Editor: Súp Sữa


Ôn Mộ trơ mắt nhìn Bùi Thư Thần đi về phía giỏ đựng quần áo bẩn, cúi người xuống, lấy bộ quần áo cậu vừa mới thay từ bên trong ra.

Không biết lấy dũng khí từ đâu, cậu đặt máy sấy tóc xuống, sải bước thật nhanh tiến lên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai giật lại quần áo của mình.

Mắt kính của Bùi Thư Thần lóe lên hàn quang.

Ôn Mộ: Âu sịt.

Vừa rồi bởi vì xấu hổ xộc lên não, đầu chưa kịp nghĩ tay đã đưa ra rồi, lúc này cậu ôm quần áo không biết phải làm sao, trong đầu cấp tốc nghĩ cách đối phó.

Bùi tổng muốn lấy quần áo của cậu để làm gì? Bây giờ... bây giờ trả lại còn kịp không?

Đương lúc cậu đánh nhau với người tí hon trong đầu, ở trên cùng của đống quần áo, một thứ gì đó bị màn tranh cướp vừa rồi làm cho lệch đi, phấp phới chậm rãi rơi xuống.

Ôn Mộ hết tay để mà nhặt, Bùi Thư Thần đứng bên cạnh đang không vui đến nỗi tỏa ra khí đen lúc này nhanh tay lẹ mắt, chụp lấy mảnh vải trước khi nó đáp đất.

Cúi đầu nhìn xuống...

Là một cái quần lót tam giác in hình gấu trúc.

Ánh mắt phức tạp của hai người va vào nhau, ngay lập tức tách ra.

Từ nãy đến giờ khuôn mặt Ôn Mộ vẫn đỏ bừng, mà gương mặt đẹp trai của Bùi Thư Thần lúc này cũng ửng hồng, không biết là bởi vì nóng hay là do nguyên nhân nào khác.

Trong không khí, tin tức tố vị nho cùng với khí tức băng tuyết quấn quýt lẫn nhau, hai người đều cảm thấy mùi hương của đối phương cực kỳ mãnh liệt đến nỗi khó có thể không để ý.

"Ngài, ngài muốn lấy quần áo của tôi để làm gì sao?" Ôn Mộ không chịu nổi tình huống lúng túng này nữa, cũng cảm thấy mình nên săn sóc một chút, cho nên mở miệng trước phá vỡ cục diện bế tắc.

Bùi Thư Thần đen mặt, tùy tiện ném cái quần lót nóng phỏng tay xuống đất: "Cái đống quần áo này xấu quá, tôi giúp cậu vứt đi."

"A?" Ôn Mộ cuống lên, "Đừng vứt đi mà Bùi tổng, tôi cam đoan sau này không mặc mấy cái đó ở nhà nữa đâu."

Đống quần áo này cậu mới mua, mới chỉ mặc được có đúng một lần, giặt sạch sẽ vẫn có thể đăng lên trang web second-hand bán được mà.

Nghe cậu nói, Bùi Thư Thần mất hứng: "Tôi không cho cậu tiền hay sao? Cậu giữ mấy đồ kém chất lượng này lại làm gì."

"Vậy, vậy để tôi tự vứt." Sau đó lén lút đăng bán, không để Bùi tổng phát hiện là được.

Bùi Thư Thần không tỏ ý kiến gì, chỉ nhìn cậu, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn.

"......" Ôn Mộ chậm rãi giơ quần áo trong tay ra, chưa từ bỏ ý định lấy dũng khí nói: "Thật ra... Quần áo không mặc có thể quyên góp cho các vùng khó khăn mà, vứt đi thì tiếc lắm."

Bùi Thư Thần thuận miệng qua loa: "Tôi đưa cho dì Lý, để dì ấy đem tặng cho người nhà ở nông thôn."

"Ò, được rồi." Ôn Mộ gật gật đầu.

Cậu không nói được gì nữa, tim cậu lại bắt đầu nhỏ máu.

Cậu bỏ ra rất nhiều tiền để mua đống quần áo này đó, một bộ hơn tận 500 tệ, trước đây cậu còn không dám bỏ tiền ra mua một cái áo ngắn tay 100 tệ đâu.

"Cậu sấy tóc tiếp đi." Bùi Thư Thần nói.

Tổng tài đại nhân lấy được quần áo của cậu liền xoay người rời đi, Ôn Mộ thầm nhủ, ngày mai phải làm việc thật chăm chỉ, nhận thêm mấy cái kịch bản mới được.

Hai tay cậu chống trên máy giặt, khí đen ủ rũ bay bay quanh người, đúng lúc này, Bùi Thư Thần đột nhiên quay trở lại –

"Đúng rồi, sau này cậu không cần tự giặt quần áo nữa, để dì quản gia giặt cho."

Ôn Mộ đứng nghiêm dậy, hỏi: "Tất cả quần áo sao?"

"Ừm."

"Chuyện đó, đồ lót tôi tự giặt có được không?" Ôn Mộ xấu hổ hỏi.

Bùi Thư Thần nghĩ đến đoạn nhạc đệm vừa nãy, sắc mặt có chút cổ quái, trầm mặc vài giây mới nói: "Cũng được."

Đồ lót của hắn vẫn luôn để cho dì giúp việc giặt hộ, thật ra cũng không phải giặt bằng tay mà chỉ là bỏ vào máy giặt thôi, Bùi Thư Thần không quá để ý đến cái chuyện vặt vãnh này. Có lẽ trong nhà Omega không thuê người giúp việc, cho nên cảm thấy không dễ chịu cũng là chuyện bình thường.

...

Bùi Thư Thần ghét bỏ mà mang theo quần áo của Omega trở về phòng.

Tâm trạng có chút thoải mái.

Lại có chút thống khổ.

Hắn đã làm cái gì vậy?

Với thân phận và địa vị của hắn, hắn thế mà lại làm ra loại hành vi vô liêm sỉ như này.

Nhưng mà, vì để không xảy ra một số tiếp xúc thân mật không muốn có với Ôn Mộ, hắn không thể không ra hạ sách này.

Bùi Thư Thần giấu đống quần áo thật sâu trong tủ, sau đó đi tập thể hình, tắm rửa.

Trước khi ngủ, hắn ở trong phòng đi qua đi lại.

Ranh giới cuối cùng của hắn không có rơi hết chỉ có rơi sâu hơn, vốn tưởng rằng chỉ cần giữ Omega ở trong nhà là đủ, nhưng thực tế chứng minh, cơ thể của hắn đối với tin tức tố của đối phương càng ngày càng khao khát.

Thật ra đêm qua trước khi đi đến phòng của Ôn Mộ, hắn đã trải qua một phen giãy giụa kịch liệt, sau đó thất bại toàn tập mà kết thúc.

Đêm nay, nếu như hắn không làm gì đó, thì chả có gì ngạc nhiên nếu hắn tỉnh lại trên giường Omega lần thứ ba.

Hắn phải kiềm chế, không thể cứ như vậy tùy ý khuất phục bản năng được, huống hồ hắn đã chịu đủ cái giường một mét năm vừa chật chội vừa cứng như đá rồi.

Căn cứ vào kinh nghiệm từ hai đêm trước, Bùi Thư Thần cảm thấy ban đêm là lúc khả năng tự chủ của hắn yếu nhất, vậy nên hắn phải mượn một ít ngoại lực.

Tầm mắt rơi trên tay nắm cửa phòng ngủ, hắn đi tới, dùng chìa khóa khóa trái cửa lại, bây giờ nếu muốn bước ra khỏi cánh cửa này thì chỉ có dùng chìa khóa mới mở ra được.

Sau đó...

Hắn nhét chìa khóa vào trong cơ quan ẩn – bên trong két sắt – bên trong nơi sâu nhất của phòng để quần áo – thông với phòng ngủ của hắn.

Như vậy thì, lúc hắn nửa tỉnh nửa mơ kể cả có muốn đi tìm Ôn Mộ thế nào chăng nữa, cũng sẽ bởi vì quá trình quá mức rườm rà mà từ bỏ.

Kế hoạch hoàn mỹ không chút sơ hở.

...

Buổi sáng ngày thứ ba ở chung.

Khi tia nắng dịu nhẹ đầu tiên xuyên qua kẽ hở của rèm cửa chiếu vào bên trong căn phòng hơi lạnh lẽo, Alpha và Omega cùng một lúc mở mắt ra nhìn nhau.

Hai người cũng đã quen rồi.

Thậm chí lúc Ôn Mộ lên tiếng chào buổi sáng với hắn, Bùi Thư Thần còn theo bản năng "Ừ" một tiếng đáp lại.

Cứ như vậy đi, tâm hắn nói.

Hắn bỏ tiền ra mà.

Hơn nữa... ngoại trừ việc đệm giường quá cứng dẫn đến đau lưng mỏi eo ra thì, mấy đêm nay hắn ngủ quả thật không tệ.

Trước khi Ôn Mộ dọn tới, trong lòng Bùi Thư Thần chỉ có mỗi công việc, ngay cả khi nằm ở trên giường nhắm mắt lại, trong đầu hắn cũng sẽ lướt qua những việc cần phải làm vào ngày mai, càng nghĩ não lại càng hoạt động, mất ngủ là chuyện thường xuyên. Bởi vì có tâm sự cho nên lúc ngủ cũng không được ngon.

Nhưng ba ngày qua, dưới tác dụng của tin tức tố Omega, hắn hiển nhiên ngủ cực kỳ say, ngay cả mơ cũng không có.

"Bắt đầu từ đêm nay cậu ngủ trong phòng của tôi."

Bùi Thư Thần ra lệnh cho Omega xong, rời giường đi làm.

...

Là giám đốc kiêm chủ tịch của một tập đoàn lớn, đương nhiên Bùi Thư Thần không chỉ ngồi trên ghế phê duyệt giấy tờ, mà còn phải thường xuyên tham gia các loại hội nghị cùng giao du với đủ loại người thân phận quyền quý.

Lịch trình sáng ngày hôm nay là bàn chuyện hợp tác với Trương tổng của tập đoàn Khoa học kỹ thuật Thụy Trác, địa điểm hẹn tại một câu lạc bộ chơi golf.

Bùi Thư Thần rất thích môn thể thao này, vì nó tao nhã.

Nhưng mà lần này, vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, cũng còn chưa đi vào đề tài chính nói chuyện hợp tác, hắn đột nhiên xin lỗi Trương tổng nói eo mình không thoải mái, có lẽ không tiếp tục chơi được nữa.

Trương tổng vỗ vỗ vai hắn, ám muội nở nụ cười: "Nghe nói gần đây Bùi tổng mới tìm được một minh tinh nhỏ, xem ra hôm qua vừa trải qua một đêm xuân ha."

(*gốc là 芙蓉帐暖 (Phù dung trướng ấm): trải qua đêm xuân)

Bùi Thư Thần yếu ớt treo lên nụ cười xã giao, trong lòng lại nghiến răng ken két.

Thực sự là hết chuyện để nói.

Trương tổng hiểu ý đề xuất đẩy bữa trưa lên sớm, có thể vừa ăn vừa nói chuyện. Bùi Thư Thần vào phòng thay đồ thay quần áo, lúc hắn quay trở lại, thư ký Trần tinh mắt phát hiện, chiếc đồng hồ đeo tay màu đen trên cổ tay trái của Bùi tổng không thấy đâu nữa, thay vào đó là một chiếc vòng tay màu đen cực kỳ bình thường.

Đây... Đây thực sự là mặt trời mọc ở đằng tây, thư ký Trần đi theo bên người Bùi tổng 5 năm, lần đầu tiên thấy hắn đeo một cái vòng kiểu dáng đơn giản như thế này.

Địa điểm dùng bữa được quyết định ở một nhà hàng ẩm thực Hoài Dương, sau khi ngồi xuống ghế bên trong phòng riêng, Bùi Thư Thần cùng Trương tổng bắt đầu thảo luận về việc hợp tác.

Trò chuyện được một lúc, Trương tổng cười nói: "Thì ra Bùi tổng thích ăn nho, vừa vặn tôi có một vườn nho ở Tân Cương, để lát nữa tôi gọi người vận chuyển một thùng đến văn phòng của Bùi tổng."

"Hả?"

Bùi Thư Thần cúi đầu nhìn, trong lúc không để ý, hắn đã ăn sạch một chùm nho bên trong đĩa trái cây luôn rồi.

Đó là một chùm nho vừa mới hái, tươi ngon mọng nước, bây giờ chỉ còn dư lại cái cuống trơ trụi...

Ăn xong một bữa cơm trưa, hợp đồng trên cơ bản đã được quyết định.

Lẽ ra đó là chuyện đáng để ăn mừng mới đúng, nhưng tâm trạng của Bùi Thư Thần lại cực kỳ không tốt, hắn trở lại văn phòng, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, dùng một cái áo T-shirt màu trắng phủ kín mặt.

Đó là một cái áo trong đống quần áo hắn lấy về tối qua, chiếc T-shirt ngắn tay mang theo tin tức tố của Omega.

Là cái loại 99 tệ ba cái, ưu đãi miễn phí vận chuyển.

Hắn bây giờ mới thật thảm hại làm sao. Bị bản năng điều khiển, trở thành loại người trơ trẽn.

Nhưng hắn lại không thể rời khỏi tin tức tố của Omega kia.

Thật lâu sau đó, tâm tình hắn rốt cuộc bình tĩnh trở lại.

Bùi Thư Thần gọi thư ký Trần vào văn phòng, phân phó nói: "Sau này nếu có ai hẹn chơi golf đều từ chối hết, đổi thành hoạt động khác."

Trong thời gian ngắn, e rằng hắn không có cách nào chơi golf được nữa.

Một khi phát bệnh, hắn chỉ muốn lao đi tóm lấy cái quả bóng nhỏ màu trắng kia thôi.

...

Ôn Mộ ngồi bên trong phòng ngủ nhỏ của mình, gõ gõ lạch cạch trên laptop.

Cửa phòng ngủ để mở, cậu nghe thấy có tiếng động bên ngoài, hình như có vài người đang nói chuyện.

Giờ này... sao lại có người đến nhà nhỉ.

Người làm bên trong Bùi gia đều ở riêng một phòng, qua quan sát mấy ngày nay, Ôn Mộ đưa ra kết luận, bất kể là dì quản gia đi vào phòng để thu quần áo cần giặt, hay là anh trai phụ trách việc quét tước lau dọn, đều sẽ cố định hoàn thành công việc trước lúc 7 giờ hoặc 8 giờ.

Những lúc khác khi chưa có sự cho phép, không thể tùy tiện ra vào biệt thự.

Ôn Mộ dừng công việc trên tay lại, đi ra bên ngoài xem là ai đến.

Là dì quản gia, bà đang hướng dẫn hai công nhân khiêng thứ gì đó vào trong thang máy.

Trong nhà có thang máy, chỉ là Bùi Thư Thần bình thường rất ít khi sử dụng nó.

"Dì Lý, đây là..." Ôn Mộ hỏi.

Quản gia giải thích cho cậu: "Đây là giường thiếu gia mới mua."

"— hẳn là mua cho cậu đó."

"... Ồ." Ôn Mộ quẫn bách sờ sờ sau gáy.

Hóa ra Bùi tổng không có ý định ngủ cùng một giường với cậu... Sáng sớm nghe xong lời của hắn, cậu còn thấp thỏm nửa ngày trời.

Ôn Mộ chạy bước nhỏ tới, giúp đỡ cầm một ít linh kiện, công nhân đi thang máy, cậu đi thang bộ, cùng đi lên lầu ba tới trước cửa phòng ngủ của Bùi Thư Thần.

Vì vậy, Ôn Mộ cùng với dì quản gia và hai công nhân lắp đặt, đứng trước cánh cửa nát tươm đổ sập trên mặt đất, cùng nhau rơi vào trầm mặc.

Rốt cuộc là làm cái quái gì mà thành như thế này được hả.

Hầu kết Ôn Mộ lăn lăn.

Bệnh mộng du của Bùi tổng... thật sự quá nghiêm trọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play