phu nhân tôi… tôi nghe rồi…” Bạch Liên mím môi, vô cùng uất ức siết cổ tay mình: “Anh trai của Dịch phu nhân đã tới tìm tôi.

Tôi thật sự xin lỗi… tôi không nên phá hoại hạnh phúc của hai người.

Tôi sẽ rời đi ngay.”
Cho nên, lúc nãy cô ta vừa gọi vừa khóc, là vì bị Khương Quân “nói chuyện” sao?
Mà so ra, một người như Khương Quân hoàn toàn có thể vì em gái mà làm ra mấy chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play