Bỗng nhiên lúc này, điện thoại Dịch Thành reo lên.
Hắn khó chịu bắt máy.
Không rõ đầu dây bên kia nói gì không rõ, chỉ biết sau đó Dịch Thành vội quay sang nói với mẹ Khương: “Con có một số chuyện, nhờ ba mẹ chăm sóc em ấy giúp con một thời gian.
Chờ lúc mọi thứ ổn thỏa con sẽ đến đón em ấy về.”
Rồi hắn vội vàng rời đi ngay trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai người bên ngoài.
Tâm Dao ở bên trong vẫn không hay biết gì, mãi cho đến một lúc sau không nghe tiếng gọi cửa nữa, cô bỗng có chút mất mát.
Đi thật rồi sao? Hoàn toàn không muốn ở lại dỗ dành cô hay giải thích lí do ư? Không phải nguyên tác miêu tả mỗi lần nữ chính giận dỗi, Dịch Thành sẽ tìm đủ mọi cách, mặt dày ăn vạ khóc lóc để được cô ấy tha thứ ư? Sao tới lượt cô thì không như thế?
À, phải rồi, vì cô đâu phải nữ chính.
Cô cũng không phải người hắn thật lòng yêu thương để hạ cái tôi xuống mà dỗ dành cô.
Đúng là nực cười, thế tại sao cô còn muốn giận dỗi chứ? A! Thật bất công! Đều là phụ nữ như nhau, vì sao cô ấy khóc liền có người quỳ xuống dỗ dành, còn cô khóc thì chẳng mấy ai quan tâm?
Không, không phải không mấy ai quan tâm, mà là người cô muốn được quan tâm lại không quan tâm cô.
Quay lại với Dịch Thành, hắn vội vã quay về vì nhận được tin từ biệt thự.
Có hai kẻ lạ mặt đột nhập vào trong, may mắn thay là vệ sĩ kịp thời phát hiện.
Cả hai đều được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa còn bị bắt trong phòng Tâm Dao.
Hẳn nhiên là họ được phái tới không phải để ăn cắp vặt, mà là để bắt cóc.
Dịch Thành bỗng nhiên nhận ra rằng biệt thự nhà họ Dịch suy cho cùng vẫn không đủ an toàn.
Chỉ cần Tâm Dao còn thân cận với hắn, chỉ cần cô còn bên cạnh hắn trong khi kẻ phía sau vẫn chưa bị bắt thì cô vẫn chưa được an toàn.
Do đó, hắn quyết định để cô ở lại nhà họ Khương.
Lúc này đẩy cô ra xa hắn một chút nói không chừng lại tốt cho cô hơn.
Nhưng hắn không biết rằng, chính hành động này đã làm hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, làm Tâm Dao càng chìm sâu vào tuyệt vọng.
“Cử thêm vệ sĩ đến bảo vệ quanh nhà họ Khương, nhưng không được để họ phát hiện.” Dịch Thành dặn dò.
Bây giờ hắn cần giải quyết chuyện Dịch Thế Huân cho xong xuôi đã, sau đó sẽ giải thích với cô sau.
Nghĩ về chuyện Thẩm Bạch Liên lại càng làm hắn sầu não hơn.
Hắn nên giải quyết thế nào đây?
Dịch Thành nhắn cho Tâm Dao một tin nhắn: “Em ở nhà mẹ ít hôm, xong việc anh sang đón.”
Hắn còn muốn nhắn thêm gì đó, nhưng lại bị đầu dây bên kia chặn mất.
Tâm Dao tức giận ném điện thoại vào một góc, vùi đầu vào trong gối bật khóc.
Một lúc sau, mẹ Khương rốt cuộc không chịu nổi nữa, tìm chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào.
Lý Yên giao Hồng Nhu cho bảo mẫu rồi vào phòng.
Hai mẹ con ngồi bên giường, lo lắng nhìn cô.
Mẹ Khương vén tóc cô lên, hỏi: “Có chuyện gì? Nói mẹ nghe nào.”
Tâm Dao khóc nức nở, nhào vào ngực bà.
Nhìn con gái nghẹn ngào khóc nấc, mẹ Khương không khỏi xót xa vỗ vỗ lưng cô dỗ dành.
Con gái vàng ngọc của bà, từ nhỏ đến lớn bà chưa bao giờ để cô phải khóc tức tưởi thế này.
Lý Yên rót cho cô một cốc nước, yên lặng ở một bên chờ nghe sự tình.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, Tâm Dao nói: “Hức… mẹ… Dịch Thành… hức… ngoại tình…”
Đoàng một tiếng như sét đánh ngang tai, mẹ Khương và Lý Yên ngỡ ngàng nhìn nhau.
Sao có thể? Người như hắn thật sự có thể làm ra loại chuyện này sao?
“Có phải có hiểu lầm gì không?” Lý Yên trấn an: “Em đừng nóng vội, đã nói chuyện rõ ràng với Dịch tổng chưa?”
Tâm Dao lắc đầu.
Rồi trong tiếng nấc nghẹn ngào, cô kể lại mọi chuyện cho mẹ và chị dâu nghe, còn lấy cái USB trong túi ra.
Một chút nông nổi, cô còn kể lại nội dung gốc của tiểu thuyết và càng bật khóc dữ dội hơn.
Mẹ Khương vốn cũng có tin một chút vào tâm linh, còn tưởng nội dung tiểu thuyết mà cô vừa kể là một giấc mơ tiên tri, lại thêm phần thương con gái nên hảo cảm dành cho Dịch Thành rất nhanh đã hạ xuống.
Bà cả giận, đập mạnh lên giường: “Thật quá đáng! Mẹ phải nói chuyện này với ba và anh con.
Cứ yên tâm, để ba mẹ xả giận thay con.”
Tâm Dao không nói một lời nào, vẫn cứ thút thít khóc.
Cô không muốn nói đỡ cho hắn, trong lòng lại càng muốn hắn gặp quả báo hơn.
Nhưng rồi chợt nhớ ra hắn còn có hào quang nam chính nên cô chạy xuống giường, níu tay mẹ lại: “Mẹ… đừng…” Cô không muốn gia đình mình lại bị liên lụy giống như trong nguyên tác.
Nhà họ Khương thương con gái như vậy, chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.
“Con đừng có nói giúp nó.
Để mẹ.” Mẹ Khương giằng tay ra, rồi lại quay sang Lý Yên: “Con an ủi em nó, để chuyện này cho mẹ.”
“Dạ.” Lý Yên đáp.
Bình thường chị hiền dịu là thế nhưng chuyện này chị không muốn để yên.
Cùng là phận phụ nữ, chị biết cảm giác bị phản bội nó đau đến thế nào.
Thử tưởng tượng một ngày nếu Khương Quân dám ở bên ngoài nuôi nhân tình, chắc chắn chị cũng không thể nào tha thứ.