Tâm Dao chết lặng nhìn màn hình, tay siết chặt ga giường chờ phân cảnh tiếp theo.

Mọi chuyện thật sự như cô nghĩ sao…? Dịch Thành sẽ cùng Thẩm Bạch Liên lên giường? Hắn… ngoại tình?
Làm ơn đi mà! Cô không tin, cũng không muốn tin đâu! Muốn cô nhìn chồng mình và một người phụ nữ khác lên giường sao? Sao có thể chứ…
Nhưng may thay, cảnh tượng kia đã không diễn ra.

Cánh cửa mở ra và người trợ lí đứng bên ngoài.

Tâm Dao có thể thấy được vẻ mặt ngượng ngùng e thẹn muốn trốn chạy của Thẩm Bạch Liên, đồng thời cũng thấy được sự lúng túng của cậu trợ lí và ánh mắt sắc lạnh của Dịch Thành.

Ánh mắt của hắn trong một giây phút nào đó trông giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu trợ lí kia vậy.

Bởi vì… cậu ta phá hỏng chuyện tốt của hắn…?
Tâm Dao không dám tin vào mắt mình.

Đoạn video tắt ngang nhưng cô vẫn chưa hoàn hồn, mắt đã ướt tự bao giờ.

Nhưng một phần lí trí còn lại nhắc nhở cô phải tỉnh táo.

Đúng vậy, phải tỉnh táo, biết đâu đây chỉ là một cái bẫy do ai đó dựng nên.

Đúng rồi… tình tiết này trong tiểu thuyết đâu bao giờ thiếu.
Vậy là cô lau nước mắt, quyết định chờ tới lúc Dịch Thành về để hỏi cho ra lẽ.

Lúc này, cô chợt để ý tới mảnh giấy gấp tư trong hộp.

Cô mở nó ra.

Bên trong là một dòng chữ được viết tay nắn nót: “Có phải xem xong video phu nhân vẫn không tin đúng không? Thế phu nhân hãy vào phòng Dịch tổng thử xem sao? Ở đó chắc chắn có giấu rất nhiều thứ thú vị.”
Tâm Dao giật thót, sao đối phương có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô vậy? Thế là cô bán tín bán nghi đi vào phòng Dịch Thành.

Căn phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp như vậy mặc dù đã khá lâu rồi cô không bước chân vào đây.
Sấp tài liệu trên bàn vẫn chất đống, nhưng sự chú ý của cô lại rơi vào hai sấp tài liệu trên cùng phía tay trái.

Trên đấy có dán một tấm hình, không ai khác chính là hình của Thẩm Bạch Liên.

Cô run run cầm sấp tài liệu đó lên xem.
Trong đó không chỉ có thông tin chi tiết về Thẩm Bạch Liên mà còn về gia đình cô ta, kể cả các khoản chi và những điều Dịch Thành đã làm đều được ghi chép tỉ mỉ.

Đầu óc cô như phát nổ một cái thật lớn, choáng váng làm rơi sấp tài liệu xuống đất.

Chuyện này…
-----
Dịch Thành về nhà lúc chiều, trước giờ tan ca hẳn hai tiếng.

Bởi vì không yên tâm để cô ở nhà một mình nên hắn đã cố gắng thu xếp mọi thứ thật nhanh rồi quay về biệt thự.

Mọi thứ vẫn bình thường cho tới khi hắn phát hiện ra, Tâm Dao không có mặt ở nhà.
Cô không có ở phòng khách chờ hắn như mọi hôm, cũng không ở trong bếp hay trên phòng.

Một ít đồ đạc trong tủ còn bị vơi bớt, hầu hết đều là chỗ đồ mà cô mang theo lúc vừa mới sang đây.

Kể cả cái vòng tay và những món trang sức hắn từng mua tặng cô cũng đều bị bỏ lại.
“Dì Trần, Tâm Dao đâu?” Hắn hỏi, Dì Trần đang rửa rau củ quay người lại, lau lau vào tạp dề.

“Dạ ông chủ, lúc nãy phu nhân nói muốn về nhà mẹ nên vệ sĩ vừa mới đưa phu nhân qua bên ấy rồi.” Rồi dì lại ngạc nhiên nhìn hắn: “Không phải phu nhân đã nói với ông chủ rồi sao ạ?”
Dịch Thành ngẩn người vội kiểm tra điện thoại của mình.

Tin nhắn cuối cùng cô gửi cho hắn là lúc nghỉ trưa, vẫn kêu là ở nhà rất chán, hỏi hắn bao giờ mới về.

Thế nhưng đùng một cái lại bỏ về nhà ngoại? Hình như còn là đang giận dỗi gì đó.
Hắn ấn gọi cô nhưng đầu dây bên kia lại tắt máy, sau vài lần thì không gọi được nữa.

Sao vậy? Cô chặn hắn?

Dịch Thành quay về phòng, lúc này mới có thể thấy được tờ giấy trên bàn.

Tò mò, hắn lại gần, ba chữ “Đơn Ly hôn” lần nữa đập vào mắt khiến hắn điếng người.
Tờ giấy này, dường như rất quen.
.
.
.
Lúc này ở nhà họ Khương, cả nhà lại lần nữa nháo nhào cả lên.

Chuyện là đang lúc Hồng Nhu chơi với mẹ và bà nội ở nhà giữa thì thấy Tâm Dao quay về nhà, mang theo một cái vali nhỏ.

Cô không nói không rằng, lao về phòng mình rồi đóng sầm cửa lại, không hé răng nói nửa lời.

Lý Yên tinh ý thấy được khóe mắt cô đỏ hoe, dường như là đã khóc rất lâu.
“Tâm Dao, sao vậy con? Sao lại bỏ về đây? Hai đứa lại giận dỗi gì à?” Mẹ Khương lo lắng gõ cửa.

Tình huống này làm bà nhớ tới chuyện vài tháng trước, không khỏi thở dài ngao ngán.

Đứa con gái này của bà hình như là bị chiều đến sinh hư rồi.
“Tâm Dao, mở cửa đi em.” Lý Yên đứng cạnh cũng không khỏi lo lắng.

Hồng Nhu tay ôm con thỏ bông, áp sát vào cánh cửa cũng thỏ thẻ: “Cô út… Cô út cho Hồng Nhu vào chơi với út…”
Bên trong vọng ra một chút tiếng nức nở cùng tiếng nói nghẹn ngào: “Con… con muốn một mình…”
Hai người lớn lo lắng nhìn nhau, chẳng hiểu vì cớ gì mà lại thế này.

Hồng Nhu vẫn đứng ở cửa, dẫu môi chờ cô út mở cửa cho mình.
“Để mẹ gọi hỏi Dịch Thành.” Mẹ Khương quay người lấy điện thoại, nhưng còn chưa kịp gọi thì bên ngoài đã có tiếng xe.

Dịch Thành tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play