“À, em chỉ hơi… ngạc nhiên một chút thôi.” Ai mà nghĩ được một người bề ngoài nhã nhặn như giáo sư như thế lại là chủ của một quán bar.

Mà thông thường thì chủ của mấy chỗ đó chả mấy khi tốt đẹp.

Không giang hồ đâm thuê chém mướn thì cũng là trùm mua bán lậu, mai thúy với cả mại ***.

Đúng là tiếc thật.

Nhìn thì đẹp đó, nhưng ai biết được bên cạnh có bao nhiêu cô nhân tình rồi.

Cô nàng bỗng nhiên cảm thấy, không khí trong ngôi nhà có chút ngộp thở.
Dương Kỳ đương nhiên hiểu được Hải Nguyệt đang nghĩ gì, anh bật cười: “Anh mở quán đó chủ yếu chỉ để giải trí và lấy thông tin.

Hơn nữa, chỗ đó kinh doanh hợp pháp.

Anh cũng không có nhân tình hay là xã hội đen gì hết.”
“Nếu chỉ giải trí, vậy hẳn anh còn công việc chính nhỉ?” Tâm Dao cười, cô còn muốn biết rõ hơn về công ty trong hoàn cảnh khó khăn vẫn không ngần ngại giúp gia đình cô.

Tâm Dao thật sự cảm kích người đàn ông trước mặt này.
“Giống như anh trai em, anh là chủ một công ty.

Thời gian sắp tới anh sẽ về thị trường trong nước, có lẽ sẽ phiền gia đình em nhiều.” Dương Kỳ mỉm cười, không khí với Hải Nguyệt lúc này mới thoáng đãng hơn một chút.
Bữa ăn còn lại cơ bản vẫn trôi qua trong vui vẻ, cho tới khi có tiếng chuông cửa vang lên.

Dương Kỳ ra ngoài mở cửa, vẻ mặt có chút không vui.

Lúc người đàn ông bấm chuông bước vào, Tâm Dao và Hải Nguyệt mới đứng hình.
Dương Trì? Sao hắn ta lại ở đây?
Cơn phẫn nộ tràn lên trong mắt Hải Nguyệt, cô nàng đứng dậy nhưng lại bị Tâm Dao kéo trở lại ghế.
“Bình tĩnh, vẫn đang ở trong nhà người ta, đừng thất lễ.”
Dương Trì cũng chú ý tới hai người bên này, ánh mắt hết dừng ở Tâm Dao rồi lại chuyển sang Dương Kỳ, có chút khinh bỉ.

“Thì ra tối hôm qua anh đột ngột tới đó là vì lí do này.

Ha, đáng khinh!”
“Bây giờ mới chịu về sao?” Dương Kỳ tỏ vẻ khó chịu.

“Em đừng có dọa sợ bạn của anh.”
“Bạn? Ha, anh cũng có bạn gái sao? Em tưởng anh chỉ tâm tâm niệm niệm có Koala thôi chứ.” Dương Trì đáp bằng giọng điệu cợt nhã.

Nói xong, cậu ấy lách người đi vào, cũng không dời mắt lên hai người nữa.
Mà chữ “Koala” kia lại lọt vào tai Tâm Dao, không khỏi khiến cô nghĩ nhiều hơn một chút.

Hình như vừa nãy anh trai cô cũng có nhắc tới, nhưng ngặt nỗi cô lại chẳng thể nhớ ra.

….
Vì mới tối hôm qua còn uống rất nhiều nên hôm nay Tâm Dao không ra ngoài chơi, chỉ ở yên trong phòng.

Hải Nguyệt lo lắng cô còn đang đau lòng, nhẹ nhàng ôm bạn mình vào lòng an ủi: “Thôi mày ạ…”

Chả biết đây đã là lần thứ bao nhiêu kể từ khi bắt đầu chuyến đi, Hải Nguyệt ôm cô thế này để dỗ dành.

Lần nào cũng vậy, Tâm Dao sẽ nhào vào lòng cô nàng rồi lại bật khóc nức nở, vẫn luôn oán trách tại sao Dịch Thành lại thay lòng, tại sao mặc cho bao cố gắng của cô thì mọi thứ vẫn như vậy?
Nhưng lần này Tâm Dao không khóc nữa, nhưng cũng không đẩy Hải Nguyệt ra.

Cô nằm dựa vào lòng Hải Nguyệt, thì thào: “Tao nên làm gì tiếp nữa đây?”
“Ý mày là sao? Không phải nên ly hôn sao? Ly hôn rồi tìm một tên đàn ông tốt hơn, ít nhất là đối tốt với mày nhất.

Còn không thì sống độc thân, cũng không phải mày không thể tự nuôi sống bản thân nha.

Nếu cô đơn thì còn có tao mà, hoặc mình nhận nuôi một đứa trẻ cũng được.” Hải Nguyệt nói.

Cô nàng có chút lo lắng bạn mình vẫn sẽ cố chấp níu kéo tra nam.

Nếu thật sự là thế…
Đừng trách Hải Nguyệt đánh cho Tâm Dao tỉnh ra.
“Tất nhiên là không níu kéo.” Tâm Dao đáp.

Kết cục trong nguyên tác còn rành rành ra đó, cô không thể lơ đi được.

Dẫu sao chuyện lần này cũng đủ để cho thấy sức mạnh của cốt truyện là to lớn như thế nào.
Yêu là thế, có thế nó là một phút lỡ say trong đôi mắt ai, mà cũng có thể là cả một quá trình từ từ tiến lại gần nhau.

Tâm Dao đối với Dịch Thành và ngược lại, nằm trong trường hợp thứ hai.

Và hết yêu cũng thế, nó có thể là cả quá trình tích góp sự thất vọng, sự đau lòng, nhưng cũng có thể chỉ đơn giản là một sự việc quá mức chịu đựng.

Mà trong chuyện này, vẫn là trường hợp thứ hai…
“Ý tao là… tao nên làm gì tiếp sau khi ly hôn.

Mày biết đó, nếu còn ở trong nước khó tránh khỏi có đụng mặt và gặp gỡ…” Tâm Dao là người dễ e ngại, hơn nữa, nhìn người từng đầu ắp tay gối với mình nay lại khoác vai người phụ nữ khác, nhìn tất cả những thứ vốn thuộc về mình nay lại là của người khác, cũng chẳng dễ chịu gì.

Dẫu còn yêu hay hết yêu đều như thế.
“Xuất ngoại thì sao?” Hải Nguyệt đề nghị.

Nhưng mà có lẽ Tâm Dao không thích phải rời xa gia đình.

Vậy biện pháp tốt nhất là gì? “Đơn giản thôi, tìm hôn phu mới.”
Với giá trị nhan sắc và gia thế của Khương Tâm Dao, dẫu cô ấy đã là phụ nữ một đời chồng thì cũng có thể tìm được một vị hôn phu tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play