Bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát.
Lúc này, Châu Anh mới chợt tỉnh.
Không được! Bằng mọi giá cô ta phải rời khỏi nơi này, trốn được lúc nào hay lúc đó.
Nếu cô ta bị bắt tại trận ở đây, vậy mặt mũi nhà họ Trần phải để ở đâu? Cha mẹ cô ta ở nhà phải làm sao đây?
Nghĩ thế, cô ta liền vùng dậy chạy ra ngoài.
Lạ ở chỗ, chỉ một nửa trong số đám côn đồ tìm cách bỏ chạy.
Số còn lại vẫn như điên dại lao vào đánh Dịch Thành.
Hắn đang bị vây bởi ba tên bặm trợn xăm kín cả người, một tên trong số đó có gương mặt đầy những vết sẹo chằng chịt.
Cảnh sát phát loa gọi đầu hàng, đồng thời cũng đã ập vào khống chế một vài đối tượng.
Bỗng, một tên cầm theo thanh gỗ chạy về chỗ Tâm Dao.
“Tâm Dao!” Dịch Thành gào lên nhưng vô ích.
Gã ta giơ thanh gỗ lên cao, nở nụ cười độc địa rồi như dồn hết sức mà đập xuống.
May thay, một viên cảnh sát đã kịp thời nổ súng nên thanh gỗ không trực diện đập vào đầu cô.
Tuy nhiên, vẫn có thương tổn…
Máu chảy ra thấm đỏ cả một phần thanh gỗ, rất nhanh đã nhỏ xuống phần áo bên dưới.
Dịch Thành gần như điên loạn, mặc kệ vết thương trên người mà chạy về phía cô.
Hắn bế cô lên, cuống cuồng dùng tay giữ miệng vết thương lại không cho máu chảy ra.
Hắn gào lên như một con thú dữ: “Mau! Gọi xe cứu thương! Mau!”
------------------
Bên ngoài phòng cấp cứu, không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
Dịch Thành được băng bó, ngồi ở trên ghế, trầm mặc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín và cái đèn vẫn sáng đỏ.
Mẹ Khương sau khi nghe tin đã sốc đến ngất đi, hiện đang được Lý Yên chăm sóc ở phòng bên cạnh.
Ông bà Dịch cũng lo lắng ngồi ở dãy ghế, vừa lo cho cô con dâu tội nghiệp ở trong, vừa lo cho đứa con trai của mình.
Đây có lẽ là lần đầu tiên ông bà nhìn thấy đứa con trai vốn điềm tĩnh của mình điên loạn đến như vậy.
Lúc tới bệnh viện, hắn như muốn nắm cổ áo bác sĩ mà lôi vào trong.
“Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì các người cũng không yên đâu.”
Rồi hắn lại đi vòng vòng trước hành lang, không để cho y tá băng bó.
Có lúc, hắn như muốn xông thẳng vào trong.
Cho tới khi Khương Quân và Vương Việt tới trấn an hắn một chút, hắn mới ngồi xuống để người khác xử lí vết thương.
Rồi kể từ lúc ấy, hắn cứ ngồi trầm mặc một góc, đầu gục xuống chẳng nói năng gì.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Có lẽ cũng chỉ có mỗi mình hắn biết.
Có thể hắn đang nghĩ cách trừng trị những kẻ dám động vào người của mình, nghĩ cách để đè bẹp Trần thị, làm cho Trần Châu Anh và những kẻ liên quan sống không bằng chết.
Hoặc cũng có thể, bây giờ hắn đang chẳng thể nghĩ được gì cả.
Mà đúng là thế thật, Dịch Thành vẫn đang chìm sâu trong sự hoang mang lo sợ.
Cơn bão qua đi thường để lại một bãi hoang tàn tĩnh lặng, và tâm trạng của hắn lúc này cũng giống như vậy.
Sau khi hoảng loạn gào thét như một gã điên, sau khi đi đi lại lại trong vô thức để giải tỏa căng thẳng, giờ là lúc hắn phải im lặng để đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Sợ hãi, đã bao lâu rồi hắn mới lại cảm nhận cái cảm giác này? Nó chẳng bao giờ là dễ chịu cả, đặc biệt là nỗi sợ mất đi một người vô cùng quan trọng.
May thay, lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ và y tá lần lượt ra ngoài.
Ngay lập tức, Dịch Thành và Khương Quân chạy về phía họ, hỏi gấp: “Cô ấy sao rồi?”
Lúc này, người ta mới có thể thấy khóe mắt Dịch Thành ửng đỏ, dường như ban nãy hắn đã khóc.
Nhưng Dịch Thành chẳng quan tâm, cũng chẳng muốn lau đi.
Cái hắn quan tâm bây giờ là cô gái đang nằm trong kia, cái hình tượng này có đáng là gì.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng bị chấn thương không nhẹ, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại.” Bác sĩ nói, sau đó cũng rời đi ngay.
Theo sau bác sĩ, Tâm Dao được đẩy ra ngoài, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Một nữ y tá đi lên, nói: “Mời người nhà bệnh nhân theo tôi đi làm thủ tục và đóng viện phí.”
Dịch Thành vẫn đang thất thần nhìn cô gái mê man trên giường bệnh.
Khương Quân thở dài, vỗ vai Dịch Thành một cái rồi nói: “Đi theo em ấy đi, thủ tục để tao lo.” Rồi anh quay sang y tá: “Tôi là anh trai cô ấy, để tôi đi.”
.
.
.
Suốt hai ngày sau đó, Tâm Dao vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Suốt hai ngày, Dịch Thành vẫn luôn túc trực ở bên cạnh để chăm sóc và chờ đợi cô, ngủ cũng chỉ ngủ một chút vào lúc nửa đêm.
Vừa trông nom cô, hắn vừa xử lí chuyện của những tự mình tìm chết đó.
Ngày hôm ấy, cả đám đều bị tóm gọn, kể cả Trần Châu Anh.
Cô ta điên loạn gào thét rằng mình vô tội, mình bị oan, mình cũng là một nạn nhân bị đưa tới đây.
Nhưng không một ai tin lời cô ta, hơn hết là Dịch Thành và những người khác đều đã chứng kiến mọi việc.
Khỏi phải nói Trần thị vì chuyện này mà khổ sở thế nào.
Trước áp lực của Dịch thị, Trần thị đang đứng bên bờ vực phá sản.
Ông bà Trần vừa phải lo việc công ty, vừa phải chạy đôn chạy đáo lo cho đứa con gái cưng của họ.
Chỉ mới có hai ngày mà hai người như già thêm hai chục tuổi.
Nhưng đó cũng chỉ là chút cố gắng vùng vẫy cuối cùng của con cá nằm trên thớt mà thôi.
Quy luật của thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, con gái của họ hại ai không hại lại đi hại Khương Tâm Dao, chẳng khác nào tự tìm được vào chỗ chết.
Người thông minh đều biết Tâm Dao là hòn ngọc quý của Khương thị, chưa kể bây giờ lại còn là bảo bối trong lòng Dịch tổng.
Chỉ cần một trong hai nhà thôi cũng đã đủ để làm Trần thị khốn đốn.
Mà vấn đề Dịch Thành đang lo ngại chính là, hắn cảm thấy dường như chuyện này còn có người đứng sau bày mưu.