Bạn nghĩ gì về câu nói “Có không giữ, mất đừng tìm?” Dương Tuân Phong của bây giờ chính là như vậy. Ngày cô đi, không một câu nói tạm biệt, không một tin nhắn hay cuộc gọi nào cho anh. Mà thậm chí, ngay cả liên lạc với anh, cô cũng không muốn.
Tập trung vào công việc, ngày ngày đều mong cầu bản thân trở nên phát triển. Nhưng anh nhận ra… anh cô đơn khi anh đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. Không nghĩ đến một ngày, Dương Tuân Phong lại vì một người con gái mà buồn đến như vậy.
Diệp Mộ Khanh gọi mãi cho Tuân Phong nhưng không thấy ai bắt máy, anh hơi nhíu mày lật nhẹ vài tệp tài liệu dang dở. Trước nay, Tuân Phong là người nghiêm túc trong công việc, làm việc rất kỹ lưỡng, lần này sao có thể xót lại một số công việc nhỏ chưa giải quyết. Tuệ Di thấy anh sầu não, tiến lại khẽ cười vòng tay ôm lấy cổ anh.
- Sao vậy? Có chuyện gì khiến anh sầu não sao?
- Dạo này, Dương Tuân Phong cứ bị làm sao ấy, anh không biết phải làm gì với cậu ấy nữa.
- Mộ Khanh, anh nghĩ xem… có phải Dương Tuân Phong, anh ấy biết yêu rồi không?
- Yêu?
Diệp Mộ Khanh hơi nhíu mày nhìn cô. Lam Tuệ Di chán nản đưa tay ngắt má anh trách móc, anh đúng là khờ khạo mà.
- Anh nói xem, Dương Tuân Phong bị như thế từ khi nào? Trước nay, anh ấy đâu có dễ bị việc riêng tư chia phối. Lần này, xem ra chuyện riêng tư kia rất quan trọng, còn gì có thể khiến con người phân tâm ngoài tình yêu?
- Anh biết tính Tuân Phong, cậu ấy không yêu đương đâu. Chắc do làm việc căng thẳng nên cậu ấy stress thôi.
- Đồ đại ngốc, Tuân Phong nhà anh như kẻ mất hồn như vậy, còn không phải là từ ngày Lâm tiểu thư đi du học sao?
Như nghiệm ra được chân lý, Mộ Khanh mắt sáng rỡ ôm lấy Tuệ Di. Đúng rồi, anh quên béng mất người con gái ấy.
- Haha, xem ra là thật rồi… em nói xem, có thể kéo họ về làm phù dâu, phù rể cho mình vào ngày cưới không?
- Em nghĩ không đâu, Tiết Kha giờ ở đâu còn không ai biết. Nhưng mà Tuân Phong chắc hẳn đang đau buồn lắm, anh đi tâm sự với anh ấy đi.
- Vậy để tối nay anh rủ cậu ấy đi nhậu…
Lam Tuệ Di nhướn một bên mày nhìn khiến Mộ Khanh phải nuốt khan cổ họng. Miệng lưỡi toàn nhanh hơn cái não thôi.
- Thì là… con trai mà… nên có chút men thì mới có thể tâm sự được.
- Anh nhậu xỉn về nhà là tôi cho anh xuống đất ngủ, khỏi nói nhiều.
- Uống chút chút thôi… anh hứa.
Diệp Mộ Khanh hệt như một đứa con nít, ôm khư khư lấy cô năn nỉ. Lam Tuệ Di chỉ hơi khẽ cười, cô cúi người hôn nhẹ lên môi anh. Tình yêu chính là khoảng khắc này đây, gặp đúng người, yêu đúng người thì cho dù bạn có làm gì đi nữa thì họ vẫn sẽ mãi bên cạnh bạn.
Diệp Mộ Khanh kéo cô ngồi vào lòng, bàn tay yên vị trên chiếc eo nhỏ. Lần này, bọn họ đưa nhau vào nụ hôn sâu, từng cử động của lưỡi khiến cả hai chỉ muốn dây dư mãi không dứt. Bàn tay anh không yên vị, đưa tay luồn vào bên trong áo cô, Lam Tuệ Di vội vã chặn tay anh lại, dứt ra khỏi nụ hôn liếc xéo anh.
- Diệp tổng, anh không đứng đắn.
- Là do em quyến rũ anh.
- Còn dám đổ thừa em?
Mộ Khanh cúi người, vùi đầu vào cổ cô hít lấy mùi hương cỏ ngọt trên cơ thể. Anh bị si mê hương thơm này quá rồi, thật không bao giờ muốn dứt ra. Hôn nhẹ lên cổ cô, Mộ Khanh hơi thều thào, nhỏ giọng.
- Tối nay, anh ở nhà với em… không đi cùng Tuân Phong nữa.
- Làm gì?
- Thì đấy… anh muốn gần gũi với em hơn là đi chung với tên đó.
- Haha, anh là bạn tốt sao? Dương Tuân Phong mà biết chắc sẽ sốc lắm.
- Vậy em cho anh gần gũi đi… những chuyện đó đâu phải trước kia chưa từng làm?
Lam Tuệ Di nhìn anh, giả vờ đắn đo suy nghĩ rồi lắc đầu. Cô đưa tay đẩy anh ra khỏi cổ mình, nghiêm túc nhìn anh.
- Em còn phải kiểm tra xem, anh kiên trì bao lâu.
- Anh không kiên trì…
- Anh có biết là, kiên trì tạo nên sự thành công không?
- Không biết, anh khờ lắm… không cần biết những việc này.
Lam Tuệ Di bất lực, cô không thể nói thêm bất cứ gì nữa. Diệp Mộ Khanh mặt dày như vậy, cô làm lại sao nổi anh đây?
- Không đôi co với anh nữa, em còn cần làm việc.
Diệp Mộ Khanh lắc đầu, tay vẫn khư khư ôm lấy cô không để cô quay về chô làm. Nói xem, anh có phải là lụy cô đến nghiện rồi không?
- Mộ Khanh, anh để yên coi? Có muốn tan làm sớm không vậy?
- Tuệ Di này, hay anh tuyển trợ lý khác nhé. Em sẽ làm việc quan trọng hơn.
- Việc quan trọng hơn?
- Đúng vậy, chính là khi anh làm việc, em ngồi trong lòng sạc năng lượng tích cực cho anh.
- …
Cái tên này có bị điên rồi không? Chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra? Lam Tuệ Di đen mặt, kiên quyết đứng dậy mặc kệ anh.
- Đừng có tự dưng lại biến em thành kẻ thất nghiệp.
- Em đâu có thất nghiệp, ngồi ôm anh thôi là được trả lương rồi.
- Anh ngưng ngay suy nghĩ đó đi, em không đồng ý đâu.
- Việc nhẹ lương cao, em còn chê?
- Chê!
Coi như kế hoạch thất bại, Diệp Mộ Khanh đành phải quay lại với công việc. Nhìn tệp hồ sơ mới nhớ tới Dương Tuân Phong, anh đứng dậy chỉnh trang lại trang phục, muốn rời khỏi phòng nhưng lại nhớ ra bản thân còn có một trợ lý rất đắc lực ở kế bên.
- Báo cáo trợ lý, tôi cần qua phòng giám đốc điều hành để điều chỉnh lại một số công việc cho phù hợp. Báo cáo hết!
Lam Tuệ Di làm việc cũng không yên, mấy cái trò mèo này sao anh có thể nghĩ ra nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT