Đám người kia không hiểu gì, song vẫn lui xuống.

Mấy người khách xung quanh biết không còn kịch hay nữa cũng tản ra, có người tắt hứng đi về, cũng có người tiếp tục cuộc vui.

Mấy người vệ sĩ cũng không ra ngoài ngay mà ở lại ngay ngắn.

Đức Huy đỡ Tâm Dao và Hải Nguyệt ngồi xuống ghế, chờ người kia lên tiếng.
Lúc này, Tâm Dao đã hoàn toàn say khướt rồi.

Những lúc thế này làm kí ức cùng tính tình của nguyên chủ trỗi dậy, không hiểu sao lại làm cô thấy gương mặt của người đàn ông mới tới có chút quen mắt.

Nhưng chỉ là quen mắt, chắc chắn nguyên chủ đã lâu không gặp, và không có liên quan tới cốt truyện.
“Dao Dao có vẻ say rồi, thế này đi, nhà tôi ở khá gần đây, tôi đưa mọi người về nghỉ.

Bây giờ quay lại khách sạn cũng rất mất thời gian đó, lại còn kẹt xe nữa.”
“Chúng tôi sao có thể tin anh? Cảm phiền anh né sang một bên nhường đường.” Đức Huy không khỏi khó chịu.

Muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân? Nhưng không phải vừa rồi anh ta là chủ của đám người kia sao? Ai mà biết được có ý đồ gì hay không?

Mà đối phương thật ra cũng đang đề phòng Đức Huy.

Để một mình cậu, thanh niên đang tuổi cường tráng đưa hai cô gái trẻ xinh đẹp đang trong tình trạng say khướt quay về khách sạn, cũng không thể đảm bảo sẽ không phát sinh chuyện gì.
“Tôi là bạn của Khương Quân, cậu ấy nhờ tôi tới xem ba người.

Không tin thì cậu có thể gọi cho cậu ấy kiểm tra.”
Đức Huy hơi nghi ngờ.

Nếu đã là bạn của Khương Quân nhờ tới thì cậu cũng không tiện gây sự, mà vẫn nên xác minh lại một chút.

Sau một hồi nối máy, Khương Quân cũng đã xác nhận thân phận của người kia.

Dương Kỳ - một cái tên đã rất lâu không xuất hiện trong giới hào môn.
“Kể cả như thế thì chúng tôi về khách sạn vẫn tiện hơn.

Nếu cậu Dương đây muốn tìm tiểu thư để nói chuyện thì hãy chờ sáng hôm sau.” Dẫu sao họ cũng sẽ còn ở đây thêm vài ngày nữa.
“Không thể, đưa cô ấy về nhà tôi đi.” Dương Kỳ lắc đầu.

Nếu Đức Huy còn cãi lại, anh cũng sẽ dùng vũ lực để đưa người rời đi.
[Nghe theo sắp xếp của Dương Kỳ đi] Khương Quân ở đầu dây bên kia lên tiếng.

Mặc dù anh tin tưởng Đức Huy, song cũng hiểu rõ tình cảm mà cậu dành cho em gái mình.

Nhỡ đâu trong lúc Tâm Dao say rượu lại phát sinh chuyện gì.

Dẫu sao đơn ly hôn còn chưa có ký, cũng không thể để chuyện không đúng đó xảy ra.

Ở nhà Dương Kỳ, hai tên đàn ông kiềm chế trông chừng lẫn nhau vẫn tốt hơn.
Khương Quân đã lên tiếng, Đức Huy cũng không còn cách nào khác.

Hai người đưa hai cô gái ra xe, trở về biệt thự ở khu vực gần đó.

Dự là chuyến du lịch của hai người sẽ được kéo dài thêm vài hôm.
----- nước A
Khương Quân ngồi bên bàn làm việc, trầm mặc đầy mệt mỏi.

Lý Yên đi vào, mang theo một phần ăn tối.

Cô đặt phần ăn xuống bàn, sau đó vòng ra phía sau giúp Khương Quân xoa hai bên thái dương: “Anh nghỉ ngơi một chút đi.

Việc này cũng không thể giải quyết ngày một ngày hai được.”

“Lỗi là do anh.

Nếu năm đó anh không quá tin tưởng Dịch Thành, không gả con bé cho hắn thì con bé đã không phải đau lòng.” Khương Quân tự trách.

Lại nói về việc làm thế nào anh biết Dịch Thành ngoại tình, âu cũng là cái duyên.
Buổi chiều, Khương Quân sắp xếp tới thăm Dịch Thành.

Mặc dù việc của Tâm Dao vẫn chưa lo xong, nhưng nói gì thì nói hai người vẫn là bạn, chưa kể anh còn muốn trực tiếp nói chuyện rõ ràng.

Thế nhưng, khi anh vừa tới, đập vào mắt lại là hình ảnh Dịch Thành ngồi trên giường bệnh, vòng tay ôm lấy một người phụ nữ.
Mà người phụ nữ kia chắc chắn không phải em gái anh.

Em gái anh đang ở nước ngoài và chắc chắn không thể nào quay về được, đặc biệt là cô không thể biết được hắn đang ở bệnh viện.

Mẹ Dịch lúc thấy hắn tới có phần chột dạ, và rồi bà cũng thấy được hình ảnh chướng mắt kia thông qua khe cửa.

Dường như bà cũng rất giận, nhưng lại không phản ứng đúng như Khương Quân đang chờ đợi.

Bà tức giận, nhưng lại không vào bắt gian, chỉ lên tiếng nói hai chữ “xin lỗi”.
Xin lỗi? Chỉ xin lỗi là xong ư? Là có thể bù đắp cho em gái anh ư?
Khương Quân giận nhưng lại chẳng thể nói nên lời, tức giận đấm vào cửa một cái rồi bỏ về.

Phía Dịch Thành thì hai người giải quyết được, nhưng nếu là trưởng bối, vẫn là nên để cha mẹ giải quyết.

Hắn đem chuyện này kể cho cha mẹ, rồi liền tìm luật sư chuẩn bị đơn ly hôn cho em gái, ý muốn chấm dứt cái mối nghiệt duyên này.
“Ban này anh gọi cho ai vậy? Người quen của anh ở chỗ đó sao?” Lý Yên hỏi.
“Ừ, cũng khá lâu không liên lạc.

Nhưng nếu Tâm Dao lui tới mấy chỗ đó thì nên gọi cho cậu ấy tới giúp.”
“Em có thể biết là ai không?”
“Sao lại không? Em có biết nhà họ Dương không?” Khương Quân kéo Lý Yên ngồi trên đùi mình, bắt đầu mè nheo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play