Cuối cùng bọn họ cũng biết rồi.
“…???”
Đại não Cố Gia Niên tắt máy một lúc.
Cô thích Trì Yến, chuyện này liên quan gì đến Hạ Quý Đồng?
Hạ Quý Đồng có người thương không, đã thương bao nhiêu năm, thì liên quan gì đến cô?
Mấy giây sau cô dần bình tĩnh.
Bắt đầu nhớ lại.
Cô viết trong ghi chú là: “Sáng hôm nay đã cùng nhau đi chợ phiên, cùng nhau ăn hoành thánh, còn cùng nhau ăn một loại kem. Đợi lát nữa phải mời anh ấy đến tham gia lễ trưởng thành của mình.”
Sẽ không phải Trì Yến đã xem “anh” này thành Hạ Quý Đồng rồi chứ?
“…”
Cố Gia Niên thật sự không biết nên vui hay nên buồn, vui bởi vì anh không phát hiện mình yêu thầm anh, buồn bởi vì… rốt cuộc anh đã bỏ qua mình như thế nào mà nhận định rằng cô thích Hạ Quý Đồng?
Đồng thời không thể phản bác cái chỉ trích này.
Bởi vì trong câu trả lời chỉ có hai khả năng, một cái là phủ nhận, và một cái là mang ý nghĩa thừa nhận.
Cố Gia Niên cắn môi, mặt thoắt xanh thoắt đỏ, sắc mặt thay đổi thất thường đến mức Trì Yến hiếm khi nghĩ lại cũng phải nghĩ lại.
Có phải anh đã nói quá nặng lời không.
Tuy rằng anh không mấy hiểu rõ tâm trạng yêu thầm này, nhưng đại khái cũng biết suy nghĩ của người đang trong thời kỳ trưởng thành là nhạy cảm nhất.
Huống hồ còn là một cô gái ngay cả lúc khâu sống cũng cố chịu đựng không khóc như Cố Gia Niên.
Vừa hiếu thắng vừa nhạy cảm.
Anh do dự đưa tay ra, lần đầu tiên trong đời làm một động tác mang tính an ủi —— vỗ vỗ vai Cố Gia Niên.
Sau đó quay qua, kiên nhẫn nói: “Buồn là bình thường, muốn khóc thì không cần chịu đựng, tôi không nhìn là được mà.”
“…”
Cố Gia Niên cũng muốn khóc, nhưng là khóc không ra nước mắt.
Cô biết Trì Yến chỉ đang chăm sóc cô như một đứa nhỏ hàng xóm, nhưng phản ứng và thái độ của anh vào lúc này càng khiến cô thêm xác định suy nghĩ này.
Anh chỉ đang tốt bụng nhắc nhở cô với thân phận anh trai hàng xóm và em họ Hạ Quý Đồng, muốn cô dừng lại đúng lúc trước khi sa lầy quá sâu.
Đến nỗi rốt cuộc cô phải lòng và thích ai là chuyện của bản thân, hoàn toàn không khiến anh mảy may chú ý.
Cố Gia Niên mếu máo, cố nặn ra một nụ cười: “Không buồn, cũng không muốn khóc ạ.”
Lại nghiêm túc bổ sung một câu: “Em chỉ viết bừa mà thôi.”
Nghe vậy Trì Yến quay đầu lại, “Ừ” một tiếng.
Nhưng ngữ khí kia dường như chỉ đang nể mặt cô.
Chắc chắn anh không tin.
Mà cô cũng không tin chuyện đã cô đã thay đổi.
Cố Gia Niên thở dài, ép mình nói: “Cho dù… cho dù bây giờ có một chút chút thì cũng có thể lập tức thôi thích. Em thay lòng đổi dạ rất nhanh.”
“Anh không cần bận lòng vì em đâu, nói chung, cảm ơn anh ạ.”
Nói xong cô cúi đầu, hai vai sụp xuống, gục mặt đến mức thấp nhất, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân.
Tầm mắt Trì Yến dừng trên mặt cô rất lâu, nhìn hai vai cô cụp xuống và giả vờ chẳng sao cả, nhất thời cảm thấy mình có chút khốn nạn.
Có phải anh đã chữa lợn lành thành lợn què rồi không?
Rất lâu sau, anh nói: “Được.”
Trong lúc cả hai im lặng, Hạ Quý Đồng ra khỏi nhà chính, đi đến cạnh xe.
Anh ta cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ, nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?”
Cố Gia Niên không lên tiếng.
Cô thật sự không dám nhìn Hạ Quý Đồng.
Vừa rồi vì che đậy suy nghĩ của mình mà cô đã khiến anh ta bị oan, lúc này chỉ có thể âm thầm xin lỗi anh ta.
Trì Yến cũng lười để ý anh ta, chỉ hờ hững liếc anh ta một cái.
Hạ Quý Đồng nhìn thấy thái độ bất thường của hai người họ, càng tò mò hơn: “Không phải, rốt cuộc hai người đang nói cái gì mà nghiêm túc với đuổi cả anh đi vậy? Không phải hai người đang nói xấu anh đó chứ?”
Ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa hai người, bừng tỉnh: “Trì Yến, sẽ không phải vì em gái Gia Niên cảm thấy anh đẹp hơn cậu mà cậu lén chia rẽ phỏng? Cậu nhỏ nhen quá đi.”
Trì Yến nhíu mày, ánh mắt nhìn Hạ Quý Đồng giống như đang nhìn một thằng ngốc, anh khẽ tặc lưỡi, trong giọng nói ngập tràn ghét bỏ: “Anh hãy ngậm miệng lại và lên xe mau.”
Nói xong không để ý đến anh ta nữa mà vòng qua đầu xe mở cửa ghế lái.
Hạ Quý Đồng cũng lên xe, nhưng vẫn không tìm ra chút manh mối nào, hạ kính xuống thò đầu ra, dùng khẩu hình miệng hỏi Cố Gia Niên: “Nó ăn phải thuốc súng hả? Hung dữ như vậy làm gì chứ? Hai đứa em cãi nhau à?”
Cố Gia Niên lắc đầu, ủ rũ cố nặn ra một nụ cười, nhìn theo bọn họ rời đi.
*
Chẳng mấy chốc đã hết Lập Thu và đến trung tuần tháng tám.
Đối với đại đa số học sinh đã tốt nghiệp cấp 3 mà nói thì kỳ nghỉ hè đã bước vào góc phần tư cuối cùng.
Trong nhóm lớp, các bạn bắt đầu chia sẻ ảnh vé máy bay và vé tàu lửa của mình, sẵn sàng lao vào các trường đại học trên khắp đất nước.
Tỷ lệ đậu các trường top 100 của lớp họ là 95%, ngoài trừ mấy người có thành tích không lý tưởng định học lại thì chỉ có một mình Cố Gia Niên là không học đại học.
Cựu cán bộ của lớp nhiệt tình gởi rất nhiều bài đăng như [Danh sách hành lý cho năm nhất], [Chuẩn bị cho huấn luyện quân sự năm nhất], [Hướng dẫn cuộc sống ký túc xá], vv… Cố Gia Niên lướt sơ qua, mỗi một tin nhắn đều mang theo mong ngóng và kỳ vọng của mọi người đối với cuộc sống đại học chưa biết.
Cố Gia Niên thờ ơ nhìn một lượt, sau đó cất điện thoại vào túi áo, hít sâu một hơi trước gương.
Đã qua giờ trưa nhưng vẫn không có tin nhắn của bố mẹ.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm đồng thời, cũng loáng thoáng thất vọng.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô.
Ăn trưa xong, cậu hai chuyển cái bàn tròn lớn chỉ được dùng vào ngày lễ ngày Tết ở phòng chứa đồ ra ngoài giúp bà ngoại, sau đó còn sang nhà cậu cả mượn thêm một cái.
Bữa tiệc được sắp xếp vào buổi tối, khách khứa chỉ có nhà cậu cả, cậu hai, thím Trương hàng xóm, chú Lưu và một số bà con vẫn còn ở Vân Mạch nên hai cái bàn tròn lớn là quá đủ.
Hạ Quý Đồng không đến được.
Sáng nay anh ta đã gởi tin nhắn chúc mừng Cố Gia Niên ở trong weixin, còn gởi liền ba tin nhắn xin lỗi, nói là phòng làm việc ở Trú Sơn có việc gấp, anh ta thật sự không sắp xếp được thời gian rảnh để đến Vân Mạch.
Cố Gia Niên hơi thất vọng.
Nếu Hạ Quý Đồng không đến, vậy già nửa là Trì Yến cũng sẽ không đến.
Kể từ sau hôm đi dạo chợ phiên về, mặc dù cô đã tiếp tục đến tòa biệt thự bà sơn hổ đọc sách như trước kia nhưng mối quan hệ giữa cô và Trì Yến đã bước vào một trạng thái rất vi diệu.
Thái độ của anh đối với cô khiến cô không kiềm được phải suy ngẫm lại.
Tương tác giữa bọn họ vẫn ít như cũ, chỉ vẻn vẹn có mấy lần kia nhưng Trì Yến luôn tỏ ra khoan dung lạ thường.
Giống như anh đang nhẫn nại bù đắp lỗi lầm của bản thân, hiền huệ chăm sóc một đứa nhỏ đang trong thời kỳ trưởng thành vừa mới bị thất tình.
Tỷ như thỉnh thoảng cô không với tới sách sẽ chủ động đứng dậy khỏi bàn làm việc, lấy sách ở kệ trên giúp cô;
Một chiếc bàn học nhỏ và thoải mái được bố trí bên cạnh ghế sô pha, để cô đọc sách ghi chép dễ dàng hơn;
Thậm chí trên chiếc bàn nhỏ kia còn đặt một hộp khăn giấy giống như cô có thể bật khóc bất cứ lúc nào do thất tình.
Nếu là trước kia, chắc chắn Cố Gia Niên sẽ reo hò nhảy nhót vì những chi tiết thân thiết này.
Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Cho dù cô đã nhắc rất nhiều lần rằng cô đã không còn thích Hạ Quý Đồng.
Anh chỉ bày tỏ đã biết, song thái độ vẫn như cũ, thậm chí ánh mắt anh nhìn cô càng thương hại hơn.
Có lẽ anh cho rằng cô là một đứa nhỏ vô cùng đáng thương, đã thất tình mà vẫn còn giả vờ mạnh mẽ chăng?
Cố Gia Niên lắc lắc đầu, gói ghém cảm xúc rồi đi xuống tầng.
Khách khứa đều đã đến hòm hòm.
Mỗi khi nhà nào có tiệc là mọi người thường để trống cả một buổi chiều và đến rất sớm, tụ tập tán gẫu, đánh bài, cắn hạt dưa.
Những hoạt động giải trí chi phí thấp thích hợp với mọi lứa tuổi này đã xâu chuỗi niềm vui của cả một năm.
Cố Gia Niên đi vào phòng bếp cạnh nhà chính.
Bà ngoại và hai mợ đều đang bận bịu, ba người lẹ làng xử lý các loại nguyên liệu tươi mới.
Một nồi cơm lớn có phân lượng vượt xa sức ăn của già hai mươi người đương được hấp trong thùng gỗ cao chừng nửa người. Cơm nấu bằng lửa củi rất mềm và dẻo, tỏa ra hương gạo ngạt ngào.
Cố Gia Niên thấy mợ hai đang dùng sống dao cạo vẩy cá bên cạnh ao, đi qua muốn giúp thì bị mợ cười ha hả đuổi đi: “Hôm nay ai cũng có thể vào phòng bếp, ngoại trừ thọ tinh(*).”
Mợ cả cũng hét với cô: “Đình Đình, cháu ra bảo cậu cả cháu vào nhóm lửa đi, nếu còn không nghỉ thì thua đến cái quần lót cũng không còn quá.”
(*) Người được mừng sinh nhật.
Cố Gia Niên bật cười, xoay người đi ra ngoài sân.
Chiếc quạt điện cũ kỹ thò đầu ra khỏi nhà chính với sợi dây diện dài thòng, đương cần mẫn làm việc.
Dưới dàn nho đặt mấy chiếc bàn vuông nhỏ, người lớn xúm lại làm dăm bàn mạt chược.
Mấy đứa nhỏ cũng tụm thành một bàn chơi tú lơ khơ.
Hai đứa em họ nhìn thấy cô, khoa trương “Woa” một tiếng, liến thoắng liên hồi: “Hôm nay chị Đình Đình xinh quá!”
“Chiếc váy này của chị đẹp ghê, sao trước kia chị không mặc như vậy ạ?”
Cố Gia niên cúi đầu nhìn, chiếc váy cô mặc hôm nay là bà ngoại dùng khúc vải màu xanh sẫm mua trong chợ phiên may suốt mấy ngày qua.
Tuy kiểu dáng không mấy mới lạ độc đáo nhưng hơn ở chỗ đơn giản phóng khoáng, mang lại hiệu quả rất tốt.
Dáng người Cố Gia Niên mảnh mai, trước kia vì tiện nên bố mẹ đều mua cho cô quần áo rộng thùng thình.
Mà chiếc váy bà ngoại may hoàn toàn phù hợp với số đo của cô, eo và ngực rất vừa vặn nên làm nổi bật những đường cong.
Cố Gia Niên ngại ngùng khẽ cười, đi đến bàn của người lớn.
Cậu cả ngồi đối diện với quạt điện ở cửa, tóc bị gió thổi phồng lên, nhưng dù vậy thì ông cũng đỏ mặt tía tai, mồ hôi nhễ nhại vì thua.
Tiền cược trước mặt ông chỉ còn lại mấy tờ, số còn lại đều bị chia cho ba người khác.
Cố Gia Niên đi qua, chuyển lời của mợ lại cho ông.
Nào ngờ cậu cả không hề thở phào nhẹ nhõm mà là vẻ mặt không vui của “chưa gỡ được vốn.”
Ông bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía phòng bếp, mợ cả đang dùng ánh mắt cảnh cáo ông qua cửa sổ.
Cậu cả cười gượng rụt cổ, kì kèo hồi lâu vẫn không dám chống lại, đành phải quay qua giao đống hỗn loạn lại cho Cố Gia Niên: “Đình Đình, vậy cháu tiếp tục đánh giúp cậu nhé, thua tính cho cậu, thắng tính cho cháu.”
Cố Gia Niên không trả lời, mấy đứa trẻ đang chơi tú lơ khơ phía bên kia không vui.
Hét to nhất chính là em hai Trần Tỏa: “Bố, dựa vào cái gì mà chị Đình Đình có thể đánh cược chứ? Bọn con cũng muốn.”
Cố Gia Niên nhìn sang, phát hiện tất cả tiền cược trên bàn chúng đều là nắp chai nước ngọt.
Trong buổi tụ tập gia đình hiếm hoi này, mặc dù mấy đứa nhỏ có thể chơi bài, nhưng không được phép cược tiền.
Vậy nên tiền cược chỉ có thể là nắp chai nước ngọt —— hễ gom đủ ba cái nắp thừa là có thể đến quầy hàng ở đầu thôn đổi một chai nước ngọt mới.
Cố Gia Niên chỉ được nhìn thấy cách thức giao dịch này trong các bài toán cấp 1.
Trong già một tháng đến Vân Mạch, cô đã gom kha khá nắp chai, chỉ là vẫn chưa đi đổi.
Cậu cả đang bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, nghe thấy vậy liền quay đầu lại mắng Trần Tỏa: “Hôm nay chị Đình Đình con tròn mười tám tuổi, đã thành niên thì dĩ nhiên có thể chơi tiền. Con mới mấy tuổi hả? Oắt con, đi chơi nắp chai của con đi.”
Lại hạ thấp giọng nói với Cố Gia Niên: “Đình Đình chơi vui vẻ nhưng đừng thua quá thảm kẻo cậu bị mắng nghe.”
Trần Tỏa tức giận làm mặt quỷ sau lưng ông.
Thật ra Cố Gia Niên chưa từng chơi mạt chược.
Nhưng ba người trong bàn đều đang đợi cô, sau một lúc do dự đành bấm bụng ngồi xuống.
Cậu cả đã xếp bài xong, Cố Gia Niên nghiêm túc nhìn nhưng chỉ có thể nhận biết mấy quân, ống trúc và Đông Tây Nam Bắc gió, nhưng hoàn toàn không biết quy tắc ra bài và thắng bài(*).
(*) Ống trúc: hình vẽ bên trên quân của loại Sách trong bộ Bài Nạc.
Gió hay còn gọi là bộ Tài Phao. Gồm bốn quân Đông, Tây, Nam, Bắc.
Cô lo lắng nhìn quân Tây gió mà cậu hai đánh.
Bài vừa hạ xuống, thím Trương ngồi trên cánh cô lập tức hô “Chạm!”, sau đó đủng đỉnh đẩy ngã hai quân Tây gió của mình, ném ra một quân hai.
Đến lượt Cố Gia Niên.
Ba người trong bàn cùng nhau ngước mắt nhìn cô, trong mắt mang theo thúc giục.
Da đầu Cố Gia Niên tê rần, cô bối rối cúi đầu, trố mắt nhìn những quân mạt chược được cậu cả xếp thẳng thớm, chỉ cảm thấy chúng như đề Toán trong sách, tách ra thì cô đều biết, nhưng hợp lại một chỗ thì cô lại không biết có ý nghĩa gì.
Cô không thể giả vờ được nữa, đang định nói thật mình không biết chơi thì nhìn thấy một bàn tay thon dài thò đến trước mặt cô từ phía sau.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng kia hơi cong lại, nhàn nhãn gõ vào giữa hai quân kia trên bài của cô.
“Ăn.”
Cố Gia Niên quay đầu nhìn.
Trì Yến cúi người đứng sau lưng cô.
Anh mặc áo sơ mi đen đơn giản, ung dung cầm một cái bánh kem hai tầng rất to, sắc mặt vẫn uể oải như mọi khi.
Khoảnh khắc cô nhìn sang, đúng lúc quạt điện cọt kẹt quay qua.
Gió nóng cuốn góc áo của anh lên, loáng thoáng lộ ra cơ bụng.
Cố Gia Niên cứng đờ, bỗng nhiên nhớ đến những dụng cụ thể hình và máy chạy bộ đặt trong phòng cạnh phòng chơi game dưới lòng đất của nhà anh.
Cô chưa kịp nhớ tiếp thì nghe thấy anh nói: “… Nghĩ gì thế? Đánh bài mà cũng do dự.”
“… Không có gì.”
Cố Gia Niên chột dạ nghĩ, bắt đầu từ hôm nay cô đã thành người lớn rồi.
Không còn xem là không phù hợp với trẻ em nữa.
Cô hồi thần, lúng ta lúng túng dựa theo cách làm trước đó của thím Trương, đẩy ngã hai quân bài rồi bốc quân hai trên bàn bài.
Lúc này mới có thời gian rảnh quay lại hỏi anh: “Sao anh lại đến ạ? Còn mang theo bánh kem nữa.”
Nói xong, nhìn cái bánh kem trong tay anh, hơi ngạc nhiên vui mừng.
Anh không chỉ đến, mà còn mua bánh kem cho cô nữa?
“… Hạ Quý Đồng mua,” Trì Yến nhẹ nhàng đặt bánh kem lên chiếc bàn tròn bên cạnh, bổ sung thêm một câu, “Anh ấy bảo tôi nhất định phải mang đến.”
“… Ồ.”
Cố Gia Niên cúi đầu.
Hóa ra không phải muốn đến tham dự sinh nhật của cô, mà chỉ đến thay Hạ Quý Đồng.
Có lẽ còn xen lẫn an ủi dành cho cô.
Ngược lại, sự chú ý của ba người trong bàn tạm thời rời khỏi bàn bài căng thẳng mà tập trung trên người anh.
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, cậu hai nghi ngờ hỏi Cố Gia Niên: “Đình Đình, bạn của cháu à? Đến từ thành phố sao?”
Mấy đứa nhỏ gần đó cũng nhao nhao quay đầu lại, tò mò đánh giá người lạ đột nhiên xuất hiện này.
Cố Gia Niên giới thiệu với bọn họ: “Không phải, anh ấy không sống ở Vân Mạch ạ.”
Cậu hai lắc đầu: “Không thể nào, ở thôn này, trong vòng mười dặm không có ai là cậu không biết…”
Nói xong, đột nhiên ông nhớ ra cái gì đó, vỗ chân bừng tỉnh: “… Nhà ma bên sườn núi?”
Cố Gia Niên: “…”
Ma cà rồng và nhà ma, Trần Tích chắc chắn là con ruột của cậu hai.
Mặc dù mọi người không mấy quan tâm đến tòa biệt thự bị gọi là “nhà ma” kia, nhưng nghe cậu hai nói như vậy, đều nhanh chóng hiểu ra ông đang nói đến tòa biệt thự phủ đầy dây bà sơn hổ trên sườn núi.
Nhất thời mọi người đồng loạt ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Trì Yến, không lên tiếng.
Chỉ có cậu hai vẫn hồn nhiên lẩm bẩm: “… Trẻ tới vậy luôn? Cậu còn tưởng là một ông cụ què giò đó, xưa nay có ra cửa đâu mà.”
Nói xong, ông đánh giá Trì Yến một lượt, rất lâu sau bày tỏ sự thừa nhận với anh: “Ừ, rất hoàn thiện.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Trì Yến nhận được lời khen “hoàn thiện” như vậy.
Nhưng đối phương là người lớn.
Còn là con trai út của bà nội Mạnh.
Nửa ngày sau mới tốt bụng nghẹn ra một câu: “… Cảm ơn.”
Cố Gia Niên không thể nhịn, quay đầu cười tủm tỉm.
Xét thấy Cố Gia Niên là một tay mơ không hiểu gì, mấy người lớn đã ngầm cho phép người bên cạnh dạy cô. Đúng lúc Trì Yến không có gì làm, mà hoàn cảnh huyên náo như vậy thật sự không thể phân tâm làm chuyện khác. Lại thêm lời cầu khẩn thầm lặng của Cố Gia Niên, thế là anh chuyển một chiếc ghế trúc tới ngồi bên cạnh chỉ điểm cho cô.
Dường như anh rất có kinh nghiệm, thường có thể đoán được người khác cần quân gì để ù, từ đó khéo léo giấu đi.
Thoạt đầu bởi vì anh ở bên cạnh nên Cố Gia Niên rất rụt rè, nhưng sau hai ván cô đã dần nắm được quy tắc và hoàn toàn bước vào một thế giới mới.
Rụt rè, lịch sự gì gì đó đều bị gạt sang một bên trước mặt thắng thua rạch ròi.
Thậm chí cô sẽ vì tranh một quân bài với cậu hai mà lục thân không nhận, hai cậu cháu thổi râu trừng mắt nhau, không ai nhường ai.
Có một quân sư là Trì Yến, hơn nữa với mệnh lính mới nên Cố Gia Niên đã thắng liên tiếp bảy tám ván, về sau vì thắng nhiều thua ít nên tiền cược trên bàn dần chất thành một ngọn núi nhỏ.
Cô thắng đến đỏ da thắm thịt, cuối cùng cũng hiểu vì sao trên đời này lại có nhiều ma cờ bạc như vậy.
Đánh đến cuối cùng, chú Lưu là người bỏ cuộc trước, tuyên bố lần sau sẽ quyết trận sống mái với Cố Gia Niên.
Thím Trương không thắng không thua, vui vẻ đứng dậy, đi vào phòng bếp giúp đỡ.
Trái lại, cậu hai là người thua nhiều nhất.
Ông vừa bất đắc dĩ móc tiền ra đặt lên bàn, vừa giận phừng phừng nhìn Trì Yến, dễ nhận thấy đã quy hết tội thua bài lần này lên người anh.
Bàn bài đã bị giải tán như vậy, chỉ còn mỗi Cố Gia Niên hai mắt tỏa sáng ngồi xuống, xếp chồng mớ tiền giấy trước mặt theo mệnh giá to nhỏ từ trên xuống dưới rồi đếm từng tờ từng tờ một. Trừ mấy ván thua cậu hai ra thì dôi được hẳn mấy trăm.
Với Cố Gia Niên mà nói, đây quả thực là một số tiền rất lớn.
Cô vui vẻ xếp tiền ngay ngắn, trước khi cất tiền vào ví còn do dự một lúc, nhìn sang Trì Yến: “… Em chia cho anh một nửa nhé?”
Giọng rất không tình nguyện.
Trì Yến liếc những tờ tiền giấy đã được vuốt phẳng, không thèm để ý đến cô.
Cô vui ơi là vui, khấp khởi cất tiền vào, hí hửng nói: “Không ngờ anh lại biết chơi mạt chược, hơn nữa còn chơi hay như vậy.”
Không chỉ là mạt chược, lần trước nghe Hạ Quý Đồng nói Trì Yến chơi game cũng rất giỏi.
Trì Yến tiện tay lấy một chai nước ngọt ướp trong xô nước giếng bên cạnh bàn, đặt khía nắp lên mép bàn rồi đập một cái.
Nắp chai rơi xuống phát ra tiếng “Coong” lanh lảnh, nước có ga lạnh ngắt trong chai lập tức trào ra.
Anh ngửa đầu, đưa chai nước lên miệng uống liền mấy hớp, yết hầu lên lên xuống xuống.
Bấy giờ mới nhìn sang cô: “Em thật sự nghĩ tôi là ma cà rồng hay gì mà cái gì cũng không biết?”
Cố Gia Niên nhớ đến những tấm hình thời cấp ba của anh mà cô nhìn thấy ở trên diễn đàn.
Đúng vậy.
Đáng lẽ anh phải có dáng vẻ sống như chúng tinh phủng nguyệt(*) trong thế tục tưng bừng này và làm cái gì cũng giỏi.
(*) Mọi người vờn quanh.
Tự do chơi bóng, vui đùa cùng bạn, trở thành tiêu điểm, được người săn đón.
Mà hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy bóng dáng chàng thiếu niên áo sơ mi trắng kia ở trên người Trì Yến.
Cố Gia Niên hồi thần, sờ vào ví tiền căng phồng, lẩm bẩm: “Nếu cứ chơi mạt chược mỗi ngày thì liệu em có giàu ngay không nhỉ?”
“Giàu hay không thì không chắc, nhưng có thể sẽ thua không còn cái quần. Đến lúc đó em đừng khóc nhè giống nó nhé.”
Nói xong, Trì Yến nghiêng đầu về phía bàn bên cạnh.
Cố Gia Niên nhìn sang, hóa ra là con trai út của chú Lưu.
Cậu bé không cẩn thận thua sạch nắp chai nước ngọt, đang ngồi trên ghế khóc nức nở.
Cố Gia Niên tức cười nhìn nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên mặt cậu bé, có lẽ là đã thua sạch sành sanh vốn liếng, thật sự rất đáng thương.
Cô vào nhà lấy túi nắp chai mình gom đưa cho cậu bé, ngồi xổm xuống an ủi: “Đừng khóc, chị cho em nè.”
Hai mắt của tiểu Đậu Đinh lập tức sáng lên, muốn chiếm làm của riêng nhưng hơi ngượng ngùng, giọng ồm ồm nói: “Vậy em đổi nước ngọt cho mọi người nhé.”
“Ừm,” Cố Gia Niên híp mắt sờ đầu cậu bé giống như đang sờ lông Càu Nhàu, “Đi đi, trong đó có hai mươi cái là phí đi đường của em.”
Tiểu Đậu Đinh nghe thấy vậy liền hoan hô một tiếng, lúc này mới cầm tất cả nắp chai chạy tót ra ngoài, còn không quên quay đầu lại hét lớn: “Chị Đình Đình là tốt nhất!”
Cố Gia Niên cười quay trở lại bàn mạt chược tiếp tục thu dọn những quân mạt chược trên bàn.
Trì Yến vẫn đang ngồi uống nước ngọt ở chiếc bàn trống bên cạnh bàn bài.
Nắng chiều trắng trợn đậu trên mặt và trên người anh.
Vẻ mặt của anh uể oải, nhưng không hề nhíu mày.
Trong sân ầm ĩ huyên náo.
Vài bàn người lớn khác vẫn chưa kết thúc, đỏ mặt tía tai cãi quân bài nên “ăn” hay nên “chạm.”
Mấy đứa nhỏ nổi hứng chơi đánh bao cát, tiếng “bùm bụp” vọng quanh.
Khói trắng lượn lờ trên nóc bếp, bầy chim ríu rít sải cánh tránh, thậm chí còn nhân lúc rảnh rỗi mổ một quả nho mọng nước.
Cố Gia Niên yên lặng nhìn Trì Yến.
Từ ru rú trong nhà, không rời rượu thuốc, đi viện với cô, đến bị Hạ Quý Đồng kéo dạo quanh chợ phiên, và bây giờ là dự tiệc sinh nhật của cô thay Hạ Quý Đồng.
Từ mới nhìn thấy nắng sẽ nhíu mày, và bây giờ là ngồi giữa đám đông uống nước ngọt với vẻ mặt ung dung.
Anh giống như một con sư tử sa sút chán đời, bị ép phải ra khỏi hang động u ám và bắt đầu thích nghi lại với thế giới bên ngoài.
Khóe miệng Cố Gia Niên cong lên, vừa xếp từng quân mạt chược vào trong hộp, vừa thong thả nói: “Trì Yến, em cảm thấy hình như anh đã thích nghi với nơi đông người hơn trước kia rồi.”
Trì Yến im lặng một lúc, đặt chai nước ngọt đã vơi phân nửa lên bàn. Cố Gia Niên nhìn thấy yết hầu của anh lên xuống nuốt một hớp nước ngọt.
Rất lâu sau, anh quay sang nhìn cô, trên cổ tay trắng bóc lốm đốm bóng của lá nho.
“… Có sao?”
“Có ạ.”
Cố Gia Niên khẳng định: “Thật sự, mặc dù em không biết tại sao trước kia anh bài xích việc ra cửa như vậy nhưng bây giờ thật sự đã tốt rất nhiều.”
Cô do dự rồi nói thêm một câu: “… Chắc chắn sau này sẽ dần trở nên tốt hơn ạ.”
Sẽ dần trở lại dáng vẻ của lúc đầu.
Trì Yến giật giật khóe miệng.
Hơi không tin mình lại bị một đứa nhỏ an ủi được.
Song không thể không thừa nhận, suy nghĩ của cô rất tinh tế, hơn nữa mọi hành vi đều rất chừng mực.
Lúc an ủi cô không thăm dò, cũng không xúc phạm.
Ngay cả rất nhiều người lớn cũng không làm được điều này.
Trì Yến không khỏi nhìn cô thêm vài lần.
Cô gái nhỏ vừa trưởng thành của hôm nay mặc chiếc váy dài màu xanh sẫm chín chắn, dáng người mảnh khảnh, da trắng như tuyết.
Khóe miệng ngậm ý cười, từ tốn thu dọn bàn bài bừa bộn.
Giống hệt những lúc cô đọc sách, vừa ngồi liền ngồi đến trưa, yên tĩnh lại nhã nhặn, không hề nhìn thấy chút bốc đồng và hấp tấp của tuổi này ở trên người cô.
Đột nhiên Trì Yến muốn biết rốt cuộc đứa nhỏ này đã sống như thế nào trong suốt mười năm theo học ở Bắc Lâm.
Mới từ một đứa nhỏ tùy hứng la khóc đòi anh mang quà vặt, không mang sẽ phớt lờ anh, biến thành dáng vẻ hiểu chuyện và chịu đựng như hôm nay.
Nhưng mà…
Anh không nhịn được hỏi cô: “Tại sao em luôn gọi tôi là Trì Yến thế?”
Cố Gia Niên mù tịt nhìn sang.
Không gọi anh là Trì Yến, vậy nên gọi anh là gì?
Trì Yến đưa ra ví dụ: “Mỗi lần em gọi Hạ Quý Đồng đều gọi anh ấy là anh Quý Đồng.”
“Tôi cũng lớn hơn em sáu tuổi.”
Trì Yến nhấn mạnh nhấn mạnh chữ “cũng” kia, tự nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy trong mắt cô, anh xấu hơn Hạ Quý Đồng một chút chút…
Nhưng không chỉ dừng ở mức độ một chút mà còn “tiện thể” thêm weixin, không được mời đi chợ phiên, “tiện thể” được mời đến tham dự tiệc sinh nhật.
Song cũng không đến nỗi không gọi anh trai chứ?
Đồ đứa nhỏ không lương tâm, không mắt nhìn, trông mặt mà bắt hình dong.
Uổng công anh khoan dung cô nhiều như vậy.
Cố Gia Niên bị anh hỏi đến sững sờ.
Hình như cô đã gọi như vậy theo quán tính.
Thậm chí biệt danh trên weixin cũng vậy, Hạ Quý Đồng là “Anh Quý Đồng”, mà anh chính là “Trì Yến.”
Cô muộn màng nhận ra lý do chính đằng sau sự đối xử đặc biệt này, mặt dần đỏ bừng, úp úp mở mở không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này muốn cô giải thích như thế nào.
Chẳng lẽ phải nói do anh tương đối đặc biệt trong lòng cô sao.
Thấy dáng vẻ nhăn mặt khổ não của cô, Trì Yến hừ một tiếng, lười bắt cô phải tốn công mượn cớ.
“Bỏ đi, không gọi thì không gọi, đừng nhăn mặt nữa,” Anh lấy chai nước ngọt ướp trong xô nước giếng bên cạnh, đưa tới trước mặt cô, “Uống không, ngọt lắm đó.”
“… Uống.”
Cố Gia Niên hai tai đỏ bừng đón lấy chai nước ngọt kia, vụng về học theo cách của anh dùng mép bàn khui nắp chai.
Nào ngờ cô dùng lực quá mạnh khiến nước có ga lạnh phụt lên, bắn đầy mặt cô.
Mớ nước có ga kia điên cuồng kêu bụp bụp trên mặt rồi lập tức biến mất.
Trì Yến tức cười quay mặt đi.
Tiện thể cầm hộp khăn giấy ở bàn bên cạnh ném cho cô.
Cố Gia Niên hóa đá tại chỗ.
Tại sao cô luôn thảm hại ở trước mặt anh như vậy chứ.
Lát sau, cô liếm liếm đôi môi ướt đẫm nước ngọt.
Thật sự rất ngọt.
Cô không kiềm được ngửa mặt lên uống ừng ừng ực.
*
Đã đến giờ ăn cơm nên cơm nước được lục tục bưng lên bàn.
Mọi người tạm dừng mọi hoạt động, sôi nổi ngồi quanh bàn tròn.
Là nhân vật chính của ngày hôm nay, Cố Gia Niên được xếp ngồi ở ghế chủ vị, trên đầu đội chiếc vương miện giấy.
Cô chỉ từng thấy mấy đứa nhỏ đội vương miện này vào ngày sinh nhật ở tiệm KFC, cô nghĩ có lẽ dáng vẻ bây giờ của mình rất buồn cười, nhưng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.
Bà ngoại lau tay vào tạp dề, cười tít mắt đặt chiếc bánh kem to hơn do Trì Yến mang đến ngay chính giữa, vừa cẩn thận đếm vừa cắm mười tám cây nến.
“Một, hai,… mười sáu, mười bảy, mười tám.”
Cậu hai giúp cô đốt nến, cười nói: “Ước đi Đình Đình.”
Cố Gia Niên nhìn xung quanh, mỗi một người đều đang nhìn cô với ánh mắt chúc phúc như thể sắp chứng kiến khoảnh khắc thành kính nào đó.
Như thể cô trưởng thành thật sự là chuyện tuyệt vời nhất trong ngày hôm nay, đáng được bọn họ dành ra một ngày để tụ tập và chúc mừng cô.
Ánh mắt cô từ từ chạm phải ánh mắt anh.
Anh cười chiếu lệ, giơ chai nước ngọt về phía cô.
Vành mắt Cố Gia Niên thoắt đỏ hoe, trái tim như ngâm trong vại nước ngọt vị chanh nửa chua nửa ngọt.
Cô đã trưởng thành rồi.
Thuận lợi trưởng thành rồi.
Cô từng cho rằng mình không thể chống chọi đến ngày này.
Cố Gia Niên nhắm mắt ước.
“Hy vọng mình có thể an ổn trưởng thành, chỉ cần trưởng thành là được.”
Nếu không biết tương lai sẽ như thế nào, vậy hãy giao cho thời gian quyết định, cô chỉ cần chịu trách nhiệm trưởng thành là được.
Ước xong, cô mở mắt ra, phồng má, thổi hết nến bằng một hơi.
Mấy đứa nhỏ vỗ tay hoan hô, vội giục người lớn cắt bánh kem.
Lớp kem mịn màng bị cắt ra, để lộ phôi bánh ga tô thơm ngon cùng rất nhiều trái cây được điểm xuyết ở bên trong.
Mợ đưa cho thọ tinh miếng bánh to nhất song cô còn chưa ăn được miếng nào thì hai đứa em họ liền nhúng ngón tay vào kem rồi mỗi đứa quẹt một bên má cô.
Cố Gia Niên sững sờ, lập tức vồ lấy miếng bánh phản kích.
Hiện trường nhất thời náo nhiệt.
Sau khi quẹt một đường kem trên mặt Trần Tích, Cố Gia Niên lập tức quay đầu né thì chợt nhìn thấy nắng chiều đỏ rực bên kia núi, gió đêm dịu dàng, ruộng đồng tụ hội núi sông và đàn nhạn chao nghiêng.
Như thể vạn vật trên thế giới đều đang chúc mừng cô.
Chúc mừng ngày lễ trưởng thành tràn ngập vui vẻ và tụ tập chỉ thuộc về cô này.
Cho đến khi có tiếng động cơ ô tô đột nhiên tiến vào sân nhỏ.
Như thể một nốt nhạc lạc điệu thình lình lẫn vào bản hợp tấu.
Mọi người đều ngừng ăn, nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Một chiếc taxi nội thành có màu vàng xanh bỗng nhiên dừng lại trước cổng, cửa ghế sau chầm chậm mở ra.
Một đôi vợ chồng trung niên bước xuống, người đàn ông lịch thiệp đeo kính đi đến bên ngoài ghế lái, lấy ví ra trả tiền.
Cố Gia Niên nghe thấy tài xế lầm bầm: “Cuốc này tôi chẳng kiếm được đồng nào, lúc về chả chở được ai, nếu không cho thêm chút nhé?”
Người đàn ông kiên nhẫn rút thêm một tờ tiền.
Hai mắt Cố Gia Niên từ từ sáng lên.
Nếu là mấy ngày trước, thậm chí là hôm qua, thì sự xuất hiện của họ sẽ khiến cô thấp thỏm.
Nhưng hôm nay cô không nghĩ nhiều nữa.
Thậm chí cô còn thầm ngạc nhiện vui mừng nghĩ, hóa ra bố mẹ vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật cô.
Có phải bà ngoại đã biết họ sẽ đến nhưng không nói mà muốn cho cô một niềm vui bất ngờ không?
Cô đứng dậy, đi tới cạnh đôi vợ chồng trung niên, rụt rè lại vui vẻ nhỏ giọng hỏi: “Bố, mẹ? Sao hai người lại về vậy ạ? Hai người về từ Bắc Lâm sao? Thật ra không cần phải phiền phức như vậy đâu, chỉ là một cái sinh…”
Cô vẫn chưa thể nói xong.
Thậm chí không kịp cầm tiền thừa tài xế trả, bố đã quay người lại.
Tay run rẩy.
Má trái của cô bị tát thật mạnh.
Cái tát này dùng rất nhiều sức, Cố Gia Niên bị sức mạnh kia kéo nghiêng hẳn qua một bên, lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững.
Trước khi đau đớn ập đến, tai trái đã vang lên tiếng “ong ong” giống như có hàng trăm con đom đóm chui vào rồi đấu đá lung tung ở trong đó.
Mà bên tai không bị thương kia loáng thoáng nghe thấy rất nhiều tiếng kinh ngạc truyền đến từ bàn tiệc phía sau tựa đi lạc vào một thế giới khác.
Không khí xung quanh như bị rút bởi một cái xi lanh khổng lồ, ngay cả máu trong người cũng sắp bị rút ra.
Bấy giờ cô mới bụm mặt, hóa đá tại chỗ.
Khoảnh khắc sau, Cố Gia Niên nghe thấy tiếng hét của bà ngoại truyền đến từ phía sau.
“Tụi bây làm cái gì, làm cái gì hả?”
Bà ngoại lảo đảo đi tới, dộng mạnh cây gậy xuống đất, che chở Cố Gia Niên ở phía sau, tức giận phừng phừng rít lên: “Hai đứa khốn nạn, Đình Đình lại cản trở chuyện gì của tụi bây hả? Tụi bây có biết hôm nay là ngày gì…”
Nhưng mẹ đã cắt ngang lời bà ngoại.
Lúc này người phụ nữ luôn sĩ diện và lễ độ không rảnh lo mọi người vẫn đang ở đây, điên cuồng hét lớn: “Mẹ, mẹ còn che chở cho nó… mẹ còn muốn che chở cho nó! Mẹ có biết nó đã làm những chuyện gì không?”
Nói xong, bà thở hổn hển mấy hơi, định há miệng nhưng không sao thốt ra những lời tiếp theo.
Vẫn là bố tiếp nhận chủ đề.
Tay phải ông buông thõng bên hông vẫn còn run rẩy.
Ánh mắt lạnh lùng của ông lướt qua bà ngoại, nhìn chằm chằm Cố Gia Niên.
Giọng ông bình tĩnh đến lạ, hỏi từng chữ từng chữ: “Cố Gia Niên, bố hỏi lại con một lần, kết quả thi đại học của con như vậy nhưng tại sao không học lại hả?”
Cố Gia Niên cảm giác cả người mình không kiềm được run bần bật.
Cô bụm chặt mặt, môi run rẩy không thốt nên lời.
Bố từ tốn lặp lại một lần nữa: “Con nói bố biết, rốt cuộc vì cái gì mà không học lại?”
Giọng nói của ông không hề cáu tiết, thậm chí còn không được tính là quá nặng.
Nhưng Cố Gia Niên cảm thấy khớp hàm cô đang run lẩy bẩy.
Tim cô đập thình thịch, huyệt thái dương bắt đầu đau đớn vì quá hoảng sợ.
“Con chính là… do con không muốn học lại.”
Cô vẫn ôm 1/10000 may mắn, cố nặn ra một nụ cười, giả vờ ung dung nói: “Hôm có kết quả con đã nói rồi, chính là cảm thấy… học đại học cũng không có ý nghĩa gì. Con không thích học, cho dù học lại một năm có thể cũng…”
Giọng nói càng ngày càng thấp, càng ngày càng run, đến mức không thể nói xong.
Vì nhiệt độ trong mắt bố đã xuống 0 độ.
Gân xanh trên trán ông nhô lên, bởi vì kiềm chế mà mặt đỏ bừng.
Một giây sau, Cố Gia Niên cảm thấy cổ áo mình bị kéo mạnh, đau đớn ở cổ lập tức truyền đến.
Vừa loạng chà loạng choạng vừa bị kéo phắt ra khỏi bà ngoại như vậy.
Cô mở to mắt, hoảng sợ nhìn ông.
“Mày con mẹ nó còn dám nói dối!”
Bàn tay nắm cổ áo cô vẫn đang run, đáy mắt giăng đầy tơ máu giống như gió lốc hủy thiên diệt địa đã ập đến.
“Mày còn có cả mặt mũi để nói dối! Hôm qua bọn tao đến trường làm thủ tục học lại cho mày, mày biết chủ nhiệm lớp của mày đã nói thế nào không?”
Giọng nói của ông khàn đặc vì tức giận: “Ông ấy nói, là Trung học số 1 Bắc Lâm không chịu nhận Cố Gia Niên mày về học lại. Ông ấy nói, không đuổi học mày trước kỳ thi đại học, để mày có thể tham gia và thi xong, đã là trường học thương xót mày.”
“Không phải mày không muốn học lại, mà là mày không thể học lại!”
“Cố Gia Niên,” ông nói từng chữ từng chữ, “Đứa con gái ngoan, đứa con gái tốt tao nuôi được lại dám vào một tháng trước kỳ thi, tối nào cũng nói dối giáo viên đến lò luyện thi, sau đó trốn giờ tự học tối, tụ tập với một đám không ra gì, hút thuốc trên sân thượng trường học hả?”
“Tại sao mày dám trốn học hút thuốc ngay trong trường học, ngay trước mặt giáo viên hả?”
“Tại, sao, mày, dám???”
Ông nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó đột nhiên buông cổ áo cô ra.
Giống như vứt bỏ thứ gì chướng mắt.
Cố Gia Niên lảo đảo đứng dậy, nỗi sợ hãi ập đến tựa cơn sóng thần.
Mặt đất dưới chân dường như đang lún xuống từng chút một.
Cô xong rồi.
Họ biết rồi.
Cuối cùng bọn họ cũng biết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT