“Bọn chị đều đã lớn cả rồi, đi đâu cũng cần hỏi ý người lớn sao?” Hải Nguyệt nhịn không được càu nhàu.

Cái cậu nhóc này, còn trẻ tuổi mà sao cứ như ông cụ non vậy? Chẳng biết tận hưởng tuổi trẻ gì hết, tới lúc có vợ rồi thì sao còn có thể rong chơi chứ?
“Nhưng mà… chúng ta đang ở nơi đất khách quê người.

Lỡ xảy ra chuyện gì, em thật sự gánh không nổi hậu quả.” Đức Huy khổ sở nói.

Rồi cậu lại nhìn sang Tâm Dao cầu cứu, nhưng cô hoàn toàn không chú tâm vào cuộc trò chuyện.
Đôi mắt to tròn nhuốm một tầng buồn bã, nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt xa xăm.

Cậu muốn nói nhưng rồi lại thôi, bởi lẽ cũng chẳng biết phải nói gì cho phải.

Chuyện của cô cậu không biết, chỉ biết có thể cô đang có xích mích gì đó với chồng mình nên nhà họ Khương mới yêu cầu cậu bồi cô đi chơi.

Còn cụ thể đó là chuyện gì, cậu cũng không rõ.

Tâm Dao đang vô cùng mệt mỏi, trong lòng rối như một mớ bòng bong.

Đoạn đường trước mắt của cô rất tối, tối vô cùng và cô hoàn toàn không thể xác định được phương hướng.

Liệu cô nên làm gì đây? Liệu làm thế nào mới tốt?
Nếu hỏi cô có đau lòng không thì chắc chắn là có, nhưng có lẽ hơn cả thế chính là sự tự trách.

Sao có thể không đau lòng được? Dẫu sao vẫn là cô tin tưởng trao chân tình cho hắn, biết người mình yêu phản bội mình, bao nhiêu ngọt ngào đã cùng nhau trải qua phút chốc hóa thành bọt biển, chỉ có sắt đá mới không biết đau.

Nhưng là trách cô! Trách cô quá mức ngu muội! Rõ ràng đã biết trước mọi thứ, rõ ràng biết trước kết cục sẽ như thế này mà vẫn đâm đầu vào! Chút ngọt ngào mà hắn bố thí cho nàng có lẽ chẳng là gì so với những gì mà hắn đã và sẽ trao cho Thẩm Bạch Liên.

Chỉ là do nàng quá ngu ngốc, cũng chưa từng yêu đương nên mới tưởng một giọt nước ấy là cả biển trời.
Buồn thì suốt mấy ngày qua cô cũng đã buồn rồi.

Khóc thì cũng đã khóc hết nước mắt rồi.

Thất vọng cũng đã thất vọng ngay từ khi hắn thẳn thừng quay người trở về mà không nán lại dỗ dành, thất vọng tràn trề khi mấy ngày qua hắn không tìm nàng.

Có lẽ… Tâm Dao đã quá mệt để tiếp tục khóc lóc.

Hay là… cô cũng chưa yêu hắn tới mức chết đi sống lại như nguyên chủ…
A! Cô không biết nữa! Chỉ biết bây giờ cô đang lạc giữa một khoảng không mịt mờ.
Trong lúc Tâm Dao chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì Hải Nguyệt đã đưa hai người tới điểm đến.

Đó là một club khá to, trang trí theo kiểu dáng hiện đại, bên ngoài còn có cả người đứng trông coi.

Tuy nhiên, cái tên của nó thật sự không đứng đắn gì cả.

Chỉ hai chữ Mị Tình được in nổi bằng đèn màu tím nhạt, hững hờ lại mời gọi.
“Vào trong thôi.” Hải Nguyệt dắt tay Tâm Dao xuống, còn Đức Huy vẫn chần chừ, song vẫn theo sau.

Bảo vệ nhìn hai cô gái trước mắt, thật sự đoán tuổi cũng khá là khó khăn.

Hơn nữa, nhìn trang phục trên người thì không giống như con nhà bình dân.

Cái này… tiểu thư nhà nào đó mới lớn nên trốn cha mẹ chạy tới chỗ này trải nghiệm?

Đức Huy giỏi ngoại ngữ, sau vài câu giao tiếp thì quay lại yêu cầu hai người đưa chứng minh nhân dân ra.

Sau khi đã kiểm tra, bảo vệ mới cho hai người qua, song ánh mắt vẫn dán chặt vào hai cô gái như không tin nổi.

Cái này… liệu có phải là lấy căn cước công dân của chị gái để đi chơi không?
“Hải Nguyệt, cái này thật sự quá kì rồi đó! Mày xem người ta nhìn thế nào kia kìa!” Bộ trang phục này đúng là làm hai cô trẻ ra, nhưng có thật sự phù hợp ở độ tuổi này không thì cô không chắc.
“Mặc kệ chứ! Phải trẻ thế này mới dụ được trai trẻ, mày hiểu không! So với một cô gái hai mươi mấy tuổi bị gió sương cuộc đời hành cho ra bã thì người ta lại chẳng thích những cô nữ sinh ngây thơ vừa trả sự đời hơn à?” Hải Nguyệt lại lôi văn mẫu ra mà làu bàu.

Cái gì mà gió sương cuộc đời hành cho ra bã chứ? Đúng là giỏi văn chương!
“Mày chỉ khéo tưởng tượng.

Cái gì mà gió sương cuộc đời rồi ra bã? Nhà họ Tô đối xử tệ với mày ghê ha?” Tâm Dao lầm bầm.

“Cả ngày chỉ ở nhà ăn chơi rồi xem phim, rồi quậy phá anh trai mày.

Thỉnh thoảng nhận một cái đơn thiết kế, ngay cả quán cũng không chịu trông.”
“Hừ hừ, mày thì biết cái gì? Tao là bị sự cô đơn hành hạ đó.

Mày xem, tao cũng không tệ nha, vậy mà hai mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa có bạn trai.

Hôm nay nhất định phải tìm một anh mới được! Nhất định phải là hàng cực phẩm!” Hải Nguyệt nói, như cố tình cuốn Tâm Dao vào một câu chuyện khác, không để cô có thời gian mà đau lòng.
“Mày tìm bạn trai ở chỗ này á? Thôi thôi làm ơn cho tao xin, hai bác sẽ đuổi mày khỏi nhà luôn cũng không chừng.

Tới lúc đó nhà họ Khương cũng không chứa nổi mày đâu Tô tiểu thư ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play