Edit: Súp Sữa
Bùi Thư Thần đậu xe trong sân, ở trong xe đổi chiếc đồng hồ mà Ôn Mộ đã đeo sang chiếc khác, sau đó mới đi vào biệt thự.
Hắn vừa vào cửa, Omega trong sảnh liền từ trên sô pha nhảy dựng lên, dùng đôi mắt tròn xoe màu hổ phách bất an nhìn hắn.
Thật giống một động vật nhỏ đang sợ hãi.
A, quả là đồ ngốc mà.
"Ngài trở lại rồi." Ôn Mộ lí nhí chào hỏi.
Tin tức tố hương nho dường như chứa một loại ma lực nào đó, xua tan mệt nhọc của Bùi Thư Thần.
Hắn lạnh nhạt gật đầu, một mình đi lên cầu thang, Ôn Mộ đứng tại chỗ tay chân luống cuống, không biết có nên đi theo hay không.
Bùi Thư Thần dừng bước, quay đầu lại không vui nói: "Lại đây."
"Được." Ôn Mục cẩn thận từng li từng tí đi theo, giữ một khoảng cách nhất định với Bùi Thư Thần.
Trên người Alpha bao phủ khí tức lạnh lẽo, thần kinh căng thẳng của Ôn Mộ không hiểu sao cũng bắt đầu thả lỏng, tuy rằng cậu vẫn còn rất sợ hãi, nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều.
Hai người đi thẳng đến thư phòng ở lầu ba.
Bùi Thư Thần cởi áo khoác đặt lên lưng ghế, ngồi vào bàn bật máy tính lên.
Ôn Mộ đứng một bên không biết phải làm gì, ngẩn ra chờ lệnh.
Keo kiệt mà thưởng cho Omega một ánh mắt, Bùi Thư Thần cầm một cái túi nhỏ đưa tới.
"Cảm ơn Bùi tổng." Ôn Mộ mặt mũi tái mét lo sợ mà nhận lấy, sao lại còn đưa đồ cho cậu thế...
Bùi Thư Thần đưa mắt trở lại màn hình máy tính, thản nhiên trào phúng: "Còn chưa biết là cái gì đã cảm ơn rồi?"
"......" Ôn Mộ vỗ mông ngựa thất bại, cẩn thận lấy đồ trong túi ra, là một chiếc vòng tay màu đen.
Vòng cách ly tin tức tố là sản phẩm đặc biệt của thế giới này, Alpha và Omega đeo trên người có thể đảm bảo tin tức tố dù ở trong kỳ phát tình cũng sẽ không tràn ra ngoài, cho nên mùi hương tin tức tố, thật ra cũng là một loại đồ vật riêng tư. Trừ khi độ phù hợp với một người xa lạ lên đến 90% trở lên, còn không thì chỉ những người thân thiết mới có thể ngửi thấy được.
Đây cũng là một phần quan trọng trong việc đảm bảo an sinh xã hội.
Ôn Mộ cảm thấy chuyện này rất thần kỳ, còn đặc biệt lên internet tra tìm thông tin liên quan, thế nhưng cậu xem không hiểu gì. Nói tóm lại, phương diện khoa học kỹ thuật ở thế giới này đã cực kỳ tân tiến.
"Cảm ơn Bùi tổng." Ôn Mộ lần này đã biết trong túi là cái gì, lần nữa nói cảm ơn.
"Từ giờ cậu đeo vòng này vào." Bùi Thư Thần nói.
"Được."
Ôn Mộ cực kỳ nghe lời, ngay lập tức tháo chiếc vòng tay cũ ra đổi lại cái mới.
Để đáp ứng tâm lý theo đuổi cái đẹp của mọi người, nhà sản xuất đã thiết kế ra đủ loại kiểu dáng khác nhau cho vòng cách ly, như là hình dạng đồng hồ của Bùi Thư Thần, còn có loại trông giống như vòng đeo tay.
Bùi Thư Thần cho cậu cái này, giống cái lần trước cậu mua ở bệnh viện, là kiểu dáng màu đen phổ biến nhất, nhưng cái mới có thêm chức năng gọi điện, làm cậu liên tưởng đến "đồng hồ di động thông minh Tiểu thiên tài[1]"
Bùi Thư Thần mua cho Omega thứ này, tất nhiên không phải muốn tặng quà cho cậu, hắn không có hảo tâm như vậy. Biệt thự quá lớn, hắn muốn bảo đảm lúc hắn cần, Ôn Mộ phải lập tức đến ngay.
Sau khi Ôn Mộ đeo chiếc vòng mới vào, Bùi Thư Thần đột nhiên nói: "Đưa cái cũ cho tôi."
"Hả?" Ôn Mộ không hiểu Bùi tổng muốn cái vòng cũ của mình để làm gì.
Bùi Thư Thần không kiên nhẫn: "Đừng hỏi nhiều." Còn để làm gì nữa, không lẽ bảo hắn giải thích rõ lý do cho Omega à.
"Được, được." Ôn Mộ sợ tới mức trái tim nhỏ bé run bắn lên, hai tay cung kính đem vòng tay cũ đặt lên bàn.
Bùi Thư Thần sai Ôn Mộ đi pha cà phê, sau đó mở ngăn kéo ra, cấp tốc cất chiếc vòng tay màu đen vào.
Vòng tay ôm sát cơ thể, đã hấp thu tin tức tố của Omega, hắn cần phải mang theo bên người, đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Hắn đã lưu lạc tới mức phải làm ra loại chuyện lén lén lút lút này... Căn bệnh này thật đáng ghét. Bùi Thư Thần sắc mặt âm trầm thầm nghĩ.
...
Trong phòng khách nhỏ bên ngoài phòng làm việc, Ôn Mộ khởi động máy tự động giúp Bùi Thư Thần pha cà phê.
Hạt cà phê là loại Pointu Bourbon[2], cậu từng làm việc trong quán cà phê nên nhận ra được.
Ôn Mộ cảm thấy rất may mắn, trong khoảng thời gian Bùi Thư Thần chưa về, sau khi ăn tạm canh gà thay cho bữa tối, cậu đến chỗ dì Lý tìm hiểu thói quen của Bùi tổng... À không, là sở thích mới đúng.
Theo như ghi chép, Bùi Thư Thần uống cà phê không thêm sữa không thêm đường.
Ôn Mộ vừa nghĩ đã thấy đắng. Cậu sợ nhất là đắng.
Sau khi bưng cà phê cho Bùi Thư Thần, Ôn Mộ bị cưỡng chế đứng ngốc ở một bên, không được phép lên tiếng làm phiền. Thế là cậu ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ cách đó không xa, được sự cho phép của Bùi Thư Thần, lấy một cuốn tiểu thuyết trinh thám từ tủ sách ra đọc.
Bởi vì căng thẳng với không quá thoải mái, thỉnh thoảng cậu lại liếc liếc bàn làm việc bên kia một cái.
Cũng may Bùi Thư Thần rất tập trung, không hề chú ý đến cậu.
Thì ra Bùi tổng tan làm rồi vẫn bận rộn như vậy, cậu vẫn luôn cho rằng cuộc sống của tổng tài về đêm xa hoa đồi trụy, ra ngoài chơi vung tiền xoành xoạch, xem ra lúc trước cậu viết kịch bản đúng là không có tí thường thức nào.
Hàng ngày về đến nhà rồi vẫn phải xử lý công việc, đây chính là trạng thái bình thường của Bùi Thư Thần.
Người quản lý được hưởng những nguồn lực tốt nhất phong phú nhất, nhưng trọng trách trên người họ cũng không hề nhẹ nhàng. Hoàn Thái có đến mười vạn nhân viên, nhiều nhân viên đang chờ được trả lương như vậy, Bùi Thư Thần không dám lơ là.
Hắn luôn nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc của mình.
Tiện tay bưng cốc cà phê lên uống một hớp, Bùi Thư Thần kinh ngạc nhướn mày.
Đuổi Omega đi pha cà phê vốn chỉ là cái cớ để hắn giấu vòng tay, không nghĩ tới lại hợp khẩu vị của hắn như vậy. Xem ra... Omega này thật sự thèm muốn hắn đã lâu, ngay cả khẩu vị cà phê của hắn như nào cũng biết.
Bùi Thư Thần không nhịn được giương mắt, nhìn về phía Omega đang ngồi trên sô pha. Nếu không phải nhờ có tin tức tố, cảm giác tồn tại của Omega này thật sự rất thấp, cậu rất yên tĩnh, hàng mi rũ xuống, động tác lật trang sách cũng nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng động.
Bộ dáng này của cậu thật sự không thể làm người ta chán ghét nổi.
Nhưng bất kể tính cách của đối phương như thế nào, Bùi Thư Thần cũng không thể nói với Ôn Mộ hắn có bệnh.
Chuyện này không chỉ là mất mặt, quan trọng hơn chính là, nếu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của Hoàn Thái.
Trừ bản thân hắn và bác sĩ Triệu, bệnh của hắn không được phép có người thứ ba biết.
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm gò má nhu hòa của Ôn Mộ, không khỏi nghĩ đến cuộc trò chuyện của hắn với bác sĩ Triệu, cái cuộc trò chuyện khiến hắn cực kỳ sôi gan ——
Bác sĩ Triệu biết Bùi Thư Thần đã tìm được một Omega có độ phù hợp cực cao, tâm tình thoải mái, khôi phục bản chất điêu ngoa thường ngày.
Anh và Bùi Thư Thần không chỉ có quan hệ công việc mà còn là bạn bè nhiều năm, lúc nói chuyện không thèm để ý lớn nhỏ: "Hô! Hóa ra là vị Omega đêm hôm khuya khoắt tự thân hiến dâng cho cậu! Cậu ta không phải cũng rất thích cậu sao? Đây chính là số mệnh an bài đó Bùi tổng à, cậu còn chờ cái chi nữa?"
"Cậu thử nói lại lần nữa xem." Bùi Thư Thần nghiến răng hàm cảnh cáo nói.
"Khụ." Bác sĩ Triệu kiềm chế bản thân một chút, nhưng trên mặt vẫn như cũ hớn ha hớn hở: "Bệnh này của cậu cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt nha, tỷ như khứu giác của cậu khi phát bệnh trở nên nhạy bén như chó, cách xa mấy cây số vẫn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của Omega, có phải rất lãng mạn không?"
"Đủ rồi, tôi sẽ tự đọc những thứ này." Bùi Thư Thần lạnh lùng ngắt lời, báo cáo chẩn đoán trong tay bị hắn vò nhăn nhúm.
Bác sĩ Triệu chê cười: "Chứ không phải vì sợ trong đó có quá nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp cậu xem không hiểu à."
Bùi Thư Thần trực tiếp hỏi điều không được viết trong báo cáo chẩn đoán, cũng là điều quan trọng nhất: "Tôi... Không, Omega kia cần phải làm những gì?"
"Thật ra cũng không cần làm gì lúc cậu không hóa chó... Ặc," Bị ánh mắt giết người của Bùi tổng dọa sợ, bác sĩ Triệu lập tức đổi giọng, "Khi không phát bệnh, cậu hãy ở cùng cậu ấy nhiều hơn, ở nhà có thể tháo vòng tay, ngâm mình trong tin tức tố của đối phương mọi lúc, điều đó sẽ có lợi cho sự hồi phục của cậu."
"Còn thời điểm phát bệnh, chính là khi cậu cảm thấy lo lắng buồn bực không thoải mái," Bác sĩ Triệu ý tứ sâu xa cười, "Rất đơn giản, động viên ấy mà, sờ sờ ôm ôm hôn hôn, hoặc là cắn cắn tuyến thể, có thể giúp cậu từ từ bình tĩnh lại."
Trên thực tế, người bệnh không cần lúc nào cũng phải ở bên Omega, chỉ cần lúc nóng nảy có Omega ở cạnh an ủi động viên, vượt qua thời gian phát bệnh ngắn ngủi, vỏ não sẽ không xảy ra biến hóa không thể cứu chữa.
Gen sẽ không bị thay đổi, sau một thời gian dài, gen gây bệnh sẽ yên tĩnh trở lại, không còn biểu hiện triệu chứng nữa, lúc đó mới được coi là khỏi bệnh.
Hai bệnh nhân xuất hiện trước đó, một người may mắn tìm được Omega xứng đôi, sau khi khỏi bệnh anh ta không bao giờ lên cơn nữa. Người còn lại thì bất hạnh hơn, khi bệnh phát triển đến giai đoạn cuối, anh ta không thể khống chế dục vọng phá hoại của mình, cả quãng đời còn lại chỉ có thể bị canh giữ.
Bác sĩ Triệu nói thêm một câu, sắc mặt Bùi Thư Thần lại tối thêm một phần.
"Cậu đừng miễn cưỡng," Bác sĩ Triệu tha thiết khuyên bảo, "Này không phải chuyện đơn giản sao? Đâu cần thiết phải làm, ờm, cái chuyện giao lưu thâm nhập đó đó. Hay cậu thà trở nên không giống chính mình, làm những chuyện như phá nhà, đuổi bắt bươm bướm, cáu kỉnh bực bội xoay vòng vòng, còn hơn là ở bên Omega vận mệnh của mình? Huống hồ Omega kia còn rất thích cậu, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý."
Chuyện nhỏ đơn giản ấy à...
Không phải Ôn Mộ không cam lòng, là Bùi Thư Thần hắn không cam lòng đây này. Chưa nói đến việc hắn cực kỳ chán ghét loại O vô liêm sỉ tự tiện leo lên giường người khác, cho dù Ôn Mộ chỉ là một người xa lạ hắn không có cảm tình, bảo hắn làm ra những chuyện này, Bùi Thư Thần cũng sẽ có chướng ngại tâm lý rất lớn.
Nói ra sợ người khác không tin, tư tưởng của Bùi Thư Thần khá là bảo thủ.
Hắn từ khi sinh ra đến giờ, ba mươi năm qua vẫn luôn độc thân, chưa bao giờ có quan hệ thân mật với bất kỳ O, B hay A nào, là một Alpha giữ mình trong sạch. Đương nhiên, còn có nguyên nhân khác chính là Bùi tổng kiêu ngạo tự phụ, mắt cao hơn đầu, cho rằng không có người nào xứng với mình.
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, một năm nên cấp cho đối phương bao nhiêu tiền, hắn thậm chí còn đi hỏi ý kiến bạn bè và đối tác kinh doanh có kinh nghiệm trong phương diện này.
Bình thường thì, lão đại tổng tài, hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng bao dưỡng tiểu tình nhân.
Bùi Thư Thần là người vô cùng khôn khéo, trong công việc làm ăn không ai có thể chiếm hời từ hắn, nhưng hắn cũng có nguyên tắc xử sự riêng, về phương diện đó hắn sẽ không bạc đãi Ôn Mộ, để cho người khác chê cười.
Giá cả năm trăm vạn, là do hắn dựa vào kinh nghiệm làm tổng tài của mình, đưa ra giá bình quân thị trường.
Bắt một Alpha lớn tuổi độc thân thuần khiết như hắn làm mấy chuyện đó, cái gì mà sờ sờ ôm ôm hôn hôn...
Nghĩ đến đây, Bùi Thư Thần có chút xấu hổ nhìn Ôn Mộ.
Omega nho nhỏ cũng đang nhìn hắn, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, Ôn Mộ giật bắn quay đi chỗ khác.
"Sao lại nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có gì à?"
Bùi Thư Thần hiếm thấy quẫn bách, ngữ khí cũng không lạnh lùng như trước, cho nên Ôn Mộ đoán có lẽ tâm trạng hắn đang tốt, thành thật nói: "Bùi tổng, ngài có nóng không, hay là tôi hạ nhiệt độ điều hòa xuống cho ngài nha?"
—— nhiệt độ trong phòng hơi cao, mặt Bùi tổng đỏ bừng vì nóng rồi kìa.
Nghe cậu nói vậy, Bùi Thư Thần sầm mặt lại: "Đi ra ngoài đi, có việc tôi sẽ gọi cậu."
"Được rồi." Ôn Mộ hơi rụt cổ lại, đóng cửa đi ra ngoài.
Ngữ khí tại sao lại kết băng rồi... Vừa nãy cậu nói sai cái gì sao?
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Triệu: Sờ sờ ôm ôm hôn hôn cắn cắn giao lưu thâm nhập...
Bùi tổng: Cầm thú. Mặt-già-đỏ-ửng.jpg
Chú thích:
[1] Đồng hồ di động Tiểu thiên tài: một hãng đồng hồ điện tử thông minh ở Trung Quốc.
[2] Hạt cà phê Pointu Bourbon: một loài phụ của giống Arabica, đó là một loại cà phê Arabica chất lượng cao, có hương vị ngọt ngào, nhẹ nhàng. Ở Việt Nam cà phê Bourbon được trồng tại Đà Lạt.