Dịch Thành không nói lời nào, trong lòng hắn vẫn đang hồi tưởng về những dòng kí ức mơ hồ.
Quá khứ và hiện tại quện vào nhau tạo thành một thứ hỗn tạp mà hắn, một kẻ trước giờ vẫn cho rằng mình là người thông minh không gì có thể làm khó được, phải đau đầu không thể tìm ra lối thoát.
Dường như ông trời cũng đang muốn giúp Thẩm Bạch Liên nên đã cho Dịch Thành nhớ lại kiếp trước, mọi thứ quay về trong cơn mơ màng như muốn nhấn chìm hắn vào vực sâu tuyệt vọng.
Trong mớ bòng bong này, hắn rốt cuộc phải làm sao mới phải đây?
Hắn thấy được một quá khứ hạnh phúc, một gia đình êm ấm bên người vợ dịu dàng và những đứa con thông minh lanh lợi.
Nhưng người vợ xuất hiện trong giấc mơ của hắn lại không phải Khương Tâm Dao! Người đó vậy mà lại là Thẩm Bạch Liên, là cô gái đã từng lừa hắn đến khách sạn.
Hắn nhớ lại kiếp trước Khương Tâm Dao đã từng làm ra những chuyện thương thiên hại lý gì, cũng nhớ được Thẩm Bạch Liên đã từng chịu ấm ức ra sao, hơn hết là nhớ được những gì hắn đã làm.
Hắn giúp đỡ, thương yêu Thẩm Bạch Liên hết mực, và tổn thương Tâm Dao như thế nào.
Đến sau cùng, Tâm Dao làm ra việc tày trời, bị chính tay hắn đẩy vào tù, sống không bằng chết.
Hắn còn vì tình riêng mà bỏ quên tình anh em, đẩy Khương Quân và cả nhà họ Khương vào bước đường cùng.
Dịch Thành đang cảm thấy vô cùng tội lỗi, vừa áy náy vừa dằn vặt.
Nếu nỗi áy náy với Khương Quân là một thì nỗi áy náy, day dứt với hai cô gái là mười.
Hắn cảm thấy mình thật tồi tệ.
Hai kiếp yêu hai cô gái, hắn cảm thấy mình có lỗi với cả hai.
Với thứ tình cảm nồng nhiệt kiếp trước, hắn cảm thấy mình có lỗi với Thẩm Bạch Liên rất nhiều.
Hắn đã từng sống với cô ta một đời, từng cùng nhau gây dựng một gia đình hạnh phúc, nhưng bây giờ lại đang hạnh phúc cùng người khác – người đã từng hại cô ta hết lần này tới lần khác.
Giống như việc hắn vô tình bị mất trí nhớ rồi ngoại tình, bỏ mặc người yêu phải chịu trăm ngàn đắng cay khổ sở.
Nhưng với tình cảm hiện tại, tình cảm của kiếp này, hắn vẫn thấy việc làm kiếp trước của mình vô cùng tội lỗi.
Là hắn ngoại tình trước, là hắn ép Tâm Dao phải bước tới bước đường thành con người ác độc để bảo vệ hạnh phúc gia đình.
Là hắn phụ lòng cô trước.
Và kiếp này… hắn yêu cô, nhưng bây giờ lại đang mang thêm tình cảm với người phụ nữ khác…
Hai thứ tình cảm đối lập, mâu thuẫn cùng song song tồn tại làm Dịch Thành mịt mờ.
Làm gì có ai yêu cùng lúc hai người, có chăng là hắn không xác định được, đâu mới là người mà mình yêu…
“Con lại nghĩ gì nữa đó? Để mẹ gọi cho anh chị thông gia gọi Tâm Dao về.” Mẹ Dịch vẫn đang khó chịu.
Dường như một thế lực vô hình nào đó đã làm cho đầu óc bà mụ mị đi phần nào, hoàn toàn bị Thẩm Bạch Liên dắt mũi.
“Không có gì…Mẹ đừng gọi, cứ để cô ấy đi.” Dịch Thành đáp.
Bây giờ có gọi sợ là cô cũng chẳng về, mà chắc gì cha mẹ Khương sẽ cho cô về gặp hắn? Hơn hết là hắn sợ.
sợ không biết bây giờ mình phải đối mặt với cô như thế nào.
“Con lại chiều nó như vậy, thật chẳng ra làm sao cả.” Mẹ Dịch gắt lên, vẫn đang không hài lòng về Tâm Dao.
Rồi như thấy bóng ai thấp thoáng bên ngoài cửa, mẹ Dịch hỏi luôn: “Dịch Thành, cô nhân viên kia là trợ lí của con sao? Mẹ thấy cô ấy rất quan tâm con đó.”
“Bạch Liên sao?” Thậm chí còn không cần nhìn ra bên ngoài, Dịch Thành đã hỏi ngay.
Chính mẹ Dịch cũng ngạc nhiên về thái độ này, cả cách gọi vô cùng nhẹ nhàng thân mật đó nữa.
Bà đã tưởng con trai mình là người đàn ông mẫu mực, tuyệt đối không có chuyện lén lút vụng trộm sau lưng, nhất là với cấp dưới.
Nhưng sao bây giờ… trông có vẻ như…
“Con…”
“Mẹ có thể gọi cô ấy vào gặp con không?” Dịch Thành hỏi.
Bây giờ, có lẽ hắn nên làm rõ với Thẩm Bạch Liên trước.
Nếu như… nếu như cô ấy không nhớ gì về tiền kiếp, vậy cũng sẽ còn cách đưa mọi thứ quay về quỹ đạo ban đầu.
Nhưng nếu… nếu như… cô ấy cũng nhớ thì… hắn không biết trước được con đường kia sẽ ra sao, bởi như thế thì hắn bắt buộc phải chọn lựa một trong hai.
“Được rồi, chờ mẹ một chút.” Mẹ Dịch thở dài, chuyện này có vẻ vẫn cần điều tra thêm.
Bà nhìn cô gái kia, tiếp xúc một hai ngày tạo cho bà ấn tượng về Bạch Liên là một cô gái ngây thơ đơn thuần, một con người lương thiện trong sáng.
Một người như thế… không lẽ lại… đi phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác sao?
Mẹ Dịch ra ngoài thì bắt gặp Thẩm Bạch Liên đang lấp ló nhìn vào.
Cánh cửa bật mở bất ngờ làm cô ta giật mình, lại làm ra vẻ nhu nhược, lúng túng vụng về né đi, còn luống cuống giải thích: “Phu nhân… con… con chỉ… chỉ là…”
“Được rồi, đừng hoảng.
Dịch Thành muốn nói chuyện với con đó.”